“Tú bà” cũng cần được tha thứ!
“Tú bà” là gì hả mẹ, mà người ta gọi mẹ là “tú bà”? Tôi chết lặng và nước mắt tràn lên mi. Chẳng lẽ, tôi đã sai lầm thì không bao giờ được tha thứ?
Các anh chị kính mến!
Tôi vừa rơi vào một tình huống vừa nan giải vừa đau lòng. Con trai tôi, cậu bé 11 tuổi, vào mạng Internet và đọc tin tức về mẹ mình. Nó hỏi tôi, “tú bà” là gì hả mẹ, mà người ta gọi mẹ là tú bà? Tôi chết lặng và nước mắt tràn lên mi. Chẳng lẽ, tôi đã sai lầm thì không bao giờ được tha thứ?
Cách đây hơn 10 năm, tôi còn là một nữ nghệ sỹ. Cuộc sống của những nữ nghệ sỹ có chút nhan sắc nhưng lại chưa có tiếng tăm cũng chật vật lắm. Từ Bắc Trung Bộ, cả gia đình tôi dắt nhau vào Bình Thuận để mưu sinh. Đi ngang đường, bao nhiêu của cải bị mất hết. Cả gia đình tôi phải bới đất lật cỏ để mưu sinh. Cuộc sống tuổi thơ có thể nói là cơ cực. Thế nên tôi và cô em gái quyết định lên Sài Gòn lập nghiệp, làm gì cũng được nhưng phải đổi đời. Chúng tôi có chút nhan sắc, cô em đi học một lớp nhạc mong làm ca sỹ. Còn tôi tạm thời đi tiếp thị bia. Thời đó phim video tấp nập trường quay, nên các đạo diễn cũng hứng chí tìm vào diễn viên mới. Người ta mời tôi đóng những vai nho nhỏ. Và tôi nhận ra nghề diễn viên cũng mang lại nhiều niềm vui và tiền bạc.
Thực sự từ khi đóng phim, tôi thấỵ mình có cơ hội được gặp nhiều người thú vị. Cũng nói thật, là tôi cũng không tự nhận mình cao sang trong sạch. Tôi đã chấp nhận làm mọi nghề để có thể đổi đời mà. Tôi mong muốn gia đình tôi có cuộc sống sung túc hơn, hoặc ít nhất là cũng dễ thở hơn. Thế nên, để có vai diễn, tôi cũng có những sự đánh đổi. Chấp nhận chuyện tình cảm với đạo diễn cũng là một cách. Cách nữa, là chấp nhận thói quen làm việc với những người mình không thích.
Nhưng bù lại, tôi có cơ hội gặp nhiều người giàu có và sẵn sàng chi tiêu hào phóng, mua quà tặng tôi vì dù sao đi nữa, tôi vẫn là một nữ diễn viên trẻ nhiều triển vọng. Qua miệng các đạo diễn trong các cuộc nhậu, họ nghĩ tôi là một cô gái trong trắng và nhiều ước mơ, là một con nai tơ dễ lừa. Thực sự sẽ không ai lừa được tôi, nếu tôi không muốn. Nhưng tôi chấp nhận đánh đổi để có tiền. Có tiền mình cũng dễ làm đẹp hơn và cũng có giá hơn. Chứ nếu bán bia ôm, đến khi nào mới đổi kiếp.
Video đang HOT
Tôi không tự hào về tài năng của mình, vì tôi biết tôi diễn xuất rất xoàng xĩnh. Tôi có được học qua trường lớp gì đâu. Nhưng khi ấy tôi đẹp và tươi non. Trong mắt các đạo diễn, thì một diễn viên phụ xinh đẹp là đủ, không cần phải quá giỏi giang. Bởi nếu diễn xuất xuất sắc thì đã đóng vai chính từ lâu rồi. Thế nên ai đó chê tôi diễn xuất sao cũng được. Tôi còn chẳng buồn khi người ta nói tôi lẳng lơ, thậm chí một nữ đàn chị còn chửi tôi là đồ con đĩ, ngủ với đạo diễn để được đóng phim.
