Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 9)
Tôi dường như không còn muốn bắt đầu tìm cho mình một mối quan hệ mang tính ràng buộc lâu dài. Vậy thì tình một đêm có gì là không thể?
Hân – cô gái gần 30 tuổ.i vẫn còn trinh nguyên. Cô đã “cặp kê” với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể “chốt” vì “quá cao số”. Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để “giải sầu”. Và cuối cùng, cô đã “tóm” được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này. Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!
Hân nhìn Vĩnh:
- Tất nhiên, tôi nói là sẽ làm. Nhưng trước tiên tôi muốn về phòng mình đã!
Vĩnh lắc đầu:
- Không được. Nếu như cô về rồi khóa trái cửa đi ngủ coi như tôi thiệt trăm đường.
- Anh làm như tôi có thể bốc hơi được đấy.
- Không, tôi chưa từng tin người khác. Nhất là phụ nữ!
Nếu như chọn lại nàng vẫn sẽ qua đêm ở nhà người hàng xóm ấy! (Ảnh minh họa)
Hân nhìn Vĩnh khẽ cười:
- Được thôi, vậy ít ra một lần tôi cũng có thể cho anh biết rằng: Tin tưởng phụ nữ cũng là một thứ hết sức ngọt ngào.
Rồi nàng bước ra khỏi xe, đi thẳng lên phòng của Vĩnh.
Vĩnh nhìn theo bóng Hân thầm nghĩ: Người con gái này, khi nào thì cô ấy thôi làm anh bất ngờ?
***
Hân bước vào căn hộ của Vĩnh, sự tối giản của nó khiến Hân không khỏi thích thú.
Hân nhìn Vĩnh:
- Tôi cứ tưởng khi bước vào căn phòng của một nhà văn sẽ đầy bất ngờ và hương vị kia. Kiểu như lập dị một chút, bừa bộn một chút, thậm chí bí hiểm một chút, bẩn thỉu một chút…
- Nhưng cô lại không thể ngờ là nó như thế này à? Tôi thuộc tuýp người ưa sự tối giản và không thích bừa bộn. Tôi đọc ở đâu đó rằng: Người bừa bộn là người thông minh! Chắc hẳn cô là người thông minh? Cứ nhìn cô thì biết!
Hân nhìn Vĩnh giây lát rồi mới lên tiếng:
- Tôi nghĩ là tôi nên đi tắm đã. Nếu như anh không muốn tôi về nhà thì cũng nên cho tôi mượn một bộ đồ nào đó của anh mà tôi có thể mặc.
Hân tắm xong, mặc bộ đồ thu đông rộng thùng thình của Vĩnh thấy có chút bất tiện nhưng thực sự nó có một mùi thơm vô cùng dễ chịu.
Vĩnh đang loay hoay trong bếp. Hân không biết anh làm gì nên lẳng lặng đi ra sopha gần đó ngả lưng. Cả một ngày dài lao động mệt nhọc, giờ thì nàng thực sự cảm thấy cần đi ngủ. Lạ là ở nhà người lạ mà hai mắt nàng vẫn cứ trĩu xuống được.
Hân tỉnh giấc khi có người khẽ lay vai nàng. Cô mở mắt và thấy Vĩnh ngồi trước mặt mình.
- Cô đúng là một con heo. Ở đâu cũng ngủ được à? Không sợ tôi…
Hân đưa tay che miệng ngáp một cái rồi nói:
- Nhìn anh cũng biết là không thể rồi!
Vĩnh nghiến răng:
- Cô có cần phải cố tình mô kích như thế không?
- Thực tình là không có!
- Vậy thì dậy ăn mì với tôi.
Hân tròn mắt vì ngạc nhiên. Hóa ra nãy giờ là anh hì hụi nấu mì. Còn nàng bếp trưởng thì nằm ngủ ngon lành. Hân nhìn Vĩnh:
- Anh nấu mì cho tôi ăn à?
- Không lẽ tôi nấu cho heo ăn?
Video đang HOT
- Anh nấu gì tôi cũng ăn!
Hân nhìn hai bát mì tôm trứng trên bàn, liền quay sang bảo Vĩnh:
- Nhà tôi có ít kim chi, tôi mang qua anh ăn nhé!
- Không!
Thấy vẻ kiên quyết của Vĩnh, Hân đành ngồi xuống ăn mì. Lòng không thể phủ nhận được là nàng đang cảm động. Nàng nhớ không nhầm thì từ ngày ra trường, đi làm, có người yêu, rồi chia tay, hình như chưa từng có ai nấu cho nàng ăn gì ngoài mấy cô chủ quán cơm bụi.
