Từ chiến tranh hạt nhân đến phát ngôn gây sốc của thần đồng
Thím và mọi người thấy sốc, chứ ta chẳng thấy gì sốc cả. Rất bình thường…
Đỗ Nhật Nam và vấn đề hạt nhân ở Triều Tiên
PV: Có người bảo cuộc xung đột ở Triều Tiên đang sôi sùng sục thu hút đến quay cuồng các hãng truyền thông trên khắp hành tinh mà lão Khoa cứ bằng chân như vại. Không những thế, lão đã biến con voi thành con muỗi, biến những vấn đề nghiêm túc, trọng đại, mang tầm cỡ quốc tế thành những chuyện bông phèng…
TĐK: Thím lại “vu oan giá họa” cho ta rồi đấy. Ta đâu phải gã phù thủy có phép tàng hình. Ta cũng không bông phèng hóa những vấn đề nghiêm túc, trọng đại, mang tầm vóc quốc tế. Ta chỉ gọi đúng tên sự việc. Tất nhiên, “gọi” theo cảm nhận của riêng ta thôi. Cái cảm nhận ấy có thể đúng cũng có thể sai toét. Vì hiện thực khách quan thường rất nghiệt ngã. Nó có thể vượt qua, có thể nằm ngoài mọi toan tính, phỏng đoán của ngay những bộ óc thông minh nhất. Huống hồ ta lại chả thông minh, mà chỉ là kẻ thiểu năng, một lão già đến tuổi lẩm cẩm rồi. Nhưng dù đúng hay sai ta vẫn phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói. Trách nhiệm hình sự nếu vi phạm pháp luật. Trách nhiệm trước búa rìu dư luận. Cái đó còn kinh khiếp hơn những lời phán quyết của quan tòa.
Có thể nhiều bạn đọc không theo dõi được câu chuyện từ các số báo trước nên ta nhắc lại đôi điều và nói rõ thêm. Trong kỳ trước, ta nói rằng, nếu chiến tranh hạt nhân bùng nổ thì không còn người thắng trận. Hứng chịu thiệt hại nhất vẫn là Hàn Quốc, Triều Tiên. Sau nữa là Nhật Bản. Nhưng ta tin điều đó sẽ không xảy ra. Không ít người quan ngại vì lãnh đạo tối cao Triều Tiên và Tổng thống Hàn Quốc đều là người trẻ, chưa có kinh nghiệm chính trường và trận mạc. Vâng! Có thể họ chưa có nhiều kinh nghiệm thật nhưng những đồng minh đứng sau họ lại rất giàu kinh nghiệm và khôn ngoan. Đó là Mỹ và Trung Quốc. Tất nhiên, mỗi quốc gia đều có tính toán riêng. Mọi toan tính, hành động đều vì lợi ích quốc gia của mình là trước hết. Tình hình Triều Tiên căng thẳng, Trung Quốc sẽ có nhiều lợi thế. Trong khi Mỹ, Nhật, Hàn, những đối thủ quay cuồng trong các biện pháp ứng phó và đáp trả, Trung Quốc có cơ hội vực dậy nền kinh tế vốn đã rất hùng mạnh của mình, để mong trở thành một cường quốc mạnh nhất hành tinh cả về kinh tế lẫn quân sự.
Nhưng đây là cuộc chiến tranh hạt nhân chứ không phải những xung đột thông thường. Nếu sự việc căng thẳng quá đà, không còn kiểm soát được, dẫn đến chiến tranh hạt nhân ở Triều Tiên thì Trung Quốc cũng khó có sự an toàn. Bởi thế, ông Tập Cận Bình đã cảnh báo “không cho phép bất kỳ ai làm loạn châu Á” và “gây lộn xộn ở cửa ngõ Trung Quốc”. Nên nhớ rằng, hiện nay còn hàng ngàn người Trung Quốc còn đang sinh sống, học tập, lao động tại Hàn Quốc. Nếu chiến tranh hạt nhân bùng nổ, số phận họ sẽ ra sao? Trung Quốc rất có trách nhiệm với đồng bào mình. Điều này ta biết từ hồi còn học ở Nga kia thím ạ. Nếu người dân nước khác bị hành hung thì chẳng biết trông vào đâu, ngoài việc trằn lưng chịu trận hoặc tự mình cứu mình. Đại sứ quán có đến thì cũng chỉ là lúc mọi việc đã xong, có giải quyết thì cũng chỉ là chiếu lệ. Trung Quốc không thế. Nếu người Trung Quốc bị gây khó dễ thì Đại sứ quán họ có mặt ngay, rồi bộ ngoại giao vào cuộc tắp lự. Phải công nhận Trung Quốc rất có trách nhiệm với đồng bào mình. Bởi thế, chắc họ cũng không muốn chiến tranh hạt nhân xảy ra. Trung Quốc là nước duy nhất “chi phối” được Triều Tiên và biết đâu họ sẽ dùng Triều Tiên để “mặc cả” Biển Đông.