Nhớ lần đó tôi nói với chị ta: Chị nói chính xác rồi đó chị, em không chối cãi. Nhưng có nhiều con đĩ trong làng diễn viên này không dám thừa nhận như em thôi! Từ đó phim nào có chị ta thì không có tôi. Tất nhiên, thời của chị ấy cũng đã qua lâu rồi, giờ người ta cũng chẳng thèm gọi tên chị ấy nữa. Nghề này mà, ham danh vọng thì lao vào, nổi nhanh thì cũng tàn nhanh thôi…
Quay trở lại chuyện tôi đi gặp đại gia. Thời đó, tôi được lên xe xuống ngựa, được quà tặng bạc triệu, cũng có tiền mua cái này cái khác cho mẹ cho cha. Làm con gái đến thế cũng là vui. Nhưng rồi tôi nghĩ mình phải lấy chồng thôi. Tôi dứt khỏi cuộc chơi phù du đó và kiếm một tấm chồng. Chồng tôi không quá giàu nhưng có cuộc sống đàng hoàng. Và tôi nghĩ mình sẽ dứt khỏi cuộc sống trước kia, ham vui và đôi khi cũng hơi lầy lội.
Nhưng bạn bè cũ, những người thân, cứ réo gọi. Họ muốn tôi giới thiệu những cô gái trong giới nghệ sỹ để cùng tiệc tùng đi chơi. Tôi từ chối thì họ nói sẽ trả tiền. Tôi vốn ham tiền, nên tôi khó từ chối những lời mời như vậy. Và rồi cứ thế, cho đến một ngày tôi làm người môi giới cho các bạn bè với những cô gái trẻ. Họ cũng cần tiền và họ muốn có nhiều tiền hơn. Tôi không thích các cô gái đi bán dâm rồi than rằng, mình bị hoàn cảnh xô đẩy. Nếu bị xô đẩy thì chỉ một lần thôi, khi có đủ tiền rồi thì dừng lại chứ. Đằng này hết lần này tới lượt khác, tôi nghĩ đó chỉ là lời ngụy biện mà thôi. Tham tiền, đó là nguyên nhân quan trọng nhất.
Làm nghề dắt gái được hơn một năm thì tôi bị bắt. Phải nói thật lòng là lúc ấy tôi choáng váng, xây xẩm mặt mày. Con trai tôi mới được mấy tháng tuổi, tôi ôm con vào lòng mà đau như cắt. Không ai nghĩ có ngày mình rơi vào chốn tù ngục cũng chỉ vì tiền. Nhưng mà không biết nói làm sao, giờ thì tôi cũng chẳng thanh minh làm gì, nhưng thực lòng tôi không chủ đích đi làm tú bà. Tôi chỉ vì nể nang mà lâu dần thành mạng lưới giúp cho hai bên giao lưu tình – tiền vậy thôi. Dẫu thế, dám làm thì phải dám chịu. Tôi chấp nhận bị bôi đen vì thực sự tôi không còn trắng nữa. Tôi chấp nhận đi cải tạo, vì chẳng còn đường nào về. Chấp nhận thực sự chứ không phải chấp nhận vì không biết làm gì.
Tôi ra trại, về lại quê nhà mở nhà hàng và thi thoảng cũng tổ chức văn nghệ, mời nghệ sỹ giao lưu. Anh em làm nghề vẫn còn thương nhau lắm, không có chuyện kỳ thị với tôi đâu. Chồng tôi thì không còn yêu tôi nữa, nhưng tôi vẫn còn con trai. Và tôi quyết sẽ nuôi con lớn lên, trưởng thành. Cuộc sống của tôi đến nay có thể nói là yên lành trở lại. Tôi bắt đầu nhận được những vai diễn bà mẹ trong các phim truyền hình. Thời gian trôi thật nhanh, nó làm tôi chuyên đóng vai những cô gái nhí nhảnh trở thành người chuyên trị những vai bà mẹ. Nhưng thôi, không buồn, cuộc đời vẫn như vậy. Tôi còn được quay lại với công việc diễn xuất, âu cũng là may mắn.