Kể cả là người yêu trước đó, anh ta chỉ quen nàng nấu cho ăn vì nàng là đầu bếp. Vậy mà đêm nay, gã hàng xóm chẳng khác gì người dưng nhất nhất bắt nàng ngủ chung nhà, rồi lại tự nguyện nấu mì cho nàng ăn khi nàng đang ngủ. Nàng đột nhiên thấy mắt mình cay cay.
Hân ăn gần hết bát mì thì bất chợt ngẩng lên nhìn Vĩnh:
- Này, không phải là anh đang viết một cuốn ngôn tình chứ? Nên anh cần tôi diễn cho anh có cảm xúc?
Vĩnh khẽ cười:
- Ngôn tình không phải là sở trường của tôi.
- Vậy, không lẽ, là kinh dị? Anh đang xây dựng một nhân vật biến thái, anh ta thường nhằm vào những cô gái sống một mình, hơi quá lứa một chút, nhất nhất dụ dỗ cô ta về phòng mình, cho cô ta mặc quần áo của mình, cho cô ta ăn món ăn mình nấu, sau đó…
Vĩnh nhìn Hân chằm chằm:
- Sau đó sao?…
Bốn mắt nhìn nhau. Hân liền đậ.p bàn:
- Khốn kiếp, anh nghĩ tôi rẻ mạt thế sao? Chỉ đáng nấu mì tôm cho ăn thôi à? Ít ra thì cũng phải là món gì đó đắt đỏ hơn một chút chứ? Cho tôi ăn no xong sau đó anh làm gì thì làm. Nhưng nếu chỉ cho tôi ăn mì tôm thì thật không có sức mà phối hợp cùng anh đâu nha!
Vĩnh ra chiều ngẫm nghĩ:
- Tôi cũng ăn mì, nhưng vẫn có thể phối hợp nhịp nhàng với cô đó thôi!
Hân nhăn mặt:
- Đúng là nhà văn có khác. Vậy mà hôm nay anh còn bày đặt đi BMV!
Vĩnh nhìn Hân không nói gì nhưng trong mắt rõ ràng chứa ý cười dịu dàng.
Hai người ăn xong, Vĩnh rửa bát rồi mang cho Hân một tách trà ấm. Hân ngửi mùi trà thơm lùng, ấm áp. Nàng chỉ xuống ghế sopha bảo Vĩnh:
- Anh ngồi xuống đây đi. Ít ra chúng ta cũng nên bàn bạc đôi chút chứ nhỉ?
Vĩnh cười cười ngồi xuống cạnh Hân. Ngoài trời, những cơn gió lạnh vẫn rít qua khe cửa như con thú con tội nghiệp cuống cuồng tìm nơi trú ngụ. Hân đã thả hết những gấu tay áo và ống quần xuống và nó khiến nàng lọt thỏm trong bộ đồ của Vĩnh.
Hân nhấp ngụm trà ấm và nói với Vĩnh:
- Từ lâu lắm rồi thì phải, hình như hôm nay là buổi tối mùa đông ấm áp nhất tôi có. Nhưng nó lại là ở cạnh một người dưng.
- Cô không sợ tôi sao?
- Sợ gì chứ?
- Sợ tôi làm trò đồ.i bạ.i với cô…
Hân khẽ cười:
- Tôi năm nay gần 30, không trẻ mà cũng không quá già, tiề.n bạc coi như có thể tự nuôi sống bản thân, người yêu không có… Tôi cũng đã từng ngủ với một người mà tôi không biết người đó là ai trong một buổi tối điên rồ nhất đời tôi! Vậy anh nghĩ tôi có gì để sợ anh? Một nhà văn, một anh chàng đẹp trai quá sức tưởng tượng của tôi, ngon nghẻ, thơm tho và sạch sẽ… Tôi dường như không còn muốn bắt đầu tìm cho mình một mối quan hệ mang tính ràng buộc lâu dài. Vậy thì tình một đêm có gì là không thể?
Có thể, đêm nay tôi sẽ ở cùng anh, rồi ngày mai, chúng ta khi bước qua bậc cửa kia, sẽ lại là hai người xa lạ. Cuộc sống này chính là thế. Chúng ta không nên đòi hỏi điều gì là tuyệt đối ở những con người mà chính chúng ta cũng chẳng hề có một thứ cam kết an toàn nào với họ.