Nhưng rồi cuối cùng, vượt qua mọi toan tính, chỉ có Mỹ thắng lớn trong cuộc khủng hoảng chính trị này. Bằng chiêu bài đối phó, ngăn chặn cuộc tấn công bằng vũ khí hạt nhân của Triều Tiên, Mỹ đã dàn tên lửa đạn đạo dày đặc trên lãnh thổ mỹ và các nước đồng minh hướng về châu Á. Nhưng chỉ có trời mới biết dàn tên lửa mang đầu đạn hạt nhân ấy thực sự hướng về đâu? Về Triều Tiên hay Trung Quốc? Triều Tiên đâu phải đối thủ của Mỹ! Tuy vậy, sức mạnh của Triều Tiên vẫn chỉ là vũ khí hạt nhân. Nếu không có hạt nhân, họ đã trở thành Iraq. Nhờ có hạt nhân mà họ vẫn tồn tại được. Vì thế, ngăn Triều Tiên từ bỏ sản xuất vũ khí hạt nhân là điều không tưởng, dù người dân Triều Tiên cần hạt gạo, tấm áo hơn là bom nguyên tử. Cao hơn vũ khí hạt nhân còn là con người. Lính Triều Tiên không phải Iraq. Triều Tiên cũng không phải Iraq. Mỹ, Nhật, Hàn đều biết rõ điều đó. Chúng ta hi vọng lò lửa ấy sẽ hạ nhiệt dần. Chỉ ít cũng chỉ căng thẳng và nóng bỏng, càng ngày càng nóng trong những trận đấu khẩu, còn trên mặt đất bình yên vẫn chẳng có gì xảy ra…
PV: Bây giờ lò lửa hạt nhân đúng là đang hạ nhiệt dần lão ạ.
TĐK: Thế là hay nhất đấy. Tất nhiên cũng không đơn giản. Gần đây xuất hiện một bài nghiên cứu có tính tham mưu của một học giả Trung Quốc: “Thống nhất hai miền Triều Tiên là xứ mệnh của Kim Jong Un”. Thật kinh hoàng. Kinh hoàng vì nguy hiểm. Thực tiễn không phải thế, làm sao Triều Tiên có thể thống nhất bằng vũ lực như Việt Nam được. Cơ hội ấy qua rồi dù nhân dân Triều Tiên rất sôi sục. 18 ngàn trẻ em Triều Tiên sẵn sàng chết để bảo vệ lãnh đạo tối cao Kim Jong Un. Tôi nhớ cách đây không lâu, trong một cuộc gặp gỡ ở nước ngoài, một nhà văn Triều Tiên hỏi tôi: “Việc đánh Mỹ để thống nhất đất nước của các bạn tiến hành đến đâu rồi?”. Tôi thông báo với bạn đó rằng chúng tôi đang đưa đất nước thống nhất đã gần 40 năm lên một tầm cao mới. Bạn đó cứ nghĩ là tôi nói đùa. Triều Tiên là quốc gia hạt nhân. Nhưng nếu lại dùng vũ khí hạt nhân để thống nhất đất nước thì thật nguy hiểm. Người gánh chịu mọi hiểm họa cuối cùng vẫn là dân thôi. Nhà thơ Trần Nhuận Minh khi bàn về tiến trình phát triển của lịch sử nhân loại, ông cho rằng: “Việc đầu tiên của nhà vua có đức – Là đưa dân ra ngoài vòng binh đao”. Câu thơ bàn việc ngàn xưa, nhưng không phải không có tính thời sự.
PV: Thế còn việc phát ngôn gây sốc của thần đồng Đỗ Nhật Nam…
TĐK: Thím và mọi người thấy sốc, chứ ta chẳng thấy gì sốc cả. Rất bình thường. Có thể khẳng định rằng, cháu Đỗ Nhật Nam là cháu bé rất giỏi. Cháu đúng là một thần đồng, cũng như cháu Nguyễn Bình mà ta ca ngợi.
