Truyện Những ngã rẽ cuộc đời Phần 9

Theo dõi VGT trên

Phần 9: Kẻ cắp

Trở lại bệnh viện, nhìn thấy giỏ quần áo sơ sinh mà bà Thanh kịp mua mấy đêm trưChào bạn, Tống Anh ớc, Thảo đột nhiên run rẩy. Nó giống như con dao cứa thêm vào nỗi đau sâu hằn trong tim cô.

Mẹ cô thấy thế vội nhét nó xuống gầm giường. Bà bảo Hùng đi mua thứ gì đó cho cô ăn. Mấy hôm nay, ngoài truyền đạm và nước ra thì hầu như cô chẳng ăn được gì. Thân thể héo mòn khô khốc như cành cây chống chói với cơn gió mạnh bạo.

Cô ôm lấy ngực, than :

- Mẹ ơi! Con đau lắm

- Con đau ở đâu?

- Con không biết! Mẹ ơi! Sao lại như thế? Sao không phải là ai khác mà lại là con?

Mẹ cô đau đớn nhìn con gái khóc nức nở. Là do ông trời thôi, con gái bà sao lại phải chịu đắng cay như vậy?

Cô sống trong thuốc và sợ hãi suốt những ngày sau đó. Cứ mỗi khi nhắm mắt, cơn ác mộng, mà không, thực tại bất hạnh ùa về khiến cô chỉ biết ngồi bó gối trên giường, mắt mở trừng trừng. Chỉ có Hùng bên cạnh cô mà thôi. Dù nhiều lần anh phát bực vì tính cách cô trở lên bất bình thường. Nhưng, còn biết làm gì ngoài cảm thông và kiên nhẫn.

Bố mẹ cô dù không muốn nhưng cũng bắt buộc phải về quê. Nhìn con gái chưa thoát khỏi ám ảnh về đứa con, ông bà rơi nước mắt. Chỉ dặn dò Hùng chăm sóc cô giùm ông bà. Rằng ông bà cũng đau như muốn chết đi được nhưng không còn cách nào khác. Ở nhà vẫn còn mấy đứa con chưa ai lo.

Nằm viện nửa tháng trời, bà Thanh chỉ ghé qua thăm cô vài lần rồi đi luôn. Cả Hùng và Thảo đôi lần cũng bắt gặp cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm của bà. Trong lòng cô, dấy lên một cảm giác muốn dứt bỏ tất cả. Cô đến đây sống vì đứa con, nay nó không còn nữa thì còn lý do gì mà ở đây nữa….cô phải đi, phải giải thoát cho đau thương kéo dài tưởng như không có điểm dừng… Phải vậy thôi!

Căn phòng ngập tràn ánh sáng, Hùng bỏ hết những chiếc rèm mang màu sắc u ám, thay vào đó là những màu sắc sặc sỡ hơn. Chắc anh muốn cô tươi tỉnh hơn thay vì cứ cứ sầu não như thế này. Một người đàn ông đã không biết cảm giác mang thai, sinh con đau đớn và khổ sở thế nào, càng không biết nỗi đau mất đi đứa con của mình sẽ đau đến mức nào. Và vì, con người ta hay mắc sai lầm là do không chịu đặt bản thân mình vào cảm xúc của người khác để thử một lần hiểu…

Việc nhà cô không làm, ăn uống cũng không màng. Cô còn yếu, tinh thần vẫn hoảng loạn. Suốt ngày chỉ nằm trong phòng suy nghĩ, khóc, rồi nằm thiếp đi… Trên khoé mắt vẫn vương một giọt nước mắt… Cô biết, dù có vật vã hay tệ hơn là dù cô có chết đi chăng nữa cũng không thể làm con cô sống lại…nhưng… Ai có thể cho cô biết cô nên làm gì vào lúc này? Ai có thể khiến cô bớt sầu khổ…

Bà Thanh, kể từ khi nhà có chuyện,bà bắt Nguyệt phải lo cơm nước cho gia đình. Nguyệt có vẻ rất tức tối, cô cho rằng Thảo đang cố tình nằm không ăn vạ. Người chết thì cũng chết rồi…bà Thanh trấn an con gái

- Biết làm thế nào! Bây giờ chèn ép nó quá nhỡ nó hoá điên thật thì khổ Anh mày, khổ cả nhà…

- Mẹ! Chả nhẽ nhà mình cứ nuôi báo cô này mãi..con là con không chịu làm mấy cái việc này mãi đâu. Mẹ thuê osin đi

Nguyệt vùng vằng giận dỗi, Thảo tuy ngồi trên gác nhưng tiếng nói của hai mẹ con hoàn toàn có thể lọt vào đôi tai cô.

Truyện Những ngã rẽ cuộc đời - Phần 9 - Hình 1

Ảnh minh họa

- Mà mẹ đuổi nó đi! Bây giờ nó còn có tác dụng gì nữa đâu!

- Ừ thì… Để thư thư ra đã.. Bây giờ đuổi nó đi, hàng xóm lại bảo nhà mình ăn ở thất nhân thất đức..

- Con kệ mẹ đấy!

Thảo bàng hoàng khi nghe hết câu chuyện của hai mẹ con. Nỗi đau này chưa qua thì nỗi đau khác lại kéo đến..

Thật tàn nhẫn, thật độc ác…

Cô ngồi đó, mặc cho bao nhiêu suy nghĩ đang dày xéo tâm can.. Chẳng phải cô cũng muốn ra khỏi đây hay sao? Nhưng cô đi đâu bây giờ? Khi mà trong tay không có tiền? Càng không thể về quê được. Cô đã làm khổ bố mẹ nhiều rồi… Không thể khiến bố mẹ khó xử được…

Hùng, đi làm về là vào phòng cố gắng động viên vợ. Cái cách mà anh đối xử với cô càng khiến cô tủi thân. Sao lúc cô mang thai con anh, anh không quan tâm đến cô? Để giờ đây, khi mọi thứ trở lên quá muộn, cô mới được anh dành cho những cử chỉ ấy!

Hôm nay, Hùng mang về cho cô một cuốn sách. Anh bảo cô hãy đọc nó mỗi khi cô đơn. Ánh mắt anh nhìn cô, có những nỗi niềm chất chứa. Hinh như anh giấu cô nhiều điều…

Có phải vì quá đau buồn nên cô hồ nghi anh như vậy? Cô không biết nữa…

Một tuần sau khi từ bệnh viện trở về, hôm nay cô dậy sớm, xuống bếp lúi húi làm bữa sáng. Hùng bảo cô nghỉ ngơi thêm nhưng cô tự thấy nếu như vậy thì mình quả là vô dụng. Sống trong ngôi nhà này, cô không thể để người khác nghĩ cô nằm không ăn vạ được…

” Dù thế nào ta vẫn phải sống, sống đúng nghĩa chứ không phải tồn tại”

Cô chẳng biết ai đã từng nói câu này, nhưng rõ ràng, cô vẫn phải tự đứng lên, vẫy vùng trong cái cuộc sống vốn khắc nghiệt. Cuộc sống mà chỉ có tiền tài, danh vọng mới khoả lấp được những khoảng cách giữa xon người với con người.. Vì tiền nên đời mới bạc…

Bà Thanh từ trong phòng ra bếp, khoác thêm cái áo lên người, bà ngạc nhiên nhìn Thảo:

- Chị cuối cùng cũng chịu hoà nhập với thế giới rồi…

Cô im lặng, cúi đầu làm tiếp món cháo sườn mà cô đã cất công làm từ sớm..

Hùng dừng chân ở cầu thang, gọi với xuống

- Có cần anh giúp không?

Cô nhìn anh, nét mặt lộ rõ sự cảm kích vô bờ.. Rốt cuộc, anh cũng đã trở về với con người trước đây, biết quan tâm lo lắng cho cô. Nhờ thế, ngay trong khoảnh khắc này, cảm giác tồi tệ biến mất thay vào đó là một chút lâng lâng . Hạnh phúc chăng??

Bà Thanh bĩu môi, ngẩng cao đầu đi thẳng..

Bữa cơm, bốn người lặng lẽ ăn phân của mình , chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa hắt hiu ngoài sân..

- Em ăn cái này đi!

Hùng gắp cho cô một miếng sườn thăn bỏ vào bát, thái độ ân cần khiến Nguyệt thở dài ẩn ý, quay sang bảo mẹ

- xem kìa! Trai mẹ quý hơn cục vàng giờ này lại có kiểu ga lăng sến sẩm…

Hùng quắc mắt

- Im đi! Mày không nói không ai bảo mày câm đâu!

Nguyệt im hẳn nhưng trong lòng rõ ràng vẫn đang tức giận, chọc cái thìa leng keng vào bát cháo. Bà Thanh nãy giờ ngồi im, lên tiếng phân bua

- Yên đi, có mỗi bữa cơm mà chúng mày cứ loạn cả lên. Thằng Hùng ăn đi rồi đi làm. Con Nguyện lát ra trông cửa hiệu để mẹ đi có việc..

Hùng đi làm trước, bà Thanh vẫn ngồi ở bàn ăn cùng với Nguyệt. Nguyệt ăn xong bỏ lên phòng luôn, chỉ còn Thảo và mẹ chồng đang ngồi nhìn nhau gượng gạo. Cô đứng lên, kéo ghế thu dọn bát đĩa. Bà Thanh giữ thái độ điềm tĩnh trên gương mặt của một người đàn bà sắc sảo, bà từ từ nói

- Tôi không biết chị đau khổ hay vật vã thế nào? Nhưng tôi là bà nó, tôi cũng không thể không thương xót. Chính chị là người khiến nó phải ra đi oan uổng. Cho nên… Có trách thì trách bản thân chị không biết chăm lo cho đứa con trong bụng..

- Mẹ nói gì vậy?

