Truyện Những ngã rẽ cuộc đời- Phần 5
Phần 5: Khám thai
Cuối cùng cũng đã thi xong, những tháng ngày sinh viên kết thúc để lại cho cô những vốn sống quý báu. Cô mong muốn được về quê với bố mẹ nhưng việc chưa đâu vào đâu, không thể để bố biết chuyện, để mẹ lo lắng được.
Cô vẫn nhớ như in tuổi thơ bên cha mẹ cùng đàn em bé bỏng. Những buổi chiều bắt cá ngoài mương, mang về băm cho lợn hay thả diều vào những chiều lộng gió. Ngày ấy chẳng có tính toán thiệt hơn, chẳng có những đau thương chất chồng..chỉ muốn mãi là trẻ con….
23 tuổi, chưa giúp gì cho gia đình đã phải mang trong mình nỗi ê chề của những sai lầm tuổi trẻ. Trách ai bây giờ, trách mình thôi….
Hôm nay đế lịch hẹn của bác sĩ đến làm một số xét nghiệm và siêu âm ở tuần thứ 12. Cô vội vàng lên xe bus chen chúc trong dòng người chật ken. Vừa mệt vừa phải vòng tay ra phía trước che chắn, chỉ sợ ai đó vô tình dúi vào bụng cô thì nguy to. Luac này cô chỉ ước có một cái xe máy để tiện đi lại, không phải sợ toát mồ hôi hột khi di chuyển thế này.
Phòng khám khá đông người, những ông chồng chu đáo dìu vợ lê từng bậc thang trông rất hạnh phúc. Cô thầm ước giá như có một ngày Hùng cũng dắt cô đi như thế, có lẽ cô sẽ sướng ngất đi vì hạnh phúc mất. Phũ phàng thay, giờ cô ngồi ở đây một mình ngóng chờ đến lượt mình, trong đầu không ngừng lo lắng con mình có khoẻ mạnh, phát triển bình thường không?
Làm tất cả các xét nghiệm liên quan, cô vào ng siêu âm nằm ở đó, bác sĩ hỏi
- Thai bao nhiêu tuần
- Dạ, 12 tuần 2 ngày ạ
Cô nằm đó để bác sĩ đưa máy lên bụng di qua di lại
- Thai bình thường, về ăn nhiều vào. Tăng được bao nhiêu cân…..
Cầm kết quả trên tay, cô mừng quýnh… Bác sĩ bảo cô đang mang một bé gái. Cô hồ hởi tưởng tượng khi sinh ra bé có trắng như bố không? Hay có đa sầu đa cảm như mẹ? Cô ghé qua hiệu sách, mua cuốn tạp chí in hình những bé gái đáng yêu. Người ta bảo khi mang thai cứ chịu khó nhìn hình ảnh của những bé xinh xắn thì lúc đẻ ra con mình cũng xinh như thế. Không biết có cơ sở khoa học gì không nhưng cô vẫn tin tưởng làm theo…
Về đến nhà thì Hùng gọi điện cho Thảo, anh hỏi cô đi kiểm tra kết quả như thế nào? Quan trọng hơn là anh hỏi con trai hay con gái?cô ngập ngừng không nói. Hỏi lại:
- Nếu là con gái anh không cưới em đúng không?
- Em hâm à! Con gì chả được, anh hỏi thế thôi…
- Con gái…
- Ừ… Con gái đầu lòng cũng tốt mà…
Thảo nhận thấy giọng của Hùng có vẻ không vui khi hay tin này, cô trách mình nghĩ ngợi nhiều quá chăng? Chẳng phải anh vừa nói là con gì cũng được sao?
- Chiều em qua nhà anh ăn cơm, mẹ bảo anh gọi cho em. Em cứ chuẩn bị đi, chốc anh qua đón…
Gặp mẹ Hùng hai lần rồi nhưng cô không thấy bình tĩnh chút nào khi đứng trước bà ấy. Bà Thanh có đôi mắt sắc như dao cau, mỗi lân bà liếc nhìn ai giống như con dao sắc lẹm cứa vào da thịt. Nhất là lời nói của bà sâu cay dễ làm tổn thương người khác. Cô biết, hôm nay gặp bà ấy cũng không thể tránh khỏi những lời ấy.
Chiều, sửa soạn xong xuôi thì Hùng đến. Hôm nay cô mặc váy xoè dành cho bà bầu. Cái bụng tuy không lớn nhưng mặc vậy cho thoải mái. Bởi đa số quần áo của cô đều chật. Cô không sợ gì, chỉ sợ con mình có chuyện.
Căn nhà to, ba tầng hiện ra trước mắt, Hùng mở cửa xuống trước. Cô ngồi chơ anh mở cho cô nhưng không, anh hờ hững sải bước chân dài đổ ngược theo chiều nắng, bỏ mặc cô chửng hửng với hi vọng nhìn thấy anh ga lăng với cô đôi chút. Đi một đoạn, anh quay lại gắt nhẹ
- Nhanh lên! Em ngồi đấy làm gì?
