Truyện những ngã rẽ cuộc đời phần 8
Gần nửa tiếng sau, cô lau xong, vừa cất cái chổi, cô lao ngay ra bến xe bằng chiếc xe đạp điện cũ của gia đình Hùng. Ra đến nơi, mặt mày ướt đẫm mồ hôi vì mệt. Bố mẹ cô đứng lóng ngóng ở trạm chờ xe bus trước bến xe, nhìn thấy cô, ông bà tươi cười hớn hở
- Sao lâu thế hả con?
- Dạ, con bận chút việc giờ mới ra được, bố mẹ có say xe không?
- Chửa mấy tháng mà bụng đã to thế kia?
Bố Thảo quá đỗi ngạc nhiên khi thấy bụng con đã lùm xùm trong khi vừa cưới ba tháng. Mẹ Thảo huých tay ông, chớp mắt ra hiệu ông đừng có hỏi . Thảo cười chữa ngượng
- Chuyện này nói sau đi bố, chúng ta về thôi..
Bố mẹ cô ngồi xe ôm, đi theo chân cô về ngôi nhà giữa con phố, hàng cây rợp bóng mát. Ông bà không ngừng suýt xoa cảnh thành phố xa hoa và nhộn nhịp, cô hào hứng kể về những gì cô đã từng biết ở thành phố này cho bố mẹ nghe, chốc chốc lại thấy ông bà chỉ chỏ hai bên đường. Xe dừng ở cổng,cô dắt xe vào trước, bố mẹ đi theo sau, ngó nghiêng nhìn khắp lượt rồi thốt lên:
- Nhà to và đẹp quá!
Cô cười hiền thúc giục bố mẹ mau vào trong nhà, tiện tay xách hộ mẹ nải chuối thơm nức có lẽ là của nhà tự trồng, bố cô ôm túi gạo nếp trước ngực cười mãn nguyện khi thấy con gái mình yên bề gia thất. Bà Thanh bước trên gác xuống, mặt mày hớn hở
- Ôi! Ông bà ngoại lên chơi với cháu đấy ạ?
Mẹ Thảo đặt cái nón ở cửa, tươi cười chào bà thông gia, chạy đến bên túi đồ xách nải chuối và túi gạo nếp, đưa cho bà Thanh, nói cười vui vẻ
- Nhà tôi chẳng có gì, có mấy nải chuối vừa chín, với yến gạo nếp loại ngon biếu bà, mong bà nhận cho!
- Ấy ấy, ông bà khách sáo quá, lên chơi lại có quà cáp nữa..
Bà Thanh bảo Thảo đi pha ấm trà, cô hấp tấp đi ngay, bố mẹ cô nói chuyện với bà Thanh nghe chừng vui vẻ lắm. Cô trút được nỗi lo, chỉ sợ mẹ chồng nói gì đụng chạm đến gia đình mình. Bố mẹ cô bảo bà Thanh cứ dạy bảo cô đến nơi đến chốn, rồi đủ thứ chuyện mà cô không nhớ hết. Bố mẹ cô ngồi một lát không thấy Hùng đâu bèn hỏi:
- Chẳng hay chồng con bé Thảo đi đâu bà nhỉ?
Bố mẹ cô hỏi điều ấy là có lý, bởi hôm nay là chủ nhật. Chủ nhật thì cơ quan nào chẳng được nghỉ. Bà Thanh ấp úng, cười trừ:
- Nó đi làm thêm đấy. Khổ! Thằng này lấy vợ xong thì chăm chỉ làm ăn lắm!
Bố mẹ cô gật đầu hài lòng, còn cô lạc vào những cảm giác buồn mênh mang. Anh làm nhiều như vậy mà cô có được anh đưa cho đồng nào đâu. Cô không hỏi vì sợ anh sẽ nghĩ cô lúc nào cũng nghĩ đến tiền,nhưng sắp sinh rồi, nếu cứ ngại ngùng thì lấy đâu ra tiền mua đồ sơ sinh cho con.
***
Bố mẹ cô từ biệt ngay sau đó mặc dù bà Thanh ngỏ lời muốn mời ông bà ở lại ăn bữa cơm trưa. Thảo gọi xe ôm cho bố mẹ, không tiễn ra bến xe vì ông bà không cho, bảo rằng mang thai thì hạn chế ra đường. Bố cô tính tình cục cằn gia trưởng là thế, hôm nay không giấu được vui mừng, nhắc nhở:
- Đấy! Xem người ta đối xử với mình như thế nào rồi liệu mà đáp trả, tao thấy mẹ chồng mày hiền lành đấy
- Ừ! Bố con nói đúng, cố gắng đừng làm phật lòng người ta…Thôi, bố mẹ về đây
Đứng nhìn hai chiếc xe ôm mất hút sau con phố, cô buồn nao nao trước sự thật giả tạo mà bố mẹ cô vừa nhìn thấy. Họ nào biêt con gái họ đã phải sống như thế nào trong căn nhà này? Họ nào biết cô đã phải giả câm giả điếc để tồn tại giữa những lời cay nghiệt? Quay trở lại nhà, Thảo định sẽ cảm ơn mẹ chồng vì đã tiếp đãi bố mẹ cô nồng nhiệt như vậy khiến ông bà hài lòng lắm nhưng rồi cô chợt sững lại khi nhìn thấy bà Thanh cầm nải chuối giơ lên cao cười mỉa mai. Cô bước vào, bà Thanh cố tình nói lớn
- Chị xem ăn được thì ăn, cái chỗ gạo này mai tôi đem cho mấy đứa nhân viên ăn hộ. Tôi ăn hết chỗ này chắc thừa cân mà chết. Rõ vẽ vời…cho cái thứ không ăn được lại phải mang ơn.
Thảo không biết phải nói như thế nào, cô ” Dạ” một tiếng rồi cúi đầu đi lên phòng…Cô ngồi thừ trên giường, nghĩ ngợi đủ điều, thì ra tất cả những cử chỉ, nét mặt của bà Thanh khi nói chuyện với bố mẹ cô chỉ là giả dối, bà ấy đã khéo đánh lừa bố mẹ cô, để ông bà tin rằng ở nơi đây cô được đối xử tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì là lỗi ở cô. Chẳng hiểu sao hôm nay cô thấy cay đắng đến vậy. Cô đã cố gắng hết sức để mẹ và em chồng có cái nhìn bớt khắt khe về mình hơn. Nhưng, tất cả dường như chỉ là vô vọng. Cô không thể phá bỏ bức tường dày được xây bằng ác cảm của mẹ chồng và Nguyệt… Giờ đây, ngay cả Hùng cũng hờ hững với cô như thể cô là người thừa, là kẻ vô duyên chen chân vào gia đình danh giá này. Tuyến nước mắt của cô dường như đã khô cạn vì đã phải tuôn ra rất nhiều. Mới chỉ lúc sáng, đi ngang qua phòng Nguyệt, cô đã bàng hoàng biết bao khi Nguyệt hỏi cô:
- Chị đang dựa vào đứa con để bước chân vào cái nhà này, định sẽ lấy tài sản của cái nhà này phải không? Chị cáo lắm!
