Từ cô bé osin ngủ gầm cầu thang đến CEO cứu giúp phụ nữ bị bạo hành
Từng làm osin, bán xôi, ngủ gầm cầu thang… để nuôi khát khao được đi học, Đặng Thị Hương – CEO HopeBox – nhiều lúc tự thấy biết ơn bản thân trong quá khứ vì không bỏ cuộc.
CEO HopeBox: ‘Tôi từng thức dậy lúc 2h sáng đi bán xôi’. Trải qua tuổi thơ khó khăn, từng rời quê lên thành phố làm giúp việc và đủ nghề tay chân để mưu sinh, Đặng Thị Hương vẫn quyết tâm đi học để thay đổi cuộc đời.
Khác với hình dung về một CEO từng nhiều lần xuất hiện trên truyền thông, Đặng Thị Hương (sinh năm 1986) – người sáng lập HopeBox, doanh nghiệp xã hội giúp phụ nữ bị bạo hành có nghề nghiệp, kỹ năng làm việc – xuất hiện ở điểm hẹn trong bộ đồ giản dị, không make up và luôn nở nụ cười thân thiện.
Gập màn hình laptop, tạm gác lại núi công việc, Hương kể với Zing về những trải nghiệm, bài học mình có được từ quãng thời gian khốn khó cho đến khi có sự nghiệp trong tay.
Nhiều lần, Hương khẳng định cô không coi mình là doanh nhân, mà đơn giản là người tự do làm điều mình muốn, cũng như truyền lửa, sự tích cực cho cộng đồng.
“Tôi không nghĩ mình là người thành công, cũng không có tham vọng gì lớn lao. Hàng ngày, tôi vẫn đạp xe đi làm, ăn cơm tự nấu và ở nhà thuê”, cô cười nói.
CEO HopeBox Đặng Thị Hương không coi mình là người thành công vì “hàng ngày vẫn đạp xe đi làm, ăn cơm tự nấu và ở nhà thuê”.
“Mình sẽ tồn tại được”
Sinh ra ở quê nghèo Lập Thạch ( Vĩnh Phúc), năm 13 tuổi, Đặng Thị Hương phải bỏ học, lên Hà Nội làm giúp việc. Với cô bé chỉ cao 1,3 m, nặng 27 kg, lại chưa bao giờ đi xa khỏi lũy tre làng, mọi thứ nơi phồn hoa đô hội đều quá đỗi lạ lẫm.
Dù đã thôi học, Hương vẫn luôn thích đọc sách, viết lách và tiếp cận với kiến thức mới. Nhờ làm việc trong gia đình khá giả, cô được nghe nhạc tiếng Anh, biết tất cả ban nhạc quốc tế, thích nhạc giao hưởng – những điều chưa từng diễn ra trong cuộc sống ở quê.
Ngày qua ngày, ước mơ được đi học lại của Hương càng cháy bỏng. Bởi cô tin rằng chỉ có giáo dục mới mang lại cuộc sống tốt đẹp, có thể chấm dứt sự đói nghèo.
Sau 4 năm làm giúp việc, Hương được chủ nhà xin cho đi học bổ túc văn hóa vào buổi tối. Tuy nhiên, được 2 tháng, cô bị đuổi vì xao nhãng công việc.
“Ngày ấy, việc tôi đi học bổ túc là điều rất phi lý. Ở quê tôi, con gái 16-17 tuổi thường lấy chồng, sinh con, làm việc đồng áng. Tôi quyết tâm đó không phải cuộc đời của mình. Tôi vẫn mơ được làm cô giáo và quyết bám trụ lại Hà Nội”, Hương nhớ lại.
“Bằng cách nào đó, tôi luôn tin rằng: ‘Mình sẽ tồn tại được’”.
Khi không còn nơi trú thân, Hương tìm thuê gầm cầu thang vỏn vẹn 2 m2 của một căn hộ cũ để ở.