Thảo sửng sốt, cô thật không thể tin nổi những gì bà Thanh vừa nói. Vậy theo ý bà thì cô chính là người hại chết con hay sao? Sao bà có thể nghĩ vậy. Cô chết đi sống lại vì tiếc thương con bé. Lắm lúc chỉ muốn chết cùng với con, để nó khỏi cô độc một mình nơi đồng không mông quạnh. Lắm khi cô chỉ muốn giải thoát cho tâm hồn bớt bị dày vò..ai? Ai mới là người đưa cánh tay cho cô nắm vào lúc này?

Phải rồi, quá khứ là chuyện đã qua, nhưng quá khứ đau, chẳng phải hiện tại vẫn sẽ đau?

Giá như cuộc sống chỉ là ai làm tốt việc người nấy, không ganh ghét hay đố kị, không cố gắng vứt bỏ nhau, cũng đừng dồn tâm sức đẩy nhau xuống vực sâu, thì cuộc sống sẽ đơn giản biết mấy . Tay cô run run cầm cái đĩa, bà Thanh không nao núng, tiếp lời:

- Tôi thương chị bị cú shock lớn nhưng cũng không vì thế mà không nói rõ với chị..

- Mẹ! Mẹ không phải nói gì cả. Con biết hết rồi…

giọng cô lạc đi, mắt không nhìn rõ thứ gì xung quanh nữa. Nước mắt chực trào nhưng cô đã cố kìm lại.

- Chị biết cái gi?

- Con không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Con không muốn ai nghĩ con vì ham mê giàu sang mà bám trụ ở đây. Con của con mất rồi… Con thấy không còn ý nghĩa gì hết…

Cô bật khóc, cúi gằm mặt như đứa trẻ bị bố mẹ phạt. Bà Thanh nhướng đôi lông mày sắc lẹm tỏ vẻ không vui

- Khoan nói đến chuyện này…thôi đã đến nước này.. Tôi cũng nói luôn cho chị hiểu..

Khẽ thở dài như đang quở trách điều gì đó, bà Thanh nhìn Thảo không chớp mắt, nói:

- Chị có biết tại sao trước đây tôi không cho anh chị cưới nhau nhưng đùng một cái tôi lại đồng ý không?

- Con không biết ạ?

- Là vì thằng Hùng nói với tôi,khi nào chị sinh con xong, tôi sẽ nuôi nó còn chị thì phải ra khỏi đây?

- Choang!

Cái đĩa trên tay cô rơi xuống nền gạch..cảm giác như các khớp tay khớp chân rụng rời từng khúc.

Thật tàn nhẫn…

- Mẹ! Mẹ đùa con à? Sao có thể có chuyện đó được. Anh Hùng yêu con thật lòng. Anh ấy không thể như thế được..

Nếu là ngày bình thường, bà Thanh sẽ mắng cho cô một trận vì cái tội dám làm vỡ bát đĩa đắt tiền của bà. Nhưng giây phút này, hình như bà ý thức được rằng Thảo đang mất bình tĩnh trước thông tin động trời của bà nên bà chỉ lướt nhìn đống đổ vỡ dưới chân rồi dừng lại trên gương mặt thất thần hoảng loạn của Thảo:

- Chị có thể không tin, nhưng nó là sự thật… Con người tôi không dễ gì thay đổi quyết định.. Chỉ khi có điều kiện trao đổi thì tôi mới làm xoay chuyển tình thế..

- Con không tin đâu!

Thảo ngồi thụp xuống đất, cúi mặt úp vào đầu gối khóc nấc, cơn đau xé nát trái tim, như vạn tiễn xuyên tâm. Hùng đang lừa gạt cô, để cô bước vào ngôi nhà này.. Anh là thằng khốn, đồ độc ác…lý do… Lý do là gì?Không! Cô phải hỏi chồng cô cho ra nhẽ. Không thể để nỗi lo sợ chiếm ngự lý trí của cô được..

Cô đứng dậy, thất thểu lê bước lên gác.. Trời đất như đang sụp đổ, cô phải vịn vào lan can cầu thang cho khỏi ngã..

- Chị không mau dọn dẹp đống này đi à?

Cô như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Bà Thanh bực tức gào lên

- Con phá hoại..

Phá hoại cũng được.. Giờ cô chẳng còn gì nữa… Chỗ dựa duy nhất là đứa con cũng sụp đổ, chỗ bám víu là Hùng cũng lỏng lẻo thì thử hỏi sao cô có thể vững vàng mà đứng dậy..

Vào phòng, cô ngã xuống giường…

Cái ý nghĩ mình là kẻ đẻ thuê cho gia đình này choán lấy tâm trí cô. Ừ thì cô đã phần nào biết trước điều ấy nhưng cơ hồ vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này. Nước mắt đâu đó rơi xuống bóp lấy hơi thở khiến cô chỉ biết ôm ngực cho bớt đau đớn..

Bà Thanh làu nhàu ở tầng dưới bởi chính bà phải dọn dẹp bát đũa, rồi chính bà phải dọn đống đổ vỡ mà cô vừa gây ra. Cô mặc kệ, bà có chửi đến cỡ nào cũng không làm cô sợ hãi hay tự thấy nhục nhã. Bước vào ngôi nhà này đồng nghĩa với việc phải cất cái xấu hổ và tự cao vào đáy của tâm hồn…

Nhật kí, ngày, tháng , năm

Hôm nay, mẹ nói cho mình biết một sự thật đau đớn hơn ngàn con dao đâm vào tim. Chồng mình, liệu có đúng như những gì bà ấy nói?

Em không cần biết người khác nghĩ gì về em! Chỉ cần anh hiểu và yêu rm như những ngày đầu là em mãn nguyện lắm rồi. Anh à! Mất đi đứa con như mất đi từng khúc ruột vậy, anh có biết đêm nào em cũng mơ về nó! Con mình anh ạ… Nhìn nó bé nhỏ, đơn độc giữa cánh đồng vắng, em chỉ muốn gào lên mà thôi. Anh từng nói, từng an ủi em rằng” mình sẽ lại có những đứa con khác”. Em đã từng nghĩ về những lời anh nói như một làn gió thổi vào tâm hồn héo hắt của em…nhưng….anh hay ai đó có thể nói cho em biết… Em …phải làm gì?

Là tổn thương hay sợ hãi? Là cô độc hay bỗng dưng thấy trống trải? Em không biết, nhưng lồng ngực bên trái vẫn còn rõ rệt những cơn đau buốt đến tận xương mà có lẽ cả đời này không thể nào quên được. Gấp cuốn nhật kí lại, cô thấy bớt muộn phiền hơn. Bà Thanh và Nguyệt đi đâu đó, chỉ còn mình cô trống vắng bên căn nhà rộng. Lại quay trở về giặt đồ, cơm nước và lau dọn nhà cửa…mọi thứ như được lập trình sẵn. Cô muốn đi làm, muốn tiếp xúc với xã hội. Nhưng cô biết chắc chắn một điều : bàn Thanh sẽ không đồng ý. Cô thấy cuộc sống của mình chi như một nhành cây tầm gửi, nó bung biêng nếu như vật chủ không còn. Loài cây ấy mà, khi đã nương nhờ vào một cành cây khác thì khó lòng có thể một mình sinh trưởng được. Đấy là cô nghĩ như thế, tất nhiên, cô không thể dựa vào người khác mãi, cô không thể ỷ lại rồi phó mặc cho đời. Bởi cuộc sống vẫn là cuộc sống. Nhưng, tình yêu của cô đối với Hùng không chỉ đơn giản như vậy, nó không chỉ đơn thuần là yêu, mà còn là trách nhiệm, còn là những thói quen khó bỏ. Và hơn hết, anh là cuộc sống của cô..

Giống hệt một đoạn băng xước đã bị ố vàng bởi thời gian. Những gì đã qua, không được phép ân hận, càng không có cơ hội làm lại. Ngày hôm nay, đã có những lúc cô quyết tâm sẽ ra đi nhưng, cô vẫn trăn trở một điều rằng liệu Hùng có giữ cô ở lại hay chí ít cũng tỏ ra quyến luyến đôi chút để cô hiểu rằng anh thật lòng yêu cô? Anh không toan tính như những lời mẹ anh nói.

Ôi! Cô sắp phát điên lên rồi. Buổi trưa, không ai ở nhà, cô chẳng thiết nấu cơm. Có nấu cũng không nuốt nổi. Thân hình cô tàn tạ trông thấy, lắm lúc soi mình trong gương cô bất giác rùng mình. 23 tuổi nhưng gương mặt đã chẳng còn chút nhựa sống nào. Hai bầu mắt nặng trĩu vì khóc và cả thức đêm! Cô mở tủ quần áo tìm đồ ủi cho Hùng để tối về anh có quần áo là lượt để thay. Ánh mắt chạm phải mây bộ đồ bầu mà cô tưởng như nghìn cái kim châm vào da thịt. Một lần nữa Cơn đau ùa về… Miên man… Day dứt…

Video đang HOT

Cô đưa tay lên bụng, điều mà trước đây cô vẫn thường làm khi nói chuyện với con. Cái bụng lép xẹp…không có chuyển động gì ngoài cái dạ dày trống rỗng. Sao lại như thế?

Cô mở mắt ra, nhắm mắt vào hàng ngàn lần, chỉ ước sao đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi.. Nhưng sao lại đau thế này?

Và đây là hiện thực. Cô như điên dại, vơ hết chỗ quần áo bầu trong tủ gói gém vào túi nilon, mang chiếc bật lửa bỏ cả vào cái chậu sắt mang ra sân đốt.. Ngọn lửa cháy bùng bùng… Ai đó đang vùng vẫy trong đó… Là con cô…mắt cô nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu… Da nhăn nheo đang khóc…

Tất cả chỉ là tưởng tượng …

Không được phép gục ngã, phải kiên cường lên. Cô không thể để đứa con tội nghiệp của mình ở một nơi xa xăm nào đó thất vọng khi thấy mẹ mình tự huỷ hoại bản thân được. Nhất định….