Anh nghĩ, tôi sợ anh giở trò đồ.i bạ.i hoặc anh là một gã biến thái, kinh khủng hơn là giế.t ngườ.i hàng loạt… Nhưng anh không nghĩ, tôi cũng có thể là một trong tất cả những đối tượng đó sao? Đàn bà đôi khi kinh khủng hơn những gì người khác đã tưởng tượng về họ. Nhưng anh lại tin tưởng mà mời tôi ở lại đêm nay. Vậy tôi cũng sẽ thật thà mà không ngại nói ra những suy nghĩ của mình.
Vĩnh cũng lặng lẽ uống trà, chăm chú nghe những lời mà Hân nói, mãi sau anh mới lên tiếng:
- Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái như cô. Tại sao một cô gái thú vị như vậy mà có thể sống độc thân tới bây giờ?
- Chắc là để đó cho thiên hạ thèm thôi!
Vĩnh lặng lẽ nhìn cốc trà tỏa khói ấm áp trong tay mình:
- Tôi cũng lâu lắm rồi không ở cùng một cô gái trong một buổi tối ấm áp như vậy. Tôi thực lòng cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Tôi vẫn nghĩ, tôi thực dụng hơn, ít ra đêm nay ở cùng cô, tôi cũng phải được gì đó. Nhưng thực lòng giờ tôi lại không muốn phá tan đi cái khoảnh khắc ấm áp và thoải mái này.
Đôi khi, chỉ cần có một ai đó ở bên mình đã cảm thấy cả thế giới này bỗng trở nên ấm áp và chật chội. Trước đây tôi cứ tưởng dù cả thế giới này có nhét vào trong căn hộ này, tôi cũng vẫn cảm thấy cô độc. Vậy mà chỉ cần một cô gái bé nhỏ, tôi đã thấy lòng mình đủ ấm áp và bớt cô đơn. Cô thực biết cách khiến người khác cảm thấy dễ chịu và gần gũi.
Hân rúc mình vào trong áo rộng của Vĩnh:
- Đêm nay tôi là người yêu của anh. Nếu anh có nguyện vọng gì đừng ngại cứ bày tỏ!
Vĩnh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình chỉ thò hai con mắt lấp láy:
- Có thể, một vài nguyện vọng của tôi lại nảy sinh khi em đang ngủ thì sao?
- Dù sao tôi cũng hi vọng anh không phải là một k.ẻ biế.n thá.i theo chiều hướng phô dâm.
Vĩnh cười nhìn nàng:
- Phô dâm chưa khi nào là xu hướng tìn.h dụ.c của tôi!
Hân nhấp một ngụm trà, khẽ nói:
- Tốt!
Thế rồi, Hân không biết tự lúc nào, mình đã chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Nàng ngủ mà lòng bình yên lắm. Sau này có đôi lần nghĩ lại, nàng không biết có phải mình dễ dãi quá không, hay bất cần quá, hay mạo hiểm quá hay nàng tin vào giác quan của mình quá?
Dù nó là gì đi nữa, nếu như chọn lại nàng vẫn sẽ qua đêm ở nhà người hàng xóm ấy!
Theo Dân Việt
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 12)
Vốn dĩ trái tim của cô ấy đã không thuộc về Min mất rồi. Chỉ là Min cứ cố tình ương bướng và đán.h lừa bản thân mà thôi.
Hân - cô gái gần 30 tuổ.i vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để "giải sầu". Và cuối cùng, cô đã "tóm" được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này. Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!
Min tỉnh dậy vì miệng khô khốc và đắng ngắt. Min muốn uống nước. Min loạng choạng đi ra khỏi căn phòng và cảnh tượng bên ngoài khiến Min tỉnh ngủ hẳn.
Trên ghế sopha, Vĩnh và Hân nằm quay mặt vào nhau ngủ yên lành, tay Vĩnh vẫn nắm chặt bàn tay Hân trước ngực mình. Min thấy trái tim mình đau nhói.
Trong cuộc đời này, hóa ra, họ chỉ có duyên gặp mặt mà không có duyên nên đôi (Ảnh minh họa)
Min lặng lẽ rời khỏi căn hộ của Hân. Ngoài trời, cơn mưa phùn càng làm cho cái lạnh của buổi sáng mùa đông thêm se sắt, u buồn, cô liêu... Bỗng dưng Min thấy mùa đông nơi này còn lạnh hơn cả những ngày băng giá ở đất nước mình, và nỗi cô đơn nơi xa lạ khiến cho Min cảm thấy thắt lòng.