Cô không nhớ khi ấy mình đã nói gì, chỉ thấy như ai đó tát vào mặt mình một cái đau điếng, rõ ràng cô chưa từng nghĩ đến điều đó, ngay cả trong giấc mơ thì làm sao mà cô có dã tâm to lớn như vậy? Nguyệt cười nhếch mép khinh bỉ, chạm mạnh vài người cô khiến cô suýt nữa ngã nhào ra sàn, nước măt ào ạt rơi không cầm nổi. Cô nhìn theo bóng dáng đầy tự mãn của Nguyệt hoá màu đen đặc…Giờ đây, khi nghĩ về cái cách mà bà Thanh nói về những thứ quà bố mẹ mang lên biếu, cô không khỏi xót xa, thương bố mẹ bị coi khinh mà không hề biết gì. Chỉ tại cô, quá nhu nhược, hành động không suy nghĩ, mất hết lý trí rồi!
Chiều muộn, Hùng về , cô không ra mở cổng như lời anh đã nói. Bà Thanh không biết, gọi ầm ó bắt cô xuống mở cổng cho chồng. Cô lật đật chạy xuống thì Hùng đã vào trong sân rồi. Hùng thấy Thảo ra, anh bực bội
- Đã nói em rồi cơ mà, ở trên nhà đi!
Anh lại bỏ đi, cô đứng đơn độc ở sân, miệng lẩm bẩm nhưng không thành lời
- Mẹ bảo em…
Cuộc sống cứ trôi trong sự không bình lặng, Thảo vẫn chu toàn việc nhà như một người vợ hiền, dâu thảo.. Bà Thanh vẫn thế, những lời nói súc xiểng đã bao lần làm cô tủi thân khóc một mình. Hình như đau khổ cũng chỉ có một giới hạn nhất định, một khi đã bước qua rồi thì nó nhẹ bẫng như không có gì. Và cô là trường hợp như thế, cô bớt uỷ mị hơn, bớt khóc và bớt bận tâm về những điều cô không muốn nghe. Cô giống như một cái bóng cô độc trong ngôi nhà xa lạ. Những yêu thương trôi tuột vào quá khứ. Hùng- người cô dành cả trái tim yêu thương, người chiếm trọn niềm tin nơi cô đã không còn nữa, thay vào đó là một Hùng lạnh lùng và cộc lốc. Anh vẫn quan tâm cô, nhưng chỉ là vài câu hỏi hờ hững và bình thản.
Có những đêm, cô không ngủ nổi vì con đạp, lưng tê mỏi vì cả ngày dọn dẹp, cơm nước. Cô không kêu than, không giận hờn nũng nịu chồng, càng không bắt anh phải chiều những sở thích của bà bầu. Cô- lặng lẽ và cam chịu… Không ngủ được, cô nằm xoay qua xoay lại, có lẽ vì tiếng động, Hùng xoay người, ngái ngủ nhiếc móc
- Em làm cái gì mà cựa quậy lung tung thế? Im để người khác còn ngủ.
Thế là, cô vội vàng xin lỗi rồi nằm im như thóc, trằn trọc cả đêm không sao ngủ nổi, mắt nhìn lên trần nhà thao láo. Một đêm, đang nằm ngủ thì bỗng cô đau bụng dữ dội, từng cơn quặn lên không thở nổi rồi bụng gò cứng. Cảm giác như con muốn chui ra. Chồng cô đang ngủ, cô dùng hết sức cố gọi. Hùng ngáp ngắn ngáp dài nhỏm dậy tưởng là sẽ hấp tấp ra hỏi han, ai ngờ anh nằm xuống ngủ tiếp miệng lẩm nhẩm
- Chờ đến mai…
Cô vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng nhưng vẫn cố yếu ớt lay vào vai chồng
- Em đau lắm… Chắc sắp sinh rồi anh …
Lúc này, Hùng mới ngồi dậy, dụi mắt hỏi ngớ ngẩn
- Mấy tháng mà đã sinh? Hơn một tháng nữa cơ mà. Em nằm xuống thì hết ngay.
Thảo không nói thêm câu gì được nữa, từ từ nằm xuống nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Cô lắc đầu, nắm chặt vào gấu áo. Mắt ướt nhoà.
- Em không cố được nữa… Anh gọi mẹ đi!
Hùng lao sang phòng mẹ, cô nằm đó một mình với những cơn đau thắt ruột. Cô nhớ đến mẹ, lấy điện thoại ra gọi nhưng không ai nghe cả. Có lẽ giờ này cả nhà đang ngủ. Đèn phòng bật sáng, Bà Thanh lật đật chạy vào, không hỏi han gì, vội gắt
- Mới gần 8 tháng thì đã đẻ cái gì? Chị làm gì để bụng đau thế kia?
Nguyệt thấy thế cùng lò dò bước vào, dựa đầu ở cửa
- Gọi xe cho đi đẻ đi! Chắc đẻ non rồi…
Bà Thanh nhìn Nguyệt, hình như con gái bà nói đúng nên sau đó bà gọi taxi đến ngay. Thảo quằn quại, tay giữ chặt bụng nhưng miệng không bật ra bất cứ âm thanh nào cả. Cả nhà loanh quanh chờ xe tới, không ai hỏi han cô đang cảm thấy thế nào? Có cần gì không? Đồ sơ sinh chưa có cái nào, cô bảo bà Thanh:
- Mẹ, tã quần cho bé con vẫn chưa mua được gì.. Mẹ mua giùm con với
Bà Thanh cau có:
- Những thứ ấy mà chị không thèm chuẩn bị à? Đêm hôm như này biết mua ở đâu cho chị? Khổ quá mà!
Thảo không thể nói gì được khi mà cơn đau ngày càng dồn dập, cái quần bầu ướt sũng. Xe tới, Hùng dắt cô đi nhưng không thể đi nổi. Cuối cùng, anh bế cô lao thẳng ra xe phi ngay đến bệnh viện phụ sản.
Tới bệnh viện, cô được chuyển sang một xe chuyên dụng, Hùng cùng vài y tá đẩy cô vào phòng sinh, tất cả mờ ảo trong tâm trí, đến khi cô thiếp đi vì mệt mỏi. Mở mắt ra, không gian trắng toát đập vào mắt, cô nheo mắt để thích nghi với ánh sáng trong phòng. Mẹ và bố đẻ của cô đang nằm gục trên ghế. Không có ai cả, cô cố lấy tay với nhưng không sao với nổi, miệng thều thào
-Bố… Mẹ…
Bố mẹ cô giật mình tỉnh dậy, nhìn cô bằng ánh mất thương xót vô bờ. Cô đưa mắt nhìn quanh, ngơ ngác hỏi
- Mọi người đi đâu rồi hả mẹ?
- Con nghỉ đi, mọi người đi làm thủ tục cho con…
-Cô tìm dáo dác xung quanh
-Con của con đâu mẹ?
Bố mẹ cô nhìn nhau, cảm xúc gần như vỡ oà trên hai gương mặt khắc khổ. Mẹ cô dịu giọng
- Sinh non nên con bé phải nằm lồng kính. Con nghỉ đi!!!