Chỉ có điều là cứ vài tháng, người ta lại nhắc tên tôi một lần. Ngày xưa thì người ta viết báo, ít người thân của tôi đọc. Giờ báo mạng xuất hiện điên cuồng, nên tôi bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Tôi không nói rằng mình cao sang, nhưng tôi cũng là con người, tôi cũng cần được chia sẻ, cảm thông và được… lãng quên. Tôi cần được sống như một người bình thường và nuôi con, vì dù sao đi nữa tôi cũng là một bà mẹ và tôi yêu con mình thực lòng. Đó chính là điều làm tôi đau đớn và day dứt nhiều nhất. Nhiều khi người ta thản nhiên gọi tôi là “con mẹ”, hoặc “ả tú bà”, mà tôi nghĩ rằng những người viết bài đó chỉ bằng tuổi em út của tôi mà thôi. Tôi nghĩ rằng, làm nghề gì cũng vậy, cũng cần có cái tâm. Phải ở trong từng hoàn cảnh mới có thể hiểu được vì sao mọi chuyện lại như vậy. Nếu như bạn chỉ nghĩ rằng, mình có quyền nói những gì báo chí trước đây đã nói, thì tôi chịu thua.
Nhưng tôi muốn nói rằng, khi tôi bị bắt cùng một vài diễn viên khác, chúng tôi rất thấp cổ bé họng và không phải điều gì mà báo chí viết thêu dệt cũng đúng hoàn toàn. Chúng tôi chưa từng phát biểu điều gì, chúng tôi cũng không có cơ hội để thanh minh cho mình. Nhưng nói một cách sòng phẳng, thì dường như có rất nhiều cô gái bây giờ còn trơ trẽn và dám công khai chuyện làm gái bao, làm gái nữa cơ. Tôi nói vậy không để ngụy biện cho mình, vì tất cả là quá khứ rồi. Nhưng tôi cần một sự ứng xử công bằng hơn.
Con trai tôi đã lớn, hơn 10 năm đã qua, giờ con tôi đã biết hết mọi chuyện về mẹ. Tôi không muốn giấu con chuyện quá khứ, nhưng cần có thời gian để nói và cần có thời gian để con đủ lớn khôn để hiểu và sẻ chia với mẹ. Tôi đã sai và tôi đã chịu hình phạt. Tôi đã ngã và phải lê lết mất 10 năm để đứng dậy. Người ta nói, phạm tội sẽ chịu hình phạt, ai cải tạo tốt sẽ được hưởng lượng khoan hồng. Ai mắc lỗi lầm, nếu biết đứng dậy sẽ được bao dung. Nhưng tôi lại không có may mắn đó. Hãy cho tôi một lần tha thứ, đừng nhắc lại tên tôi trong những bài viết về nghệ sỹ bán dâm cũng như chuyện ai đó làm tú bà. Tôi có sai lầm, nhưng tôi đã sửa sai rồi. Hãy cho tôi được sống phần đời còn lại một cách bình yên. Cho tôi cầu xin một lần nữa.. .
Ca sỹ Nam Cường (TP HCM): Chào chị! Là nghệ sỹ, em hiểu được cảm giác của chị, thực sự chúng ta cũng là con người và sẽ rất khó tránh hết những sai lầm. Chuyện cũ của chị cũng qua lâu quá rồi, và lớp trẻ tụi em đã không còn nhắc tới nữa. Nhưng đúng là mỗi khi đọc báo về hiện tượng không lành mạnh trong giới nghệ sỹ, thì cái tên chị dễ được đề cập. Em nghĩ rằng, cuộc sống của chúng ta đã có quá nhiều điều chi phối, thế nên chị hãy coi đây như một lẽ đã rồi. Dư luận vốn vô tâm chị à, scandal thì sóng sau sẽ đè lên sóng trước, mọi thứ cứ như vậy và tạo thành showbiz. Điều quan trọng nhất là chị đã có được một đứa con ngoan và đã lớn, chị hãy dành tình yêu thương con nhiều hơn. Rồi đợi khi nào con chị đủ nhận thức và hiểu biết, hãy chia sẻ để con chị thông cảm. Em tin, ở thế hệ con chị, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn và con chị sẽ yêu thương chị.
