Từ ‘án oan’, lo ngại ‘lạm dụng bắt’ để… dựng hồ sơ?
Tạm giữ, tạm giam hay thậm chí là bắt khẩn cấp… là những khái niệm thường thấy trong các vụ án hình sự. Thế nhưng, sau những vụ án oan sai dần được đưa ra ánh sáng, nhiều người đã bày tỏ lo ngại cho chuyện lạm quyền khởi tố, bắt tạm giam của các cơ quan tố tụng hiện nay…
Nóng chuyện “bắt bớ” rồi… oan sai
Theo con số được ủy ban Tư pháp Quốc hội đưa ra mới đây nhất cho thấy, từ đầu năm đến nay, số người bị tạm giữ hình sự nhưng sau đó phải trả tự do để chuyển sang xử lý hành chính là 2.464 người, giảm 0,69% so với năm 2012, không đạt chỉ tiêu Nghị quyết 37. Ngành công an đình chỉ, tạm đình chỉ điều tra 5.906 người, con số khá lớn, cao hơn năm 2012.
Ảnh minh họa
Trước đó, trong một thống kê của Viện Kiểm s.át n.hân dân (VKSND) Tối cao, từ tháng 10/2011 đến hết tháng 7/2012, các cơ quan bảo vệ pháp luật cả nước đã bắt, tạm giữ 65.437 trường hợp. Trong đó gần 1.000 trường hợp được thả về, gần 3.000 trường hợp phải chuyển qua xử lý hành chính (tương đương với gần 4% tổng số người bị tạm giữ). Những con số biết nói trên đã cho thấy tình trạng bắt người, tạm giữ chưa chính xác. Điều này khiến nhiều chuyên gia nhận định, đó chính là một trong những mầm mống dẫn đến các vụ án oan sai gây bức xúc dư luận trong thời gian qua.
Điển hình cho câu chuyện “bắt nhầm hơn bỏ sót” là sự vụ 8 người dân lương thiện bỗng nhiên “được” đi tù với tội danh từ trên trời rơi xuống – tội trộm cắp cổ vật – xảy ra ở Bắc Giang hơn 10 năm trước. Theo đó, vào khoảng thời gian những năm 2001 – 2003, nhiều ngôi chùa trên địa bàn tỉnh này bị kẻ trộm khoắng đi nhiều tượng và cổ vật quý hiếm. Chẳng biết điều tra bao lâu, căn cứ trên cơ sở nào mà cơ quan tố tụng tỉnh Bắc Giang lại liệt kê được danh sách 8 nhân vật được cho là thủ phạm gây ra các vụ trộm cắp này.
Thế rồi lệnh bắt nhanh chóng được tống đạt đến từng người, đưa họ về tạm giam mỗi người khoảng 1.000 ngày. Không ít người trong số đó còn nhớ lại tình cảnh bị đ.ánh đ.ập rồi ép ký vào những bản cung có sẵn. Thế nhưng, qua 3 phiên tòa, các HĐXX vẫn không tìm được những căn cứ xác đáng để b.uộc t.ội những người này. Đến năm 2006, tại phiên tòa lần thứ 4, TAND tỉnh Bắc Giang tuyên cả 8 bị cáo vô tội và trả tự do ngay tại tòa. Nhưng đáng tiếc, một người trong số họ đã không được nhận niềm vui vỡ òa vì đã c.hết trong trại tạm giam với bản kết luận bị bệnh.
Sau khi được trả tự do năm 2006, suốt 2 năm, 7 công dân bị truy tố oan phải gõ cửa các cơ quan công quyền tỉnh Bắc Giang và cấp trung ương để yêu cầu xin lỗi, bồi thường theo quy định của pháp luật. Tuy nhiên, phải đến tháng 7/2008, VKSND tỉnh Bắc Giang mới tiến hành xin lỗi các công dân trên ở nơi cư trú và thỏa thuận mức bồi thường.
