Truyện những ngã rẽ cuộc đời Phần 6
Phần 6: Sao chổi
Ngày cưới đã định, Hùng thông báo với gia đình cô để tiện sắp xếp. Còn hơn mười ngày nữa thôi là cô sẽ xa rời bố mẹ làm dâu nhà người. Cô bồi hồi nhớ lại những tháng ngày hồn nhiên bên bố mẹ, những tháng ngày vật lộn để sinh tồn trên thành phố. Cô luôn cho rằng mình đã có đầy đủ vốn sống bởi đã va chạm từ sớm với xã hội nhưng ngày hôm nay đây cô phải công nhận một điều rằng: cô đã nhầm…
Việc học của cô đã kết thúc, điều duy nhất mà cô chờ đợi bây giờ là đám cưới của cô và anh sẽ diễn ra như thế nào. Cô vẫn đi đi về về với cái phòng trọ nóng nực và ngột ngạt. Hùng nói cô sẽ sớm ra khỏi đây và trở về sống sung sướng cùng anh. Cô không nghĩ như thế, mẹ anh sẽ không để cô sung sướng nếu như bà vẫn chưa ưng cô. Hùng gọi điện thông báo cho cô việc em gái anh đã trở về và anh muốn cô cùng mẹ con anh ra sân bay đón. Cô ngập ngừng nhưng sợ làm anh phật ý nên đành đồng ý. Hôm nay cô cảm thấy hơi đau bụng…
Sân bay chật ken người, mẹ con Hùng giơ tấm bảng ghi tên Nguyệt thật cao mong Nguyệt sẽ nhìn thấy mà chạy đến để mọi người khỏi mất công chờ, 15 phút sau, một cô gái diện váy ngắn, tóc vàng hoe dập xù chạy đến bá vào vao bà Thanh mè nheo:
- Mẹ… Làm con tìm muốn chết…
- Con quỷ này.. Mẹ ngóng mày đỏ mắt!
- Anh! Ra đón em không mua hoa à?
Nguyệt hình như không để ý Thảo đang đứng ngay cạnh Hùng, cô ta tíu tít hết với mẹ lại với anh. Đến khi Hùng nhìn thấy gương mặt của Thảo hơi gượng gạo, anh kéo tay anh đến trước mặt Nguyệt, nhắc khéo
- Đây là bạn gái anh, sắp là chị dâu của cô đấy, chào chị đi!
Nguyệt không chào, mắt nhìn Thảo chằm chằm và không mấy thiện cảm, cô ta gật đầu một cái rồi mải mê nói chuyện khác. Thảo nhận ra một điều, Nguyệt rất giống mẹ, từ ngoại hình cho đến tính cách mặc dù cô chỉ mới gặp Nguyệt cách đây vài phút nhưng ánh nhìn của Nguyệt không khác gì lần đầu tiên bà Thanh nhìn cô. Bất giác cô thấy lạnh cả người vì ý thức được việc sẽ phải ở chung với hai người đàn bà này…Theo như Hùng kể thì Nguyệt kém cô 3 tuổi, tức là năm nay mới tròn 20. Phong cách ăn mặc khá bụi và trông có vẻ cô ta có lối sống phóng khoáng…
Hôm đó, cả gia đình Hùng và Thảo ghé một nhà hàng ăn cơm rồi Hùng đưa cô về. Nhà hàng mà bà Thanh chọn là nhà hàng hải sản. Phục vụ bày lên bàn một vài thứ ăn tráng miệng và mỗi người là một con tôm hùm to ngất ngưởng. Ba người vui vẻ cầm dao và dĩa ăn, cô luống cuống không biết phải làm thế nào để lấy phần thịt tôm ra. Thấy thế Nguyệt liếc mắt cười khẩy bảo Hùng
- Ơ kìa! Anh dạy chị ấy đi. Đi ăn ở chỗ sang trọng chứ có phải ở quê đâu mà xé bằng tay?
Ảnh minh họa
Cô ngồi thừ bởi câu nói như xé vải của Nguyệt. Ừ thì cô là nhà quê nên mới không biết ăn mấy thứ này. Sao lại châm chọc cô trước bao nhiêu người như vậy? Cô chẳng thiết ăn gì nữa dù Hùng đã làm giúp cô. Bà Thanh nhìn Nguyệt cười như muốn nói rằng : ” nó nhà quê thật mà” . Cả bữa, cô ngồi lặng lẽ chờ mọi người ăn xong để về. Hùng bực bội mắng Thảo nhưng cố gắng không để cho ai nghe thấy vì cái tội cô không ăn uống khi ngồi cùng mẹ. Anh bảo cô đang cốtình chống đối lại mẹ anh…
Xong bữa, Hùng đèo Thảo về trước để đưa cô ra bến xe. Còn năm hôm nữa là đám cưới, cô phải về mời bạn bè và cùng bố mẹ lo liệu cỗ bàn. Có lẽ bố mẹ cô đã mời hết khách khứa chỉ chờ cô về là xong. Ngồi phía sau Hùng, cô cố kìm nén nhưng nươc mắt không hiểu sao cứ rơi. Giọt nước mắt tủi hổ không biết tỏ cùng ai. Cô gắng ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào chỉ sợ Hùng phát hiện. Tự dưng cô thấy hối hận về quyết định lấy anh. Hối hận khi để mọi chuyện đi đến nước này. Nhưng… Còn lựa chọn nào khác nữa đâu? Ra bến xe, Hùng nói mấy câu dặn dò sáo rỗng rồi phóng xe đi luôn mặc cho cô đang khệ nệ với chiếc balo nặng hơn chục kg. Bác phụ xe thấy thương tình nhấc bỏ lên xe rồi giục cô lên. Giây phút này, cô cảm nhận anh không quan tâm như những gì cô từng nghĩ. Như một kẻ khờ, cô tự ru ngủ mình bằng suy nghĩ có lẽ anh không để ý chứ không phải vì anh không thương mình.
-
Cuối cùng thì cái ngày mà cả gia đình cô trông đợi cũng đã đến. Họ hàng đến làm giúp từ tờ mờ sáng, không khí đám cưới rộn rã tưng bừng, tiếng nói chuyện, hát hò huyên náo cả góc làng. Bạn bè cô giờ đã đi lấy chồng và toàn ở xa hết nên bên cạnh chỉ có vài đứa cùng xóm và mấy đứa em vui tươi hớn hở chờ chị mặc váy cô dâu.