Nguyễn Hải Ngọc (Biên tập viên trang Eva.vn) Quả thật nhiều câu hỏi vô tình của con trẻ luôn khiến cho các bậc làm cha mẹ phải đau đầu, đặc biệt là trong trường hợp của chị. Bây giờ nói gì với con cũng là rất khó để cháu hiểu được vấn đề và cảm thông cho mẹ vì cháu còn quá bé. Tuy nhiên, tôi nghĩ trẻ con cũng sẽ dễ quên thôi. Theo tôi chị nên nói chuyện nghiêm túc với con, rằng đó là một chuyện buồn trong quá khứ của mẹ, khi nào con lớn hơn chút nữa mẹ sẽ kể cho con nghe chứ tuyệt đối đừng chối quanh cũng như nói dối cháu. Hi vọng bằng tình thương và sự khéo léo của một người mẹ, chị sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này với con trai của mình. Chúc chị và con trai sẽ có những tháng ngày bình yên và hạnh phúc.
Theo ANTD
Bí mật của chồng sắp cưới
Hằng đêm nằm trong vòng tay của anh mà nước mắt em cứ chực trào ra. Em tên là H, năm nay em 23 tuổi, đang làm tại một chi nhánh ngân hàng được 1 năm rồi. Câu chuyện của em bắt đầu từ khá lâu. Cách đây mấy năm em từ quê vào Tp.HCM học đại học, do hoàn cảnh gia đình khá khó khăn nên em vừa đi học vừa đi làm, em luôn cố gắng học tập thật tốt và luôn dành học bổng của trường. Những ngày sinh viên em quen rồi yêu B, anh ấy học trên em một khóa, chúng em luôn dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp và trong sánh nhất. Hai đứa luôn động viên nhau cố gắng học thật tốt, ra trường có công việc ổn định sẽ cưới nhau. Năm thứ 3 đại học em có nhận được học bổng của một ngân hàng tài trợ cho sinh viên nghèo vượt khó, tại buổi lễ trao giải em đã gặp N, anh ấy làm ở ngân hàng trao học bổng cho em và hơn em 8 tuổi. Em không biết rằng anh ấy đã để ý tới em và không biết bằng cách nào N đã có số điện thoại của em và thường xuyên gọi điện, nhắn tin làm quen. Nhưng em yêu B và không bao giờ nghĩ sẽ phản bội anh ấy. Em đã từ chối và nói thẳng đã có người yêu với N nhưng N vẫn cương quyết theo đuổi và còn tìm tới tận phòng trọ em ở nữa. Em rất lo anh B sẽ biết chuyện (vì anh ấy rất ghen) nên đã chuyển phòng trọ và đổi số điện thoại để cắt đứt với anh N. Em tưởng sẽ chấm dứt nhưng mọi chuyện lại theo hướng khác khi em và B ra trường.