Video đang HOT
PV: Lão có để ý đến cuộc tranh luận của cộng đồng mạng về cháu không?
TĐK: Có, rất dữ dội. Ta không hiểu tại sao mọi người lại “ném đá” cháu hung tợn đến thế. Có người còn lên án bố mẹ cháu không biết dạy con. Cũng chính vì câu chuyện có vẻ nghiêm trọng như thế mà ta đã phải lục lại, xem lại những gì cháu đã trả lời phỏng vấn. Cả những cuộc thi hùng biện của cháu bằng tiếng Anh về một vấn đề rất lớn so với lứa tuổi của cháu là việc bỏ các bản án tử hình. Thật tuyệt vời. “Soi” ở tất cả các góc độ, trong mấy bài phỏng vấn bị “ném đá”, ta thấy cháu bé không có gì sai cả. Cháu nói được ý mình và rất kĩn kẽ. Không thể bắt bẻ được, cả những vấn đề có tính chính trị. Đấy là tư duy của một người lớn đã thực sự trưởng thành, dù cháu còn ít tuổi. Cũng có người lấy đó làm nhược điểm của cháu, cho rằng cháu chơi trội, ông cụ non, ngạo mạn, đánh mất tuổi thơi. Thím lưu ý: Cháu là thần đồng. Thần đồng theo đúng nghĩa. Thần đồng là đứa trẻ phi thường, có năng lực vượt trội và làm được những việc phi thường. Vậy thì không nên lấy những đứa trẻ bình thường, những tư duy bình thường để làm thước đo kết tội cháu. Còn chuyện cháu chê tranh truyện, ta thấy cũng chẳng có gì có gì phải cáu giận.
Ở Việt Nam, tranh truyện đã có thời bị “ném đá” dữ dội. Ta là người bênh vực tranh truyện đấy. Bênh vực qua Đài Tiếng nói Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam, rồi còn viết cả một loạt bài ca tụng tranh truyện, lý giải vì sao trẻ em thích tranh truyện. Tuy thế, khi Đỗ Nhật Nam phê phán tranh truyện, ta thấy rất bình thường. Bởi cháu có quyền thích hoặc không thích. Nếu cháu cứ luẩn quẩn trong mấy cuốn tranh truyện, cháu sẽ y hệt con ta, con thím, y hệt hàng ngàn đứa trẻ khác, sẽ không thành Đỗ Nhật Nam. Còn việc “mắng” cháu khi nói cứ ngước mắt lên , không nhìn người đối thoại thì đúng là rất buồn cười. Ta lại nhớ đứa bạn ta hồi học phổ thông. Cu cậu bị vổ nên lúc nào cũng nhe răng cười. Đến đám cưới thì cười được nhưng đám ma mà cười là láo. Nhưng khổ! Nó có cười đâu. Nó đang khóc đấy chứ? Nhưng có ai biết nó khóc đâu. Nam là chú bé đã có giai đoạn học ở nước ngoài. Tư duy của trẻ con nước ngoài như thế đấy. Rất tự tin và đĩnh đạc. Nói chuyện với người lớn rất bình đẳng và đàng hoàng. Tất nhiên, cháu còn hơn bởi tư duy vượt trội. Gần đây trên mạng còn xuất hiện một cháu bé lớp 12 đã thuyết trình hơn 1 tiếng đồng hồ về những bất cập của cả nền giáo dục với tên gọi “Sự trăn trở của một kẻ lười biếng”. Một tư duy sắc lẹm. Một cái nhìn rất mới. Một lối nói hấp dẫn và giàu sức thuyết phục. Tôi cho đó là một công trình xuất sắc và trung thực nhất về nền giáo dục của chúng ta. Còn hơn rất nhiều công trình nghiên cứu nhạt hoét về giáo dục mà ta đã đọc. Trẻ em bây giờ như thế đấy. Đừng bao giờ nghĩ chúng ngây ngô. Chỉ có người lớn chúng ta ngây ngô trước chúng. Ta hiểu vì sao mọi sự áp đặt đều thất bại thảm hại, ngay cả áp đặt với trẻ con. Đấy là điều chúng ta cần phải suy nghĩ…
Còn nữa…
Theo xahoi
Bức thư cảm động của mẹ gửi Đỗ Nhật Nam sau những ngày sóng gió
Bức thư chan chứa yêu thương cũng là lời xin lỗi gửi tới cậu con trai bé bỏng của mẹ Đỗ Nhật Nam, khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào.