Thảo yên chí, nằm xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ say. Cô không hay biết chuyện gì cả. Giấc mơ đối với cô bây giờ thật đẹp. Cô sẽ đặt tên con bé là gì nhỉ?nó giống ai nhỉ? Mộng mị trong những giấc mơ kéo dài, cô tỉnh dậy vào trưa ngày hôm sau. Mưa dông bắt đầu sang, từng đợt gió lạnh buốt hắt qua khung cửa sổ của bệnh viện, mẹ cô kéo chăn đắp ngang người cô, khuôn mặt ẩn giấu một nỗi buồn u uất. Bố cô lặng lẽ nhìn ra ngoài hiên, cây bàng trút hết đợt lá còn sót lại, chỉ trơ trọi một cành cây khô héo. Cô có cảm giác lạ, cảm giác không hay chút nào. Dường như mọi người giấu cô điều gì. Người đầu tiên cô nhớ đến là con gái cô, con bé giờ ra sao? Đang ở đâu? Cô còn chưa kịp nhìn mặt con bé mà giờ đã phải nằm ở hai nơi tách biệt. Gia đình chồng cô đi đâu cả rồi? Mẹ cô vẫn vậy, vẫn là cái nhìn xót xa, có thứ gì đó hư hao. Bà ân cần bảo
- Con đừng lo, bà thông gia với chồng con đang ở bên con bé, ở đây có bố mẹ trông chừng con rồi. Đêm hôm qua, bố mẹ nhận được điện thoại của thằng Hùng vội vã bắt chuyến xe đêm lên đây ngay.
Cô lặng lẽ nhìn mẹ, phía dưới vẫn đau như xé thịt, sinh thường mà! Sữa chưa về, hai bầu ngực chỉ thấy hơi căng căng mà thôi. Cô tưởng tượng cảnh con bé sẽ ngậm vào bầu ngực mẹ bú, cảm giác chắc hạnh phúc lắm. Mẹ cô đưa một bát cháo trắng,bắt cô phải ăn hết, sắc mặt cô nhợt nhạt quá!
- Mẹ ơi! Không biết con của con có khoẻ mạnh không hả mẹ? Sinh thiếu hơn một tháng liệu có …
Mẹ cô nhìn bố rồi cúi đầu như để trốn tránh điều gì đó, bà trấn an
- Ngày trước mẹ đẻ mày cũng thiếu tháng đấy mà mày vẫn khoẻ mạnh đấy thôi.
Video đang HOT
- Nhưng con thấy bất an, suốt từ lúc tỉnh dậy, con thấy lòng mình nóng như lửa đốt!
Đúng vậy! Cô luôn có cảm giác lo lắng, bồn chồn và đau nhói bên ngực trái, điều này chỉ xảy ra khi người thân của cô có chuyện. Cô nhớ, trước đây, khi em gái cô bị ngã cây, tim cô cũng đau nhói y như lúc này. Dường như đó mặc định được coi là cảm tính và trực quan. Cô hoang mang lắm khi cảm giác tồi tệ này lại ùa về ngay lúc này, mắt cô cay cay…Muốn hỏi nhiều điều nhưng hình như bố mẹ cô không muốn trả lời. Bố cô thở dài, nhìn hai mẹ con rồi lẳng lặng ra hành lang. Cô nhìn theo ông, một lần nữa nghi ngờ lại bùng lên. Cô lay tay mẹ, giọng nói luống cuống, không thành tiếng, chỉ đứt đoạn như cào vào tâm can người phải trả lời:
- Mẹ… mẹ nói cho con biết đi… Có chuyện gì? Con của con có chuyện gì hả mẹ? Mẹ ơi…..
Cô khóc nấc lên, mẹ cô nắm chặt tay cô, mắt rưng rưng. Bà cố ngăn tiếng nấc nơi cổ họng
- không có gì đâu! Con nghỉ đi!
Mẹ cô định bỏ ra ngoài nhưng cô kịp nhào tới ôm lấy cánh tay bà, van xin bà nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra. Không gian bi thương bao trùm cả căn phòng, mẹ cô đưa tay lau nước mắt, ngồi phịch xuống ghế, thần sắc biến đi đâu hết. Bà mấp máy không thành câu
- Con đừng kích động quá! Mẹ …
- Mẹ nói đi… Đừng làm con sợ…
Mẹ cô bối rối chưa biết trả lời sao thì…
- Con bé đi rồi, 5 giờ 30 sáng, nặng 1,5 kg..
Giọng nói nghẹn ngào cất lên…
Bà Thanh từ bên ngoài đi vào, đằng sau là Hùng và Nguyệt. Chồng cô, đôi mắt đỏ hoe, ngước nhìn bố mẹ vợ nhưng chẳng nói câu gì hết. Tất cả đều im lặng, cái im lặng đến đáng sợ. Cô bàng hoàng như sét đánh ngang tai, buông thõng đôi tay xuống , mắt nhìn khắp lượt như vẫn chưa tin chuyện quái quỉ nào đang xảy ra, gương mặt vô hồn. Cô cười ngây dại
- Mọi người đùa gì mà lạ thế? Con không thích đâu..
- Con! Bình tĩnh đã…
Mẹ cô ôm chầm lấy cô, ngăn cho cơn hoảng loạn đang kéo đến
- Buông ra!
Cô hất mẹ ra khiến bà đổ nhào. Cô gao lên trong câm lặng… Không còn sức mà khóc thành tiếng, vứt bỏ cái chăn ra khỏi người, cô ra khỏi giường, hoảng hốt lao ra cửa để tìm gặp con. Mọi người chỉ biết chua xót nhìn cô bất lực vì họ cũng đau đớn không kém. Bố cô dang tay chặn ở cửa, cô lao đến cào cấu vào tay ông.
- Tránh ra!
Cô cắn mạnh vào tay ông chảy máu, ướt đỏ cả cánh tay của chiếc áo sơ mi, chưa kịp chạy ra ngoài thì đã ngã vật ra sàn. Người ta tiêm cho cô mấy liều thuóc an thần bởi chỉ khi tỉnh dậy, cô lại gào lên trong đau đớn, cô khóc như vừa bị tra tấn… Nỗi đau này… Cả đời sẽ không quên được…cô hận …cuộc đời này sao ác độc với cô như thế? Tại sao?
Ba ngày liền, cô chìm trong sợ hãi và tuyệt vọng. Cô tưởng như thế giới đã sụp đổ còn cô là một sinh linh bé nhỏ còn sót lại, tận hưởng nỗi đau mất mát, tận hưởng những khổ đau mà ông trời ban tặng. Mẹ cô, chỉ biết câm nín nhìn con gái rơi vào khủng hoảng, bà chỉ biết tìm một góc tối khóc cho vơi nỗi đau chất chứa. Bố cô, dù là đàn ông, dù mạnh mẽ đến đâu nhưng đứng trước khoảnh khắc này, ông dường như không kìm được nước mắt. Cô cảm nhận được những cơn đau hành hạ khắp cơ thể, nhức nhối đến khó chịu. Cô không tỉnh táo nổi nữa, mỗi khi mở mắt là mỗi khi cơn đau ùa về. Cô còn chưa được nhìn con một lần kia mà? Cô còn chưa đặt tên cho nó nữa mà!
Hùng cùng bà Thanh lo tang lễ nho nhỏ cho con bé. Một đứa bé chưa biết đến sự sống dù chỉ một ngày. Đứa bé đoản mệnh quá! Bố mẹ cô, kiên nhẫn bên cô dù cô có đập phá, cào cấu thế nào đi chăng nữa. Họ chỉ biết trông chờ vào thượng đế, trông chờ bề trên ban cho cô sức mạnh để vượt qua cú sốc này.
