Truyện ngắn: Vòng tay ngọt ngào
Cô là con út, từ nhỏ đã sống trong sự bao bọc của bố mẹ, lớn lên xa nhà đi học đại học thì lại được anh trai chăm sóc, bảo ban nên cô sống khá vô tư, tính cách có phần hơi trẻ con, thích làm nũng và hay giận dỗi.
Đến khi yêu anh, cô lại may mắn vì có một người yêu rất quan tâm và chiều chuộng cô.
Cô bị đau dạ dày nhưng lại có thói quen ăn uống thất thường, không đúng bữa. Có đôi khi bận làm một việc gì đó là cô sẵn sàng nhịn đói hoặc ăn linh tinh vài ba chiếc bánh ngọt cho xong, để rồi lại bị cơn đau hành hạ đến quặn người. Anh biết tính cô nên nếu đang ở cạnh, anh sẽ bắt cô cùng đi ăn cơm cho đúng bữa. Nếu không ở cạnh, anh sẽ gọi điện nhắc nhở, chỉ đến khi cô đi ăn, chụp hình lại bữa ăn của cô gửi cho anh xem thì anh mới yên tâm. Sợ cô lên cơn đau bất chợt, anh mua sẵn thuốc để trong túi cho cô, khi nào cô đau là có thuốc uống ngay.
Do hai người học chung một trường nên từ ngày yêu cô, anh luôn là người đưa đón cô đi học mặc dù quãng đường từ nhà anh sang nhà cô xa đến gần hai mươi cây số. Cô không có xe máy, lại không quen thuộc đường phố Hà Nội nên nếu có việc cần phải đi đâu, cô luôn nhờ anh đưa đi và anh luôn vui vẻ đồng ý kể cả đó là khi mùa đông rét buốt da buốt thịt hay vào ngày hè nóng như đổ lửa, nắng rát mặt.
Ảnh minh họa: Thu Trang
Là sinh viên sống xa nhà nên cô ăn mặc khá giản dị, tiêu pha dè sẻn và ăn uống tiết kiệm. Muốn cuộc sống của cô tốt hơn, anh đã tranh thủ đi làm thêm ngoài giờ đi học để có tiền mua sắm thêm quần áo, giầy dép cho cô, đưa cô đi chơi, đi xem phim, đi ăn những món ngon,…
Yêu nhau thấm thoát cũng đã hơn ba năm, dường như cô đã quá quen với những chăm sóc của anh dành cho cô đến nỗi xem nó như là điều hiển nhiên mà anh phải làm. Giờ đây hai người đều đã ra trường và đi làm. Vì làm ở hai công ty khác nhau nên thời gian gặp nhau giữa anh và cô cũng ít hơn và hai người có nhiều điều phải quan tâm hơn lúc vẫn còn là những cô cậu sinh viên vô lo vô nghĩ, được cha mẹ chu cấp.
Công việc của anh rất nhiều nên thường phải ở lại làm thêm giờ. Điều đó khiến cho anh nhiều lần trễ hẹn với cô, để cô phải chờ đợi. Một hai lần đầu thì không sao nhưng càng ngày anh càng hay trễ hẹn khiến cô rất khó chịu. Đã có lần vì quá bực mình, cô đã nhắn tin cho anh rằng nếu cứ trễ hẹn thế này thì tốt nhất đừng hẹn hò gì nữa, ai ở nhà người đấy cho đỡ ấm ức vì phải chờ đợi. Anh đã phải xin lỗi, năn nỉ cô rất lâu thì cô mới hết giận.
Những lần hai người hẹn hò cũng đâu có được yên, cứ một lúc anh lại có điện thoại hỏi công việc. Vì dự án yêu cầu gấp tiến độ nên điện thoại anh không thể không nghe. Đôi khi đang đưa cô đi chơi thì anh lại phải về giải quyết công việc gấp, để cô phải tự bắt xe đi về. Anh biết làm như thế là không phải với cô nhưng anh đang muốn cố gắng làm việc kiếm tiền để tích lũy một khoản kha khá và cưới cô về làm vợ nên đành để cô chịu ấm ức. Anh nghĩ sau này sẽ bù đắp lại cho cô.
Video đang HOT
Anh có ngờ đâu vì dành quá nhiều thời gian cho công việc nên anh đã khiến cô cảm thấy cô không còn quan trọng với anh, rằng anh yêu công việc, yêu tiền hơn cô. Biết bao lần anh bỏ cô lại giữa đường để cô lủi thủi tự mình đi về khiến cô bị tổn thương. Và cô quyết định chia tay với anh, cô không muốn lúc nào cũng cảm thấy cô đơn trong mối quan hệ của hai người. Cô nghĩ rằng vắng anh, cô vẫn sẽ ổn.