Do kinh tế khó khăn nên B ra trường gần 1 năm vẫn chưa tìm được việc làm, còn em do học tập tốt nên ra trường đã được nhận vào ngân hàng trước đây đã trao học bổng cho em. Em cứ tưởng khi vào làm việc em cũng chỉ làm nhân viên bình thường thôi nhưng không ngờ em lại được nhận vào vị trí trợ lý giám đốc chi nhánh. Em rất vui nhưng cũng rất lo lắng không biết mình có đảm nhận tốt công việc không. Ngày đầu tiên đi làm em suýt ngất khi thấy giám đốc chi nhánh chính là N. Em lờ mờ hiểu ra lý do vì sao em được nhận vào làm. Em luống cuống đứng không vững và không dám nhìn anh ấy nữa, nhưng N lại tỏ ra rất bình thường làm em thấy yên tâm phần nào. Biết tin em có việc anh B rất vui nhưng cũng từ đó anh ấy hay mặc cảm vì chưa tìm được việc đúng chuyên môn mà vẫn phải đi làm những công việc tạm thời. Em luôn động viên và giúp anh ấy gửi hồ sơ xin việc. Tình cảm của chúng em vẫn rất tốt.
Em cứ nghĩ rằng anh N đã hết tình cảm với em vì bên anh lúc nào cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi. Có lần giờ nghỉ trưa em thấy anh ấy hôn và làm chuyện đó với một cô gái, vì em làm việc ngay bên cạnh phòng nên em đã thấy hết. Em rất xấu hổ và phải bỏ ra ngoài. Khi làm việc anh ấy giúp đỡ em rất nhiệt tình làm em thích nghi nhanh với công việc và thoải mái với anh ấy hơn. Nghĩ rằng anh ấy đã có người yêu nên em vô tư nhắn tin hoặc nghe điện thoại mà anh ấy gọi ngoài giờ làm việc. Nhưng càng ngày em thấy anh ấy gọi cho em càng nhiều hơn, có khi nửa đêm còn gọi em ra ngoài nói có chuyện công việc cần bàn, nhưng khi em ra ngoài thì anh ấy chỉ nhìn em rất lâu rồi nói nhớ em, muốn gặp em. Em rất lo lắng, từ hôm đó em lại lảng tránh anh, cố gắng làm việc mà không phải gặp anh ấy. Mỗi khi phải nộp bản báo cáo em luôn cố tình nộp vào giờ nghỉ trưa để không phải gặp anh ấy. Nhưng có hôm vào giờ nghỉ trưa, cứ nghĩ anh ấy đã đi ăn em vào phòng anh ấy nộp báo cáo thì bất ngờ bị anh ấy ôm chặt lấy, em đã cố đẩy ra nhưng không được. Anh ấy nói bao lâu nay vẫn luôn yêu em, rằng anh ấy có người khác chỉ để lấp chỗ trống. Em rất sợ và cố tình nói em và người yêu đã sống chung và cuối năm sẽ cưới. Anh rất thất vọng nhưng vẫn nói sẽ quyết giành bằng được em, dù có thế nào đi nữa.
Em rất lạnh nhạt với N và không nói chuyện với N làm anh ấy rất lo lắng (Ảnh minh họa)
Em không dám nói chuyện này với B và có ý định xin nghỉ việc, nhưng em chưa kịp làm gì thì nhận được tin phải đi công tác Nha Trang 1 tuần cùng N. Khi tới nơi em thầm an lòng khi N đặt 2 phòng khá xa nhau. Do công việc chỉ có 2 ngày đã giải quyết xong, em đòi về sớm nhưng N không chịu, nói em phải ở lại vì nếu có chuyện phát sinh. Qua ngày thứ 3 em bị sốt siêu vi phải năm một chỗ rất may có N phát hiện ra, anh ấy đã ở bên em suốt mấy ngày để đắp khăn, bón cho em từng thìa cháo và ôm em vào lòng khi em không ngủ được. Em thực sự không hiểu vì sao mình lại không phản ứng lại nữa. Có nhiều lúc em ra quá nhiều mồ hôi chính N đã thay đồ cho em, em rất xấu hổ vì chưa từng có ai nhìn cơ thể mình nhưng anh ấy không hề lợi dụng để làm gì xấu với em hết. Chính điều này làm em rất biết ơn. Sau khi đi công tác về tình cảm anh ấy đối với em càng mạnh mẽ nhưng em vẫn không chấp nhận.