Chiều, Cô vội vã nấu cơm, thu gom quần áo mang đến từng phòng. Và nhớ là phải được gập gọn gàng.mẹ chồng cô từng dặn dò như thế

Phòng mẹ chồng cô rộng rãi, cái bàn trang điểm bày rât nhiều mỹ phẩm, Nghĩ lại, cái bàn của cô chẳng có gì ngoài cái lược và lọ sáp chống nẻ da cô hay dùng vào mùa đông.

cái tủ quần áo to và sang trọng cùng cái giường nệm sạch tinh tươm.. Mỗi lần bước vào đây, cô đều dừng lại trước những bức tranh treo tường không ra hình thù gì nhưng lại rất cuốn hút. Rõ ràng, bà Thanh là người yêu cái đẹp, mê nghệ thuật nhưng tại sao đối với cô, bà lại luôn tỏ ra cứng nhắc và khô khan.

Khi người ta đã ghét bỏ một thứ gì đó thì mặc nhiên những thứ liên quan cũng bị ghét bỏ

Đó là lần bà Thanh vào phòng cô, nhìn ra ban công thấy những chậu hoa nhỏ cô bày ở đó, bà hắng giọng

- Chị để cái gì ở đấy mà không biết nghĩ à? Nhỡ nó rơi vào đầu ai đang đi ở sân thì sao? Bỏ xuống cho tôi. Mà tốt nhất là chị nên bỏ đi cho tôi khỏi ngứa mắt

Cô không chống lại, dằn lòng mình không được tiếc, lặng lẽ đem bỏ ra thùng rác.

Sống ở đây 5 tháng trời nhưng chưa bao giờ cô có cảm giác đây là nha mình. Có thứ gì đó xa xôi và lạ lẫm ngay cả khi cô đã biết hết các ngóch ngách của ngôi nhà. Có lẽ chỉ là cảm giác…

Cô vẫn đứng ở trong phòng mẹ chồng, ngẩn người suy nghĩ. Không hề nghe thấy tiếng xe của bà Thanh dừng ở sân…

- Chị đứng đây làm gì! Xong việc thì ra đi..

Mẹ chồng cô bực bội, quăng cái túi xách lên bàn trang điểm. Cô giật mình lí nhí

- Con chào mẹ ạ

- Tôi chưa quên vụ sáng nay đâu

- Con xin lỗi ạ

Bà Thanh đứng dậy, khoanh tay nhìn cô chằm chằm

- Chị bắt đầu nổi loạn rồi. Chị không thơ ngây đâu.

Thảo nhìn bà Thanh sửng sốt. Ý bà nói là gì? Hay bà nghĩ hành động sáng nay của cô là đang cố tình chống đối. Không! Thật ra là sáng nay cô shock quá,chứ không phải cô muốn nổi loạn

- Con xin phép ạ

Thảo lùi về phía cửa, cắm đầu đi thẳng, cô sợ đứng đó một hồi nữa sẽ bị bà Thanh chửi cho một trận. Thôi đành im lặng mà rút lui..

Gần tối, chồng cô mới về. Dạo này hình như anh hơi mệt mỏi hay suy nghĩ nhiều nên gương mặt anh hốc hác hẳn. Cô nhìn anh chỉ biết xót xa.

Cô đưa cho anh bộ quần áo đã là phẳng, giục anh đi tắm rồi ăn cơm. Lúc chiều muốn hỏi nhiều điều nhưng bây giờ bao nhiêu nghi vấn trôi đi đâu hết. Thật khó mở lời. Cô sợ nếu không đúng như những gì cô nghĩ thì Hùng sẽ giận mẹ, giận cả cô mất.

Cô xuống nhà dọn cơm ra trước rồi chờ cả nhà. Hùng tắm xong cũng ngồi vào bàn luôn. Hôm nay cô nấu những món anh thích nhưng có vẻ như anh không hào hứng cho lắm..

Bà Thanh hớt hải chạy từ trong phòng ra, gương mặt biến sắc

- Ai lấy cái vòng cổ nạm ngọc của tao rồi!

Ngay lập tức, cả cô và Hùng ngạc nhiên trố mắt ra nhìn cái hộp trống rỗng của bà Thanh

- Mẹ bảo là mất á?

- Ừ! Tao để trong tủ của bàn trang điểm, lúc sáng vẫn nhìn thấy nó cơ mà

- Mẹ tìm lại đi, xem có để ở đâu không?

- Không, rõ ràng là ở đây mà…

Tất cả đều hoảng hốt. Thảo đứng dậy khi bà Thanh nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

Cô run run, rõ ràng không phải cô làm nhưng sao lại thấy sợ hãi như vậy..

- Mẹ! Không phải mẹ đang nghi ngờ vợ con lấy đấy chứ

- Không phải là nghi ngờ mà là tao chắc chắn..cả nhà đi vắng, chỉ có mình nó ở nhà, nó còn tự tiện ra vào phòng của tao. À … Tao thấy nó cứ đứng lì trong phòng lúc tao về. Không có mục đích xấu thì đứng trong đó làm gì!

Không phải con mẹ ơi!

Cô lắc đầu chăng chối, nước mắt oan ức bắt đầu lăn dài trên gương mặt tiều tuỵ. Cô lay tay chồng, như thầm mong anh lên tiếng giải thích cho nỗi oan uổng của mình. Hùng thấy thế không đành lòng, trấn an mẹ:

- Mẹ bình tĩnh đã, chưa gì đã nghi ngờ cho vợ con rồi. Vợ con con hiểu mà, cô ấy không dám làm chuyện tày trời này đâu.

Cô gật đầu theo lời giải thích của Hùng, trong lòng chỉ mong sao mẹ chồng chịu nghe anh nói mà thôi nghi ngờ mình

Đúng lúc này, Nguyệt chạy xuống, ánh mắt tò mò hỏi mẹ

- Có chuyện gì thế mẹ!

- Mày có biết cái vòng nạm ngọc màu xanh bích của mẹ không? Bà Kim nhờ mẹ giữ hộ, mới sáng nay vẫn nhìn thấy mà bây giờ không cánh mà bay.

- Trời! Thế nó trị giá bao nhiêu hả mẹ?

- Thấy bà Kim bảo là mua ở bên Hồng Kong , định giá thì tầm 30, 40 triệu tiền Việt…khổ nỗi cái này ở Việt Nam không có, chỉ đặt được ở nước ngoài xách tay về đây thôi..

Nguyệt há mồm sau khi nghe mẹ nói về giá trị của cái vòng. Ngay lập tức, cô quay sang phía Thảo, trừng mắt, dồn hết mối ngờ vực đổ lên đầu Thảo:

- Ở cái nhà này, chưa bao giơ mất thứ gì. Từ ngày có chị về nhà tôi mới xảy ra chuyện này. Chị giải thích đi. Có phải chị làm không?

- Không! Xin mọi người hãy tin con. Mẹ ơi! Con không bao giờ làm chuyện đó đâu. Con nghèo thật nhưng không bao giờ nghĩ đến ăn cắp ăn trộm cái gì của ai bao giờ.

Thảo cố giải thích mặc dù bây giờ cô đang tuyệt vọng lắm. Cô biết giờ chẳng ai còn tin cô cả. Ngay cả Hùng, cô cũng không dám hi vọng anh sẽ tin cô.

- Chị cần tiền thì bảo tôi hoặc chồng chị đưa cho, có cần phải giở cái thói nhà quê ra với tôi không? Hay bố mẹ chị xúi chị lấy! Tôi thấy bố mẹ chị cũng ham mê giàu sang lắm, rõ là bố mẹ nào, con nấy

Thảo gạt nước mắt, giọng nói cất cao đầy kiêu hãnh

- Mẹ có thể chửi, có thế mắng con thế nào cũng được. Nhưng mẹ không có quyền xúc phạm bố mẹ con. Vâng! Con thừa nhận gia đình con nghèo thật. Nhưng hơn hết, những người như con sống vì tình nghĩa. Vả lại, con không hề biêt chiêc vòng của mẹ hình thù thế nào thì sao con lấy được.

- Anh thấy không? Hôn nay vợ anh bật lại tôi đấy. Chị khá lắm… Bênh bố mẹ à…

Hùng kéo tay Thảo, ngăn cho cô không nói nữa, anh quát lớn trấn át âm thanh hỗn độn trong phòng bếp.

- Thôi đi! Còn chưa biết ai lấy mà đã rối lên rồi..

- Anh xem lại anh đi, con hồ ly tinh này không đơn giản như anh nghĩ đâu mà anh cứ bênh vực cho nó. Anh có còn là đàn ông không?anh không nghĩ cho mẹ anh à?

- Mày…

Nguyệt lao vào túm tóc Thảo, tát liên tiếp vào mặt cô, dúi đầu cô xuống đất, miệng không ngớt chửi rủa. Hùng lao vào can ngăn. Lúc này tình cảnh hỗn loạn. Thảo lên tiếng xin Nguyệt buông ra nhưng càng nói Nguyệt càng giật mạnh hơn. Lấy hết sức chống trả, cô hất Nguyệt ngã nhào ra sàn…

Nguyệt mắt long sòng sọc, định lao vào đánh Thảo cho bõ tức nhưng bà Thanh gào lên

- Chúng mày có thôi đi không!

Thảo không sợ hãi nữa, cô nhìn Nguyệt đầy thách thức. Kiểu ” cứ lao vào mà đánh tôi đi, tôi không sợ “

- Tôi nói lại một lần nữa, chị Thảo lấy của tôi thì khôn hồn mang trả lại cho tôi. Đừng để tôi báo công an..

- Con phải nói thế nào mẹ mới chịu tin con đây? Con không lấy, con không sợ gì hết. Mẹ cứ báo công an đi

Bà Thanh mặt mày căng cứng vì thái độ dứt khoát của Thảo. Chưa bao giờ Thảo tỏ ra cứng rắnquyết đoán như hôm nay

- Là chị nói đấy nhé!