Bận việc quá nên cô quên mất việc gọi cho Hùng hỏi xem gia đình anh chuẩn bị đến đâu rồi. Hùng bảo 3 giờ chiều thì xe sẽ về đón dâu. Cô yên chí nên chẳng bận tâm gì. Công việc hệ trọng cả đời, không thể có chuyện gì được…
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, ai nấy đều vui mừng và không quên chúc tụng cô trăm năm hạnh phúc. Những tưởng mọi thứ đã được sắp đặt ổn thoả… Nhưng….Cô dâu xúng xính trong chiếc váy cưới trắng muốt, đầu kết những bông hoa xinh xắn và trang điểm kĩ càng. Nhìn cô ai cũng trầm trồ khen. Cô mỉm cười nghĩ thầm: cô dâu thì ai chẳng xinh, nhưng được khen nhiều thành ra cô cũng vui vui. Đàn em ngồi cạnh chị, chẳng ai bảo ai, không khí im lặng bao trùm. Con bé út lên tiếng
- Chị, chị có về đây chơi với bọn em không?
- Có chứ, chị hứa là sẽ về thường xuyên luôn
Con bé thứ 3 chen ngang:
- Đi lấy chồng rồi ai người ta cho về nữa. Không xem phim mấy bà mẹ chồng khó tính à?
Thảo vuốt tóc con bé đăm chiêu suy nghĩ. Chẳng biết cô có thường xuyên được về đây không nữa. Mẹ cô nãy giờ ngồi im lặng, khoé mắt sâu thẳm của bà rơi ra một giọt nước lấp lánh, có lẽ nó là giọt nước mắt hạnh phúc chăng? Bà vuốt tóc cô nhẹ nhàng dặn dò cô theo chồng phải sống theo nếp nhà chồng. Đi đứng nói năng phải lựa lời. Cô hiểu rõ những thứ bà chỉ bảo. Bởi lẽ,ở lang quê có quá nhiều hủ tục như thế này, việc con gái đi lấy chồng là việc hệ trọng và cần phải được răn dạy từ trước về những phẩm chất ” công – dung – ngôn – hạnh”. Mẹ cô run run nắm tay cô nói:
- Con gái lấy chồng như ván đã đóng thuyền. Cuộc sống dù khó khăn vất vả đến đâu cũng cố gắng vượt qua. Tuyệt đối không được về nhà bố mẹ đẻ khi vợ chồng có chuyện. Mày đi lấy chồng cũng giống bát nước đổ đi, có muốn hốt lại cũng không được, hiểu không con?
Cô gật đầu, mắt rưng rưng, đàn em cũng khóc theo chị
- Con biết rồi mà mẹ, nhất định con sẽ không làm mẹ phải xấu hổ, làm gia đình mình phải ngại ngùng với xóm làng đâu. Con hứa… Mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, bảo bố đừng hút thuốc nhiều. Các em cố gắng chăm chỉ phụ giúp bố mẹ việc nhà nghe không?
Nước mắt tuôn rơi ướt đôi má hồng, mẹ cô lấy khăn thấm rồi bảo
- Thôi, không khóc nữa… Hôm nay là ngày vui, cười lên đi con…
2 giờ 30 phút, khách khứa tập trung ở sân nhà nói chuyện râm ran chờ chú rể đến. Bố cô thường ngày hay mặc quần áo nâu, hôm nay chỉn chu trong bộ vest của ai đó cho mượn. Ông dõng dạc cất tiếng cảm ơn bà con lối xóm và mời mọi người uống trà ăn kẹo chờ nhà trai đến. Cô hồi hộp trông lên cái đồng hồ han gỉ treo ở góc nhà, ruột gan nóng như lửa đốt. Không biết là có chuyện gì mà cô lại sót ruột đến thế. Cô gọi cho anh nhưng không ai nghe máy. Càng thế sự lo lắng càng tăng cao. Mọi người vẫn huyên náo ngồi ngoài sân, cô đi đi lại lại trong phòng, tay khư khư cầm cái điện thoại..
3 giờ…3 giờ 15 phút, 3 rưỡi…
Đám đông nhao nhao truy vấn bố mẹ Thảo sao chú rể lâu đến thế. Ông bà bối rối trấn an mọi người rồi chạy vào hỏi cô sao Hùng vẫn chưa đến. Cô hoảng loạn, lắc đầu khóc. Bố cô đập tay xuống bàn gắt
- Hàng xóm người ta đang hỏi kìa.. Mày gọi xem nó đang ở đâu?
Cô bất lực nghe những tiếng tút dài nhưng không ai bắt máy. Mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Hoang mang đến cùng cực, cô vào trong buồng thay váy ra, tháo bỏ trang sức và nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương
- Sao ông trời lại đối xử với cô như thế này… ??
Ý nghĩ Hùng bỏ cô hiện hữu trong đầu, cô như muốn ngã quỵ ngay lúc này… Bố cô ra sân cố gắng trì hoãn mọi việc và để dân làng thôi thắc mắc. Ông nói xe rước dâu không đến kịp vì bị tắc đường..
Cô cười chua chát, giá như sự thật là như vậy, giá như Hùng gọi hoặc nghe máy của cô thì giờ cô đã chẳng ngồi thu mình trong phòng khóc lóc vật vã như vậy… Đám cưới biến thành màu trắng tang tóc….Mọi người có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa khi mà đồng hồ đã điểm 5 giờ. Những tiếc trách cứ, xỉa xói bắt đầu cất lên từ một số người khó tính. Họ lũ lượt kéo nhau về và không quên cười nhạo báng cái đám cưới dở dở ương ương không có chú rể. Khoảng sân bỗng chốc vắng hoe. Bố Thảo không kìm được cơn tức giận hỏi cô bằng âm thanh to như sấm sét
- Thế này là thế nào?