Cô thở dài kéo cảnh cửa xuống rồi bước ra ngoài, tự mình làm cũng được mà! Chắc tại cô ỷ lại vào người khác quá nên sinh ra lười biếng, có mỗi cái việc mở cửa mà cũng không làm được, chờ người khác làm cho!
Hùng cao, mỗi bước đi của anh dài gấp rưỡi bước chân cô. Vả lại, cô đang mang thai nên đi đứng hết sức cẩn thận, không thể chạy đuổi theo anh được. Đoạn, anh quay lại đợi rồi kéo tay cô đi, miệng lầm bầm
- Đi chậm như rùa, đừng để mẹ phải đợi!
Vào cửa, Thảo cập rập cúi chào bà Thanh. Bà kêu cô ngồi xuống ghế, bà ngồi trên cái ghế bành to y như một bà hoàng ngồi trên chính điện, còn cô rúm ró như một kẻ tôi tớ. Chính luc này cô đã cảm nhận sự phân biệt giai cấp rõ rệt nhất.
- Hôm nay, bác bảo thằng Hùng gọi cháu đến đây là có chuyện muốn nói
- Vâng ạ
- Con Nguyệt- em gái thằng Hùng nửa tháng nữa thì đi du học và chuyển về đây ở hẳn. Nếu hai đứa muốn cưới luôn thì chờ con bé về thì hẵng tổ chức.
Thảo gật đầu như một cái máy, cảm xúc trong cô vẫn chưa hết run rẩy bởi vài lần chạm vào cáu nhìn của bà. Ánh mắt ấy có uy lực rất lớn khiến cô không thở nổi…
- Thôi, ở đây ăn cơm rồi về
Bà Thanh dặn dò bà giúp việc rồi quay sang bảo Thảo
- Cháu không ngại chứ
- Dạ, bác để cháu vào bếp xem có giúp gì được không ạ
Bà thanh khua tay
- Khỏi cần! Bếp nhà bác hiện đại, không giống bếp củi ở quê đâu. Để là Năm làm là được rồi
Biết ngay bà ấy không nói được câu nào mà không tranh thủ đụng chạm vào lòng tự tôn của cô. Tính cô vốn dễ xúc động, chỉ cần ai đó chạm vào đúng chỗ thì có thể oà khóc hoặc nặng hơn là vứt bỏ hết, không cần gì cả. Nhưng than ôi! Cô không thấy gì cả, sự chịu đựng đã trở thành một thói quen mà cô biết nếu như về làm dâu của bà, mọi thứ còn phải hơn thế nữa…Cô cúi đầu im lặng. Hùng chạy lên gác bỏ lại cô ngồi một mình bơ vơ trong căn nhà rộng lớn.
Bà Thanh ngồi một lúc thì đứng dậy bỏ đi đâu đó. Cô không dám ho he hỏi hoặc tò mò, chỉ sợ bà quay ra cho một tràng thì nhục mặt. Ngồi một lát, thấy chân tay thừa thãi, cô lò lò đi vào trong bếp xem có việc gì làm cho bớt nhàm chán và hơn hết là để xua đi sự hồi hộp len lỏi trong ngực. Bà Năm đang vội vã chuẩn bị các món. Cô thấy tội cho bà, có một mình mà phải chuẩn bị biết bao nhiêu thứ.
- Bác để cháu nhặt rau bác nhé
Bà Năm, thân hình nhỏ thó, dáng người khắc khổ đang bận rộn tay chân thoăn thoắt nhìn cô cười
- Cháu làm đi!
Cô vui vẻ tiến đến rổ rau, nhặt từng cọng một rồi lại nhớ về mẹ ở quê. Chiều nào cũng ghánh cả ghánh rau to cắt ở ngoài đồng về băm cho lợn. Ngọn nào non và xanh, bà để dành nấu canh chua cho chị em cô ăn. Cô mỉm cười hồi tưởng…
Video đang HOT
Bà năm thấy cô có vẻ hơi trầm mặc, bà lên tiếng gợi chuyện
- Cháu ở đâu?
- Cháu ở huyện X tỉnh Y ạ !
- Sao cháu quen cậu Hùng
Cô vừa bẻ rau vừa kể lại toàn bộ sự việc cho bà Năm nghe. Người đàn bà này đem lại cho cô cảm giác an tâm nên cô cũng không ngần ngại tâm sự hết nỗi lòng của mình. Thỉnh thoảng bà chép miệng thở dài nhìn cô xót xa
- Khổ thân cháu… Trước đây có mấy đứa tìm đến đây ăn vạ thật nhưng đều bị bà chủ đuổi đi hết. Cháu không sợ à?
Cô lặng yên suy nghĩ, cười nhẹ nhàng như nắng sớm:
- Có ạ! Nhưng mà cháu không thể vì khó khăn và làm khổ con cháu được.
- Cố lên con ạ! Bà này tính ác ôn lắm! Nếu về đây con phải thận trọng kẻo bà ấy không để yên đâu. Bà làm ở đây hơn chục năm nay bà biết mà. Chồng bà ấy vì không chịu nổi mà bỏ đi biệt xứ đấy. Bí mật nha con! Bà ây mà biết ta nói thế bà ấy lên cơn giận đuổi cả ta và con đi thì khổ.