Ngày thứ tư, cô không còn hoảng loạn, không đập phá lung tung nữa. Lúc chồng vào thăm, cô ngồi thu lu ở góc giường, ánh mắt sợ hãi nhìn anh như thể chính anh gây ra cái chết cho con cô. Ánh nhìn chất chứa những ai oán bấy lâu nay cô phải một mình chịu đựng. Gió đông tràn ngập, quyện trong không khí làm nỗi buồn thêm đặc quánh, ngần ấy con người chỉ biết lặng lẽ nhin nhau… Họ không biết rồi sẽ ra sao… Chỉ biết bây giờ, ngay thời điểm này thật khó chấp nhận …
- Con muốn đi thắp hương cho con gái con
Thảo bỗng dưng cất tiếng nói đều đều, không hề có chút mất bình tĩnh nào trong câu nói. Ngay lập tức, ba người còn lại ái ngại nhìn nhau. Có lẽ, điều này quá khó khăn. Thảo vẫn chưa bình ổn tâm lý, nếu nhìn thấy con đang nằm yên nghỉ dưới mộ, liệu cô có còn lý trí nữa không?
- Không được đâu!
- Tại sao không? Tôi muốn gặp con, muốn ….
- Thảo! Em yên lặng nghe anh nói này…
- Khônngg!
Thảo lấy tay bịt tai, lắc đầu lia lịa như không muốn nghe thêm bất cứ lời nào, hai mắt Hùng đỏ ngầu, không biết là vi thương cảm hay tức giận. Anh ôm lấy cô, ghì chặt. Mẹ cô nấc lên những tiếng thổn thức…
- Anh đưa em đi!
Cô được mẹ khoác thêm cái áo khoác lên người, di chuyển từng bước khó khăn trên nền gạch. Bước chân hôm nay đối với cô sao nặng nề đến thế? Mở cửa ra, cái lạnh ào vào mặt tê tái. Cô gần như chẳng còn cảm giác gì cả, giương đôi mắt dáo dác kiếm tìm một thứ gì đó! Hùng dắt cô đi. Mẹ cô lấy tay lau những giọt nước mắt nóng hổi trên má, cô không khóc, đôi mắt ráo hoảnh càng làm mẹ cô không kìm được cảm xúc.
Chiếc taxi lao nhanh ra khỏi bệnh viện, cô nhìn sang hai bên đường, cảnh vật hôm nay lạ thật! Tất cả bao trùm một màu đen của chết chóc và tang tóc. Xe dừng lại ở một nghĩa trang xa thành phố, con đường đất dẫn vào lối đi toát lên nỗi cô liêu quanh quẽ. Hinh như trời hôm qua đã đổ mưa nên hôm nay khó khăn lắm mới bước qua được những vũng lầy nhớp nháp. Bốn con người nối nhau đi dọc theo lối nhỏ. Thảo mệt mỏi nhấc bàn chân dính đầy bùn lên khỏi mặt đất, nhìn xung quanh chợt thấy đổ vỡ trong lồng ngực. Hình như là tiếng trái tim đang rên rỉ. Đau quá! Mẹ cô tiến đến, nắm chặt vào vai cô như để tiếp thêm sức mạnh dù lòng bà bây giờ cũng đau không kém. Trong trường hợp này, bà phải kìm nén đau thương để vực con gái bà dậy.
Ngôi mộ nhỏ xinh hiện ra, cô gần như khuỵu ngã. Chân không đi nổi, cô lê gối lại gần, đưa tay cào cấu vào lớp đất mới vẫn vương mùi tanh nồng. Cô gào lên, nước mắt không còn để mà rơi vào giây phút này.. Cô nhìn vào bia mộ, không có tên, chỉ có ngày sinh ngày mất. Không ngờ, ngày con ra đời cũng chính là ngày con phải dứt bỏ trần gian. Là mẹ có lỗi phải không?
Cô tự xỉ vả bản thân mình hàng ngàn lần… Chỉ ước có cái gì để bóp nát hay một chỗ nào thật cao, để nhảy xuống đấy cho lòng nhẹ nhõm hơn… Nhưng không thể…
Mẹ cô lấy trong túi ra một nén hương, bà lẳng lặng châm lửa, mùi hương xộc lên, làn khói lơ lửng trong không trung làm không gian hiu hắt.
Thảo vẫn ngồi đó, khóc trong lặng câm. Hùng quay đi, lau vội dòng nước mắt vương trên má. Mấy hôm nay có lẽ anh không ngủ nên hai mắt mới trũng sâu, râu ria dài ngoằng nhộm nhoạm đến vậy.
Thảo đứng dậy, tìm một viên gạch cũ, viết những dòng nghuệch ngoạc trên bia đá
- Trần Lệ Băng…
Nước mắt lạnh giá…
- Mẹ đặt tên cho con rồi đấy! Con thích không?
Cô đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi ngôi mộ của con gái. Bố mẹ chạy theo, chỉ sợ cô ngã xuống bất cứ lúc nào. Hùng đứng im trước nấm mồ bé nhỏ, rồi vội vã đuổi theo…
Lên taxi, trời bắt đầu mưa, cơn mua giá rét đầu mùa càng làm lòng con người ta thêm se sắt. Bốn người, không ai nói với ai câu gì. Mỗi người có lẽ đang đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình nhưng chắc chắn cũng chỉ xoay quanh cái bất hạnh đang hiện hữu.
Theo Iblog
Truyện Những ngã rẽ cuộc đời Phần 9
Phần 9: Kẻ cắp
Trở lại bệnh viện, nhìn thấy giỏ quần áo sơ sinh mà bà Thanh kịp mua mấy đêm trưChào bạn, Tống Anh ớc, Thảo đột nhiên run rẩy. Nó giống như con dao cứa thêm vào nỗi đau sâu hằn trong tim cô.
Mẹ cô thấy thế vội nhét nó xuống gầm giường. Bà bảo Hùng đi mua thứ gì đó cho cô ăn. Mấy hôm nay, ngoài truyền đạm và nước ra thì hầu như cô chẳng ăn được gì. Thân thể héo mòn khô khốc như cành cây chống chói với cơn gió mạnh bạo.
Cô ôm lấy ngực, than :
- Mẹ ơi! Con đau lắm
- Con đau ở đâu?
- Con không biết! Mẹ ơi! Sao lại như thế? Sao không phải là ai khác mà lại là con?
Mẹ cô đau đớn nhìn con gái khóc nức nở. Là do ông trời thôi, con gái bà sao lại phải chịu đắng cay như vậy?
Cô sống trong thuốc và sợ hãi suốt những ngày sau đó. Cứ mỗi khi nhắm mắt, cơn ác mộng, mà không, thực tại bất hạnh ùa về khiến cô chỉ biết ngồi bó gối trên giường, mắt mở trừng trừng. Chỉ có Hùng bên cạnh cô mà thôi. Dù nhiều lần anh phát bực vì tính cách cô trở lên bất bình thường. Nhưng, còn biết làm gì ngoài cảm thông và kiên nhẫn.
Bố mẹ cô dù không muốn nhưng cũng bắt buộc phải về quê. Nhìn con gái chưa thoát khỏi ám ảnh về đứa con, ông bà rơi nước mắt. Chỉ dặn dò Hùng chăm sóc cô giùm ông bà. Rằng ông bà cũng đau như muốn chết đi được nhưng không còn cách nào khác. Ở nhà vẫn còn mấy đứa con chưa ai lo.