Rồi từng ấy cặp mắt nhìn nhau không thốt được lời nào cả. Bố cô ngồi thụp xuống đất, giọng sầu não…
- Ngày mai sao tao dám ra đường nữa…
Cô chỉ biết khóc khi nhìn thấy bố mẹ tuyệt vọng, chỉ biết đứng đó bất lực vì không thể nào lý giải được lý do vắng mặt của Hùng. Không khí im lặng bao trùm, cô nuốt nước bọt, nhìn khắp lượt nói:
Video đang HOT
- Con sẽ lên thành phố ngay bây giờ.. Con phải tìm rõ nguyên nhân. Con không để bố mẹ phải nhục nhã với người đời đâu… Cô gạt nước mắt, vơ vài bộ quần áo cho vào cặp rồi từ giã bố mẹ để ra bến xe cho kịp chuyến chiều tối; ” Anh ấy không bỏ mình “
Cô nhắc đi nhắc lại câu ấy trong đầu mình hàng ngàn lần khi ngồi một mình trên xe. Gương mặt chưa tẩy hết son phấn bỗng chốc nhợt nhạt như người mới khỏi ốm. Xe vắng tanh, bác tài xế bật bài hát buồn làm cô vì thế mà khóc theo. Cô không khóc thầm nữa mà tu tu như đứa trẻ bị bỏ rơi. Anh phụ xe lóng ngóng đưa cho cô tờ giấy ăn rồi nhìn cô ái ngại. Cô mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ biết rằng hiện tại cô thấy nhục, thấy đau lòng…
Đứng trước cổng nhà Hùng cũng là gần 8 giờ tối. Đèn trong nhà lờ mờ hiu hắt. Rõ ràng không hề có dấu tích của đám cưới nào cả. Mọi thứ nguyên xi như ngày cô bước đến đây lần đầu. Cô không hiểu gì cả! Thế này là thế nào? Đám cưới của cô rốt cuộc là thế nào? Đôi chân cô đứng không vững, lảo đảo như kẻ say rượu. Mắt nhoè đi vì những giọt nước mắt tủi hổ. Dí tay liên tiếp vào chuông cửa, cô dựa đầu vào tường chờ đợi 5 phút sau bà Năm ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô, bà bật tiếng xót xa..
- Trời! Cháu đến đây giờ này để làm gì?
Bà kéo tay cô vào sân, giờ chẳng còn sức mà thuật lại những gì đã xảy ra nữa, cô thều thào hỏi
- Anh Hùng … Đâu… Hả …. Bà …?
Rồi chìm vào mê man. Cô kiệt sức, chỉ muốn nằm ngủ một giấc mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Nơi đó, chỉ có hạnh phúc, không có khổ đau, không gì khác đó là thiên đường… Mở mắt ra, cô thấy không gian mờ ảo, lấy tay dụi mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên ghế ở phòng khách. Bà Năm lấy tay đặt lên trán cô, miệng lẩm nhẩm
- Hết sốt rồi…
Cô thấy lòng mình ấm lại khi nhận được những cử chỉ ân cần của bà giúp việc nhưng cái ấm ấy không đủ để xua đi nỗi hoảng loạn trong cô. Việc quan trọng nhất lúc này là phải biết được Hùng đang ở đâu và lý do ngày hôm nay vắng mặt chú rể là vì đâu? Cô hoang mang chưa biết hỏi như thế nào thì bà Năm lên tiếng trước
- Thực ra, hôm nay đám cưới định sẽ tổ chức ở khách sạn. Nhưng có biến nên…
- Bà nói sao? Có chuyện gì ạ?
- Nguyệt bị tai nạn tối qua, cả gia đình tức tốc đưa vào bệnh viện từ sáng mới về lấy đồ một lần rồi đi luôn, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa…
- Sao cơ ạ? Bị tai nạn? Bà có biết hiện Nguyệt đang nằm ở đâu không ạ? Cháu sẽ vào ngay..
Bà Năm ngăn lại
- Thôi, cháu nghỉ đi vừa xỉu đi vì mệt giờ còn đi đâu nữa.. Nằm đây nghỉ ngơi lúc nào cậu Hùng về thì tính sau…
Thảo hốt hoảng nài nỉ bà Năm bằng giọng khẩn khoản, thái độ chân thành làm bà mủi lòng
- Bệnh viện Q khoa chấn thương chỉnh hình.
Thảo lao đi ngay khi bà Năm nói dứt địa chỉ của bệnh viện mà quên không chào bà. Trong lòng cô bắt đầu xuất hiện sự lo lắng khác. Cô lo không biết Nguyệt có bị thương nặng hay không? Cô lo đủ điều mà không để ý bụng mình đang đói cồn cào. Thảo dáo dác tìm khắp khoa chỉnh hình nhưng vẫn tuyệt vọng khi chưa tìm ra phòng Nguyệt đang nằm, chạy một hồi làm bụng cô quặn thắt. Ngay cả việc mình đang mang thai mà suýt nữa cô cũng quên mất. Đứng nghỉ một lát ở hành lang, cô thấy xa xa có bóng dáng quen thuộc
- Là Hùng và mẹ anh ấy…
Bà Thanh mệt mỏi ngồi cùng con trai ở ghế chờ, thấy thế, Thảo vội chạy tới đứng trước mặt hai người, rụt rè chào
- Dạ.. Cháu chào bác ạ… Cháu nghe bà Năm nói Nguyệt bị tai nạn nên cháu vào đây…
Hùng vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn cô không thốt lên lời…
- Mày là sao chổi của cái nhà này.. Mày chưa về nhà tao làm dâu thì nhà đã có chuyện rồi…
Bà Thanh gào lên những câu hết sức vô lý, Hùng giữ chặt mẹ để bà ấy khỏi kích động, anh ôn tồn giảng giải cho cô nghe về những gì đã xảy ra từ tối qua. Anh xin lỗi cô vì không về rước dâu theo đúng dự định của cả hai bên. Cô không trách anh, ít nhất là bây giờ cô đã hiểu lý do. Cô chỉ buồn khi bà Thanh chửi cô những điều hết sức vô lý. Bà ấy nói cô là sao chổi ư? Cô có trực tiếp hay gián tiếp gây tai nạn cho Nguyệt đâu, chính cô ngày hôm nay cũng bị tổn thương đến sắp chết đi được mà bà đâu có thấu?