Những ngày vừa qua, bên cạnh những luồng ý kiến lên tiếng không đồng tình với cách thể hiện của em, thì cũng có rất nhiều người bày tỏ quan điểm bảo vệ cậu bé. Rất nhiều người dù không chính thức lên tiếng nhưng cũng luôn âm thầm bảo vệ em.
Đơn cử như cô Thu Hường - Giáo viên chủ nhiệm lớp 6G - nơi em Nhật Nam theo học, dù không trả lời phỏng vấn báo chí nhưng cũng đã lên tiếng bảo vệ em thông qua trang web chính thức của trường.
Nhiều độc giả cũng gửi đến những bài viết, thông tin thể hiện cách nhìn thiện chí về "hiện tượng" Đỗ Nhật Nam.
Sau những ngày sóng gió, cuộc sống bình lặng dường như đang dần trở lại. Đây cũng chính là quãng thời gian quý giá để gia đình Nhật Nam thêm yêu thương, bảo vệ lẫn nhau. Trong suốt thời gian qua, gia đình Nhật Nam luôn giữ im lặng, dường như đó là biện pháp tốt nhất bố mẹ em có thể làm để em giúp nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tuy nhiên, "để tri ân với ân tình sâu nặng của mọi người và cũng là để tạ lỗi với con!", mới đây, cô Phan Hồ Điệp - mẹ của Nhật Nam đã đăng tải 1 status rất dài trên trang cá nhân của mình. Đây cũng chính là bức thư và cũng là lời xin lỗi chan chứa tình yêu thương mà cô Phan Hồ Điệp gửi tới cậu con trai Nhật Nam của mình sau những ngày sóng gió. Bức thư thật khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào.
(Ảnh cắt từ màn hình Facebook)
Sau đây là bức thư mà cô Phan Hồ Điệp đăng tải trên trang Facebook cá nhân:
"Như chim mẹ giữa tán rừng cao lắm mưa, nhiều nắng, ngậm cành kết lá để tạo cho con một chiếc tổ ấm êm.
Như bầy trâu rừng giữa đêm hoang của rừng thẳm vẫn biết dồn những đứa con non vào giữa đàn, nơi an toàn nhất." (PCL)
Mỗi người đều có một nơi an toàn nhất. Nơi đó chính là Mẹ."
Đây là mở bài trong bài văn con viết để tả về mẹ hồi con học lớp 5 mà mẹ chỉ còn nhớ được như vậy. Nhưng những ngày qua, "mở bài" này nhiều lần trở đi trở lại trong đầu mẹ, nó khiến mẹ đôi khi khóc òa, đôi khi nước mắt chảy ngược vào trong, từng dòng, mặn chát. Mẹ đã không thể là "con chim mẹ" là "con trâu rừng" để bảo vệ được con. Nhưng thật may mắn, con đã gặp "những người mẹ khác":
- Mẹ nhớ tiếng thảng thốt, đầm đìa của em Ngọc khi đêm ngày thứ năm gọi lên cho mẹ: U ơi, con không thể nào ngăn chặn được, con có lỗi với anh Nam.
- Mẹ nhớ ánh mắt buồn đến không thể buồn hơn được của bố vậy mà khi con vừa đi học về vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì. Tối hôm thứ sáu, bố mở băng Xuân, hạ, thu, đông và gọi mẹ ngồi xem. Mẹ biết, không phải bố muốn mẹ chiêm ngưỡng lại cảnh sắc rợn ngợp của bộ phim mẹ yêu thích, bố chỉ muốn cho mẹ được ngẫm lại những dòng kinh Bát nhã của chú tiểu khắc trên sân Chùa: Có cũng như không, không chẳng khác có, nói gì nữa, có gì để nói...
- Mẹ nhớ hàng trăm tin nhắn, hàng trăm cuộc điện thoại có cùng nội dung: Gửi lời chúc yêu thương và mạnh mẽ đến con.
- Mẹ nhớ cô Lan ở HTV, chú Tôn Hồ Hiếu Anh ở VTV6, cô Hoàng Điệp báo Tuổi trẻ, cô Lan ở Chúc bé ngủ ngon... những người mà con mới chỉ được gặp có một lần nhưng khi biết tin đã liên tục gửi tin nhắn động viên mẹ, mong mẹ đừng ngã lòng.