Cô gật đầu suy tư… Thì ra là như vậy. Nỗi lo lắng một lần nữa lại kéo đến. Cô không biêt tương lai sẽ ra sao nữa… Bà Thanh vốn đã ghét cô, không lý nào mà cô yên ổn được. Nhưng… Cô chỉ cần cố gắng làm con dâu tốt, không lý nào bà ấy làm khó cô. Nghĩ vậy, cô cười xuề với bà Năm
- Không sao đâu bà! Cháu chịu khổ quen rồi
Bà Năm lắc đầu cười bất lực trước cô gái cứng cỏi chưa từng thấy. Chợt có tiếng sắc lạnh vang lên đằng sau lưng
- Khi nãy cháu không nghe thấy bác nói gì à?
Cô hốt hoảng đứng dậy, chân tay lóng ngóng làm đổ rổ rau xuống sàn vung vãi. Bà Năm tắt bếp hấp tấp nhặt gọn định đem đi bỏ thì bà Thanh lên tiếng
- Bà cũng hoang phí quá nhỉ! Ở quê người ta còn ăn rau dại được. Rơi xuống đất đá hoa mà bà định đi vứt à?
Vừa nói, bà Thanh vừa liếc sang chỗ Thảo, cô lóng ngóng cúi đầu rồi đi ra ngoài. Cô sợ chỉ cần đứng đây thêm vài giây nữa thôi là sẽ không kìm được cảm xúc tệ hại mà khóc nức vì bị tổn thương mất. Bà Thanh vẫn sang sảng nạt nộ bà giúp việc nhưng cô biết bà ấy đang nhắm vào mình.
Hùng thấy có tiếng lớn ở bếp vội chạy xuống hỏi có chuyện gì. Bà Thanh lắc đầu, bảo
- Vợ tương lai của anh làm đổ rổ rau xuống đất thôi mà
Ngay lập tức, Hùng quay sang nhìn Thảo bằng ánh mắt trách móc sao cô vụng về đến thế!
Nửa tiếng sau bàn ăn đã được bày biện đủ thứ món. Có những món cô chưa được ăn bao giờ. Bà Thanh dò xét biểu cảm của Thảo, thỉnh thoảng cười nhếch mép.
- Ăn đi cháu! Ăn cho quen đi chứ! Mấy thứ này chỉ có người giàu mới được ăn thôi, chứ người nghèo thì hiếm hoạ.
Thảo lặng người, Hùng kéo nhẹ tay mẹ bảo rằng để cho cô ăn tự nhiên. Thì ra anh cũng quan tâm đến cảm xúc của cô đấy chứ! Nhưng sự quan tâm nhẹ nhàng quá, chẳng đủ để chạm vào tâm hồn bị tổn thương trầm trọng của cô.
Thế là cả bữa cơm cô chẳng thể ăn thứ gì ngoài vài miếng cơm trắng. Nó khó nuốt, rệu rã vô cùng. Bà Thanh trừng mắt nhìn cô, có lẽ bà nghĩ cô chê bai những thứ của nhà bà, bà nói mỉa mai
- Ơ kìa! Ăn đi chứ… Hay chỉ thích ăn rau muống thôi…
Cô gượng cười nhìn bà Thanh rồi cắm cúi ăn bát cơm gần như còn nguyên trên tay.
Cuối cùng bữa cơm căng thẳng cũng kết thúc. Bà Năm lúi húi thu dọn bát đũa, cô nhổm dậy định giúp bà một tay nhưng bà Thanh ngăn lại
- Ấy!! Để bà ấy làm… Sắp làm con dâu cái nhà này rồi, làm bà chủ thì ăn xong phải có người dọn dẹp hầu hạ chứ
- Cháu không dám ạ…
- Sao mà không dám, thằng Hùng là con một. Cơ ngơi này là của nó tất. Ai mà không muốn nhảy vào đây làm bà chủ cơ chứ.
Thảo im lặng cúi đầu, cô biết dù mình có cố giải thích thanh minh thanh nga thế nào bà ấy cũng không thèm để tâm. Im lặng là giải pháp tốt nhất.
Ra bàn uống nước, bà Năm bưng lên một đĩa trái cây. Hùng lấy dĩa xiên một miếng dưa hấu đưa cho cô. Bà Thanh quắc mắt nhìn thằng con trai mình quan tâm người khác hơn cả mẹ mình. Bà cao giọng nói
- Mai anh về quê nói chuyện cưới xin luôn đi. Tôi không về nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi ấy đâu. Mất công bọn nhà quê soi mói.
Bà đứng dậy phủi tay rồi quay gót leo thẳng lên gác. Hùng bất lực nhìn Thảo xoa dịu nỗi ấm ức của cô.
- Thôi! Mẹ anh hay nói xẵng như vậy em đừng để ý
Thảo gạt tay anh ra, cổ họng nghèn nghẹn…
- Em muốn về…
Cô đứng ở phòng khách chào bà Thanh thật lớn chỉ sợ bà không nghe thấy nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng im lặng trên gác.