Cứ như vậy gần 1 năm trời anh ấy vẫn dành rất nhiều tình cảm cho em. Đúng lúc này người yêu em đột ngột nói lời chia tay và bỏ đi nơi khác lập nghiệp. Em sốc, người như mất hồn mà không hiểu lý do. Em cố liên lạc với B nhưng vô ích. Ban ngày em vẫn đi làm bình thường nhưng đêm về em lại khóc. Cứ như vậy em vật vã suốt mấy tháng trời. Ngày 8/3 kỷ nệm 4 năm chúng em yêu nhau nhưng chỉ có mình em ngồi nhớ lại những kỷ niệm của hai đứa. Đúng lúc ấy N đã đến, anh ấy im lặng nhìn em và nói: " Em đừng như vậy nữa, em đừng khóc vì một người không xưng đáng. Đã có anh luôn ở bên, yêu em và che chở cho em". Em đã ôm lấy anh ấy và òa khóc nức nở. Đêm hôm ấy em đã trao cái quý giá nhất của người con gái cho anh. Anh đã ôm chặt em vào lòng và hứa sẽ không bao giờ làm em khóc nữa. Kể từ khi nhận lời yêu anh em không phải lo lắng bất cứ điều gì, anh yêu chiều em hết mực, trả hết nợ cho gia đình, giúp bố mẹ em sửa nhà, lo cho em trai em học đại học. Hàng tháng anh lại cho em rất nhiều tiền nữa. Gia đình anh rất giàu có. Em khá lo lắng khi về ra mắt nhà anh ấy, nhưng nằm ngoài mong đợi, bố mẹ anh ấy rất quý em và luôn giục hai đứa làm đám cưới.
Ngày sinh nhật em vừa rồi em đã nhận lời cầu hôn của anh ấy. Em đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời khi được anh ấy yêu thương. Sắp cưới mà việc duy nhất em phải làm là đi thử váy cưới. Và còn niềm hạnh phúc nào hơn khi em phát hiện mình có thai được 2 tuần. Bố mẹ 2 bên và đặc biệt anh ấy rất vui mừng, anh lại càng gấp rút tổ chức đám cưới. Em đã nghe theo lời mẹ anh ấy chuyển tới nhà anh để mẹ anh tiện chăm sóc. Em cứ tưởng mọi việc sẽ êm đềm trôi nếu như không có ngày mail em bị trục trặc, em đã dùng mail anh ấy (em biết pass nhưng không bao giờ vào xem) để gửi tài liệu. Em đã phát hiện ra bí mật mà anh ấy giấu kín. Thì ra vì muốn có được em mà anh đã lợi dụng ngươi yêu cũ đang thất nghiệp của em. N đã trao đổi với B rằng sẽ cho anh 400 triệu và lo việc làm với mức lương 10tr/tháng với điều kiện B phải rời xa em, không bao giờ được liên lạc hay gặp lại. Em thực sự rất sốc, em không ngờ người yêu cũ lại ham danh lợi mà chấp nhận, lại càng không ngờ chồng sắp cưới lại dùng cách đó để có được em. Mấy ngày nay em ốm không đi làm nổi, em rất sợ ảnh hưởng tới con, em rất lạnh nhạt với N và không nói chuyện với N làm anh ấy rất lo lắng. Còn mẹ anh thì lo cắt thuốc và nấu đồ bổ ép em ăn. Hằng đêm nằm trong vòng tay của anh ấy mà nước mắt em cứ chực trào ra. Em phải làm sao đây mọi người?
Theo 24h
Yêu phải anh chàng đào hoa, phải làm thế nào? Nếu yêu một chàng trai đào hoa với "hồ sơ tình ái" cao ngất ngưởng, bạn sẽ phải rất khéo léo và "cao tay" đấy. "Nói không" với ghen tuông Bạn được chàng đưa đi giới thiệu và bị ngay một câu hỏi chỉ muốn độn thổ: "Em tên Mai à?" trong khi bạn tên Tuyết, lúc đó bạn không biết nên gật...