Nằm viện nửa tháng trời, bà Thanh chỉ ghé qua thăm cô vài lần rồi đi luôn. Cả Hùng và Thảo đôi lần cũng bắt gặp cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm của bà. Trong lòng cô, dấy lên một cảm giác muốn dứt bỏ tất cả. Cô đến đây sống vì đứa con, nay nó không còn nữa thì còn lý do gì mà ở đây nữa....cô phải đi, phải giải thoát cho đau thương kéo dài tưởng như không có điểm dừng... Phải vậy thôi!
Căn phòng ngập tràn ánh sáng, Hùng bỏ hết những chiếc rèm mang màu sắc u ám, thay vào đó là những màu sắc sặc sỡ hơn. Chắc anh muốn cô tươi tỉnh hơn thay vì cứ cứ sầu não như thế này. Một người đàn ông đã không biết cảm giác mang thai, sinh con đau đớn và khổ sở thế nào, càng không biết nỗi đau mất đi đứa con của mình sẽ đau đến mức nào. Và vì, con người ta hay mắc sai lầm là do không chịu đặt bản thân mình vào cảm xúc của người khác để thử một lần hiểu...
Việc nhà cô không làm, ăn uống cũng không màng. Cô còn yếu, tinh thần vẫn hoảng loạn. Suốt ngày chỉ nằm trong phòng suy nghĩ, khóc, rồi nằm thiếp đi... Trên khoé mắt vẫn vương một giọt nước mắt... Cô biết, dù có vật vã hay tệ hơn là dù cô có chết đi chăng nữa cũng không thể làm con cô sống lại...nhưng... Ai có thể cho cô biết cô nên làm gì vào lúc này? Ai có thể khiến cô bớt sầu khổ...
Bà Thanh, kể từ khi nhà có chuyện,bà bắt Nguyệt phải lo cơm nước cho gia đình. Nguyệt có vẻ rất tức tối, cô cho rằng Thảo đang cố tình nằm không ăn vạ. Người chết thì cũng chết rồi...bà Thanh trấn an con gái
- Biết làm thế nào! Bây giờ chèn ép nó quá nhỡ nó hoá điên thật thì khổ Anh mày, khổ cả nhà...
- Mẹ! Chả nhẽ nhà mình cứ nuôi báo cô này mãi..con là con không chịu làm mấy cái việc này mãi đâu. Mẹ thuê osin đi
Nguyệt vùng vằng giận dỗi, Thảo tuy ngồi trên gác nhưng tiếng nói của hai mẹ con hoàn toàn có thể lọt vào đôi tai cô.
Ảnh minh họa
- Mà mẹ đuổi nó đi! Bây giờ nó còn có tác dụng gì nữa đâu!
- Ừ thì... Để thư thư ra đã.. Bây giờ đuổi nó đi, hàng xóm lại bảo nhà mình ăn ở thất nhân thất đức..
- Con kệ mẹ đấy!
Thảo bàng hoàng khi nghe hết câu chuyện của hai mẹ con. Nỗi đau này chưa qua thì nỗi đau khác lại kéo đến..
Thật tàn nhẫn, thật độc ác...
Cô ngồi đó, mặc cho bao nhiêu suy nghĩ đang dày xéo tâm can.. Chẳng phải cô cũng muốn ra khỏi đây hay sao? Nhưng cô đi đâu bây giờ? Khi mà trong tay không có tiền? Càng không thể về quê được. Cô đã làm khổ bố mẹ nhiều rồi... Không thể khiến bố mẹ khó xử được...
Hùng, đi làm về là vào phòng cố gắng động viên vợ. Cái cách mà anh đối xử với cô càng khiến cô tủi thân. Sao lúc cô mang thai con anh, anh không quan tâm đến cô? Để giờ đây, khi mọi thứ trở lên quá muộn, cô mới được anh dành cho những cử chỉ ấy!
Hôm nay, Hùng mang về cho cô một cuốn sách. Anh bảo cô hãy đọc nó mỗi khi cô đơn. Ánh mắt anh nhìn cô, có những nỗi niềm chất chứa. Hinh như anh giấu cô nhiều điều...
Có phải vì quá đau buồn nên cô hồ nghi anh như vậy? Cô không biết nữa...
Một tuần sau khi từ bệnh viện trở về, hôm nay cô dậy sớm, xuống bếp lúi húi làm bữa sáng. Hùng bảo cô nghỉ ngơi thêm nhưng cô tự thấy nếu như vậy thì mình quả là vô dụng. Sống trong ngôi nhà này, cô không thể để người khác nghĩ cô nằm không ăn vạ được...
" Dù thế nào ta vẫn phải sống, sống đúng nghĩa chứ không phải tồn tại"
Cô chẳng biết ai đã từng nói câu này, nhưng rõ ràng, cô vẫn phải tự đứng lên, vẫy vùng trong cái cuộc sống vốn khắc nghiệt. Cuộc sống mà chỉ có tiền tài, danh vọng mới khoả lấp được những khoảng cách giữa xon người với con người.. Vì tiền nên đời mới bạc...
Bà Thanh từ trong phòng ra bếp, khoác thêm cái áo lên người, bà ngạc nhiên nhìn Thảo:
- Chị cuối cùng cũng chịu hoà nhập với thế giới rồi...
Cô im lặng, cúi đầu làm tiếp món cháo sườn mà cô đã cất công làm từ sớm..
Hùng dừng chân ở cầu thang, gọi với xuống
- Có cần anh giúp không?
Cô nhìn anh, nét mặt lộ rõ sự cảm kích vô bờ.. Rốt cuộc, anh cũng đã trở về với con người trước đây, biết quan tâm lo lắng cho cô. Nhờ thế, ngay trong khoảnh khắc này, cảm giác tồi tệ biến mất thay vào đó là một chút lâng lâng . Hạnh phúc chăng??
Bà Thanh bĩu môi, ngẩng cao đầu đi thẳng..
Bữa cơm, bốn người lặng lẽ ăn phân của mình , chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa hắt hiu ngoài sân..
- Em ăn cái này đi!
Hùng gắp cho cô một miếng sườn thăn bỏ vào bát, thái độ ân cần khiến Nguyệt thở dài ẩn ý, quay sang bảo mẹ
- xem kìa! Trai mẹ quý hơn cục vàng giờ này lại có kiểu ga lăng sến sẩm...
Hùng quắc mắt
- Im đi! Mày không nói không ai bảo mày câm đâu!
Nguyệt im hẳn nhưng trong lòng rõ ràng vẫn đang tức giận, chọc cái thìa leng keng vào bát cháo. Bà Thanh nãy giờ ngồi im, lên tiếng phân bua
- Yên đi, có mỗi bữa cơm mà chúng mày cứ loạn cả lên. Thằng Hùng ăn đi rồi đi làm. Con Nguyện lát ra trông cửa hiệu để mẹ đi có việc..