Cô thất thểu ra xe, Hùng nhìn cô bước lên mệt mỏi nhưng không nói gì cả
Ngồi trên taxi, nhìn sang hai bên đường cô thấy đầu óc trỗng rỗng. Ngày mai cô và anh sẽ về ra mắt bố mẹ không biết bố cô có đồng ý hay không? Ông vốn chỉ thích cô lấy trai làng , đằng này Hùng là công tử Hà Thành chính hiệu…. Thôi thì…. Mọi chuyện sẽ ổn thôi….cô tự an ủi mình như vậy.
-
Nhà cô kia rồi, ngôi nhà cấp bốn im lìm sau những luỹ tre làng, mái ngói phủ một lớp rêu phong của thời gian. Bọn trẻ con tíu tít ra bờ mương chơi nặn pháo. Hùng ngồi cạnh cô, ngơ ngác nhìn khung cảnh chốn thôn quê và có lẽ anh chưa từng bước chân vào nơi nào yên bình như vậy nên anh thắc mắc đủ điều. Cô nhẫn nại giải thích tỉ mỉ bằng sự hồ hởi lạ thường. Lâu lắm rồi ánh mắt cô không vui như vậy. Lâu lắm rồi đôi môi cô mới được nhảy múa trong niềm hân hoan.
Mẹ cô biết tin con gái dẫn bạn trai, à không, chồng sắp cưới về nên bà chủ động ra tận đường quốc lộ đón. Bà gần như rơi nước mắt khi nhìn thấy con gái mình cùng một chàng trai hào hoa sánh bước trên con đường làng gồ ghề.
Cả ba cùng trở về nhà, mẹ cô đã nấu một mâm cơm thịnh soạn, giục hai đứa đi rửa tay chân cho mát rồi vào ăn luôn. Bố Thảo ngồi hút thuốc lào ở gian giữa, gật đầu khi thấy Hùng chào rồi lại trầm ngâm nhả những làn khói mờ ảo trên không trung. Đàn em lít nhít của Thảo hào hứng với mấy món đồ mà chị gái và anh rể tương lai mua tặng. Bầu không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết, Thảo cười ngoác mồm, Hùng im lặng nhìn đàn em nhưng tuyệt nhiên không lại gần bắt chuyện.
Mâm cơm dọn sẵn, những món ăn dân dã chốn quê nghèo cùng với chai rượu nếp mà nhà Thảo tự ủ. Hùng nhìn khắp lượt nhưng không đụng đũa mặc cho bố mẹ Thảo gắp cho anh thật nhiều. Thảo cố gợi chuyện để không khí bớt căng thẳng hơn nhưng vô ích bởi hình như hai người đàn ông này không có nhã hứng nói chuyện với nhau..chợt bố Thảo lên tiếng :
- Anh quen con Thảo nhà tôi lâu chưa?
- Cũng gần một năm ạ
- Nghe nói anh chị về đây để thưa chuyện cưới xin?
Thảo chen ngang
- Vâng ạ, bọn con….định xin với bố mẹ cho bọn con cưới nhau
Thảo biết chen ngang vào câu chuyện của người khác là điều cấm kị nhưng cô sợ Hùng sẽ trả lời kiểu khác. Cô sợ anh sẽ thay đổi quyết định vào phút cuối mặc dù rất tin tưởng nơi anh.
- Sao phải gấp thế?Vừa ra trường con Thảo đã có việc làm đâu!
- Bác đừng lo, nhà cháu sẽ lo liệu hết mà!
Buổi trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ, cô thở phào vì trút được ghánh nặng đeo đẳng trong đầu.
Đàn em nô đùa cạnh Hùng, thỉnh thoảng chúng trêu ghẹo anh nhưng anh không phản ứng, mặt lạnh tanh. Thảo thấy vậy liền khuyến khích anh nên hoà đồng với lũ trẻ nhưng anh vùng vằng với lý do
” Không quen “
Cô biết, lý do không phải là anh không quen. Sâu xa nhất chính là việc anh không muốn tiếp xúc với người nhà quê! Chẳng phải cô cũng là người nhà quê hay sao? Nghĩ vậy, cô buồn đến nao lòng, chỉ biết im lặng chiêm nghiệm lại những gì đã và sẽ phải trải qua…
Chiều, Hùng đòi về thành phố mặc dù bố mẹ Thảo giữ lại ăn bữa tối. Trước thái độ khăng khăng và dứt khoát của anh, cô đành cáo lỗi và giải thích với bố mẹ rồi cun cút theo anh lên xe. Trước khi đi, mẹ kéo cô ra sau nhà thủ thỉ tâm sự:
- Mẹ thấy nó có vấn đề gì ấy!
- Sao hả mẹ?
- Nó thờ ơ, dửng dưng như không. Thậm chí lúc ngồi xuống ghế nó phải phủi cho bằng sạch mới dám ngồi. Nó chê người nhà quê ở bẩn phỏng?