Có một điểm trùng hợp giữa vụ án của ông Nguyễn Thanh Chấn (thôn Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang) bị kết tội “G.iết n.gười” và 8 công dân bị truy tố oan trong vụ trộm cắp cổ vật là việc cơ quan tố tụng bắt họ được dựa trên những căn cứ hết sức mơ hồ, để rồi trong các phiên tòa do TAND tỉnh Bắc Giang xét xử, họ đều nói bị ép cung, dùng n.hục h.ình trong quá trình bị giam giữ, lấy l.ời k.hai.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Lạm dụng…?!
Gắn bó nhiều năm với công tác tuyên truyền, phổ biến pháp luật, luật gia, luật sư Nguyễn Hồng Tuyến, Phó Chủ tịch hội Luật gia Hà Nội cho biết: “Bắt người là một biện pháp ngăn chặn trong tố tụng hình sự được áp dụng đối với bị can, bị cáo, người đang bị truy nã và trong trường hợp khẩn cấp hoặc phạm tội quả tang thì áp dụng cả đối với người chưa bị khởi tố về hình sự, nhằm kịp thời ngăn chặn hành vi phạm tội của họ, ngăn ngừa họ trốn tránh pháp luật. Biện pháp ngăn chặn này tạo điều kiện cho việc điều tra, truy tố và xét xử. Tuy nhiên, thực tế việc bắt người diễn ra không như vậy, có những người phạm tội không nghiêm trọng, nhân thân tốt, không có ý trốn chạy cũng bị giam giữ. Không ít trường hợp giam xong rồi thả vì bắt nhầm hoặc không chứng minh được người đó phạm tội”.
Ông Tuyến cũng nhớ lại một vụ án, năm 2010, con gái 13 t.uổi của bà BTĐ (giáo viên một trường THCS ở TP. Sơn La) bị kẻ xấu c.ưỡng b.ức. Sợ làm to chuyện thì mang tiếng, ảnh hưởng đến tương lai của con, bà Đ. đã đồng ý nhận 130 triệu đồng t.iền bồi thường và lời xin lỗi của kẻ gây án trước sự chứng kiến của công an phường. Tuy nhiên, sau đó công an TP. Sơn La lại đến khám nhà và đưa bà Đ. về trụ sở, ra quyết định tạm giữ, sau đó tạm giam về hành vi cưỡng đoạt tài sản. Sau 23 ngày tạm giam, công an TP. Sơn La đã phải thả bà về và tuyên bố bà không phạm tội, việc bắt, tạm giữ, tạm giam là sai. Sau khi VKSND Tối cao vào cuộc, bà Đ. đã được công an TP. Sơn La tổ chức xin lỗi công khai và bồi thường oan.
Là người có nhiều năm công tác ở tòa án nhân dân (TAND) Tối cao, ông Đỗ Cao Thắng nói: “Ở các nước, muốn khởi tố bắt tạm giam người, cơ quan điều tra phải có căn cứ chứng minh phạm tội, có điều kiện cụ thể. Như Mỹ, cơ quan điều tra biết mười mươi có m.a t.úy ở tòa nhà kia nhưng họ phải theo dõi ngày đêm, chụp ảnh, quay phim để có bằng chứng, trình tòa rồi mới có thể được lệnh khám. Việt Nam thì ngược lại, chỉ cần có cái gọi là dấu hiệu phạm tội theo đ.ánh giá của cơ quan điều tra, hay có l.ời k.hai là đã có thể khởi tố bắt người. Lời nhận tội có thể là do hứa hẹn, kiểu “cứ khai đi, không sao đâu”, người dân không biết nên ký, thế là bắt luôn.
Ông Thắng phân tích: “Đó không phải điều tra bằng nghiệp vụ mà bằng quyền lực, rồi từ đó “đào” tiếp. Mà nhiều khi “đào” tiếp sự việc không như anh nghĩ, thả ra thì ảnh hưởng đến thành tích, uy tín của cả cơ quan và bản thân, thế là anh dựng hồ sơ, ép cung… Bên cạnh án oan, số người c.hết tại cơ quan công an thời gian gần đây do t.ự t.ử hay… bị bệnh, chỉ theo thông tin trên báo chí thôi, đã đáng báo động trong hệ thống tư pháp rồi. Nếu không quyết liệt đưa ra biện pháp cần thiết, tác động xã hội sẽ khôn lường”.