Hùng đi làm trước, bà Thanh vẫn ngồi ở bàn ăn cùng với Nguyệt. Nguyệt ăn xong bỏ lên phòng luôn, chỉ còn Thảo và mẹ chồng đang ngồi nhìn nhau gượng gạo. Cô đứng lên, kéo ghế thu dọn bát đĩa. Bà Thanh giữ thái độ điềm tĩnh trên gương mặt của một người đàn bà sắc sảo, bà từ từ nói
- Tôi không biết chị đau khổ hay vật vã thế nào? Nhưng tôi là bà nó, tôi cũng không thể không thương xót. Chính chị là người khiến nó phải ra đi oan uổng. Cho nên... Có trách thì trách bản thân chị không biết chăm lo cho đứa con trong bụng..
- Mẹ nói gì vậy?
Thảo sửng sốt, cô thật không thể tin nổi những gì bà Thanh vừa nói. Vậy theo ý bà thì cô chính là người hại chết con hay sao? Sao bà có thể nghĩ vậy. Cô chết đi sống lại vì tiếc thương con bé. Lắm lúc chỉ muốn chết cùng với con, để nó khỏi cô độc một mình nơi đồng không mông quạnh. Lắm khi cô chỉ muốn giải thoát cho tâm hồn bớt bị dày vò..ai? Ai mới là người đưa cánh tay cho cô nắm vào lúc này?
Phải rồi, quá khứ là chuyện đã qua, nhưng quá khứ đau, chẳng phải hiện tại vẫn sẽ đau?
Giá như cuộc sống chỉ là ai làm tốt việc người nấy, không ganh ghét hay đố kị, không cố gắng vứt bỏ nhau, cũng đừng dồn tâm sức đẩy nhau xuống vực sâu, thì cuộc sống sẽ đơn giản biết mấy . Tay cô run run cầm cái đĩa, bà Thanh không nao núng, tiếp lời:
- Tôi thương chị bị cú shock lớn nhưng cũng không vì thế mà không nói rõ với chị..
- Mẹ! Mẹ không phải nói gì cả. Con biết hết rồi...
giọng cô lạc đi, mắt không nhìn rõ thứ gì xung quanh nữa. Nước mắt chực trào nhưng cô đã cố kìm lại.
- Chị biết cái gi?
- Con không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Con không muốn ai nghĩ con vì ham mê giàu sang mà bám trụ ở đây. Con của con mất rồi... Con thấy không còn ý nghĩa gì hết...
Cô bật khóc, cúi gằm mặt như đứa trẻ bị bố mẹ phạt. Bà Thanh nhướng đôi lông mày sắc lẹm tỏ vẻ không vui
- Khoan nói đến chuyện này...thôi đã đến nước này.. Tôi cũng nói luôn cho chị hiểu..
Khẽ thở dài như đang quở trách điều gì đó, bà Thanh nhìn Thảo không chớp mắt, nói:
- Chị có biết tại sao trước đây tôi không cho anh chị cưới nhau nhưng đùng một cái tôi lại đồng ý không?
- Con không biết ạ?
- Là vì thằng Hùng nói với tôi,khi nào chị sinh con xong, tôi sẽ nuôi nó còn chị thì phải ra khỏi đây?
- Choang!
Cái đĩa trên tay cô rơi xuống nền gạch..cảm giác như các khớp tay khớp chân rụng rời từng khúc.
Thật tàn nhẫn...
- Mẹ! Mẹ đùa con à? Sao có thể có chuyện đó được. Anh Hùng yêu con thật lòng. Anh ấy không thể như thế được..
Nếu là ngày bình thường, bà Thanh sẽ mắng cho cô một trận vì cái tội dám làm vỡ bát đĩa đắt tiền của bà. Nhưng giây phút này, hình như bà ý thức được rằng Thảo đang mất bình tĩnh trước thông tin động trời của bà nên bà chỉ lướt nhìn đống đổ vỡ dưới chân rồi dừng lại trên gương mặt thất thần hoảng loạn của Thảo:
- Chị có thể không tin, nhưng nó là sự thật... Con người tôi không dễ gì thay đổi quyết định.. Chỉ khi có điều kiện trao đổi thì tôi mới làm xoay chuyển tình thế..
- Con không tin đâu!
Thảo ngồi thụp xuống đất, cúi mặt úp vào đầu gối khóc nấc, cơn đau xé nát trái tim, như vạn tiễn xuyên tâm. Hùng đang lừa gạt cô, để cô bước vào ngôi nhà này.. Anh là thằng khốn, đồ độc ác...lý do... Lý do là gì?Không! Cô phải hỏi chồng cô cho ra nhẽ. Không thể để nỗi lo sợ chiếm ngự lý trí của cô được..
Cô đứng dậy, thất thểu lê bước lên gác.. Trời đất như đang sụp đổ, cô phải vịn vào lan can cầu thang cho khỏi ngã..
- Chị không mau dọn dẹp đống này đi à?
Cô như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Bà Thanh bực tức gào lên
- Con phá hoại..
Phá hoại cũng được.. Giờ cô chẳng còn gì nữa... Chỗ dựa duy nhất là đứa con cũng sụp đổ, chỗ bám víu là Hùng cũng lỏng lẻo thì thử hỏi sao cô có thể vững vàng mà đứng dậy..
Vào phòng, cô ngã xuống giường...
Cái ý nghĩ mình là kẻ đẻ thuê cho gia đình này choán lấy tâm trí cô. Ừ thì cô đã phần nào biết trước điều ấy nhưng cơ hồ vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này. Nước mắt đâu đó rơi xuống bóp lấy hơi thở khiến cô chỉ biết ôm ngực cho bớt đau đớn..
Bà Thanh làu nhàu ở tầng dưới bởi chính bà phải dọn dẹp bát đũa, rồi chính bà phải dọn đống đổ vỡ mà cô vừa gây ra. Cô mặc kệ, bà có chửi đến cỡ nào cũng không làm cô sợ hãi hay tự thấy nhục nhã. Bước vào ngôi nhà này đồng nghĩa với việc phải cất cái xấu hổ và tự cao vào đáy của tâm hồn...
Nhật kí, ngày, tháng , năm
Hôm nay, mẹ nói cho mình biết một sự thật đau đớn hơn ngàn con dao đâm vào tim. Chồng mình, liệu có đúng như những gì bà ấy nói?
Em không cần biết người khác nghĩ gì về em! Chỉ cần anh hiểu và yêu rm như những ngày đầu là em mãn nguyện lắm rồi. Anh à! Mất đi đứa con như mất đi từng khúc ruột vậy, anh có biết đêm nào em cũng mơ về nó! Con mình anh ạ... Nhìn nó bé nhỏ, đơn độc giữa cánh đồng vắng, em chỉ muốn gào lên mà thôi. Anh từng nói, từng an ủi em rằng" mình sẽ lại có những đứa con khác". Em đã từng nghĩ về những lời anh nói như một làn gió thổi vào tâm hồn héo hắt của em...nhưng....anh hay ai đó có thể nói cho em biết... Em ...phải làm gì?