Cô biết bà đang bị kích động, chỉ biết cúi đầu như thể cô là người có tội thật. Chửi cô một lúc thì bà ta ngưng lại vì … Mệt. Hùng biết mẹ nói những lời cay độc với Thảo là hơi quá nhưng có lẽ vì mệt mỏi quá mà anh đành bất lực lặng im..
Theo Iblog
Truyện Những ngã rẽ cuộc đời Phần 7
Phần 7: Ô sin
Thế là đám cưới của cô phải nhường chỗ cho Nguyệt khi mà cô ta phải nằm trên giường bệnh. Hùng bảo cô dọn về nhà anh ở luôn không cần phải cỗ bàn gì cả. Bà Thanh tuy không mặn mà gì nhưng vẫn mặc kệ vì bây giờ con gái bà đang đau. Cô ấy bị dập chân phải, được bác sĩ phẫu thuật ráp lại xương và bây giờ đang nằm theo dõi, nếu tình hình tốt vài ngày nữa được xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Cô mừng lắm, y như thể vui cho bản thân mình vậy, mặc dù khi cô vào hỏi thăm, Nguyệt gần như không trả lời nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh an ủi cô ta như với chính em gái mình.
Thảo dọn về nhà Hùng ở và không quên thông báo cho bố mẹ cô biết mọi thứ trên này vẫn ỗn và thuật lại câu chuyện vừa xảy đến với gia đình Hùng. Ông bà mừng hẳn, giọng nói nghẹn ngào qua sóng điện thoại:
- Trời ơi! Thế là cuối cùng con cũng yên ổn rồi, bố mẹ dưới này lo lắng đứng ngồi không yên. Cố gắng sống tốt nghe con, đừng làm cho nhà chồng nổi giận.
Cô dạ vâng nhưng trong lòng không yên những cảm giác lo sợ. Cô nghĩ về quãng thời gian phải sống với những con người xa lạ, đối mặt với mẹ chồng và em chồng. Một khoảng thời gian bắt đầu cho cuộc sống không bình lặng, sóng gió đến từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống....và.... Bi kịch mới chỉ bắt đầu......
Căn phòng mà cô sẽ về ở với Hùng vẫn y nguyên như cũ, không có gì thay đổi để ai đó nhìn vào có thể phân biệt và nghĩ đó là phòng cưới. Cô thích cái ban công rộng trông ra con đường thênh thang rợp bóng mát của những trưa hè oi ả..cô có thể đứng đó hàng giờ chỉ để ngắm dòng xe cộ nối đuôi nhau như con rắn về với hang ổ. Cái thai gần bốn tháng, cô bỏ hết những bộ quần áo cũ thời con con gái và trích một khoản từ tiền mừng đám cưới ra mua vài bộ đồ bầu. Tất nhiên những việc vặt này cô không cần Hùng phải tham gia, cô tự đi mua, tự chọn lựa.
Một tuần sau ngày đám cưới bị hỏng diễn ra, Nguyệt đã được xuất viện. Cô đang ngẩn ngơ ở trên gác thì có tiếng còi taxi vang lên ở ngoài cổng. Vội vàng chạy xuống mở vì bà Năm vừa mới ra chợ, cô loáng quáng thế nào mãi mới ra đến cổng. Xuống đến nơi, bà Thanh cau có gắt gỏng
- Làm cái gì ở trong nhà mã nửa tiếng mới ra mở cổng thế
- Con xin lỗi ạ!
Bà Thanh không thèm nhìn cô lấy một cái, bà ra hiệu bảo Hùng bế em lên nhà.
Hùng đi, bỏ lại Thảo sợ sệt khép nép trước bà Thanh, cô vẫn run khi nhìn thẳng vào mắt người mà cô vẫn gọi là mẹ chồng. Bà đi thẳng, miệng lẩm bẩm vài câu nhưng cô nghe rất rõ
- Rõ là đồ đen đủi, chị về đây có ngày tôi chết yểu vì vận đen chị mang lại...
Thảo đứng như chôn chân trên nền gạch, cảm thấy đâu đó có nỗi buồn len lỏi, cô nhìn bóng dáng bà khuất sau cánh cửa rồi thất thểu đóng cửa đi lên nhà... Lên nhà, bà Thanh kêu cả nhà ngồi nói chuyện ở phòng khách. Trừ Nguyệt ra bởi cô ta cần phải được nghỉ ngơi, tuy đã đỡ hơn nhưng vì thương con, bà Thanh không cho cô con gái tham gia vào câu chuyện sắp nói. Hùng và Thảo ngồi cạnh nhau trên cái ghế to, bà Thanh uống một ngụm nước nói lớn:
- Đám cưới không thành nhưng tôi vẫn cho chị ở đây với tư cách là con dâu nhưng nhà này có nhiều luật lệ khắt khe mà bất cứ ai vào đây sống đều phải làm theo. Chị nghĩ thế nào?
Hùng nhìn thảo, hất hàm ngụ ý thúc giục cô mau trả lời mẹ. Cô bối rối trả lời ấp úng
- Dạ ... Thưa bác.... à không ... Thưa mẹ, có việc gì mẹ cứ chỉ bảo con đến nơi đến chốn ạ. Con xin vâng...
- Được... Để xem chị có làm được như những gì chị nói không?
Bà Thanh đắc ý chậm rãi đưa ra một số quy định mà bà đã đích thân đặt ra, nói là quy định nhưng hình như chưa có ai từng chấp hành, kể cả bà Năm..
- Thứ nhất, tuy nhà này có điều kiện nhưng chị phải sống tiết kiệm, không được ỷ có tiền mà lén lút gửi tiền về cho bố mẹ
Thảo giật mình xua tay::
- Con không dám ạ...
Bà Thanh trừng mắt vì cô dám cắt lời bà, bà tiếp
- Thứ hai, từ ngày mai bà Năm sẽ nghỉ việc, toàn bộ việc nhà chị phải một tay lo liệu hết. Tôi không thể nuôi không chị được.. Điều thứ ba, trong bất cứ trường hợp nào chị cũng không được phép cãi lời tôi, nghe chưa? Bất cứ trường hợp nào...tôi là chủ của cái nhà này, bất cứ chuyện gì cũng phải thông qua tôi...