Trong khi đó, bên lề Quốc hội kỳ họp này, đại biểu Huỳnh Nghĩa (Đà Nẵng) nói với báo giới rằng: “Công tác giám sát năm qua cho thấy, số người bị tạm giữ hình sự nhưng sau đó được trả tự do, chuyển sang xử lý hành chính và những người tạm đình chỉ điều tra là những con số khá lớn, thể hiện tình trạng lạm dụng việc khởi tố vụ án, khởi tố bị can, bắt khẩn cấp, bắt thay đổi điều tra, trực tiếp xâm hại đến quyền cơ bản của con người và quyền tự do thân thể. Vậy, vai trò của ngành kiểm sát trong công tác kiểm sát tạm giữ, tạm giam, khởi tố điều tra như thế nào? Phải đề nghị Nghị quyết của Quốc hội tới đây về công tác tư pháp, cần yêu cầu xử lý nghiêm các điều tra viên, kiểm sát viên khởi tố bắt giam người không có tội.
“Rất dễ bị lạm dụng”
“Ở các nước phát triển, văn minh, cơ quan công quyền muốn áp dụng bất cứ biện pháp nào hạn chế quyền con người thì đều phải thông qua thủ tục phê chuẩn bởi tòa án. Còn ở ta, trong trình độ vận hành bộ máy Nhà nước hiện tại thì chưa thể chuyển ngay như vậy được. Nhưng tôi nghĩ cần dần dần phải có các thủ tục này, ít ra là phải qua VKS phê chuẩn. Nếu không, việc gọi hỏi, tạm giữ hành chính… rất dễ bị lạm dụng”, Phó chủ tịch hội luật gia Hà Nội Nguyễn Hồng Tuyến góp ý.
Chủ trương hạn chế bắt, tạm giữ, tạm giam đã đợc xác định trong nhiều văn bản của Bộ Chính trị
Trong báo cáo kết quả tổng kết 8 năm thực hiện Nghị quyết số 49-NQ/TW của Bộ Chính trị về Chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020 trong ngành kiểm s.át n.hân dân cũng phải đưa ra nhận định: Chủ trương hạn chế bắt, tạm giữ, tạm giam đã được xác định trong nhiều văn bản của Bộ Chính trị. Trong đó nêu rõ việc bắt phải được xem xét đối với từng trường hợp, từng đối tượng cụ thể, đối với những trường hợp bắt giam cũng được hoặc không bắt giam cũng được thì không bắt giam… Tuy nhiên, đến nay, các chủ trương này vẫn chưa được thể chế hóa thành quy định pháp luật để thực hiện tình trạng bắt, tạm giữ, tạm giam vẫn là chủ yếu; việc mở rộng áp dụng các biện pháp thay thế biện pháp tạm giam rất ít được áp dụng do thiếu cơ sở pháp lý. Ví dụ biện pháp đặt t.iền, tài sản có giá trị để bảo đảm, mặc dù đã được quy định trong bộ Luật tố tụng hình sự năm 2003, nhưng cho đến nay chưa có văn bản hướng dẫn thi hành, do đó, chưa được triển khai áp dụng trong thực tế.
Theo Ngươi đưa tin
Những dòng tâm sự của đứa con trai út gửi ông Chấn
Trong bức thư viết gửi bố, Nguyễn Thế Anh, con trai út của ông Nguyễn Thanh Chấn đã nói: "Con nghĩ học trên Vĩnh Phúc gần bố thỉnh thoảng lên thăm bố".