- Mẹ, mẹ cứ nghĩ lung tung thôi, anh ấy sống ở thành phố, được chiều chuộng nâng niu quen rồi nên tính mới kĩ như thế. Con tin là anh ấy không khinh khi nhà mình đâu.
- Tao là tao cứ nói thế, nhưng thôi, giờ không còn thời gian mà lựa chọn nữa đâu. Mày có chửa nó lấy là may rồi. Haizzz… Thế con trai hay con gái?
- Con gái ạ!
Mẹ Thảo chép miệng nhìn lên bụng cô như đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy tiếng Hùng gọi, thảo vội chào mẹ rồi đi ngay. Những lời mẹ cô nói khi nãy giống y như những gì cô đang suy nghĩ. Cô không biết mình đang đi đúng hướng hay chỉ ” cố đấm ăn xôi” để mai này phải hối hận hay không?
Theo Iblog
Truyện những ngã rẽ cuộc đời Phần 6
Phần 6: Sao chổi
Ngày cưới đã định, Hùng thông báo với gia đình cô để tiện sắp xếp. Còn hơn mười ngày nữa thôi là cô sẽ xa rời bố mẹ làm dâu nhà người. Cô bồi hồi nhớ lại những tháng ngày hồn nhiên bên bố mẹ, những tháng ngày vật lộn để sinh tồn trên thành phố. Cô luôn cho rằng mình đã có đầy đủ vốn sống bởi đã va chạm từ sớm với xã hội nhưng ngày hôm nay đây cô phải công nhận một điều rằng: cô đã nhầm...
Việc học của cô đã kết thúc, điều duy nhất mà cô chờ đợi bây giờ là đám cưới của cô và anh sẽ diễn ra như thế nào. Cô vẫn đi đi về về với cái phòng trọ nóng nực và ngột ngạt. Hùng nói cô sẽ sớm ra khỏi đây và trở về sống sung sướng cùng anh. Cô không nghĩ như thế, mẹ anh sẽ không để cô sung sướng nếu như bà vẫn chưa ưng cô. Hùng gọi điện thông báo cho cô việc em gái anh đã trở về và anh muốn cô cùng mẹ con anh ra sân bay đón. Cô ngập ngừng nhưng sợ làm anh phật ý nên đành đồng ý. Hôm nay cô cảm thấy hơi đau bụng...
Sân bay chật ken người, mẹ con Hùng giơ tấm bảng ghi tên Nguyệt thật cao mong Nguyệt sẽ nhìn thấy mà chạy đến để mọi người khỏi mất công chờ, 15 phút sau, một cô gái diện váy ngắn, tóc vàng hoe dập xù chạy đến bá vào vao bà Thanh mè nheo:
- Mẹ... Làm con tìm muốn chết...
- Con quỷ này.. Mẹ ngóng mày đỏ mắt!
- Anh! Ra đón em không mua hoa à?
Nguyệt hình như không để ý Thảo đang đứng ngay cạnh Hùng, cô ta tíu tít hết với mẹ lại với anh. Đến khi Hùng nhìn thấy gương mặt của Thảo hơi gượng gạo, anh kéo tay anh đến trước mặt Nguyệt, nhắc khéo
- Đây là bạn gái anh, sắp là chị dâu của cô đấy, chào chị đi!
Nguyệt không chào, mắt nhìn Thảo chằm chằm và không mấy thiện cảm, cô ta gật đầu một cái rồi mải mê nói chuyện khác. Thảo nhận ra một điều, Nguyệt rất giống mẹ, từ ngoại hình cho đến tính cách mặc dù cô chỉ mới gặp Nguyệt cách đây vài phút nhưng ánh nhìn của Nguyệt không khác gì lần đầu tiên bà Thanh nhìn cô. Bất giác cô thấy lạnh cả người vì ý thức được việc sẽ phải ở chung với hai người đàn bà này...Theo như Hùng kể thì Nguyệt kém cô 3 tuổi, tức là năm nay mới tròn 20. Phong cách ăn mặc khá bụi và trông có vẻ cô ta có lối sống phóng khoáng...
Hôm đó, cả gia đình Hùng và Thảo ghé một nhà hàng ăn cơm rồi Hùng đưa cô về. Nhà hàng mà bà Thanh chọn là nhà hàng hải sản. Phục vụ bày lên bàn một vài thứ ăn tráng miệng và mỗi người là một con tôm hùm to ngất ngưởng. Ba người vui vẻ cầm dao và dĩa ăn, cô luống cuống không biết phải làm thế nào để lấy phần thịt tôm ra. Thấy thế Nguyệt liếc mắt cười khẩy bảo Hùng
- Ơ kìa! Anh dạy chị ấy đi. Đi ăn ở chỗ sang trọng chứ có phải ở quê đâu mà xé bằng tay?