Lời lẽ dứt khoát của bà Thanh làm cô lúng túng và hơi sợ hãi. Tất cả những gì bà nói đều không có lợi cho cô, nhưng trong hoàn cảnh này đây thì cô biết nói gì hơn ngoài gật đầu cam chịu. Điều kiện đầu tiên của bà làm lòng tự tôn của cô bị ảnh hưởng. Có lẽ bà Thanh nghĩ cô cố vào gia đình này sống là vì muốn moi tiền gửi về cho bố mẹ chăng?nghĩ đến mà chỉ muốn bật khóc...
Cả Hùng và Bà Thanh đều nở một nụ cười mãn nguyện. Có chăng Hùng mãn nguyện là vì vợ anh biết vâng lời mẹ, còn đối với bà Thanh, mãn nguyện là khi bà đã dồn cô vào chân tường. Cuộc nói chuyện chưa kết thúc thì bà Năm bước vào, mẹ Hùng bảo bà ngồi ở ghế để mà trình bày lý do cho bà nghỉ việc. Nghe đến từ bị cho nghỉ việc, bà Năm hốt hoảng đánh rơi cái làn đầy áp đồ ăn xuống sàn, bà rối rít cầu khẩn
- Tôi làm gì sai thì bà cứ nói,sao lại vô cớ cho tôi nghỉ?
Mẹ Hùng vùng vằng bảo rằng sẽ có người khác thay thế bà. Càng thế bà càng khóc lóc thảm thiết van xin được ở lại. Thảo nhìn bà Năm khóc cô cũng khóc theo, cô thương cho hoàn cảnh của bà nhưng chẳng hay sắp tới cuộc sống của cô còn bi thảm hơn. Bầu không khí lắng lại khi ấy, lúc này, Hùng lên tiếng thuyết phục mẹ:
- Mẹ! Để cho bà Năm làm ở đây đi, dù sao vợ con đang bụng mang dạ chửa, làm sao làm hết việc nhà được?
- Thôi được, bà vào nấu ăn đi, để tôi tính lại...
Bà Năm mừng húm, vội vã cảm ơn mẹ Hùng rồi lui vào bếp. Sau này, cô mới biết lý do tại sao bà Năm lại phản ứng mạnh khi hay mình bị đuổi việc như vậy. Thì ra bà không còn nơi nào để đi, nhà cửa ở quê bị thằng con trai duy nhất bán đi trả nợ và gã mới bị bắt vì tội buôn bán ma tuý. May thay trong lúc cơ hàn, bà được mẹ Hùng nhận làm giúp việc, nuôi ăn nuôi ở hơn chục năm nay. Bà la người đã chứng kiến thăng trầm của ngôi nhà này và tự tay chăm sóc cho Hùng từ thuở thiếu thời. Mặc dù bà Năm không thích tính của bà Thanh nhưng phận làm tôi tớ bà đành chấp nhận những lần bị mắng oan. Điển hình là những lần bà Thanh bị đối tác xù nợ, về đến nhà bà ấy đá thúng đụng nia đổ lỗi cho người làm ... Có những lúc thở dài khi ngoảnh nhìn cuộc đời bà Năm bảo cô:
- Đời là khúc quanh của nợ nần, sống đời là để trả nợ cho tạo hoá, sướng khổ chẳng ai biết đấy là đâu. Thôi thì cố sống được ngày nào hay ngày ấy...
Thảo lững thững bước lên gác, ngang qua phòng Nguyệt, cô ghé lại mang cho Nguyệt một ly sữa nóng và vài miếng bánh mỳ. Thấy Thảo, Nguyệt thay vì cảm ơn, cô ta quay ngoắt vào tường vờ như không thấy Thảo bước vào.. Đặt khay đồ ăn xuống bàn, Thảo nhẹ nhàng:
- Nguyệt ăn chút gì đi, có gì cần cứ gọi Thảo giúp đỡ nhé.
Nguyệt quay lưng lại, mỉm cười với Thảo làm cô cứ tưởng là thật, bất chợt cô ta thay đổi sắc mặt, bặm trợn nhìn Thảo quát:
- Tôi tự làm được, chị tưởng tôi bị tàn phế à mà đòi giúp với đỡ. Đi ra! Đã xấu đã nghèo lại còn bày đặt. Muốn lấy hết tài sản của mẹ tôi đấy hả. Đừng mơ! Bước qua xác tôi đi đã...
Thảo loạng choạng đứng dậy, không thể tin những gì Nguyệt nói với cô là sự thật, cô lầm lũi ra khỏi phòng, đóng cửa rồi đứng đó ngây người ra. Khoảng cách giữa giàu và nghèo lại xa vời đến mức ấy sao? Vậy câu chuyện cổ tích " Nàng lọ lem" chỉ là câu chuyện phi thực tế mà thôi. Tim cô nhói đau như vạn tiễn xuyên tâm.
Sau khi Thảo chính thức bước vào ngôi nhà sống một cuộc sống như vợ chồng với Hùng, cô mới phát hiện ra Hùng có nhiều điều khiến cô phải bận tâm. Anh hút thuốc rất nhiều, điều mà cô ghét nhất. Có lúc, cô sợ khói thuốc ảnh hưởng đến em bé, cô nhắc khéo anh ra ngoài hút. Anh không cáu giận nhưng thái độ bực ra mặt rồi vùng vằng ra khỏi phòng. Cô nhận ra anh không yêu thương nhiều như cô nghĩ. Tât cả, chỉ là ảo mộng mà cô tự vẽ ra để ru ngủ chính bản thân mình mỗi khi thấy chênh vênh trên dòng đời. Cô nhận ra mình lạc lõng giữa những con người xa lạ mà đôi lần bật khóc, chỉ muốn trở về nhà mình. Nhưng, cô không thể vì đứa con trong bụng, cô cố gắng nhẫn nhịn...
Sáng sáng, cô cùng bà Năm chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà, bây giờ đã qua giai đoạn nghén nên cơ thể đỡ mệt mỏi hơn hẳn...Cô dậy từ sớm, tự tay quét dọn phòng mà không cần đến giúp việc. Tự tay bưng đồ ăn vào cho Nguyệt. Dù đôi lần Nguyệt chỉ thẳng vào mặt cô chì chiết đủ kiểu nhưng bằng một sự chân thành và cam chịu, cô vẫn kiên nhẫn hết sức chiều lòng cô em chồng đanh đá. Ăn sáng xong, Hùng đi làm luôn, bà Thanh ghé cửa hàng thời trang của gia đình. Lúc này chỉ còn cô cà Nguyệt cùng bà Năm ở nhà. Rảnh rỗi, cô mang lên ban công những chậu hoa xinh xắn trồng ngay trên bậc thềm. Ngắm nhìn chúng làm tâm hồn cô được thư giãn...