Ngày 26/3/2004, khi tòa tuyên án ông Nguyễn Thanh Chấn(thôn Me, Nghĩa Trung, Việt Yên, Bắc Giang) tù chung thân vì tội g.iết n.gười, bà Nguyễn Thị Chiến (vợ ông Chấn) đã ngất đi. Chuỗi ngày sau đó với gia đình bà là tháng ngày cơ cực và chịu nhiều điều tiếng. Con cái phải bỏ học vì bị bạn bè xa lánh, mẹ ông Chấn đi ăn cỗ cũng bị "phân biệt đối xử", quán tạp hóa vợ ông bán ngày nào cũng vắng người mua... chỉ bởi lý do, ông Chấn đã mang tội g.iết n.gười.
Nguyễn Thế Anh- con trai út của ông Nguyễn Thanh Chấn.
Nhưng ông Chấn liên tục kêu oan. 10 năm ông trong tù là 10 năm những người thân của ông, thậm chí cả những người không m.áu mủ ruột thịt cũng giúp ông mang đơn đi gõ cửa các cơ quan chức năng để tìm lại công lý.
Ngày 4/10/2013, ông Nguyễn Thanh Chấn trở về, những giọt nước mắt đoàn viên, hạnh phúc lại rơi. "Ngày đi các con còn bé, nhưng giờ về chúng nó đã lớn cả rồi. Tôi lại có cháu để bế nữa", ông Chấn tâm sự.
Những ngày trong tù, ông Chấn luôn nhận được sự quan tâm từ phía gia đình, thậm chí rất nhiều bức thư chia sẻ của vợ, con. Điều này làm cho nhiều bạn tù "ghen tị". Và một trong những bức thư được ông cất giữ cẩn thận chính là những dòng tâm sự của đứa con trai út Nguyễn Thế Anh, viết gửi bố khi Thế Anh đang là sinh viên Trường cao đẳng công nghiệp Phúc Yên (Vĩnh Phúc):
"Ngày 5/10/2007
Trường Cao đẳng Công nghiệp Phúc Yên
Bố kính nhớ, bố xa nhớ, con nhớ bố lắm!
Đầu thư con chúc bố có một sức khỏe như ngày nào bố ở nhà. Một sức khỏe dồi dào sinh lực để có thể trải qua những năm tháng ở trại giam Vinh Quang, rồi trở về với bà, với con, với gia đình mình bố ạ. Bố không được thất vọng đâu nhé. Nhất là lúc này sự việc của bố sắp được giải quyết.
Ông Nguyễn Thanh Chấn đọc lại bức thư một người bạn tù gửi trước ngày ông được thả tự do.
Ở nhà vẫn bình thường bố ạ. Mẹ con mới mua gạch (3 vạn) để chuẩn bị sang đầu năm xây lại chỗ của bà vì ở đó nguy hiểm, mưa gió dột nước nhiều lắm. Mẹ bảo là vay t.iền chú Liên Thành để xây nhà vì nhà mình cũng không có t.iền. Cả nhà mình vẫn khỏe mạnh. Trung, Kiên ra viện Nhi Thụy Điển và về hôm 25/8. Chị Thu, anh Thuận vào miền Nam làm ăn. Lương chị 1 triệu/tháng, làm may còn anh Thuận làm công ty mộc, đồ gỗ. Chị cũng hay gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình bố. Ở nhà mình thì anh Quyết đi thịt lợn về cho mẹ bán hàng ngày, bà ở quán trông, bán hàng, mẹ thì mang thịt vào làng Nội hoặc qua chỗ bác Hoạt bán. Chị Quyền sáng cho lợn ăn, dắt ngựa ra bãi bóng rồi đi làm chiều tối về, chủ nhật nghỉ. Chị mới mua xe máy dream Việt để đi làm vì xe đỏ trước nát lắm rồi. Xe ấy bây giờ anh Quyết đi thịt lợn.