- Vâng! Là con nói, con sẽ tự chịu trách nhiệm.

- Giỏi lắm…

Bà Thanh tức tối hất đổ cả bàn thức ăn xuống đất. Bao nhiêu công sức của cô vì thế mà đổ sông đổ biển. Nhưng nó không phải là thứ cần bận tâm, bây giờ, mối quan tâm lớn nhất là làm sao để Thảo có thể hoá giải nỗi hàm oan này..

Sao cuộc đời cứ thử thách cô mãi vậy? Cô tự hỏi kiếp trước mình đã làm gì sai để kiếp này phải ghánh chịu nghiệp chướng?

- Không ăn uống gì nữa hết..

Bà Thanh bỏ vào phòng và chắc hẳn là đang rất tức giận bởi cái vòng quý giá của bà chưa biết ai là thủ phạm đánh cắp.

Theo Iblog

Truyện những ngã rẽ cuộc đời Phần 10

Phần 10: Thủ phạm

Thảo thở dài, không biết nhờ đâu mà hôm nay cô lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Như những gì cô nói với mẹ chồng, bất cứ ai cũng không được đụng chạm đến bố mẹ cô. Và có lẽ đo mới chính là động lực để cô tự đứng lên bảo vệ danh dự cho gia đình và cả bản thân.

Hùng không nói gì, kéo tay cô giật thật mạnh..

- Anh có chuyện muốn nói

- Anh muốn nói gì, nói luôn ở đây đi

Cô trả lời hững hờ, Hùng ngạc nhiên vô cùng khi thấy vợ mình hôm nay như là một người khác, không nhu mì đến nhu nhược, không cam chịu đến đáng thương..

- Lên phòng mình...

Cô hất tay anh ra, lạch cạch bước lên gác, bỏ lại đằng sau một người đàn ông ngập ngụa trong những câu hỏi chưa thể giải đáp

Thảo lấy vali ra, bỏ một vài bộ quần áo vào đó, thái độ khẩn trương như thể nếu chậm trễ thì cô sẽ hối hận. Hùng bước vào, thấy thế, anh chạy đến moi quần áo vứt lại lên giường. Anh tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén để mình không hét lên:

- Em định làm gì?

- Em sẽ đi!

Cô lấy tay quệt hai hàng nước mắt, bỏ lại chỗ quần áo Hùng vứt trên giường, đặt ngay ngắn vào vali.

Đã đến lúc phải ra đi rồi!

"Nếu như biết sẽ phải chia ly như thế này, thà ngay từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ!"

- Em đi đâu? Em điên à?

Hùng gào lên, anh giữ tay cô, không cho cô vơ vét quần áo nữa. Thảo ngồi phịch xuống đệm. Hướng đôi mắt đẫm lệ về phía Hùng:

- Em không điên...nhưng em sẽ điên nếu như em còn tiếp tục ở đây. Đủ rồi! Em có thể vì con mà nhịn nhục sự xỉ vả từ gia đình nhà anh. Em có thể vì anh mà bỏ qua tất cả những gì em không muốn nghe... Nhưng vô ích thôi... Em chẳng còn gì nữa..

- Em không được đi đâu cả. Nếu em đi đồng nghĩa với việc em thừa nhận mình là kẻ lấy cắp..

Thảo giật mình nhìn Hùng. Anh có thể nói câu đó được ư? Rõ ràng cô không lấy, nhưng cũng không tự mình giải thích thì việc cô đi hay ở liệu có nghĩa lý gì?

- Anh nghĩ em lấy à?

- Không, ý anh là mọi người sẽ nghi ngờ. Còn anh vẫn luôn tin tưởng em mà..

- Em xin lỗi, nhưng em không thể tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Em mệt mỏi lắm khi cứ tự huyễn hoặc mình bằng thứ hạnh phúc nửa vời này. Và có lẽ anh cũng nên tìm cho mình một người phù hợp, ít nhất phải vừa mắt mẹ anh..

Cô đứng dậy, thở mạnh như thể đây là lần cuối cùng hít thở không khí trong ngôi nhà này

- Tình yêu anh dành cho em không đủ lớn để em bao dung hơn à?

Hùng tóm chặt vào tay cô, khuôn mặt giận giữ y như một con hổ. Cô nhìn đi chỗ khác, không muốn bắt gặp đôi mắt đầy hằn học

- Em hỏi anh mới đúng! Những gì xảy ra trong thời gian qua.. Tất cả...khiến em cảm nhận được một điều, rằng anh không yêu em như em nghĩ.

- Sao em nói thế?

- Anh có biết khi anh nói anh không cần em ra mở cổng, khi anh khước từ sự quan tâm của em, em đã nghĩ gì không? Em nghĩ anh đang nghi ngờ sự xuất hiện của em trong cuộc đời anh là sự sắp đặt cố tình từ em

Truyện những ngã rẽ cuộc đời - Phần 10 - Hình 1

Thảo cười chua chát, miết tay lên tay cầm của vali.

- Mẹ anh nói đúng! Anh dẫn em về cái nhà này chỉ để em sinh con an toàn cho anh, rồi sau đó, anh hất em ra khỏi cuộc đời anh... Biến mất... Như chưa tồn tại.. Là vì... Em ngu phải không?

Hùng sửng sốt, miệng run tưởng như không thốt lên lời:

- Ai nói cho em như vậy? Anh xin lỗi vì đã không quan tâm em, nhưng không phải như em nghĩ. Anh cũng có nỗi khổ mà...em không được đi đâu cả..

Thảo đứng dậy, dứt khoát kéo chiếc vali, Hùng níu lại. Cô không quay đầu , giọng đanh lại:

- Bỏ em ra, nếu anh còn yêu em!

Hùng bất lực buông thõng cánh tay, Thảo nhấc bổng lên rồi đi xuống lầu. Hùng chạy theo, giây phút này, anh chỉ biết nhìn theo bóng người con gái liêu xiêu chỉ chực đổ nhoài sau những truân chuyên của cuộc sống.

- Mày cứ để nó đi. Trộm cắp thành công rồi thì chẳng lượn luôn à?

Thảo khựng lại, cô kéo vali đi lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào mặt bà Thanh , xoáy sâu vào đôi mắt đen kịt Bởi mascara của bà, điềm tĩnh..

- Con không làm gì sai cả. Ai làm việc xấu thì có trời biết, đất biết..

- Hai người thôi đi!

Hùng đứng vào giữa can ngăn hai người phụ nữ sắp gây chiến. Anh cười khổ..

- Mẹ, vợ con không làm việc ấy đâu. Con sẽ tìm hiểu cho ra lẽ, không thể để vợ con phải chịu tiếng xấu. Vợ con không thể đi được..

- Một là nó đi, hai là tao đi

Bà Thanh gầm lên, nói như vậy chẳng khác nào làm khó Hùng. Với một người hiếu thuận như Hùng, không lẽ nào anh đan tâm nhìn mẹ mình cuốn gói ra khỏi nhà vì một người đàn bà xa lạ. Thảo cúi đầu, đi thẳng... Hùng gọi theo mấy tiếng rồi im bặt... Ngẩng mặt lên trời, Thảo nhắm mắt lại... Qua rồi...

Cô rảo bước, cố kiếm một chiếc taxi nào đó chở ra bến xe.. Cô muốn về nhà, chưa bao giờ cô cần hơi ấm gia đình như bây giờ.

Trời tối, không gian đen đặc y như tâm hồn cô, không có chút ánh sáng dù là le lói. Cô ngoảnh nhìn lại ngôi nhà lấy đi của mình biết bao nước mắt nhưng chưa trả cho cô một nụ cười nào cả.

" Chỉ cần bước lệch là cuộc đời sẽ rẽ sang một hướng khác, những ngã rẽ cuộc đời"

Cô không có tiền, thực ra chỉ còn vài trăm nghìn trong túi. Ngẫm lại khoảng thời gian đã qua, cô thấy mình bám vào Hùng nhiều quá nên khi ra đi vẫn hai bàn tay trắng. Không sao, cô sẽ về nhà chơi vài ngày rồi tiếp tục lên thành phố xin việc, cùng lắm thì quay trở về căn phòng trọ " tồi tàn" như lời bà Thanh nói.

Lên xe, cô yên tâm hơn với những dự định cho tương lai mà mình vừa vạch ra, dù biết nó không đơn giản. Nơi đó không có Hùng, người đàn ông cô yêu hơn bản thân. Cô đau lắm chứ, xa anh là điều mà cô thấy khó khăn và đau đớn nhất..Nhưng, xem ra tình yêu Hùng dành cho cô cũng chỉ đến vậy, hời hợt như cơn gió heo may tràn về báo một mùa thu đang tới rồi lại biến mất

Anh nói anh có nỗi khổ của riêng mình, nhưng so với cô, nỗi khổ ấy liệu có bằng khi cô mất con, mất đi tình cảm của chồng dành cho mình. Công bằng mà nói, cô vẫn là người khốn cùng nhất..

Vội vàng trả tiền, cô leo lên xe khách ngồi ngả lưng ra ghế. Từ ngày lên thành phố cô chưa một lần về thăm quê, không biết bố mẹ cô thấy cô về bất ngờ thế này họ sẽ nghĩ gì? Cô chắc chắn cả nhà sẽ ngạc nhiên lắm bởi họ vẫn luôn nghĩ rằng bà Thanh đối đãi tốt với cô... Nay nếu nói thật rằng cô bỏ nhà đi thì họ sẽ như thế nào?

Lan man trong dòng suy nghĩ, cô chợp mắt cho đỡ đau đầu. Dù gì vài tiếng nữa mới về đến nhà.