Thời gian êm đềm trôi, chân Nguyệt đã hồi phục và có thể đi lại được thậm chí là có thể ngồi xe máy đi dạo lòng vòng... Cái xe ở tít trên nhà, Nguyệt không thể lấy xuống được, rồi những lúc như thế cô ta lại cầu cứu đến Thảo
- Chị Thảo dắt cho em cái xe xuống sân...
Thảo nghe thấy Nguyệt gọi mình bằng chị, xưng em thì vui hẳn, cô không màng gì bụng bắt đầu to dần, ì ạch mà phấn khởi giúp Nguyệt dắt xe từ trên nhà xuống. Nhưng chỉ khi xe xuống đến sân, Nguyệt cắm chìa khoá đi thẳng mà không cảm ơn cô một tiếng...cô ngẩn ngơ... Nghĩ rằng chắc Nguyệt chưa quen...
Bà Năm nghỉ việc, cô không hiểu là vì lý do gì cả. Đêm trước hôm bà về quê, Thảo thủ thỉ hỏi han tại sao bà nghỉ. Bà chép miệng thở dài bảo rằng con trai bà đi tù về rồi. Nó ngỏ ý muốn đón bà về hai mẹ con chăm sóc lẫn nhau. Bà nói rất thương cô vì ở cái căn nhà này cô sẽ phải chịu thiệt thòi. Cô rưng rưng nước mắt không phải vì buồn khi bà phải rời khỏi đây mà ngược lại là vui khi gần cuối đời bà được sum vầy với con. Đời người vốn chỉ có thế thôi sao?
Thế rồi bà Năm rời khỏi ngôi nhà mà bà đã gắn liền hơn chục năm nay. Thảo nhìn bóng bà khuất sau con đường lòng bỗng chùng xuống. Vậy là kể từ ngày mai cô không còn ai để giãi bày tâm sự, không còn ai chia sẻ những kinh nghiệm dân gian cho người mang thai. Từ ngày mai, chỉ mình cô lo liệu việc nhà y như lời mẹ chồng từng nói..Ngày mai....
Buổi chiều khi trời bắt đầu nhập nhoạng tối, Thảo cuống quýt cắm cơm và nấu bữa tối. Đồ ăn bà Năm mua từ hôm qua vẫn còn trong tủ, cô lấy ra rồi ngồi tính toán xem nấu món gì cho hợp lý. Nguyệt nằm trên gác, thỉnh thoảng gọi với xuống nhờ vả.
- Chị Thảo mang cốc nước lên cho em!
Cô lật lật mang lên cho Nguyệt mà quên mất chưa tắt bếp, lúc trở xuống thì món vịt áp chảo đã cháy đen. Bà Thanh ngửi thấy mùi khét chạy ra quát tháo ầm ĩ.
- Trời đất ạ, chị còn làm được việc gì ra hồn nữa không? Tôi hết nói rồi...chị xem, thức ăn cháy hết rồi, chị tính để cả nhà nhịn đói hả?
Thảo khép nép cúi đầu, cô định lên tiếng giải thích rằng vì cô mang nước lên cho Nguyệt nên việc mới ra như thế. Bà Thanh chặn ngay lại
- Không có lý do lý trấu gì cả! Chị nấu cái khác đi, thằng Hùng nó về là phải có cơm..
Bà Thanh hừ một tiếng rõ to rồi ngúng nguẩy bỏ vào phòng, Thảo tần ngần nhìn vào cái chảo cháy đen thở dài não nuột, chỉ tại cái tính ẩu đoảng mà bị mắng tơi tả. Tự nhủ lần sau phải chú ý hơn, cô loay hoay đem chải ra cọ rồi lúi húi làm món khác cho kịp bữa cơm tối nay. Lần này cô không tập trung nổi, vừa làm vừa suy nghĩ vẩn vơ, cô nhớ gia đình mình quá! Chập tối, Hùng lạch cạch ở ngoài cổng, cô đang bày mâm ra bàn nghe thấy tiếng xe vội chạy ra mở cổng
- Lần sau em không phải ra mở đâu.
Hùng nói rồi dắt xe đi thẳng, cô ngơ ngác không hiểu tại sao Hùng lại không cần cô làm việc này để chào đón anh trở về sau một ngày làm việc. Lắc đầu, cô thất thểu lên nhà gọi mọi người xuống ăn cơm. Bốn người ngồi quây quần bên bàn ăn, Hùng cắm cúi ăn chẳng thèm để ý đến ai. Dạo này hình như anh có chuyện gì không vui, đi làm về là chui tọt lên phòng đi ngủ trước, vợ chồng hiếm khi mới có thời gian ngồi nói chuyện. Cô chỉ biết tự trấn an dòng suy nghĩ hỗn loạn và bất an của mình bằng câu " chắc công việc căng thẳng"
Hôm nay, cùng với thái độ bất cần của anh càng làm cô thêm tin vào suy nghĩ ấy của mình nhưng có một chút lo âu. Có những đêm, Hùng quơ tay lên thân thể cô nhưng cô nhẹ nhàng gạt ra chỗ khác, nếu như cô không mang thai thì có lẽ cô sẽ để mặc cho anh dày vò, nhưng hiện tại đối với cô điều này là không thể. Cô lên mạng tìm đọc những thông tin, người ta nói khi mang thai vẫn sinh hoạt vợ chồng được. Nhưng trong thâm tâm vẫn có những nỗi lo, bởi vì Hùng rất mạnh bạo mỗi lần gần gũi..
Những khi cô từ chối, Hùng uể oải buông thõng tay xuống đệm, ngao ngán nhìn cô rồi quay mặt vào tường ngủ đến sáng . Cô không trách anh,chưa bao giờ dám nghĩ đến điều đó,chỉ nhận ra trong anh đã có nhiều sự thay đổi dù chỉ là mơ hồ... Bà Thanh bực dọc múc canh vào bát, miệng lẩm nhẩm
- Chẳng làm được tích sự gì cả, nguyên nửa con vịt to cháy thành than..