Nhưng có vẻ như cô đã nhầm, cô đi đâu, làm gì những khiến cô nhớ về hình bóng của anh. Đến bữa ăn cơm, cô sẽ nhớ đến những lần anh gọi điện giục giã cô đi ăn đúng bữa. Không có anh kiểm tra, cô lại hay ăn uống thất thường như trước. Vài lần như thế khiến nửa đêm cô lên cơn đau dạ dày, cũng may vì trước đó anh đã mua thuốc để sẵn cho cô nên cô mới có thuốc uống giảm đau kịp thời.
Có lần cô có việc đi qua nhà anh, cô mới phát hiện hóa ra khi tự đi xe mới biết đường từ nhà anh đến nhà cô không gần chút nào, trước đây cô chỉ ngồi sau xe anh đèo nên đâu cảm nhận hết được nỗi vất vả của anh khi ngày ngày phải đưa đón cô đi học. Cô ở Hà Nội mấy năm nhưng chẳng biết tên đường, giờ muốn đi đâu cũng phải lên mạng tra cứu bản đồ, vì trước đó cô luôn có anh đưa đi rồi.
Xa anh rồi cô mới phát hiện ra anh quan tâm, chăm sóc cô nhiều như thế nào. Trước đây, cô cứ vô tư đón nhận mà không biết trân trọng nó. Cô thấy trách mình vì không đặt vào hoàn cảnh của anh để nghĩ cho anh mà chỉ lo nghĩ đến cảm nhận bản thân mình rồi giận dỗi anh vô cớ. Cô muốn liên lạc với anh nhưng lại không dám, vì chính cô là người mở lời chia tay trước.
Hôm nay là ngày cưới người bạn thân chung của hai người nên cô và anh đã gặp nhau tại tiệc cưới. Anh vẫn quan tâm đến cô, ngồi ăn luôn gắp cho cô những món ăn mà cô thích. Tan buổi tiệc, thấy trời đã khá muộn, anh đề nghị được đưa cô về nhà cho an toàn. Suốt quãng đường, hai người ngại ngùng nên không nói chuyện gì với nhau.
Đến nhà cô, khi cô chào anh chuẩn bị đi vào, anh mới ngập ngừng hỏi: “Cuộc sống của em dạo này có ổn không?”. Cô khẽ mỉm cười: “Em vẫn ổn anh ạ”. “Thế là tốt rồi, như thế anh cũng yên tâm. Thôi anh về đây, em nhớ ăn uống đúng bữa để không bị đau dạ dày nhé. Đi làm thì đi xe chậm thôi, em hay đi nhanh nguy hiểm lắm”.
Anh quay lưng định bước đi. Nhìn theo bóng lưng của anh, cô cảm thấy mất mát kinh khủng, cô sợ nếu không nói với anh ngay lúc này thì cô sẽ mất anh mãi mãi. Cô bật khóc: “Anh, em nói dối anh đấy, thực sự em không ổn chút nào. Em nhớ anh nhiều lắm. Là do em đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến suy nghĩ trẻ con của bản thân mà không nghĩ cho anh.
Em xin lỗi vì đã đòi chia tay, em sai rồi”. Anh quay lại, bước vội đến ôm cô vào lòng: “Em đừng khóc, anh cũng có lỗi vì thời gian qua đã bỏ bê em khiến cho em phải buồn. Anh hứa sau này sẽ không như thế nữa. Anh cũng rất nhớ em. Anh yêu em”.
Chưa bao giờ cô thấy được ở trong vòng tay anh lại ngọt ngào và ấm áp như thế. Chỉ đến khi tình yêu suýt bị đánh mất, cô mới thấy quý trọng những gì cô đang có. Giờ thì cô đã hiểu, khi yêu cần phải quan tâm đến nhau, thấu hiểu được tâm tư, tình cảm của nhau, cũng như cảm nhận được những niềm vui, nỗi buồn, những khổ đau bất hạnh hay sự hân hoan vui sướng của nhau, biết trân trọng tình cảm và tha thứ những lỗi lầm của nhau… Tất cả những điều đó sẽ khiến chúng ta không còn khoảng cách với nhau và tình yêu mới luôn bền vững.
Hoàng Thu Trang
Theo laodongthudo.vn
Lấn cấn tuổi "ẩm ương"
Khi đến tuổi "ẩm ương", Linh bắt đầu thấy phát sinh nhiều vấn đề trong gia đình mình, nhất là với bố mẹ. Tự dưng, cô nhận ra nhiều điều trước kia không thấy, hoặc bỏ qua, giờ đây nó làm phiền cô, về những thứ gọi là đức tính, phẩm chất, hay thói quen rất khó chịu.
Chuyện này bắt đầu xảy ra từ khi Linh 12 tuổi, cho đến nay cô đã 16 tuổi. Bốn năm qua là biết bao chuyện bất ý bủa vây cô. Mà rõ ràng cô không thể đổi bố mẹ mình để lấy bố mẹ khác được.
Có lúc cô bị stress, phải tâm sự với bạn nữ, hoặc thậm chí là gọi điện đến trung tâm tư vấn tâm lý để khỏi phải thét lên với bố mẹ.