Ảnh minh họa
Cô ngồi thừ bởi câu nói như xé vải của Nguyệt. Ừ thì cô là nhà quê nên mới không biết ăn mấy thứ này. Sao lại châm chọc cô trước bao nhiêu người như vậy? Cô chẳng thiết ăn gì nữa dù Hùng đã làm giúp cô. Bà Thanh nhìn Nguyệt cười như muốn nói rằng : " nó nhà quê thật mà" . Cả bữa, cô ngồi lặng lẽ chờ mọi người ăn xong để về. Hùng bực bội mắng Thảo nhưng cố gắng không để cho ai nghe thấy vì cái tội cô không ăn uống khi ngồi cùng mẹ. Anh bảo cô đang cốtình chống đối lại mẹ anh...
Xong bữa, Hùng đèo Thảo về trước để đưa cô ra bến xe. Còn năm hôm nữa là đám cưới, cô phải về mời bạn bè và cùng bố mẹ lo liệu cỗ bàn. Có lẽ bố mẹ cô đã mời hết khách khứa chỉ chờ cô về là xong. Ngồi phía sau Hùng, cô cố kìm nén nhưng nươc mắt không hiểu sao cứ rơi. Giọt nước mắt tủi hổ không biết tỏ cùng ai. Cô gắng ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào chỉ sợ Hùng phát hiện. Tự dưng cô thấy hối hận về quyết định lấy anh. Hối hận khi để mọi chuyện đi đến nước này. Nhưng... Còn lựa chọn nào khác nữa đâu? Ra bến xe, Hùng nói mấy câu dặn dò sáo rỗng rồi phóng xe đi luôn mặc cho cô đang khệ nệ với chiếc balo nặng hơn chục kg. Bác phụ xe thấy thương tình nhấc bỏ lên xe rồi giục cô lên. Giây phút này, cô cảm nhận anh không quan tâm như những gì cô từng nghĩ. Như một kẻ khờ, cô tự ru ngủ mình bằng suy nghĩ có lẽ anh không để ý chứ không phải vì anh không thương mình.
-
Cuối cùng thì cái ngày mà cả gia đình cô trông đợi cũng đã đến. Họ hàng đến làm giúp từ tờ mờ sáng, không khí đám cưới rộn rã tưng bừng, tiếng nói chuyện, hát hò huyên náo cả góc làng. Bạn bè cô giờ đã đi lấy chồng và toàn ở xa hết nên bên cạnh chỉ có vài đứa cùng xóm và mấy đứa em vui tươi hớn hở chờ chị mặc váy cô dâu.
Bận việc quá nên cô quên mất việc gọi cho Hùng hỏi xem gia đình anh chuẩn bị đến đâu rồi. Hùng bảo 3 giờ chiều thì xe sẽ về đón dâu. Cô yên chí nên chẳng bận tâm gì. Công việc hệ trọng cả đời, không thể có chuyện gì được...
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, ai nấy đều vui mừng và không quên chúc tụng cô trăm năm hạnh phúc. Những tưởng mọi thứ đã được sắp đặt ổn thoả... Nhưng....Cô dâu xúng xính trong chiếc váy cưới trắng muốt, đầu kết những bông hoa xinh xắn và trang điểm kĩ càng. Nhìn cô ai cũng trầm trồ khen. Cô mỉm cười nghĩ thầm: cô dâu thì ai chẳng xinh, nhưng được khen nhiều thành ra cô cũng vui vui. Đàn em ngồi cạnh chị, chẳng ai bảo ai, không khí im lặng bao trùm. Con bé út lên tiếng
- Chị, chị có về đây chơi với bọn em không?
- Có chứ, chị hứa là sẽ về thường xuyên luôn
Con bé thứ 3 chen ngang:
- Đi lấy chồng rồi ai người ta cho về nữa. Không xem phim mấy bà mẹ chồng khó tính à?
Thảo vuốt tóc con bé đăm chiêu suy nghĩ. Chẳng biết cô có thường xuyên được về đây không nữa. Mẹ cô nãy giờ ngồi im lặng, khoé mắt sâu thẳm của bà rơi ra một giọt nước lấp lánh, có lẽ nó là giọt nước mắt hạnh phúc chăng? Bà vuốt tóc cô nhẹ nhàng dặn dò cô theo chồng phải sống theo nếp nhà chồng. Đi đứng nói năng phải lựa lời. Cô hiểu rõ những thứ bà chỉ bảo. Bởi lẽ,ở lang quê có quá nhiều hủ tục như thế này, việc con gái đi lấy chồng là việc hệ trọng và cần phải được răn dạy từ trước về những phẩm chất " công - dung - ngôn - hạnh". Mẹ cô run run nắm tay cô nói:
- Con gái lấy chồng như ván đã đóng thuyền. Cuộc sống dù khó khăn vất vả đến đâu cũng cố gắng vượt qua. Tuyệt đối không được về nhà bố mẹ đẻ khi vợ chồng có chuyện. Mày đi lấy chồng cũng giống bát nước đổ đi, có muốn hốt lại cũng không được, hiểu không con?
Cô gật đầu, mắt rưng rưng, đàn em cũng khóc theo chị
- Con biết rồi mà mẹ, nhất định con sẽ không làm mẹ phải xấu hổ, làm gia đình mình phải ngại ngùng với xóm làng đâu. Con hứa... Mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, bảo bố đừng hút thuốc nhiều. Các em cố gắng chăm chỉ phụ giúp bố mẹ việc nhà nghe không?