Mỗi ngày, cô thức dậy lúc 2h sáng chuẩn bị bán xôi, sau đó làm đủ việc để mưu sinh trên đường phố như bán bánh, cọ toilet, bưng bê phục vụ, bán hàng hội chợ…, tối lại đi học.
Khi ấy, mỗi ngày Hương chỉ được ngủ 2-3 tiếng.
“Khoảng thời gian đó đầy khó khăn và gần như vô vọng. Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh việc bán hàng và tiếp xúc với nhóm người phức tạp. Tuy nhiên, tôi tự hào mình cũng có chút bản lĩnh và luôn nghĩ về mẹ để có động lực. Bằng cách nào đó, tôi luôn tin rằng: ‘Mình sẽ tồn tại được’”.
Tháng 4/2006, khi đang học bổ túc lớp 12, Hương trở thành học viên của KOTO – doanh nghiệp xã hội chuyên đào tạo nghiệp vụ ngành Khách sạn, tiếng Anh và kỹ năng sống cho trẻ em đường phố.
Sau đó, Hương được giới thiệu làm nhân viên phục vụ, thu ngân tại một khách sạn 5 sao tại Hà Nội. Thời gian này, cô tìm mọi cách tiếng Anh – từ đăng ký tất cả khóa học miễn phí trong khách sạn, mua sách về tự học, chỉ nghe nhạc quốc tế, chủ động trò chuyện với người nước ngoài, viết nhật ký bằng tiếng Anh…
Bước ngoặt tới khi Hương nhận được học bổng ngành Quản trị kinh doanh quốc tế của trường Box Hill Institute ở thành phố Melbourne (Australia) vào năm 2012.
“Khi sang Australia cũng là lần đầu tiên tôi được ngồi trên máy bay. Tôi không biết thắt dây ăn toàn, cũng không biết sử dụng nhà vệ sinh. Rồi lúc đặt chân tới một đất nước xa lạ, tôi mới thấy thế giới của mình bắt đầu rộng lớn”, Hương bật cười nhớ lại.
Trót yêu bầu trời xanh, người dân tốt bụng, những con đường thoáng đãng chỉ dành riêng cho người đi xe đạp ở Australia, Hương từng mất 6 tháng lưu luyến trước khi về Việt Nam làm việc.
Nhờ thành tích học tập tốt, Hương tiếp tục giành học bổng thạc sĩ Kinh doanh tại Đại học Công nghệ Swinburne – ngôi trường của các quán quân Đường lên đỉnh Olympia.
Năm 2017, khi đang có công việc tốt, thu nhập ổn định ở xứ sở chuột túi, Hương quyết định từ bỏ tất cả để trở về Việt Nam làm cho doanh nghiệp từng giúp cô thay đổi cuộc đời.
“Tôi muốn đền đáp những điều tốt đẹp, từng không dám mơ ước tới, mà mình nhận được trong quá khứ”, Hương lý giải.
Mái nhà cho phụ nữ bị bạo hành
Ban đầu, Hương dự định về Việt Nam làm việc 2 năm, sau đó sang Anh học bằng thạc sĩ khác. Tuy nhiên, nhiều cơ duyên đến bất ngờ khiến mọi thứ không theo dự tính, trong đó có HopeBox.
“HopeBox ban đầu chỉ là một project mà tôi trình bày tại Diễn đàn lãnh đạo trẻ Việt – Australia cuối năm 2017. Đó là ý tưởng xây dựng doanh nghiệp xã hội, tạo công ăn việc làm cho phụ nữ từng bị bạo lực gia đình. Sau khi về Việt Nam, trở lại công việc bình thường, tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng bạn bè lại hứng thú, khuyến khích làm”.
Bản thân Hương cũng từng nhiều lần gửi tiền giúp đỡ một người bạn thất nghiệp, thường xuyên bị chồng bạo hành. Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua, cuộc sống của người này vẫn không thay đổi.
“Cô ấy vẫn bị chồng đánh bầm dập mỗi khi say rượu. Tôi nghĩ cách duy nhất có thể giúp những người như cô ấy là cho họ công việc”, cô nói.