Mẹ cô là một y tá. Mẹ nhìn đâu cũng thấy vi trùng và luôn miệng cảnh báo, nhắc nhở Linh về cả thế giới vi trùng bủa quanh cô. Mẹ còn tự cho rằng, mình là người tốt bụng và rộng rãi bậc nhất thế gian này, mặc dù thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Ví dụ vào dịp sinh nhật Linh, cô muốn xin mẹ vài triệu đồng để đi "xõa" với bạn bè, mẹ lại chỉ mua cho cô một bộ quần áo mới, theo gu của mẹ. Trời đất ơi, làm sao Linh mặc cho được!
Bố cô là một luật sư. Ông cũng tự cho rằng mình là người luôn cập nhật tất cả mọi cái mới, hiện đại nhất thế gian. Nhưng thực ra, về mặt tư duy và quan điểm thì ông lại là một người thuộc thế kỷ 19.
Đơn cử, khi Linh có bạn trai, ông đòi con gái phải đưa ra bộ tiêu chí đối với bạn trai (với những phẩm chất giống ông: Không chơi game, không hút thuốc, không rưụ...), không cho phép con gái đi chơi với bạn trai quá 21 giờ tối, phải xem bố mẹ bạn trai có thuộc gia đình gia giáo hay không. Ông cứ làm như Linh sắp cưới người bạn trai ấy vậy.
Khó chịu nhất là mỗi khi bạn Linh đến nhà chơi, mẹ cô chẳng chịu để họ yên. Mẹ luôn xía vào câu chuyện của Linh và bạn, đưa ra nhận xét, khuyên bảo ngay lập tức.
Mỗi khi Linh và bạn đang "buôn" với nhau chuyện gì, là mẹ lập tức lấy "ngày xưa" của mẹ ra để làm thước đo, phán xét thế hệ bây giờ, đưa ra kết luận chẳng mấy vui vẻ.
Sau đó, mẹ lại còn khoe khoang thành tích học tập của mẹ, thậm chí là sự hấp dẫn của mẹ khi còn là cô sinh viên, được bao nhiêu anh "trồng cây si" từ nhà, ra đường, đến lớp. Ôi trời ơi, Linh chỉ muốn mẹ biến mất cho xong.
Lũ bạn Linh đành khâu miệng lại mà gật gù trước câu chuyện bất tận của mẹ Linh. Họ đến nhà để chơi với Linh, cuối cùng lại phải nghe mẹ cô thuyết giảng và kể chuyện xưa xửa xừa xưa! Thật là bó tay toàn tập!
Khi bạn trai đến nhà Linh chơi, bố cô lập tức ra mở cửa và hỏi: "Cháu tên gì, nhà ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? Cháu chơi với Linh nhà bác được bao lâu rồi? Cháu nên biết chịu trách nhiệm với bất cứ điều gì mình làm, thậm chí là nói ra.
Cháu với Linh có điểm gì chung?...". Hình như bố mắc bệnh nghề nghiệp nên nhìn thấy bạn trai của Linh là cứ như thấy tội phạm mắc oan, cần hỏi vạn câu hỏi để có đủ bằng chứng bảo vệ khi ra tòa. Những lúc như thế, Linh chỉ muốn đất dưới chân nứt ra cho Linh chui xuống, hoặc Linh sẽ nhét bố mình xuống đó.
Tại sao bố mẹ không chịu hiểu cho rằng, thế giới thay đổi quá nhiều rồi. Và Linh có cuộc sống của Linh, có quan điểm riêng, có mục đích riêng. Linh muốn bố mẹ tôn trọng.
Chắc hẳn bố mẹ âm mưu muốn Linh copy nguyên mẫu cuộc đời của bố mẹ từ thế kỷ 20 mà sống trong thế kỷ 21 đây! Bất hạnh làm sao một người sống lạc thời như thế. Vậy mà bố mẹ không chịu hiểu. Linh sẽ họp nghiêm túc với bố mẹ để xem xét vấn đề này và yêu cầu bố mẹ thay đổi. Nếu bố mẹ còn năng lực để thay đổi.
Tuổi dậy thì đã gõ cửa rồi, và Linh không còn có thể nhất nhất làm mọi việc theo ý người lớn như cách nay dăm năm nữa (người lớn thật đáng chán khi cứ tự cho mình quyền áp đặt trẻ con phải làm gì), dù người lớn đó chính là bố mẹ đẻ. Bởi Linh đang là người lớn đây mà.
Cừu Thị Đan Len
Theo giaoducthoidai.vn
Vợ khôn ngoan phải 'nằm lòng' những bí quyết này để chồng 'say như điếu đổ' Sau hôn nhân, người vợ sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực, nhất là sau khi có con nhỏ. Tuy nhiên, một chút bí quyết sẽ mang lại cho bạn những yêu thương từ anh ấy. Có công việc và thu nhập Dù được đàn ông yêu thương đến mấy, phụ nữ nhất định vẫn phải độc lập để luôn được...