" Chồng gần, không lấy em lấy chồng xa, còn đâu mà thong thả đi về nhà thăm, mênh môi nơi chốn quê nhà"

Cô nhớ ngày xưa mẹ cô hay hát cho cô nghe bài hát ấy. Cô nhớ đã từng nói với mẹ rằng:

- Mẹ ơi! Mai này nếu con lấy chồng, con sẽ lấy chồng gần, thường xuyên về thăm mẹ luôn, không giống cái cô trong bài hát này đâu

Vậy mà, vì sa chân cô đã không làm đúng như những gì đã hứa với mẹ. Giây phút này, nỗi xót xa cho thân phận bạc bẽo của mình lại ùa về.

Tiếng chó sủa huyên náo cả một góc xóm, bước chân nặng nề trên con đường gồ ghề đá sỏi, cô lấy điện thoại ra dùng đèn pin soi đường. Đã gần 12 giờ đêm, cả nhà có lẽ đang ngủ.

Cô đứng lại, phân vân không biết có nên về không? Nhìn vào màn hình điện thoại, hơn hai chục cuộc gọi nhỡ từ Hùng..kèm theo một tin nhắn

- Em Đừng đi!

Cô cười chua chát, xoá tin nhắn ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.. Cô không biết cảm giác này là gì?không cắt nghĩa được những gì mà cô đang muốn làm...

Đứng trước cổng ngõ, nhìn vào trong sân thấy không gian im ắng, Thảo kéo vali vào giữa sân.

Nhà không có cổng sắt kiên cố như ở thành phố khiến bao đêm cô giật mình khi có tiếng động lạ ngoài sân, trong trí óc non nớt ủa tuổi thơ thì tiếng động ngoài sân là của kẻ trộm hoặc rùng rợn hơn thì có thể là ma... Ôi tuổi thơ dữ dội...

Cô gõ vài tiếng lộc cộc, âm thanh khô khốc vang lên bên cánh cửa gỗ đã mục. Vẫn không có tiếng động bên trong cho thấy có người sẽ ra mở cửa. Cô tiếp tục gõ mấy cái nữa...

Trời lạnh, đứng bên hiên nhà cô cảm giác như tay mình bị đóng băng, nếu ngủ ở ngoài kiểu gì cũng cảm lạnh.

- Ai đấy?

Có tiếng mở cửa, cô vui mừng quay lại. Mẹ cô vấn vấn mái tóc dài, dụi mắt nhìn xung quanh. Bà sửng sốt, Thảo kéo vali lại gần, bối rối chào

- Con chào mẹ!

- Vào trong nhà đi đã, ngoài này rét lắm

Cô lỉnh kính kéo đồ vào nhà. Mẹ cô gọi cả nhà dậy. Đèn nhà sáng trưng, mấy đứa em vẫn buồn ngủ nhưng khi thấy chị bọn chúng nhao nhao. Bố cô phải quát chúng nó mới chịu im.

- Nào bây giờ mày nói cho bố mẹ nghe, sao đang ở trên thành phố lại về đây vào giữa đêm thế này..

Mẹ cô lên tiếng bằng giọng nói đầy lo âu

Cô vân vê tay áo, nhìn chằm chằm vào bộ cốc chén trên bàn cốt để bố mẹ không phát hiện cô đang nói dối

- Con xin về đây chơi vài ngày cho khuây khoả, chuyến xe này có trục trặc giữa đường nên con mới về muộn như vậy.

- Thật không? Hay làm gì sai bị người ta đuổi về

Bố cô trịnh thượng chất vấn, nếu điều này xảy ra thật thì ông chẳng biết ăn nói thế nào với hàng xóm. Ngay hôm lên thành phố thăm con về, ai hỏi ông cũng bảo con gái ông đang rất hạnh phúc ở thành phố với chồng. Nay cô bỏ về thì quả là ê mặt..

- Không phải đâu ạ! Con về đây vài ngày thôi rồi phải về chứ ạ

- Ừ! Mày cố gắng sống cho tốt, đi lấy chồng rồi không bao giờ được trở về nhà này ở nữa nghe không?

Cô im lặng cúi đầu, cô biết bố sẽ nói thế mà. Dù sao cũng không thể về đây được, thôi đành cố nói dối cho bố mẹ yên lòng...

- Thôi đi ngủ, mai tính sau

Bố cô đứng dậy đi vào buồng, mấy đứa em lấm lét nhìn chị rồi cũng dắt díu nhau lên giường ngủ tiếp

Mẹ cô vẫn nhìn cô nghi hoặc. Trực giác của người phụ nữ mách bảo ba rằng đang có chuyện không hay xảy ra, nhưng cơ hồ không lý giải nổi

- Mẹ ơi! Nhà mình còn cơm không? Con đói quá!

- Dưới bếp vẫn còn cá kho với cơm nguội đấy. Ăn xong thì đi ngủ, muộn rồi..

Hình như mẹ Thảo muốn hỏi rất nhiều điều về chuyến trở về bất ngờ này, nhưng có lẽ bà nghĩ đây không phải lúc để hỏi, dù sao con gái bà đi đường dài cũng khá mệt mỏi rồi. Bà đứng dậy dặn dò cô ăn xong khoá cửa cẩn thận rồi vào nằm với các em.

Cô xuống bếp, đèn điện hiu hắt, chẳng nhìn rõ đâu là xương đâu là cá, chẳng hiểu sao cô thèm ăn những món này đến vậy. Hẳn là do cơn đói mang lại cảm giác ngon miệng. À không! Là vì cảm giác bình yên...

Ăn hai bát cơm, cô cảm thấy dạ dày trở về trạng thái dễ chịu. Vẫn no, chưa thể ngủ được. Cô ngồi thừ ở phòng khách nghỉ ngơi cho tiêu cơm. Điện thoại nhấp nháy, Hùng gọi. Giờ này anh vẫn chưa ngủ sao?

Cầm điện thoại trên tay, cô nửa muốn nghe nửa không muốn, bởi cô sợ mình sẽ mủi lòng trước những lời dỗ dành từ anh. Cô không hiểu mình đang nghĩ gì.. Anh không gọi thì cô tuyệt vọng cho rằng anh vô tâm, anh gọi thì cô lại hoang mang lo sợ...cảm xúc này thật khó diễn tả...Cuối cùng, cô quyết không nghe máy, dù sao cũng nên một lần dứt khoát. Thà một lần cháy bùng bùng còn hơn ngàn năm le lói...

Đêm, cô nằm cạnh mấy đứa em, chúng nó thở đều đều, nằm vắt vẻo đủ tư thế...

" cô đơn không phải là lúc xung quanh không có ai. Đó là khi đứng giữa nhiều người vẫn cảm thấy cô độc"

Sáng, cả nhà dậy từ sớm, không ai gọi cô dậy cả. Trời mùa đông nên bầu trời vẫn tối tăm dù đã hơn 6 giờ sáng. Cô mệt mỏi ra khỏi giường, mẹ đang cặm cụi nấu bữa sáng. Bố đang ngồi đan lưới thuê cho nhà người ta...Cô đứng nhìn mẹ thổi phù phù vào bếp lửa, thỉnh thoảng lấy tay dụi mắt tự dưng thấy nao nao. Giá mà có tiền sắm cho mẹ cái bếp ga. Để những lúc đi làm về đỡ phải toát mồ hôi vì cái bếp củi ẩm ướt..

Bữa cơm, cả nhà quây quần, không khí ấm cúng nhưng có phần hơi gượng gạo. Không biết là gượng gạo hay chỉ là sự tưởng tượng của cô. Chẳng ai nói với ai câu gì cả. Bố cô vốn đã khắt khe, trong bữa cơm tuyệt đối không được nói chuyện.

Giờ cô mới để ý, tóc bố đã thành muối tiêu còn tóc mẹ cũng điểm vài sợi bạc. Vì nắng, vì gió của vùng quê nghèo khó này hay vì những lo âu trong suy nghĩ...

Ăn xong, cô bưng bát ra giếng rửa, múc từng gái nước mát rượi, ấp lên mặt thấy dễ chịu vô cùng. Mẹ cô chạy xuống bảo cô lên gặp bố có chuyện. Mặt bà lộ rõ sự hệ trọng của một việc lớn sắp xảy ra..

Cô ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn bố, hơi run run, cô hỏi:

- Bố bảo gì con ạ?

- Mày chơi ở đây mấy hôm thì về?

- Con chưa biết ạ!

- Thế lúc đi mày không xin phép mẹ và chồng à?

Bố Thảo tỏ rõ sự ngạc nhiên pha chút quyết đoán. Thảo hơi hối hận khi không nói cụ thể về đây mấy ngày có khi làm bố nghi ngờ

- Dạ...con....

Cô ấp úng...

- Có chuyện gì phải không?

Cô cố gắng cười xoà, không có gì đâu bố. Chẳng qua con xin về chơi mấy hôm liền cho bõ một chuyến đi thôi. Bố đừng lo..

Bố cô ậm ừ vài câu ra điều hiểu chuyện rồi đứng lên vác cuốc ra đồng. Cô thở phào vì suýt nữa lộ chuyện. Thật tội lỗi khi cứ phải nói dối bậc sinh thành của mình. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Thà lừa dối con hơn để bố cô phải bận tâm. Mẹ cô thấy vậy, kéo tay, nháy mắt hât hàm vào trong buồng tỏ ý ngầm rằng cô vào buồng bà có chuyện muốn nói

- Mày nói cho mẹ nghe, có chuyện không hay xảy ra đúng không?

- Làm gì có hả mẹ

- Không phải giấu, tôi đẻ ra chị, tính khí chị thế nào tôi còn không biết à?

Thảo im lặng, định không nói nhưng mẹ cô nhất định cố hỏi cho ra lẽ..đến nước này, chẳng thể giấu được nữa, cô bộc bạch tất cả những chuyện xảy ra tại nhà Hùng kể từ ngày cô bước chân vào cho đến khi xách hành lý đi. Mẹ cô đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Thỉnh thoảng thêm vào vài câu cảm thán:

- Ôi trời ơi..

- không tin nổi!