Hương thành lập HopeBox với mong muốn tạo công ăn việc làm cho những phụ nữ là nạn nhân của bạo lực gia đình.
Tháng 3/2018, sau nhiều tâm huyết của Hương và sự giúp đỡ của bạn bè, HopeBox chính thức ra đời. Hai năm qua, nơi đây trở thành mái nhà cho hàng chục phụ nữ bị bạo hành.
Tại đây, họ được học nấu ăn, tự tay làm suất ăn văn phòng, làm bánh, hộp quà bán cho khách hàng. Không chỉ nhận lương 5-7 triệu đồng/tháng, những người này còn được hỗ trợ một nửa tiền thuê nhà và được học tiếng Anh, yoga và kỹ năng xã hội – tất cả đều miễn phí.
Vài tháng nay, do ảnh hưởng của dịch Covid-19, doanh thu của HopeBox bị ảnh hưởng, mọi kế hoạch cũng hoàn toàn đảo lộn.
“Tình hình khó khăn nhưng tôi không thể đuổi nhân viên nào, vì nếu bỏ, họ sẽ trở lại với bạo lực. Tôi vẫn thuê nhà ở, lo cho mọi người. Dù phải đi vay nợ, tôi cũng sẵn sàng, bởi kinh tế có thể bù lại trong tương lai”, Hương nói.
Với Hương, cuộc sống cô từng trải qua không hề đơn giản, nhưng 8X luôn tin rằng cuộc sống sẽ bù đắp lại những điều tốt đẹp.
Hiện ngoài điều hành HopeBox, Hương còn kiêm công việc tình nguyện viên và làm từ xa cho công ty có trụ sở tại Anh.
Dù bận rộn, Hương nói cô luôn sắp xếp cuộc sống để vừa theo đuổi sự nghiệp, vừa thiết lập cuộc sống riêng lành mạnh.
Một ngày của CEO 33 tuổi luôn bắt đầu bằng việc thiền 15 phút, tập yoga, thể dục, đi bộ quanh công viên bách thảo hoặc đạp xe. Sau đó, cô trở về ăn sáng, thưởng thức tách cà phê, đạp xe đi làm, trưa nấu ăn ở nhà. Buổi chiều, Hương dành thời gian tập yoga online với giáo viên, tự nấu ăn tối, có khi làm việc hoặc đọc sách.
Trong mắt nhiều người, Hương là người phụ nữ thành công, có cuộc sống đáng mơ ước. Tuy nhiên, cô cho rằng mỗi người có suy nghĩ khác nhau về thành công.
“Ví như với mẹ, thành công lớn nhất của tôi là có chịu lấy chồng không. Mẹ không coi tôi là người thành công vì đến nay chưa chịu lập gia đình”, Hương cười nói.
Nhiều lúc, Hương tự thấy biết ơn mình trong quá khứ vì đã không bỏ cuộc trước nhiều biến cố. Với cô, thành công lớn nhất ở hiện tại là được sống với ước mơ, biết mục đích của bản thân là gì và tạo ra giá trị cho cộng đồng.
Mặc cảm vì bị chê giống "khỉ đột", chàng trai một mình đi PTTM khiến bố mẹ không thể nhận ra, nhan sắc hiện tại gây trầm trồ vì quá "giống người nổi tiếng"
"Người ta còn nói về mình với rất nhiều câu nói trêu chọc khác nữa, mình rất tự ti và thật sự chán đời. Nhiều khi nhìn bản thân trong gương, mình tự vả vào mặt mình, tự hỏi tại sao mình lại trông ra nông nỗi này...".
Chúng ta đã nghe rất nhiều về những biến chứng, hậu quả kinh hoàng do lạm dụng phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, bên cạnh những trường hợp bị "hủy hoại" nhan sắc do thẩm mỹ thì vẫn có những người như được tái sinh lần 2 nhờ can thiệp dao kéo.