Là tổn thương hay sợ hãi? Là cô độc hay bỗng dưng thấy trống trải? Em không biết, nhưng lồng ngực bên trái vẫn còn rõ rệt những cơn đau buốt đến tận xương mà có lẽ cả đời này không thể nào quên được. Gấp cuốn nhật kí lại, cô thấy bớt muộn phiền hơn. Bà Thanh và Nguyệt đi đâu đó, chỉ còn mình cô trống vắng bên căn nhà rộng. Lại quay trở về giặt đồ, cơm nước và lau dọn nhà cửa...mọi thứ như được lập trình sẵn. Cô muốn đi làm, muốn tiếp xúc với xã hội. Nhưng cô biết chắc chắn một điều : bàn Thanh sẽ không đồng ý. Cô thấy cuộc sống của mình chi như một nhành cây tầm gửi, nó bung biêng nếu như vật chủ không còn. Loài cây ấy mà, khi đã nương nhờ vào một cành cây khác thì khó lòng có thể một mình sinh trưởng được. Đấy là cô nghĩ như thế, tất nhiên, cô không thể dựa vào người khác mãi, cô không thể ỷ lại rồi phó mặc cho đời. Bởi cuộc sống vẫn là cuộc sống. Nhưng, tình yêu của cô đối với Hùng không chỉ đơn giản như vậy, nó không chỉ đơn thuần là yêu, mà còn là trách nhiệm, còn là những thói quen khó bỏ. Và hơn hết, anh là cuộc sống của cô..
Giống hệt một đoạn băng xước đã bị ố vàng bởi thời gian. Những gì đã qua, không được phép ân hận, càng không có cơ hội làm lại. Ngày hôm nay, đã có những lúc cô quyết tâm sẽ ra đi nhưng, cô vẫn trăn trở một điều rằng liệu Hùng có giữ cô ở lại hay chí ít cũng tỏ ra quyến luyến đôi chút để cô hiểu rằng anh thật lòng yêu cô? Anh không toan tính như những lời mẹ anh nói.
Ôi! Cô sắp phát điên lên rồi. Buổi trưa, không ai ở nhà, cô chẳng thiết nấu cơm. Có nấu cũng không nuốt nổi. Thân hình cô tàn tạ trông thấy, lắm lúc soi mình trong gương cô bất giác rùng mình. 23 tuổi nhưng gương mặt đã chẳng còn chút nhựa sống nào. Hai bầu mắt nặng trĩu vì khóc và cả thức đêm! Cô mở tủ quần áo tìm đồ ủi cho Hùng để tối về anh có quần áo là lượt để thay. Ánh mắt chạm phải mây bộ đồ bầu mà cô tưởng như nghìn cái kim châm vào da thịt. Một lần nữa Cơn đau ùa về... Miên man... Day dứt...
Cô đưa tay lên bụng, điều mà trước đây cô vẫn thường làm khi nói chuyện với con. Cái bụng lép xẹp...không có chuyển động gì ngoài cái dạ dày trống rỗng. Sao lại như thế?
Cô mở mắt ra, nhắm mắt vào hàng ngàn lần, chỉ ước sao đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi.. Nhưng sao lại đau thế này?
Và đây là hiện thực. Cô như điên dại, vơ hết chỗ quần áo bầu trong tủ gói gém vào túi nilon, mang chiếc bật lửa bỏ cả vào cái chậu sắt mang ra sân đốt.. Ngọn lửa cháy bùng bùng... Ai đó đang vùng vẫy trong đó... Là con cô...mắt cô nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu... Da nhăn nheo đang khóc...
Tất cả chỉ là tưởng tượng ...
Không được phép gục ngã, phải kiên cường lên. Cô không thể để đứa con tội nghiệp của mình ở một nơi xa xăm nào đó thất vọng khi thấy mẹ mình tự huỷ hoại bản thân được. Nhất định....
Chiều, Cô vội vã nấu cơm, thu gom quần áo mang đến từng phòng. Và nhớ là phải được gập gọn gàng.mẹ chồng cô từng dặn dò như thế
Phòng mẹ chồng cô rộng rãi, cái bàn trang điểm bày rât nhiều mỹ phẩm, Nghĩ lại, cái bàn của cô chẳng có gì ngoài cái lược và lọ sáp chống nẻ da cô hay dùng vào mùa đông.
cái tủ quần áo to và sang trọng cùng cái giường nệm sạch tinh tươm.. Mỗi lần bước vào đây, cô đều dừng lại trước những bức tranh treo tường không ra hình thù gì nhưng lại rất cuốn hút. Rõ ràng, bà Thanh là người yêu cái đẹp, mê nghệ thuật nhưng tại sao đối với cô, bà lại luôn tỏ ra cứng nhắc và khô khan.
Khi người ta đã ghét bỏ một thứ gì đó thì mặc nhiên những thứ liên quan cũng bị ghét bỏ
Đó là lần bà Thanh vào phòng cô, nhìn ra ban công thấy những chậu hoa nhỏ cô bày ở đó, bà hắng giọng
- Chị để cái gì ở đấy mà không biết nghĩ à? Nhỡ nó rơi vào đầu ai đang đi ở sân thì sao? Bỏ xuống cho tôi. Mà tốt nhất là chị nên bỏ đi cho tôi khỏi ngứa mắt
Cô không chống lại, dằn lòng mình không được tiếc, lặng lẽ đem bỏ ra thùng rác.
Sống ở đây 5 tháng trời nhưng chưa bao giờ cô có cảm giác đây là nha mình. Có thứ gì đó xa xôi và lạ lẫm ngay cả khi cô đã biết hết các ngóch ngách của ngôi nhà. Có lẽ chỉ là cảm giác...
Cô vẫn đứng ở trong phòng mẹ chồng, ngẩn người suy nghĩ. Không hề nghe thấy tiếng xe của bà Thanh dừng ở sân...
- Chị đứng đây làm gì! Xong việc thì ra đi..
Mẹ chồng cô bực bội, quăng cái túi xách lên bàn trang điểm. Cô giật mình lí nhí
- Con chào mẹ ạ
- Tôi chưa quên vụ sáng nay đâu
- Con xin lỗi ạ
Bà Thanh đứng dậy, khoanh tay nhìn cô chằm chằm
- Chị bắt đầu nổi loạn rồi. Chị không thơ ngây đâu.
Thảo nhìn bà Thanh sửng sốt. Ý bà nói là gì? Hay bà nghĩ hành động sáng nay của cô là đang cố tình chống đối. Không! Thật ra là sáng nay cô shock quá,chứ không phải cô muốn nổi loạn
- Con xin phép ạ
Thảo lùi về phía cửa, cắm đầu đi thẳng, cô sợ đứng đó một hồi nữa sẽ bị bà Thanh chửi cho một trận. Thôi đành im lặng mà rút lui..
Gần tối, chồng cô mới về. Dạo này hình như anh hơi mệt mỏi hay suy nghĩ nhiều nên gương mặt anh hốc hác hẳn. Cô nhìn anh chỉ biết xót xa.
Cô đưa cho anh bộ quần áo đã là phẳng, giục anh đi tắm rồi ăn cơm. Lúc chiều muốn hỏi nhiều điều nhưng bây giờ bao nhiêu nghi vấn trôi đi đâu hết. Thật khó mở lời. Cô sợ nếu không đúng như những gì cô nghĩ thì Hùng sẽ giận mẹ, giận cả cô mất.
Cô xuống nhà dọn cơm ra trước rồi chờ cả nhà. Hùng tắm xong cũng ngồi vào bàn luôn. Hôm nay cô nấu những món anh thích nhưng có vẻ như anh không hào hứng cho lắm..
Bà Thanh hớt hải chạy từ trong phòng ra, gương mặt biến sắc
- Ai lấy cái vòng cổ nạm ngọc của tao rồi!
Ngay lập tức, cả cô và Hùng ngạc nhiên trố mắt ra nhìn cái hộp trống rỗng của bà Thanh
- Mẹ bảo là mất á?