Mắt bà ươn ướt, miệng lập cập, nắm tay cô xiết thật chặt như muốn truyền sức mạnh cho con gái. Bà bảo

- Mẹ không ngờ mày khổ như vậy! Tại sao lúc mẹ gọi lên mày bảo rằng mày hạnh phúc lắm.. Con ơi là con...

Cô không kìm được, nước mắt rơi lã chã..

- Con cũng như bát nước đổ đi thôi, không thể hối hận mà càng không thể làm lại... Con cũng đang lạc lối quá mẹ ơi.. Con phải làm gì bây giờ?

Hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Khóc cho những chuyện buồn đã qua, khóc cho tương lai mù mịt phía trước và cái hiện tại chông chênh...

Cô vẫn ở nhà, vui chơi với đàn em, thỉnh thoảng mới ló mặt ra đường vì sợ hàng xóm hỏi han đủ thứ chuyện . Giờ này cô chẳng muốn tiếp xúc với ai nữa...

Ngày thứ 5, bố cô sốt sắng vì con gái chưa có biểu hiện hay hành động nào cho thấy sẽ rời khỏi đây, trở về thành phố làm tròn trách nhiệm của một người vợ, người con..

Ông đi đâu đó về, mặt hầm hầm.. Thảo ngồi ở hè, thấy bộ về, cô toan ra đỡ cái giỏ cho bố nhưng ông vùng vằng hất ra

- Mày không định về à?

- Con ở đây thêm vài ngày nữa thôi mà bố?

Bố Thảo vứt cái cuốc xuống sân, ngồi lên cái cán, mắt đăm chiêu...

- Không phải bố không muốn cho mày ở đây. Nhưng hàng xóm người ta bắt đầu bàn ra tán vào. Họ bảo mày bị nhà chồng đuổi về. Từ sáng ai gặp tao cũng hỏi han chọc ngoáy. Bực không chịu được...

Nét mặt đượm buồn, cố giấu cảm xúc, cô vỗ về cơn tức giận của bố

- Mai con về bố ạ

Mai " về" nhưng biết về đâu bây giờ? Trong tay còn vài đồng bạc lẻ, cô không nỡ chìa tay ra xin mẹ, bao nhiêu năm chật vật ở cái đất Hà Nội, cô thừa biết chi phí sinh hoạt đắt đỏ đến nhường nào. Thôi thì cứ phó mặc cho đời. Bố cô nghe thấy vậy, nhân trung trán giãn ra, như trút được khối sầu từ sáng đến giờ. Ông lại gần Thảo, ô tồn những lời nói chân thành nhất của một người cha

- Cố gắng sống cho thật tốt, đừng làm bố ê mặt với hàng xóm láng giềng con ạ. Sống ở cái vùng quê nghèo này không gì quý hơn danh dự.

- Vâng ạ!

Có thứ cảm xúc len lỏi trong tâm trí, ào đến rồi ào đi...Cô biết, không phải ông không thương cô, chỉ vì nếp sống cổ hủ ở quê mà ông phải tàn nhẫn với chính con gái mình. Cô thở than cho sự giật lùi của văn minh con người, buồn cho số kiếp của những con người mê muội danh tiếng... Buồn!!!

Ăn bữa cơm cuối cùng với gia đình, cô nói nhiều hẳn. Cô biết sẽ rất lâu mới có thể về thăm nhà. Bố cô mọi khi vẫn cau có khi thấy ai đó nói chuyện trong bữa ăn nhưng hôm nay thì khác, ông chủ động hỏi han cô về những gì đang diễn ra trên thành phố. Mẹ cô trầm mặc ăn vội bát cơm rồi đứng lên luôn.

Nỗi lòng của người mẹ khi chứng kiến số kiếp vất vả của con gái khiến bà chẳng thể cam tâm.

" Thân em như hạt mưa sa...

Hạt vào đài các hạt ra ruộng cày"

Tại sao cô vào được chốn đài các mà cuộc sống vẫn chẳng thể sung sướng, vẫn như rơi ra ruộng cày. Xét cho cùng, sướng khổ vẫn là ở tinh thần...

Mẹ cô thở dài bởi những lý luận của chính mình...

Xong bữa, bà lôi Thảo ra sau nhà, dúi ít tiền vào tay, mắt ngấn lệ

-Mẹ không có nhiều, cầm lấy mà chi tiêu đi con!

Cô không lấy, nhất quyết trả lại dù bà khăng khăng bắt cô cầm. Cô phân trần với mẹ rằng cô có thể kiếm được việc làm, có thể tự xoay sở được như 5 năm về trước. Và rằng cô vẫn đang cố gắng mạnh mẽ trưởng thành hơn...Mẹ cô, trong thâm tâm vẫn muốn con gái quay về căn nhà ấy. Thân gái chỉ mong được yên bề với một người chồng, dù chồng có như thế nào đi chăng nữa.Bà vẫn cố gắng khuyên răn, an ủi mong sao con gái bà trở về... Có như thế đến lúc chết bà mới nhắm mắt được..

Chuyến đi theo đúng kế hoạch thì sẽ diễn ra vào ngày mai nếu như Hùng không về nhà cô...và số phận cô sẽ rẽ sang một khúc quanh mới nếu như không có buổi chiều hôm ấy...

Nhập nhoạng tối, Thảo sắp xếp đồ vào hành lý, định bụng sáng mai sẽ ra bến sớm cho kịp chuyến xe, lên thành phố. Có tiếng có cắn từ đầu xóm, Thảo chạy ra sân ngó thì thấy một bóng dáng thấp thoáng. Cái bóng lại gần..cô ngỡ ngàng

- Là Hùng!

Anh nhìn cô, chất chứa nỗi niềm..

Cô bỏ đi nhưng anh kịp thời lôi tay lại..

- Bỏ em ra, đau...

- Em nghe anh nói này...

Hùng cứ thế, kéo cô ra khỏi ngõ, đi tít lên ngõ trên sao cho cách xa nhà, không ai nghe thấy. Bóng tối bao phủ, không ai nhìn rõ gương mặt của kẻ đối diện nhưng cảm xúc trong gioing nói rất rõ rệt..

- Em không có gì để nói với anh cả

- Sao em lại trở nên như thế?

- Chúng ta không còn gì với nhau kể từ lúc em xách hành lý đi. Cả em và anh hiểu rất rõ vấn đề đúng không?

- Anh không hiểu gì cả! Anh không phản bội em, chúng ta không ai làm đau ai, tại sao em cứ phải tuyệt tình như thế?

Hùng vừa khẩn khoản, vừa tức tối phân bua cho cô hiểu. Mà cô hiểu chứ, nhưng bây giờ chẳng còn gì ma luyến mà tiếc

-Sự phản bội rồi chia ly, so với mâu thuẫn và khác biệt rồi chia ly, có khác nhau hay không? Hoặc đau đớn hơn bao nhiêu? Có làm cho người ta cảm thấy, dường như mọi thứ trên thế giới này đều không đáng tin, đều sẽ có ngày rời bỏ ta mà biến mất hết.

- Anh, vấn đề nó nằm ở sự khác biệt

- Em cảm thấy em đến với anh đã là sai lầm rồi, sai lầm hơn nữa là cố tình bước chân vào nhà anh để mọi chuyện đi xa như thế này. Em hiểu rồi, giàu và nghèo là hai thế giới khác nhau, em không chạm vào được.

- Em mất trí à? Anh có bao giờ chê trách em điều đó đâu. Anh chỉ cần em về nhà, chúng ta sống hạnh phúc dưới một mái nhà, anh không đòi hỏi gì ở em nữa..

Hùng gào lên, có lẽ cơn tức giận đã đạt đỉnh khi mà Thảo buông những câu nói hững hờ như cứa vào tim anh.

- Em không về đâu, anh về đi!

Thảo giằng tay Hùng, anh càng xiết mạnh hơn.

- Không! Em không có lỗi. Mẹ đã tìm thấy cái vòng cổ rồi

Thảo đang ra sức vùng vẫy khỏi bàn tay của Hùng, khi nghe anh nói câu ấy, cô khựng lại...

- Anh bảo gì? Tìm thấy rồi sao?

- Ừ...

- Ai? Ai làm chuyện đó!

Thảo tức giận, chưa bao giờ được minh oan mà cô lại thấy búc xúc như vậy. Một khẻ khốn nào đó đánh cắp rồi đổ thừa cho cô. Vậy mà... Cô bị chửi, bị đánh như một kẻ tội đồ. Công lý không biết đang nằm ở đâu?

Hùng im lặng, anh định không nói nhưng Thảo hối thúc quá nên buột miệng:

- Là em gái anh..

Thảo đứng hình, tạm thời các dây thần kinh trên mặt không hoạt động, cứng đơ. Thật nực cười khi Nguyệt - con gái yêu của Bà Thanh lấy trộm rồi ngang nhiên xông vào đánh cô như thể cô mới là thủ phạm.

Hùng ôn tồn kể lại những chuyện xảy ra sau khi Thảo ra khỏi nhà. Sự thật sẽ không bị phanh phui nếu như Hùng không tình cờ nghe được cuộc điện thoại trong nhà vệ sinh của Nguyệt. Thì ra, Nguyệt đem cái vòng đưa cho người yêu, bảo anh ta bán đi rồi lấy tiền ăn chơi nhảy múa.

- Giờ em đã hiểu rồi chứ, tất cả lại tại con Nguyệt, mẹ anh đã trừng trị nó rồi. Em đừng trách mẹ, người mất của bao giờ cũng là người mất bình tĩnh nhất, không thể soi xét đúng sai được. Chính mẹ bảo anh về nói chuyện với em mà!