Hùng đang ăn dừng lại sau câu nói của mẹ, anh hỏi
- Sao thế mẹ
- Anh hỏi cô vợ yêu quý của anh ấy, tôi bảo nấu thức ăn thì mải mê làm cái gì không biết,để cháy khét um lên rồi đổ đi hết. Chưa gì đã muốn phung phí của rồi..
Hùng cau có nhìn Thảo, bằng giọng nói không hài lòng, anh bảo:
- Em làm cái gì cũng phải tập trung mà làm, việc nấu nướng đừng để anh phải lên tiếng. Đi làm cả ngày chưa đủ mệt hay sao mà còn gây chuyện..
Thảo sững người, suýt nữa không cầm được nước mắt, cô và vội bát cơm rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương khóc thầm, rõ ràng cô chỉ vô ý thôi, tại sao anh lại nặng lời với cô như vậy, đáng lẽ anh phải bảo vệ cô trước mẹ chứ? Sao anh lại như vậy? Hay là...cô đã sai khi bước chân vào đây? Sáng dậy, bà Thanh bê nguyên một chậu quần áo to gọi cô ra rồi tỉ mỉ dặn dò như dặn dò người giúp việc
- Cái này giặt tay, cái kia giặt riêng...
Cô ngẩn ngơ nhìn đống đồ to sụ, trí óc không tập trung vào những gì mẹ chồng dặn
- Ơ! Tôi nói chị có nghe không đấy?
- Dạ có ạ
- Đó! Tối tôi về thì chị ủi xong mang vào cho tôi, quần áo của thằng Hùng đắt tiền chị giặt bằng tay cho đỡ hại...
Bà Thanh bỏ đi sau khi dặn dò đâu ra đấy, Thảo khóc không được, chậu quần áo to quá, giặt bao giờ mới xong? Cô ì ạch bê vào nhà tắm.. Cái bụng lớn dần, ngồi tư thế nào cũng khó chịu. Cô ngồi bệt xuống nền gạch vày vò gần hai tiếng mới xong. Giặt xong còn phải tự vắt bằng tay bởi theo như bà Thanh nói, quần áo đắt tiền tuyệt đối không được cho vào máy giặt. Vắt tay xong đống quân áo cũng là lúc cánh tay mỏi nhừ, lưng gần như gãy làm đôi...
Chỗ phơi đồ ở tít trên tầng ba, cô gọi Nguyệt nhờ bê lên hộ nhưng Nguyệt chẳng những không giúp, còn gắt gỏng từ chối thẳng thừng
- Không thấy người ta đau chân à mà nhờ vả. Có mỗi cái việc cỏn con cũng không làm được..
Thảo ngậm ngùi quay vào phòng tắm, chia chỗ quần áo ra làm đôi rồi lần lượt mang lên phơi. Đơn giản thế này mà sao cô không nghĩ ra nhỉ. Nhiều khi thấy bản thân cô ngốc quá! Ngày qua ngày, công việc chính của cô chỉ là dắt xe xuống sân cho Nguyệt, lên giặt đồ và đến bữa thì nấu cơm. Thỉnh thoảng bà Thanh ở nhà vào ban ngày còn lại thì hầu hết ở cửa hàng thời trang. Nguyệt chỉ nằm tịt trong phòng với cái laptop, không cần để ý bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Thấm thoát cũng gần ba tháng kể từ ngày Thảo sống chung một mái nhà cùng gia đình Hùng, mẹ cô ở dưới quê gọi điện lên ngỏ ý muốn lên thăm nhà thông gia xem con gái ăn ở như thế nào. Thực ra mẹ cô vẫn hay liên lạc lên nhưng chỉ hỏi được dăm ba câu lại phải thôi ngay vì sóng kém. Hôm nay khi nghe tin mẹ và bố cô sắp lên, lòng cô như nhảy múa những cảm giác hạnh phúc. Giá mà được ôm mẹ như những ngày xưa ấy... Tối, chờ Bà Thanh về, cô miên man suy nghĩ không biết liệu bà Thanh có vui vẻ mà tiếp đón bố mẹ cô không? Bởi lẽ, cô biết bà vốn không ưa người nhà cô nhưng đã lỡ nói dối bvố mẹ rằng mẹ chồng rất thương cô, không thể để bố mẹ cô phát giác việc cô cố tình nói dối được.
Xe bà Thanh vừa đỗ trước cửa, cô hồi hộp chờ đợi.. Bà Thanh vào rửa tay rồi hô gọi cả nhà xuống ăn cơm. Ngồi ở bàn ăn, cô lúng túng không biết mở lời như thế nào. Nguyệt chê món canh hôm nay nấu nhạt quá, thấy thế, bà quay sang nói lớn
- Bảo bao nhiêu lần rồi, nhà này không ai ăn nhạt cả
Thảo lật đật chạy vào bếp lấy một ít bột canh bỏ vào bát khuấy đều, miệng xin lỗi liên tục. Bà Thanh hừ một tiếng rồi quay sang bảo chồng cô
- Anh đấy, tôi đã nói rồi, đầy người tốt hơn anh chả thích. Tôi không vì cháu tôi thì sớm đã dứt khoát rồi. Chẳng làm được cái gì ra hồn hết.
- Mẹ thôi đi!
Hùng gắt lên rồi bỏ dở bát cơm đi lên phòng, bà Thanh nguýt con dâu cháy mặt, nhởn nhơ nói với con gái
- Chị cố mai này lấy được anh chồng bênh vợ chằm chặp như thế này này... Rõ là uổng công sinh ra thằng con này...
Nguyệt bĩu môi
- Gớm, mẹ cứ chờ xem được bao lâu..
Bữa cơm hôm ấy có những giọt nước mắt, tủi hổ nuốt ngược vào trong, cô chẳng thể mở lời với mẹ chồng được vì đã phải hứng chịu những lời cay nghiệt mà hai mẹ con dành cho mình. Ừ thì cô quen rồi nhưng chưa bao giờ cảm thấy thôi đau đớn âm ỉ trong lòng. Ừ thì làm dâu thì phải chịu khổ chịu cực..