- Ừ! Tao để trong tủ của bàn trang điểm, lúc sáng vẫn nhìn thấy nó cơ mà
- Mẹ tìm lại đi, xem có để ở đâu không?
- Không, rõ ràng là ở đây mà...
Tất cả đều hoảng hốt. Thảo đứng dậy khi bà Thanh nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngờ vực.
Cô run run, rõ ràng không phải cô làm nhưng sao lại thấy sợ hãi như vậy..
- Mẹ! Không phải mẹ đang nghi ngờ vợ con lấy đấy chứ
- Không phải là nghi ngờ mà là tao chắc chắn..cả nhà đi vắng, chỉ có mình nó ở nhà, nó còn tự tiện ra vào phòng của tao. À ... Tao thấy nó cứ đứng lì trong phòng lúc tao về. Không có mục đích xấu thì đứng trong đó làm gì!
Không phải con mẹ ơi!
Cô lắc đầu chăng chối, nước mắt oan ức bắt đầu lăn dài trên gương mặt tiều tuỵ. Cô lay tay chồng, như thầm mong anh lên tiếng giải thích cho nỗi oan uổng của mình. Hùng thấy thế không đành lòng, trấn an mẹ:
- Mẹ bình tĩnh đã, chưa gì đã nghi ngờ cho vợ con rồi. Vợ con con hiểu mà, cô ấy không dám làm chuyện tày trời này đâu.
Cô gật đầu theo lời giải thích của Hùng, trong lòng chỉ mong sao mẹ chồng chịu nghe anh nói mà thôi nghi ngờ mình
Đúng lúc này, Nguyệt chạy xuống, ánh mắt tò mò hỏi mẹ
- Có chuyện gì thế mẹ!
- Mày có biết cái vòng nạm ngọc màu xanh bích của mẹ không? Bà Kim nhờ mẹ giữ hộ, mới sáng nay vẫn nhìn thấy mà bây giờ không cánh mà bay.
- Trời! Thế nó trị giá bao nhiêu hả mẹ?
- Thấy bà Kim bảo là mua ở bên Hồng Kong , định giá thì tầm 30, 40 triệu tiền Việt...khổ nỗi cái này ở Việt Nam không có, chỉ đặt được ở nước ngoài xách tay về đây thôi..
Nguyệt há mồm sau khi nghe mẹ nói về giá trị của cái vòng. Ngay lập tức, cô quay sang phía Thảo, trừng mắt, dồn hết mối ngờ vực đổ lên đầu Thảo:
- Ở cái nhà này, chưa bao giơ mất thứ gì. Từ ngày có chị về nhà tôi mới xảy ra chuyện này. Chị giải thích đi. Có phải chị làm không?
- Không! Xin mọi người hãy tin con. Mẹ ơi! Con không bao giờ làm chuyện đó đâu. Con nghèo thật nhưng không bao giờ nghĩ đến ăn cắp ăn trộm cái gì của ai bao giờ.
Thảo cố giải thích mặc dù bây giờ cô đang tuyệt vọng lắm. Cô biết giờ chẳng ai còn tin cô cả. Ngay cả Hùng, cô cũng không dám hi vọng anh sẽ tin cô.
- Chị cần tiền thì bảo tôi hoặc chồng chị đưa cho, có cần phải giở cái thói nhà quê ra với tôi không? Hay bố mẹ chị xúi chị lấy! Tôi thấy bố mẹ chị cũng ham mê giàu sang lắm, rõ là bố mẹ nào, con nấy
Thảo gạt nước mắt, giọng nói cất cao đầy kiêu hãnh
- Mẹ có thể chửi, có thế mắng con thế nào cũng được. Nhưng mẹ không có quyền xúc phạm bố mẹ con. Vâng! Con thừa nhận gia đình con nghèo thật. Nhưng hơn hết, những người như con sống vì tình nghĩa. Vả lại, con không hề biêt chiêc vòng của mẹ hình thù thế nào thì sao con lấy được.
- Anh thấy không? Hôn nay vợ anh bật lại tôi đấy. Chị khá lắm... Bênh bố mẹ à...
Hùng kéo tay Thảo, ngăn cho cô không nói nữa, anh quát lớn trấn át âm thanh hỗn độn trong phòng bếp.
- Thôi đi! Còn chưa biết ai lấy mà đã rối lên rồi..
- Anh xem lại anh đi, con hồ ly tinh này không đơn giản như anh nghĩ đâu mà anh cứ bênh vực cho nó. Anh có còn là đàn ông không?anh không nghĩ cho mẹ anh à?
- Mày...
Nguyệt lao vào túm tóc Thảo, tát liên tiếp vào mặt cô, dúi đầu cô xuống đất, miệng không ngớt chửi rủa. Hùng lao vào can ngăn. Lúc này tình cảnh hỗn loạn. Thảo lên tiếng xin Nguyệt buông ra nhưng càng nói Nguyệt càng giật mạnh hơn. Lấy hết sức chống trả, cô hất Nguyệt ngã nhào ra sàn...
Nguyệt mắt long sòng sọc, định lao vào đánh Thảo cho bõ tức nhưng bà Thanh gào lên
- Chúng mày có thôi đi không!
Thảo không sợ hãi nữa, cô nhìn Nguyệt đầy thách thức. Kiểu " cứ lao vào mà đánh tôi đi, tôi không sợ "
- Tôi nói lại một lần nữa, chị Thảo lấy của tôi thì khôn hồn mang trả lại cho tôi. Đừng để tôi báo công an..
- Con phải nói thế nào mẹ mới chịu tin con đây? Con không lấy, con không sợ gì hết. Mẹ cứ báo công an đi
Bà Thanh mặt mày căng cứng vì thái độ dứt khoát của Thảo. Chưa bao giờ Thảo tỏ ra cứng rắn và quyết đoán như hôm nay
- Là chị nói đấy nhé!
- Vâng! Là con nói, con sẽ tự chịu trách nhiệm.
- Giỏi lắm...
Bà Thanh tức tối hất đổ cả bàn thức ăn xuống đất. Bao nhiêu công sức của cô vì thế mà đổ sông đổ biển. Nhưng nó không phải là thứ cần bận tâm, bây giờ, mối quan tâm lớn nhất là làm sao để Thảo có thể hoá giải nỗi hàm oan này..
Sao cuộc đời cứ thử thách cô mãi vậy? Cô tự hỏi kiếp trước mình đã làm gì sai để kiếp này phải ghánh chịu nghiệp chướng?
- Không ăn uống gì nữa hết..
Bà Thanh bỏ vào phòng và chắc hẳn là đang rất tức giận bởi cái vòng quý giá của bà chưa biết ai là thủ phạm đánh cắp.
Theo Iblog
Ngày cưới, vừa nhìn thấy số điện thoại đó gọi tới máy cô dâu, chú rể liền thẳng chân đạp cô ra khỏi xe hoa và cái kết bất ngờ Đối với mọi người, ngày cưới có lẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời, nhưng riêng với tôi thì ngược lại hoàn toàn. Đó là ngày khiến tôi vừa tức giận lại vừa xấu hổ. Sức chịu đựng của con người tới đâu?? Tôi không thể biết được, nhưng với tôi cho đến ngày hôm đó thì mọi thứ đã đi quá...