- Mẹ nhớ những cô PV ở báo VN Express, báo Pháp Luật... ban đầu muốn mẹ trả lời phỏng vấn nhưng rồi chính các cô, bằng cái tâm của nhà báo đã nhắn tin lại và nói: Chị giữ im lặng là đúng, em ủng hộ chị.
- Mẹ nhớ bác Lê Phương Nga, trong ngày chủ nhật, bác gọi vào máy mẹ nhiều cuộc điện thoại, xong rồi chỉ để nói vân vi, bàn chuyện xa gần. Mẹ tưởng bác không biết chuyện nên ban đầu không kể. Chỉ đến cuộc cuối cùng, khi mẹ không thể kìm nén, vừa nghẹn ngào: Cô à... thì bác đã gạt đi: Cô biết hết rồi, em quên chuyện đó đi!
- Mẹ nhớ sự nghẹn ngào của cô Thắng- hiệu trưởng trường LQĐ, cô Châu chủ nhiệm lớp 5, thầy Thắng, cô Hường, cô Dung và bao thầy cô khác từng dạy con, tất cả đều buồn và cảm thấy bất lực.
- Mẹ nhớ cuộc viếng thăm của bác Hùng và cô Mỹ Hạnh vào chiều ngày thứ hai. Mọi người ngồi cười nói vang nhà nhưng nhìn mắt bác Hùng và cô Hạnh mẹ vẫn thấy nằng nặng một nỗi buồn.
- Mẹ nhớ những FB của cô Thao Trieu, của Nhà Tôm, của Bansac và hàng trăm những PB khác đã bỏ qua những status của cá nhân mà chỉ hướng về con với một lòng yêu mến.
- Mẹ nhớ những bài viết của bác Phạm Xuân Nguyên, của nhà báo Hoàng Hường, của độc giả Ngọc Toàn..., những người mẹ chưa có may mắn gặp trong đời nhưng đọc bài viết, đằng sau những động viên ủng hộ là trĩu nặng một tấm lòng thương con trẻ.
- Mẹ nhớ những comment của hàng ngàn bố mẹ khác đã yêu thương con trai của mẹ như thể chính con mình vậy.
- Mẹ nhớ những người dù "nói ra" hay không nói vẫn lặng thầm theo dõi và chúc may mắn cho con.
- Mẹ nhớ....
- Và trên tất cả, mẹ nhớ nhất bức thư gửi qua email cho mẹ với nội dung:
"Đồng chí ấy à, khi gặp bão nếu đại bàng bay thấp xuống, nó sẽ bị gió bão quật ngã, nhưng nếu nó mạnh mẽ bay lên, nó sẽ bay được cao, rộng và xa".
Và tin nhắn qua điện thoại: Đồng chí ấy ơi, hôm nay đông chí tôi không muốn ôm đồng chí ấy nữa"- "Vì sao?"- " Vì người đồng chí toàn... mùi nước mắt. Tôi muốn đặt "thực đơn" mùi vị cho ngày mai là: mùi tiếng cười"...
Email và tin nhắn ấy có cùng chung tác giả là: CON.
Người ta nói: Mỗi khi buồn đau/ Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy. Lần này thì những điều "mẹ nhớ" ở trên chính là những "câu thơ" của mẹ. Mẹ vịn vào đó và cảm giác mình An toàn, mình không cô độc. Chính những người "mẹ nhớ" đó đã thay mẹ làm "con chim mẹ", làm "con trâu rừng" cho con vào giữa và cho con thấy mình được bảo vệ, điều mà mẹ đã không thể làm được.
Mẹ viết những dòng này để tri ân với ân tình sâu nặng của mọi người và cũng là để tạ lỗi với con! Mẹ muốn mượn lời của người cha Trần Đình Dũng để nói: Mẹ yêu con nhiều như hơi thở, nhiều như những lần mẹ chớp mắt trong đời."
Theo xahoi
"Ném đá" thị phi Từ chỗ buôn dưa lê vỉa hè, tụm ba túm năm thì thào như buôn bạc giả, những lời lẽ thị phi, đố kỵ, ghen ăn tức ở của đời thực vô tư được văn tự hóa rồi đi vào cuộc sống của cộng đồng mạng. Hãy xem cơn bão "ném đá" làm dậy sóng dư luận nhiều ngày qua đối với hai...