Dù sao, Min vẫn chỉ là một khách vãng lai qua đây mà thôi. Nơi này, dù Min có cố gắng để thấu hiểu được nó bằng tất cả trái tim thì nó vẫn mãi mãi không thuộc về Min.
Và người con gái ấy, vốn dĩ trái tim của cô ấy đã không thuộc về Min mất rồi. Chỉ là Min cứ cố tình ương bướng và đán.h lừa bản thân mà thôi.
Chút ấm áp quan tâm từ một người con gái ở một nơi hoàn toàn xa lạ vốn dĩ nó trở nên đáng trân quý và ấm áp hơn ngàn lần. Có lẽ vì thế mà trái tim vốn lạnh lẽo của Min mới rung động đến vậy.
Dư âm của cuộc nhậu đêm qua vẫn khiến đầu óc của Min đau ê ẩm và choáng váng nhưng suy nghĩ lại trở nên minh mẫn lạ lùng. Trong cuộc đời này, hóa ra, họ chỉ có duyên gặp mặt mà không có duyên nên đôi.
***
Vĩnh tỉnh giấc, giấc ngủ sâu đêm qua khiến anh cảm thấy đầu óc dễ chịu hơn. Vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Hân đang ngủ ngoan bên cạnh. Vĩnh vô cùng cảm động. Vết thương ấy, hóa ra bao nhiêu năm không lành nổi là vì chờ đợi người con gái bé nhỏ ương bướng và tinh quái này tới.
Cô gái ấy, anh không phải mất công kiếm tìm mà chính cô ấy sẽ nhảy bổ vào cuộc đời anh như một cơn lốc cuốn đi tất cả những mệt mỏi, đa.u đớ.n và ám ảnh sang bên kia cuộc đời rồi giữ lại cho anh những ngày tươi sáng ấm áp như thế này.
Cái đêm đầu tiên ngủ quên bên cô ấy, Vĩnh đã kinh ngạc tới mức nào? Tại sao anh lại có thể ngủ an yên bên một người con gái hoàn toàn xa lạ và chưa một lần gặp trong đời, chưa một lần nói thương anh, chưa một lần có ý định ôm ấp lấy cuộc đời vốn đầy tổn thương của anh... Cô ấy có thứ sức mạnh phi thường nào vậy?
Anh vốn nghĩ, có lẽ đó chỉ là sự tình cờ. Nhưng rồi sau đêm đó, anh vẫn không thể ngủ như đêm ở cạnh cô ấy. Anh đã có ý đi tìm. Dù sao cũng không quá khó khăn vì anh đã lấy số điện thoại của cô ấy. Vậy mà rồi, tự dưng anh phát hiện ra mình đã chuyển nhà tới cạnh cô ấy để ở. Tất cả chỉ có thể gọi là định mệnh.
Và đêm thứ hai anh muốn kiểm tra một lần nữa, anh đã ở cạnh cô ấy mà ngủ qua đêm dài. Khi mở mắt, ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ cũng chính là khi lòng anh bừng sáng. Đúng, chỉ có cô ấy mới có thể mang lại cho anh những khoảnh khắc bình yên, mới khiến tâm hồn anh đủ mạnh mẽ để khước từ những lời dụ dỗ của những nỗi đau, những ám ảnh kinh hoàng mà anh đã trải qua. Chỉ có cô ấy mới có thể dìu anh qua tất cả những điều đó một cách tuyệt đối.
Và đêm nay, cô ấy đang ngủ yên lành trong vòng tay anh. Như một đứ.a tr.ẻ, như một cô gái nhỏ, như một bà mẹ, như một thiên thần...
Vĩnh không kìm lòng được liền ghé môi hôn nhẹ lên môi Hân một nụ hôn ngọt ngào đầy cảm động và biết ơn.
Hân tỉnh dậy khi một bên vai cảm thấy ê ẩm. Hóa ra là vì đêm qua nàng đã nằm nghiêng lâu quá. Nàng chợt nhớ ra hai vị khách không mời đêm qua tới nhà nàng. Nhưng không khí trong nhà yên tĩnh lạ lùng. Chứng tỏ trong nhà không có ai ngoài nàng cả.