Tai Thảo ù đi, không thể tin nổi sự thật này. Nghe Hùng nói, cô thấy vừa vô lý vừa có lý. Nhưng cô vẫn nhớ cách đây không lâu, lúc Hùng mua sữa đến phòng trọ đưa cho cô, anh bảo mẹ bảo anh mua nhưng sự thật thì không phải như vậy. Lần này, anh cũng bảo mẹ anh hối anh về đây gọi cô về, thì liệu có đáng tin? Không thể tin được. Nhưng dù sao bà Thanh cũng biết được sự thật, có khi nào bà ấy hối hận vì đã xỉ vả cô trong thời gian cô mà kêu Hùng gọi cô về? Cô nhớ lại lời dặn của bố, của mẹ rằng phải sống tốt với chồng, với gia đình chồng.. Những ưu tư chồng chéo lên nhau. Cô thở dài bảo Hùng rằng để cô suy nghĩ.

Nhận thấy nói chuyện ở đây không thích hợp, Thảo bảo anh vào nhà chào bố mẹ rồi ngủ lại đây một đêm, mai anh có thể về thành phố sớm để đi làm.

Bố mẹ Thảo bất ngờ lần 2 khi thấy Hùng lù lù xuất hiện ở nhà mình vào buổi tối. Ông bà đon đả mời con rể vào nhà uống nước, hỏi han mấy chuyện vớ vẩn rồi ra hiệu cho Thảo nấu mỳ cho Hùng ăn. Hùng từ chối nhưng bố mẹ cô không đồng ý, bắt anh ăn hết bát mỳ mới cho lui. Đàn em của Thảo trố mắt nhìn anh rể như nhìn một kẻ ngọai đạo. Thực tình đến giờ này bọn nhỏ vẫn chưa quen khi gia đình bỗng có thêm một thằng anh, và thằng anh này không gần gũi với lũ em nên khoảng cách càng xa..

- Bố Thảo mắc một cái võng ra giữa nhà rồi bảo Hùng đêm nay nằm tạm ở đó, mai hẵng về. Hùng im lặng ăn hết bát mỳ rồi kéo Thảo ra hiên ngồi...

Đêm mùa đông rét mướt, hai con người nhỏ bé ngồi bên nhau, không ai nói với ai câu gì cả. Hùng trầm ngâm nhìn lên trời hỏi Thảo:

- Em quyết định thế nào?

- Em mường tượng ra đủ thứ chuyện buồn, rồi em lại sợ...

- Em đừng lo, anh không để em phải thiệt thòi đâu. Anh Hứa...

- Em đã quyết liệt ra đi, sao mà trở về được nữa. Vả lại, em sợ mẹ và em gái anh, em sợ cái cách mà họ xỉa xói em.. Anh có biết... Quãng thời gian vừa qua đối với em khủng khiếp thế nào không? Nhưng vì anh, vì tình yêu em dành cho anh và con nên em cố chịu đựng. Em chỉ nghĩ đơn giản rằng mình cố gắng sống tốt với cuộc sống của chính mình, cố gắng làm tốt mọi việc là được. Nhưng em nhầm, ai cũng muốn đẩy người khác xuống hố rồi đứng trên bờ tự mãn và hả hê

- Em vẫn còn có anh cơ mà...

- .......

Cuộc nói chuyện kết thúc trong nỗi bâng khuâng và hụt hẫng. Cả hai cùng thở dài...

Đêm nay, dài tưởng như cả thế kỉ. Hai con người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Thỉnh thoảng, Hùng cựa mình cho lưng bớt ê. Hẳn là anh chưa bao giờ nằm võng nên đêm nay mới chòng chành như vậy.

Theo Iblog

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Đem 20 triệu đến cho mẹ chồng trả viện phí, tôi sững người khi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ chồngĐem 20 triệu đến cho mẹ chồng trả viện phí, tôi sững người khi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ chồng
08:50:37 31/12/2024
Nghe lời chồng làm một việc, tôi đau đớn trở thành đứa con bất hiếuNghe lời chồng làm một việc, tôi đau đớn trở thành đứa con bất hiếu
11:46:56 30/12/2024
Vất vả cả buổi sáng lo đám giỗ nhà chồng, khi mâm cỗ dọn ra, bố chồng liếc nhìn rồi phán một câu khiến tôi nổi điên, quyết định ly hônVất vả cả buổi sáng lo đám giỗ nhà chồng, khi mâm cỗ dọn ra, bố chồng liếc nhìn rồi phán một câu khiến tôi nổi điên, quyết định ly hôn
08:40:47 31/12/2024
11h đêm, bố gọi điện báo một tin mà tôi sợ xanh mặt, vội cầu cứu anh trai11h đêm, bố gọi điện báo một tin mà tôi sợ xanh mặt, vội cầu cứu anh trai
09:06:39 30/12/2024
Mâm cơm ngày giỗ bố và hành động bất ngờ của mẹ chồng khiến tôi nghẹn ngàoMâm cơm ngày giỗ bố và hành động bất ngờ của mẹ chồng khiến tôi nghẹn ngào
08:54:33 31/12/2024
Em trai đưa tờ di chúc của chồng tôi để lại và muốn mời chị dâu bụng bầu ra khỏi nhàEm trai đưa tờ di chúc của chồng tôi để lại và muốn mời chị dâu bụng bầu ra khỏi nhà
09:03:27 30/12/2024
Chưa kịp vui mừng khi mẹ muốn sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi thì bất ngờ chị gái có hành động lạChưa kịp vui mừng khi mẹ muốn sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi thì bất ngờ chị gái có hành động lạ
09:14:56 30/12/2024
Bố mẹ tôi cay đắng gạch tên quý tử ra khỏi di chúc vì món đồ trị giá 49 nghìn đồngBố mẹ tôi cay đắng gạch tên quý tử ra khỏi di chúc vì món đồ trị giá 49 nghìn đồng
08:37:16 31/12/2024

Tin đang nóng

Gia đình 9 người thiệt mạng trong vụ nổ máy bay tại Hàn Quốc: Căn nhà trống trải, chú chó nhỏ vẫn ngóng chờ chủ quay vềGia đình 9 người thiệt mạng trong vụ nổ máy bay tại Hàn Quốc: Căn nhà trống trải, chú chó nhỏ vẫn ngóng chờ chủ quay về
19:56:51 31/12/2024
Tổng giám đốc vàng SJC vừa bị khởi tố: Nhận lương hơn 550 triệu/nămTổng giám đốc vàng SJC vừa bị khởi tố: Nhận lương hơn 550 triệu/năm
22:02:10 31/12/2024
Thực nghiệm hiện trường vụ đầu độc chồng và 3 cháu ruột bằng xyanuaThực nghiệm hiện trường vụ đầu độc chồng và 3 cháu ruột bằng xyanua
21:19:19 31/12/2024
Chi Pu hát APT. (Rosé), khoe tiếng Việt nhưng vẫn có 1 điều khiến khán giả chưa thoả mãn ở nhạc hội năm mới tại Trung QuốcChi Pu hát APT. (Rosé), khoe tiếng Việt nhưng vẫn có 1 điều khiến khán giả chưa thoả mãn ở nhạc hội năm mới tại Trung Quốc
22:53:32 31/12/2024
Cổ Cự Cơ khoe ảnh hạnh phúc bên vợ và con trai nhỏCổ Cự Cơ khoe ảnh hạnh phúc bên vợ và con trai nhỏ
22:31:49 31/12/2024
Sao Hoa ngữ bên gia đình trong dịp nghỉ lễSao Hoa ngữ bên gia đình trong dịp nghỉ lễ
23:45:33 31/12/2024
"Tóm gọn" sao nam Vbiz mới nổi và bạn gái tình tứ giữa phố, đàng trai có 1 hành động "ngược đời""Tóm gọn" sao nam Vbiz mới nổi và bạn gái tình tứ giữa phố, đàng trai có 1 hành động "ngược đời"
19:58:51 31/12/2024
Bức ảnh tiên tri bệnh tật nghiệt ngã của Triệu Lộ Tư cách đây 5 năm khiến hàng triệu người rùng mìnhBức ảnh tiên tri bệnh tật nghiệt ngã của Triệu Lộ Tư cách đây 5 năm khiến hàng triệu người rùng mình
22:58:02 31/12/2024

Tin mới nhất

Mẹ tôi hứa cho em dâu 500 triệu nếu chịu sinh con, em trai tôi vội đáp lại một câu khiến bà tức đến mức ngã quỵ

Mẹ tôi hứa cho em dâu 500 triệu nếu chịu sinh con, em trai tôi vội đáp lại một câu khiến bà tức đến mức ngã quỵ

08:44:11 31/12/2024
Trong khi mẹ tôi lo lắng cho tương lai của các em thì em tôi chỉ biết nghĩ đến bản thân. Vợ chồng em trai tôi lấy nhau 3 năm, tổng thu nhập mỗi tháng gần 50 triệu, sống chung với bố mẹ tôi được 2 năm.
Hai lời khuyên của cha giúp tôi không rơi vào cảnh "viêm màng túi" sau 10 năm đi làm

Hai lời khuyên của cha giúp tôi không rơi vào cảnh "viêm màng túi" sau 10 năm đi làm

08:33:13 31/12/2024
Khi kiếm được tiền trong tay, tôi đã háo hức muốn mua chiếc xe hơi mới. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện với cha đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch chi tiêu của tôi, giúp tôi xây dựng nền tảng tài chính vững chắc suốt 10 năm qua.
Chồng đi công tác, vợ gọi điện giục về chăm sóc bà nội trong bệnh viện để cô ấy đi du lịch với bạn

Chồng đi công tác, vợ gọi điện giục về chăm sóc bà nội trong bệnh viện để cô ấy đi du lịch với bạn

08:28:23 31/12/2024
Chỉ vì suy nghĩ bồng bột, thiếu hiểu biết về chuyện hiếu kính với bố mẹ mà giờ tôi bị vợ giáng cho một đòn đau. Vợ chồng tôi đều có thu nhập cao nên ngay sau cưới tôi đã phân định rạch ròi.
Không nghe lời khuyên của con dâu, mẹ chồng tôi suýt phải trả bằng tính mạng