Sáng hôm sau, chờ lúc bà Thanh sắp đi làm, cô bảo mẹ chồng:
- Mẹ ạ! Hôm nay bố mẹ con muốn lên đây thăm nhà mình, mẹ có thể ở nhà một lát không ạ?
Bà Thanh cau có
- Sao chị không bảo tôi từ hôm qua? Hôm nay tôi bận
Bà thanh chỏng lỏn, liếc mắt trách cứ vì cô dám tự quyết định việc cho bố mẹ lên đây, đợi đến phút cuối mới nói cho bà biết. Thảo ngậm ngùi, cúi mặt không nói gì. Mà biết phải nói gì bây giờ khi mà mẹ chồng cô không hề có ý muốn đón tiếp khách . Cô tính sẽ đưa bố mẹ đi ăn uống ở đâu đó thay vì về nhà này, như thế sẽ bớt phiền đến bà Thanh hơn. Cô không muốn bố mẹ cô chứng kiến cảnh con gái mình bị chà đạp nhưng vẫn phải cắn răng chịu vì sợ mang tai tiếng về cho bố mẹ.
Bà Thanh dắt xe ra cổng, gọi với lại
- Bao giờ bố mẹ chị lên
Thảo ngớ người, không biết bà ấy hỏi làm gì khi vừa nãy bà con kêu là bân. Dù vậy, cô vẫn lễ phép trả lời ngay:
- Chắc gần trưa mẹ ạ
- Tôi hỏi mấy giờ cơ mà...
- Khoảng 10 giờ ạ
- Chị dọn dẹp nhà cửa cho sạch, tôi đi có việc lát nữa về. Chị cứ ra đón người đi.
Bà Thanh ga xe, phóng mất dạng. Thảo hớn hở ra mặt vì bà Thanh không làm cô phải xấu hổ với bố mẹ. Dù trong lòng lo lắng cuộc nói chuyện của hai gia đình sẽ diễn ra như thế nào nhưng mặc kệ. .. Cô xách nước lên lau nhà, cả ba tầng...Gần 9 giờ bà Thanh về, ngay lúc đó bố cô cũng gọi điện thoại kêu cô ra đón, đang lau dở tầng 1 cô cất cái chổi vào gậm cầu thang, định bụng sẽ đi đón bố mẹ ngay. Bà thanh thấy vậy, nhướng mày khó chịu
- Lau cho hết đi rồi đi đâu thì đi, chị bỏ lại cho ai lau?
- Dạ, con định đi đón bố mẹ xong thì về lau nốt ạ!
- Chị định để bố mẹ chị nhìn thấy rồi bảo tôi hành hạ con gái họ à? Lau đi, chờ một lúc không chết ai được
Bà Thanh bỏ lên gác với Nguyệt, bỏ cô lại với lời sai khiến không thể chống lại. Cô tủi thân vô cùng, nghĩ đến cảnh bố mẹ đang bỡ ngỡ ở bến xe chờ người ra đón mà tim cô đau nhói. Vừa lau nốt gian phòng khách, nước mắt vừa rơi, nhỏ xuống nền gạch vỡ tan.
Theo Iblog
Truyện những ngã rẽ cuộc đời phần 8 Gần nửa tiếng sau, cô lau xong, vừa cất cái chổi, cô lao ngay ra bến xe bằng chiếc xe đạp điện cũ của gia đình Hùng. Ra đến nơi, mặt mày ướt đẫm mồ hôi vì mệt. Bố mẹ cô đứng lóng ngóng ở trạm chờ xe bus trước bến xe, nhìn thấy cô, ông bà tươi cười hớn hở - Sao...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Nửa đêm nghe tiếng mẹ vợ khóc than trong phòng, tôi vào hỏi thì bàng hoàng khi bà quỳ sụp xuống van xin con rể cứu giúp

Bố vợ U80 vay tiền tôi để chu cấp cho tình trẻ kém 30 tuổi

Chồng keo kiệt với vợ con, nhưng lại lén lút gửi tiền về cho mẹ mình

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Mỗi lần gặp anh rể, tôi lại run rẩy vì một chuyện xảy ra trong quá khứ

Thầm ngưỡng mộ bạn gái lương 40 triệu/tháng nhưng khi phát hiện việc làm của 2 mẹ con cô ấy trong chuyến du lịch thì tôi khủng hoảng thật sự

Đi làm về muộn, cả nhà đã ngủ ngon lành, lúc mở lồng bàn ăn cơm, tôi lặng người khi thấy tờ giấy mà mẹ vợ đặt trên mâm

Trước khi đập bỏ nhà cũ, chồng mời các em ăn bữa cơm cuối trong ngôi nhà của bố mẹ mà tôi thấy bản thân quá thất đức

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp
Có thể bạn quan tâm

Cách sử dụng mướp đắng khi bị bệnh đái tháo đường
Sức khỏe
16:44:17 11/03/2025
Mỹ định hình lại trật tự toàn cầu nhưng không theo cách thế giới mong đợi
Thế giới
16:42:43 11/03/2025
Cha tôi, người ở lại - Tập 11: Ông nội Việt xuất hiện
Phim việt
16:18:07 11/03/2025
Bài phỏng vấn năm 2017 của Kim Sae Ron được đào lại, netizen khẳng định: Kim Soo Hyun thao túng trẻ vị thành niên
Sao châu á
16:15:29 11/03/2025
Kim Soo Hyun gây phẫn nộ vì phát ngôn thiếu tôn trọng Sulli, EQ thấp chạm đáy là có thật
Hậu trường phim
16:13:13 11/03/2025
Lê Phương gây hoang mang khi đăng status sau tang lễ Quý Bình, nhiều nghệ sĩ vào bình luận ẩn ý
Sao việt
16:10:04 11/03/2025
Ông hoàng nhạc pop châu Á vướng tin đồn đánh bạc nợ hơn 3.500 tỷ nhưng fan lại mừng rỡ vì 1 lý do
Nhạc quốc tế
16:05:34 11/03/2025
Chuyện gì đã xảy ra khiến Đoàn Văn Hậu nẹp kín chân khi đi hẹn hò với Doãn Hải My?
Sao thể thao
16:01:47 11/03/2025