Nước mắt tuôn rơi ướt đôi má hồng, mẹ cô lấy khăn thấm rồi bảo
- Thôi, không khóc nữa... Hôm nay là ngày vui, cười lên đi con...
2 giờ 30 phút, khách khứa tập trung ở sân nhà nói chuyện râm ran chờ chú rể đến. Bố cô thường ngày hay mặc quần áo nâu, hôm nay chỉn chu trong bộ vest của ai đó cho mượn. Ông dõng dạc cất tiếng cảm ơn bà con lối xóm và mời mọi người uống trà ăn kẹo chờ nhà trai đến. Cô hồi hộp trông lên cái đồng hồ han gỉ treo ở góc nhà, ruột gan nóng như lửa đốt. Không biết là có chuyện gì mà cô lại sót ruột đến thế. Cô gọi cho anh nhưng không ai nghe máy. Càng thế sự lo lắng càng tăng cao. Mọi người vẫn huyên náo ngồi ngoài sân, cô đi đi lại lại trong phòng, tay khư khư cầm cái điện thoại..
3 giờ...3 giờ 15 phút, 3 rưỡi...
Đám đông nhao nhao truy vấn bố mẹ Thảo sao chú rể lâu đến thế. Ông bà bối rối trấn an mọi người rồi chạy vào hỏi cô sao Hùng vẫn chưa đến. Cô hoảng loạn, lắc đầu khóc. Bố cô đập tay xuống bàn gắt
- Hàng xóm người ta đang hỏi kìa.. Mày gọi xem nó đang ở đâu?
Cô bất lực nghe những tiếng tút dài nhưng không ai bắt máy. Mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Hoang mang đến cùng cực, cô vào trong buồng thay váy ra, tháo bỏ trang sức và nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương
- Sao ông trời lại đối xử với cô như thế này... ??
Ý nghĩ Hùng bỏ cô hiện hữu trong đầu, cô như muốn ngã quỵ ngay lúc này... Bố cô ra sân cố gắng trì hoãn mọi việc và để dân làng thôi thắc mắc. Ông nói xe rước dâu không đến kịp vì bị tắc đường..
Cô cười chua chát, giá như sự thật là như vậy, giá như Hùng gọi hoặc nghe máy của cô thì giờ cô đã chẳng ngồi thu mình trong phòng khóc lóc vật vã như vậy... Đám cưới biến thành màu trắng tang tóc....Mọi người có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa khi mà đồng hồ đã điểm 5 giờ. Những tiếc trách cứ, xỉa xói bắt đầu cất lên từ một số người khó tính. Họ lũ lượt kéo nhau về và không quên cười nhạo báng cái đám cưới dở dở ương ương không có chú rể. Khoảng sân bỗng chốc vắng hoe. Bố Thảo không kìm được cơn tức giận hỏi cô bằng âm thanh to như sấm sét
- Thế này là thế nào?
Rồi từng ấy cặp mắt nhìn nhau không thốt được lời nào cả. Bố cô ngồi thụp xuống đất, giọng sầu não...
- Ngày mai sao tao dám ra đường nữa...
Cô chỉ biết khóc khi nhìn thấy bố mẹ tuyệt vọng, chỉ biết đứng đó bất lực vì không thể nào lý giải được lý do vắng mặt của Hùng. Không khí im lặng bao trùm, cô nuốt nước bọt, nhìn khắp lượt nói:
- Con sẽ lên thành phố ngay bây giờ.. Con phải tìm rõ nguyên nhân. Con không để bố mẹ phải nhục nhã với người đời đâu... Cô gạt nước mắt, vơ vài bộ quần áo cho vào cặp rồi từ giã bố mẹ để ra bến xe cho kịp chuyến chiều tối; " Anh ấy không bỏ mình "
Cô nhắc đi nhắc lại câu ấy trong đầu mình hàng ngàn lần khi ngồi một mình trên xe. Gương mặt chưa tẩy hết son phấn bỗng chốc nhợt nhạt như người mới khỏi ốm. Xe vắng tanh, bác tài xế bật bài hát buồn làm cô vì thế mà khóc theo. Cô không khóc thầm nữa mà tu tu như đứa trẻ bị bỏ rơi. Anh phụ xe lóng ngóng đưa cho cô tờ giấy ăn rồi nhìn cô ái ngại. Cô mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ biết rằng hiện tại cô thấy nhục, thấy đau lòng...
Đứng trước cổng nhà Hùng cũng là gần 8 giờ tối. Đèn trong nhà lờ mờ hiu hắt. Rõ ràng không hề có dấu tích của đám cưới nào cả. Mọi thứ nguyên xi như ngày cô bước đến đây lần đầu. Cô không hiểu gì cả! Thế này là thế nào? Đám cưới của cô rốt cuộc là thế nào? Đôi chân cô đứng không vững, lảo đảo như kẻ say rượu. Mắt nhoè đi vì những giọt nước mắt tủi hổ. Dí tay liên tiếp vào chuông cửa, cô dựa đầu vào tường chờ đợi 5 phút sau bà Năm ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô, bà bật tiếng xót xa..