Không nghe lời khuyên của con dâu, mẹ chồng tôi suýt phải trả bằng tính mạng

08:09:18 31/12/2024
Sau khi xuất viện, mẹ chồng rất hối hận, chỉ vì thiếu hiểu biết và sợ tốn tiền mà phải trả cái giá quá đắt. Bố mẹ chồng tôi là những người về hưu, có tiền và sống tiết kiệm.
Mẹ vợ coi thường vì tôi không lo được cho vợ con

Mẹ vợ coi thường vì tôi không lo được cho vợ con

08:04:08 31/12/2024
Sống cùng nhà vợ hơn 10 năm, tôi bị mẹ vợ coi thường vì làm ăn luôn thất bại, để vợ con phải khổ. Tôi và vợ yêu nhau từ khi học đại học.
Thưởng Tết không có, trưởng phòng vẫn bắt đóng gần 2 triệu mua đào tặng công ty

Thưởng Tết không có, trưởng phòng vẫn bắt đóng gần 2 triệu mua đào tặng công ty

07:57:42 31/12/2024
Là lính mới không có thưởng Tết, tôi tái mặt khi phải đóng 1,8 triệu đồng cùng cả phòng mua cây đào tặng công ty, ngoài ra còn phải đóng tiền mua quà Tết biếu sếp.
Nghỉ Tết Dương lịch 1 ngày, vợ đi trực vẫn bắt chồng con về ngoại

Nghỉ Tết Dương lịch 1 ngày, vợ đi trực vẫn bắt chồng con về ngoại

07:53:19 31/12/2024
Tết Dương lịch chỉ được nghỉ một ngày, vợ phải trực nên tôi muốn đưa các con về thăm ông bà nội nhà gần hơn, nhưng cô ấy đùng đùng nổi giận, bắt về ngoại bằng được.
Nhận thông báo công ty không thưởng Tết, tôi lập tức nghỉ việc

Nhận thông báo công ty không thưởng Tết, tôi lập tức nghỉ việc

07:48:57 31/12/2024
Tết năm nay vừa không có thưởng vừa mất việc nhưng không hối hận về vì đã nghỉ, tôi không thể tiếp tục làm ở một công ty không ghi nhận đóng góp của nhân viên.
Nhà chồng nhất định muốn cưới vào... ngày giỗ của bố tôi

Nhà chồng nhất định muốn cưới vào... ngày giỗ của bố tôi

07:02:27 31/12/2024
Yêu nhau được khoảng hai năm, Hưng dắt tôi về ra mắt gia đình anh. Ngay từ lần đầu gặp mặt, mẹ Hưng đã có vẻ không thích tôi. Có lẽ do tôi xuất thân từ gia đình làm nông nghèo khó, bố mất sớm, nhà còn mấy em nhỏ.
Hơn 10 năm chăm chồng ngây dại, khi chị tôi quyết định rời đi tìm hạnh phúc mới thì lại bị cả nhà chồng lăng mạ

Hơn 10 năm chăm chồng ngây dại, khi chị tôi quyết định rời đi tìm hạnh phúc mới thì lại bị cả nhà chồng lăng mạ

09:00:01 30/12/2024
Đôi khi lòng tốt của mình thành lẽ đương nhiên, sự tử tế đáng ra phải được trân trọng thì lại thành nghĩa vụ phải làm.
Xem phim Sex Education, người bố như tôi hốt hoảng nhận ra một sai lầm khiến con trai luôn phản kháng và đòi bỏ học

Xem phim Sex Education, người bố như tôi hốt hoảng nhận ra một sai lầm khiến con trai luôn phản kháng và đòi bỏ học

08:55:58 30/12/2024
Năm con trai học lớp 8, con từng đòi nghỉ học. Thời gian đó, tôi khủng hoảng. Con khủng hoảng. Chúng tôi không thể nói chuyện với nhau.
Có cách nào cứu cô bạn thân thoát khỏi hố sâu trầm cảm?

Có cách nào cứu cô bạn thân thoát khỏi hố sâu trầm cảm?

08:51:47 30/12/2024
Cô ấy bắt đầu nhắc đến chồng cũ trong các cuộc gặp gỡ, trong nhóm chat , phần lớn là chê bai, đôi lần còn văng tục. Bạn tôi quyết định lựa chọn ly dị ngay lập tức khi phát hiện chồng cặp bồ

Có thể bạn quan tâm

Syria lần đầu tiên bổ nhiệm phụ nữ lãnh đạo Ngân hàng Trung ương

Syria lần đầu tiên bổ nhiệm phụ nữ lãnh đạo Ngân hàng Trung ương

Thế giới

05:24:45 01/01/2025
Những cống hiến của bà không chỉ khẳng định năng lực cá nhân mà còn là minh chứng cho sự tiến bộ về mặt xã hội trong việc công nhận vai trò của phụ nữ.
Trong tháng tới, hãy ăn 4 món rau bổ dưỡng, thơm ngon lại mang ý nghĩa may mắn này

Trong tháng tới, hãy ăn 4 món rau bổ dưỡng, thơm ngon lại mang ý nghĩa may mắn này

Ẩm thực

23:37:17 31/12/2024
Chúng ta không chỉ cần điều chỉnh thói quen tốt, có lợi cho sức khỏe mà còn cần ăn uống đầy đủ để cầu mong những điều tốt lành và may mắn trong năm mới.
Cái kết ê chề cho mỹ nam ngông nghênh nhất phim Hoa ngữ: Diễn kém nhưng "gáy" ác, bị cả MXH cười chê!

Cái kết ê chề cho mỹ nam ngông nghênh nhất phim Hoa ngữ: Diễn kém nhưng "gáy" ác, bị cả MXH cười chê!

Phim châu á

23:11:53 31/12/2024
Được kỳ vọng sẽ mang tới một quả bom tấn trong dịp cuối năm, tác phẩm của mỹ nam Hoa ngữ đình đám này lại flop thảm hại.
Tiết lộ chấn động về T.O.P (BIGBANG) khiến cả MXH phẫn nộ

Tiết lộ chấn động về T.O.P (BIGBANG) khiến cả MXH phẫn nộ

Hậu trường phim

23:07:28 31/12/2024
Dù không tham gia quảng bá phim nhưng suốt từ khi Squid Game 2 công bố dàn cast tới nay, T.O.P luôn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất.
'The Final Countdown' - ca khúc bất hủ đón chào năm mới

'The Final Countdown' - ca khúc bất hủ đón chào năm mới

Nhạc quốc tế

22:43:35 31/12/2024
The Final Countdown được xếp vào danh sách 100 ca khúc One-Hit Wonders (tạm dịch: hiện tượng một lần nổi tiếng) vĩ đại nhất của kênh VH1.
Ca sĩ Như Hảo trải lòng về cuộc sống sau 2 lần đổ vỡ hôn nhân

Ca sĩ Như Hảo trải lòng về cuộc sống sau 2 lần đổ vỡ hôn nhân

Tv show

22:29:34 31/12/2024
Sau biến cố hôn nhân, ca sĩ Như Hảo tìm niềm vui trong âm nhạc. Cô nhớ lại: Quãng thời gian đó, phần lớn tôi dựa dẫm vào bản thân mình .
Kylie Jenner và Timothée Chalamet tận hưởng chuyện tình lãng mạn

Kylie Jenner và Timothée Chalamet tận hưởng chuyện tình lãng mạn

Sao âu mỹ

22:21:40 31/12/2024
Một năm rưỡi sau khi bắt đầu hẹn hò, Kylie Jenner (27 tuổi) đang đưa nam diễn viên phim Wonka - Timothée Chalamet (29 tuổi) vào cuộc sống gia đình cô
Soobin tung MV tiếp nối 'Đi để trở về', gợi nỗi nhớ nhà dịp tết

Soobin tung MV tiếp nối 'Đi để trở về', gợi nỗi nhớ nhà dịp tết

Nhạc việt

22:10:05 31/12/2024
Nam ca sĩ tiếp tục gợi nỗi nhớ nhà trong lòng những người con đang bôn ba bên ngoài, khi mùa tết, dịp gia đình đoàn viên đang đến gần.
Hoàng Thuỳ Linh lần đầu công khai xuất hiện hậu sinh con: Visual "xinh iu" nhưng camera lia đến vóc dáng mới giật mình!

Hoàng Thuỳ Linh lần đầu công khai xuất hiện hậu sinh con: Visual "xinh iu" nhưng camera lia đến vóc dáng mới giật mình!

Sao việt

22:06:50 31/12/2024
Khi camera lia đến những góc quay cận sắc vóc hiện tại của Hoàng Thuỳ Linh, cư dân mạng ngỡ ngàng vì mẹ bỉm lấy lại vòng eo thần tốc.
"Giải cứu" Yoona khỏi tài tử Squid Game sau vụ đăng ảnh JAV phản cảm

"Giải cứu" Yoona khỏi tài tử Squid Game sau vụ đăng ảnh JAV phản cảm

Sao châu á

22:04:17 31/12/2024
gười hâm mộ của Yoona đang kêu gọi nhà sản xuất cắt vai của Park Sung Hoon và giao lại cho người khác. Họ cho rằng danh tiếng xấu của nam diễn viên sẽ làm hoen ố đến hình ảnh của Yoona và cả bộ phim.
Ngày 14/1, cựu Chủ tịch Nhà xuất bản Giáo dục hầu tòa vì nhận hối lộ 24 tỷ đồng

Ngày 14/1, cựu Chủ tịch Nhà xuất bản Giáo dục hầu tòa vì nhận hối lộ 24 tỷ đồng

Pháp luật

21:40:35 31/12/2024
Theo cáo trạng của Viện KSND tối cao, năm 2017, bị cáo Nguyễn Đức Thái được bổ nhiệm là Chủ tịch HĐTV NXB giáo dục. Theo đề nghị của bị cáo Ngọc và Minh, bị cáoThái đã chỉ đạo thực hiện việc đấu thầu giấy in sai quy định.