Một trường hợp minh chứng cho "sức mạnh" của dao kéo là Trần Mạnh Cường . Để có được ngoại hình như ngày hôm nay, chàng trai sinh năm 1996 đến từ Quảng Ninh này đã phải trải qua nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ lớn nhỏ từ đại phẫu hàm đến nâng mũi, cắt mí mắt.
Quá khứ tự ti vì bị bạn bè gọi là "khỉ đột" và 2 lần lên bàn mổ để thay đổi cuộc đời
Mang trong mình một khát khao nghệ thuật và nhảy rất đẹp nhưng ngay từ nhỏ Mạnh Cường đã nhận ra khiếm khuyết lớn nhất của mình chính là ngoại hình. Cường kể, hồi còn đi học cậu luôn bị bạn bè chê bai, với nước da ngăm đen, khuôn hàm thiếu cân đối, cậu luôn bị gắn liền với biệt danh là "Cường khỉ", "Cường tinh tinh" hay "Khỉ đột".
"Người ta còn nói về mình với rất nhiều câu nói trêu chọc khác nữa, mình rất tự ti và thật sự chán đời. Nhiều khi nhìn bản thân trong gương, mình tự vả vào mặt mình, tự hỏi tại sao mình lại trông ra nông nỗi này...", Cường tâm sự.
Càng lớn, càng nhận thấy rõ những thay đổi và biến dạng về phần hàm, Cường sớm nuôi hi vọng có thể tích góp tiền để phẫu thuật thẩm mỹ. Tuy nhiên, ngay khi cậu bày tỏ ý định phẫu thuật với bố mẹ đã bị họ phản ứng gay gắt.
Gương mặt của Cường trước khi can thiệp "dao kéo".
"Lúc ấy bố mẹ lo lắng mình sẽ bị rủi ro khi phẫu thuật thẩm mỹ, thời ấy cũng khá nhiều trường hợp bị phẫu thuật hỏng nên bố mẹ lại càng không cho phép mình làm. Dù vậy, cái khao khát thay đổi ngoại hình của mình quá lớn, mình vẫn không sao từ bỏ được", Mạnh Cường nhớ lại.
Khát khao thay đổi ngoại hình của Cường ngày một lớn hơn và nó như vỡ òa khi cậu biết đến chương trình "Hành trình lột xác" do một Bệnh Viện Thẩm Mỹ tổ chức. May mắn được chọn là 1 trong 12 thí sinh được phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí.
Sau khi được các bác sĩ kiểm tra về tình trạng sức khỏe cho thấy đủ điều kiện phẫu thuật, Mạnh Cường đã lần lượt lên bàn mổ 2 lần.
- Lần 1 diễn ra vào ngày 30/6/2019: Đại phẫu hàm (chỉnh hàm hô 2 hàm, cân chỉnh gò má và trượt cằm).
- Lần 2 diễn ra vào ngày 24/7/2019: Cấy mỡ mặt, nâng mũi, cắt mí mắt và tạo khóe mắt trong.
Sau đó, mỗi tháng cậu lại đến thẩm mỹ viện để laser vùng bị nám trên mặt và trị sẹo, kèm theo điêu khắc lông mày.
Cường cho biết, tổng thời gian thay đổi ngoại hình của cậu kéo dài từ cuối tháng 6 đến cuối tháng 11/2019. Tổng chi phí phẫu thuật là 351 triệu đồng.
Bây giờ nhớ lại, Cường thú nhận mình không hề sợ hãi khi bước vào bất cứ cuộc phẫu thuật nào cả vì đã chuẩn bị tâm lý từ rất rất lâu rồi. Tuy nhiên, quá trình hậu phẫu mà Cường trải qua thực sự vô cùng đau đớn, cậu miêu tả nó bằng nỗi đau "tưởng chết đi sống lại, mê man nửa tỉnh nửa mơ".
"Lần 1 là đại phẫu nên mình phải mất 5 hôm đầu rất đau và ngứa hàm vì xương đang liền lại. Trong lần tiểu phẫu thứ 2 thì mắt sưng không thể mở được, mũi cũng không thể thở được vì phải gắn ống định hình. Mình đã phải thở bằng miệng suốt 2 ngày, thật sự rất mệt mỏi vì không thở được và cũng không ngủ được", Cường kể lại trải nghiệm phẫu thuật thẩm mỹ của mình.