- Trời! Cháu đến đây giờ này để làm gì?
Bà kéo tay cô vào sân, giờ chẳng còn sức mà thuật lại những gì đã xảy ra nữa, cô thều thào hỏi
- Anh Hùng ... Đâu... Hả .... Bà ...?
Rồi chìm vào mê man. Cô kiệt sức, chỉ muốn nằm ngủ một giấc mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Nơi đó, chỉ có hạnh phúc, không có khổ đau, không gì khác đó là thiên đường... Mở mắt ra, cô thấy không gian mờ ảo, lấy tay dụi mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên ghế ở phòng khách. Bà Năm lấy tay đặt lên trán cô, miệng lẩm nhẩm
- Hết sốt rồi...
Cô thấy lòng mình ấm lại khi nhận được những cử chỉ ân cần của bà giúp việc nhưng cái ấm ấy không đủ để xua đi nỗi hoảng loạn trong cô. Việc quan trọng nhất lúc này là phải biết được Hùng đang ở đâu và lý do ngày hôm nay vắng mặt chú rể là vì đâu? Cô hoang mang chưa biết hỏi như thế nào thì bà Năm lên tiếng trước
- Thực ra, hôm nay đám cưới định sẽ tổ chức ở khách sạn. Nhưng có biến nên...
- Bà nói sao? Có chuyện gì ạ?
- Nguyệt bị tai nạn tối qua, cả gia đình tức tốc đưa vào bệnh viện từ sáng mới về lấy đồ một lần rồi đi luôn, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa...
- Sao cơ ạ? Bị tai nạn? Bà có biết hiện Nguyệt đang nằm ở đâu không ạ? Cháu sẽ vào ngay..
Bà Năm ngăn lại
- Thôi, cháu nghỉ đi vừa xỉu đi vì mệt giờ còn đi đâu nữa.. Nằm đây nghỉ ngơi lúc nào cậu Hùng về thì tính sau...
Thảo hốt hoảng nài nỉ bà Năm bằng giọng khẩn khoản, thái độ chân thành làm bà mủi lòng
- Bệnh viện Q khoa chấn thương chỉnh hình.
Thảo lao đi ngay khi bà Năm nói dứt địa chỉ của bệnh viện mà quên không chào bà. Trong lòng cô bắt đầu xuất hiện sự lo lắng khác. Cô lo không biết Nguyệt có bị thương nặng hay không? Cô lo đủ điều mà không để ý bụng mình đang đói cồn cào. Thảo dáo dác tìm khắp khoa chỉnh hình nhưng vẫn tuyệt vọng khi chưa tìm ra phòng Nguyệt đang nằm, chạy một hồi làm bụng cô quặn thắt. Ngay cả việc mình đang mang thai mà suýt nữa cô cũng quên mất. Đứng nghỉ một lát ở hành lang, cô thấy xa xa có bóng dáng quen thuộc
- Là Hùng và mẹ anh ấy...
Bà Thanh mệt mỏi ngồi cùng con trai ở ghế chờ, thấy thế, Thảo vội chạy tới đứng trước mặt hai người, rụt rè chào
- Dạ.. Cháu chào bác ạ... Cháu nghe bà Năm nói Nguyệt bị tai nạn nên cháu vào đây...
Hùng vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn cô không thốt lên lời...
- Mày là sao chổi của cái nhà này.. Mày chưa về nhà tao làm dâu thì nhà đã có chuyện rồi...
Bà Thanh gào lên những câu hết sức vô lý, Hùng giữ chặt mẹ để bà ấy khỏi kích động, anh ôn tồn giảng giải cho cô nghe về những gì đã xảy ra từ tối qua. Anh xin lỗi cô vì không về rước dâu theo đúng dự định của cả hai bên. Cô không trách anh, ít nhất là bây giờ cô đã hiểu lý do. Cô chỉ buồn khi bà Thanh chửi cô những điều hết sức vô lý. Bà ấy nói cô là sao chổi ư? Cô có trực tiếp hay gián tiếp gây tai nạn cho Nguyệt đâu, chính cô ngày hôm nay cũng bị tổn thương đến sắp chết đi được mà bà đâu có thấu?
Cô biết bà đang bị kích động, chỉ biết cúi đầu như thể cô là người có tội thật. Chửi cô một lúc thì bà ta ngưng lại vì ... Mệt. Hùng biết mẹ nói những lời cay độc với Thảo là hơi quá nhưng có lẽ vì mệt mỏi quá mà anh đành bất lực lặng im..
Theo Iblog
Truyện Những ngã rẽ cuộc đời Phần 7 Phần 7: Ô sin Thế là đám cưới của cô phải nhường chỗ cho Nguyệt khi mà cô ta phải nằm trên giường bệnh. Hùng bảo cô dọn về nhà anh ở luôn không cần phải cỗ bàn gì cả. Bà Thanh tuy không mặn mà gì nhưng vẫn mặc kệ vì bây giờ con gái bà đang đau. Cô ấy bị dập...