Còn về phần con thi trượt đại học công nghiệp Thái Nguyên. Con chỉ được 14,5 điểm (thiếu 3 điểm). Sau đó con làm hồ sơ và thi đỗ Cao đẳng Công nghiệp Phúc Yên - Vĩnh Phúc, được 22 điểm. Bạn bè đứa nào cũng bảo thi như thế mà lại học trường này à?
Hôm 5/9 nhà mình làm 5 mâm cỗ mời các cô, các bác, dì, cậu, ông Nghĩa, nội tộc để đưa con lên trường ở Phúc Yên học. Đi học ở đây con chưa hài lòng lắm vì mỗi tháng nhà mình cho con 4 - 5 trăm nghìn để ăn ở, học. Con không ở nhà giúp việc cho gia đình mà lại lấy t.iền đi nữa. Con học ngành ô tô, lên đây học con nghĩ vừa học cao đẳng vừa ôn lại thi lại đại học năm sau. Bố thấy thế nào? Bố bảo con nên thi lại hơn hay học cao đẳng hơn? Bố thử cho một lời khuyên bố nhé.
Con đi học bố yên tâm về con. Con cố gắng không phụ lòng gia đình đâu. Nếu học cao đẳng ở đây 3 năm mất tối thiểu chi phí là tầm 18 triệu đấy bố ạ. Con sót ruột lắm. Cũng lớn rồi, không kiếm được t.iền lại còn lấy t.iền đi nữa.
... Ở nhà mình đang cắt lúa, giống cũ bố ạ. Sang vụ nhà mình lên chỗ bố đó, đường lên bố thì đi qua chỗ con... Trước con đăng kí thi trường cao đẳng này mẹ bảo sao mày đăng kí thi trường này, vừa xa nhà vừa tốn t.iền tàu xe. Học Bắc Ninh, Hà Nội có hơn không. Lần đăng kí con nghĩ học trên Vĩnh Phúc gần bố thỉnh thoảng lên thăm bố. Nhưng thăm bố phải có giấy thăm mà giấy đó chỉ có 1 lại ở nhà mà. Mà lên chỗ bố làm gì có chuyến xe ô tô nào. Con học ở đây là tiện đường nhà mình lên bố thôi. Bố đừng lo nghĩ cho con nhiều làm gì nhé...
Mà sự việc của bố sao lâu được giải quyết thế bố nhỉ? Bố ở trên đó có đoàn nào đến điều tra, hỏi thăm không? Ở nhà những hôm con chưa đi học cũng không thấy tin tức gì cả.
Nhưng bố ở trên đấy giữ gìn sức khỏe nhé, con nhớ bố lắm. Quan trọng là bố nghiên cứu học lại những sự việc, tình tiết trước kia đi bố nhé. Như bác Hoạt hôm lên có cả chú Sai, mợ Hồng, anh Khang... ấy. Bác bảo bố lấy giấy bút ghi lại từng tình tiết mạch lạc, rõ ràng, dễ hiểu kiểu như đề cương.
Bố viết hết những gì liên quan đến vụ án mà bố nhớ rồi từ đó đọc lại, sửa chữa cho hoàn chỉnh thì sau này được ra giải oan lần nữa bố mới trả lời mạch lạc, rõ ràng. Có như thế mới thuyết phục được phiên tòa. Bởi ăn nói trôi chảy rất quan trọng, góp phần không nhỏ chút nào trong việc minh oan của bố. Bố nhớ viết kiểu gạch từng ý, tình tiết ra giấy. Chắc cũng phải 10 tờ giấy vì có rất nhiều tình tiết giúp bố minh oan mà".
Theo Trí Thức Trẻ
Người tù oan lóng ngóng làm người… bình thường Cho đến nay, ông Nguyễn Thanh Chấn, người vừa được minh oan sau 10 năm trong tù ở Bắc Giang đã về nhà được gần 2 tuần. Tuy nhiên, khi ngồi trao đổi với chúng tôi, ông Chấn cho biết vẫn chưa quen... làm người bình thường. Sức khỏe bị giảm sút nghiêm trọng, ngoài chứng đau đầu kinh niên, ông cũng không...