Trải qua nhiều đau đớn, nhưng chỉ khoảng 1 tuần sau phẫu thuật thì Cường đã không thể nhận ra mình trong gương: "Đó là một khuôn mặt mới hoàn toàn, cân xứng và đẹp hơn rất nhiều".
Lột xác đến mức ai cũng trầm trồ, bố mẹ đẻ không thể nhận ra
Theo dõi về hành trình lột xác nhờ "dao kéo" của Cường, nhiều người đã phải rơi nước mắt trước cảnh đoàn tụ của cậu và gia đình sau 4 tháng phẫu thuật.
Muốn tạo bất ngờ, ekip của chương trình "Hành trình lột xác" đã hẹn gặp Kiên - anh trai sinh đôi của Cường và lấy lý do cần thêm tư liệu để làm phóng sự. Khi được yêu cầu hướng dẫn tập cho một chàng trai lạ, Kiên vui vẻ thực hiện mà mà không hề nhận ra đó là người em song sinh của mình. Mãi đến khi nhìn thấy hình xăm trên tay Cường, Kiên mới nhận ra em và bật khóc vì quá xúc động.
2 anh em song sinh Cường - Kiên lúc nhỏ và bây giờ.
Khi trở về Quảng Ninh để thăm gia đình, Cường cũng đóng giả làm bạn của Kiên để thử phản ứng của bố mẹ. Lần đầu gặp, mẹ cậu liên tục suýt xoa khen người bạn này da trắng, đẹp trai nhưng sao nụ cười và các nét "giống thằng Cường nhà mình quá". Đến khi Cường thú nhận đây chính là mình, bố mẹ cậu vô cùng ngạc nhiên và không giấu nổi những giọt nước mắt.
Sau khi thay đổi ngoại hình, Cường kể rằng ai gặp cậu cũng không thể nhận ra, nhiều bạn bè còn không dám nhìn cậu vì không quen với khuôn mặt mới.
"Tất nhiên là ai cũng bảo mình đẹp hơn, trắng hơn. Nhiều người còn so sánh mình với ca sĩ Nhật Phong hay Châu Gia Kiệt, mình cũng rất vui vì điều này".
Mạnh Cường thay đổi ngoại hình rõ rệt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ.
Là một người từng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, Mạnh Cường hy vọng những bạn đang thiệt thòi về ngoại hình sẽ luôn có thật nhiều sức khỏe, hãy bỏ ngoài tai những lời chê bai dị nghị mỉa mai tới nhan sắc và hãy lấy đó làm động lực để vươn lên.
"Có 1 câu nói mình thấy khá phù hợp với xã hội bây giờ là: Thà đẹp nhân tạo còn hơn xấu tự nhiên, nó phản ánh thật sự cuộc sống hiện tại, nếu bạn không có vẻ bề ngoài thì thật sự tài năng chưa đủ".
Cường cũng khuyên những ai đang có ý định phẫu thuật thẩm mỹ để được đẹp hơn thì hãy tìm hiểu thật kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định làm, phải tìm hiểu xem nơi nào là nơi uy tín và các bác sĩ có tay nghề cao.
"Tiền nào thì của đó, tham rẻ là hỏng!", Cường nói.
Tranh cãi nữ sinh năm 4 trường danh tiếng khó xin việc: Loay hoay dành hết thời gian cho CLB, chủ quan tự gắn mác "sinh viên trường xịn" Lại một lần nữa câu chuyện sinh viên có nên tham gia CLB lại gây tranh cãi. Chọn cho mình CLB tốt và biết điểm dừng tham gia hoạt động là điều không phải bạn sinh viên nào cũng có thể nhận ra. Sinh viên khi còn ngồi trên ghế nhà trường ai cũng mơ ước sau này đi làm có một công...