Hân khẽ cười: Rốt cuộc họ nhảy vào nhà nàng ngủ một đêm ngon lành rồi cứ thế mà rời đi không có một lời nào với chủ nhà. Thật sự quá co.i thườn.g nàng sao? Hay tại vì nàng đã dễ dãi nên khiến họ tự tiện như vậy?
Hân có chút hậm hực. Nàng đi đán.h răng rửa mặt rồi lặng lẽ đi làm. Cũng không thèm qua xem hàng xóm ra sao.
Ở quán, Hân để ý nhưng không thấy Min. Nàng có chút thắc mắc. Nếu như Min về rồi thì đi đâu mà lại không về nhà? Hân gọi điện cho Min nhưng không liên lạc được. Nàng đoán chắc máy hết pin.
Đêm qua, tất cả những gì nàng trải qua như một giấc mơ. Một giấc mơ mà có một người kể cho nàng nghe những điều trong một cơn ác mộng. Nàng đã sững sờ vì sợ hãi rồi lại đa.u đớ.n vì thương cảm. Hóa ra, cậu bé trong cuốn tiểu thuyết nàng đọc chưa từng kết thúc được cơn ác mộng của đời mình.
Vậy là những người đàn ông quanh nàng, Min, Vĩnh và cả nàng đều là những đứ.a tr.ẻ lớn lên với những tổn thương sâu sắc rồi theo thời gian họ tự băng bó vết thương ấy bằng chính sự gan lì và khoác lên cho nó một vỏ bọc không thể hoàn hảo hơn để đán.h lừa con mắt của thiên hạ. Chỉ khi đối diện với chính mình thì nỗi cô độc và sợ hãi ấy mới lại hiện lên nguyên vẹn mà không có bất cứ một vỏ bọc nào có thể che giấu được.
Cả ngày mệt nhoài vì làm việc nhưng Hân vẫn biết hôm đó Min không trở về nhà. Nàng cố ý ở lại tới muộn nhưng vẫn không thấy Min.
Đến khi nàng ra về thì Min đứng dựa vào tường có vẻ là đợi nàng. Hân tiến lại gần:
- Min, em sao không về nhà?
- Min đã suy nghĩ cả ngày hôm nay.
- Min nghĩ gì?
- Chị thích người đàn ông đó? Anh ta tốt chứ?
- Ừ, anh ấy tốt!
- Min chỉ có duyên gặp chị, không có duyên yêu chị. Có phải Min đang từ bỏ dễ dàng quá phải không?
- Min à, Min không phải từ bỏ gì cả. Min vẫn là một chàng trai đặc biệt trong đời chị. Chị tin Min sẽ hạnh phúc hơn. Vì chúng ta là những người hiểu hơn ai hết cái giá của hạnh phúc. Chúng ta vẫn có quyền yêu thương ai đó ngay cả khi không được đáp lại nhiều như ta cho đi. Nhưng có thể yêu thương được người khác đã là điều tuyệt vời rồi.
- Min sẽ về Hàn Quốc một năm. Một năm ấy, nếu chị không thấy hạnh phúc, chị có thể suy nghĩ lại không?
Hân khẽ mỉm cười:
- Min về Hàn Quốc đi, nhưng chắc chắn chị không nghĩ lại đâu. Chị sẽ chỉ bước về phía trước. Và Min cũng vậy.
Min khẽ gật đầu, rồi tiến lại gần Hân:
- Trước khi tạm biệt, chị ôm Min được không?
Hân khẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm Min. Cảm giác được một người đàn ông cao mét tám ôm gọn trong vòng tay cũng là một thứ cảm giác đặc biệt vô cùng. Hân khẽ vỗ vỗ vào lưng Min:
- Mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi Min à! Tạm biệt em!
***
Hân có chút vội vã khi trở về nhà. Nàng dường như chạy trên những bậc cầu thang. Nhưng trước mắt nàng vẫn là hai căn phòng tối. Hân hụt hẫng: Cả ngày nay Vĩnh đi đâu?
Hân ngồi chờ Vĩnh trong ánh sáng bàng bạc của mảnh trăng cuối mùa đông. Nàng vốn thích mùa đông vì cảm thấy nó cũng dễ cô đơn như mình. Khi tất cả những xô bồ của cuộc sống trôi đi, mùa đông ở lại với đêm và hiện nguyên mình trong cái vẻ trầm lắng, u buồn và cô độc.
Hân đưa mắt tìm Vĩnh một lần nữa. Nhưng không gian tĩnh mịch như muốn nói với nàng rằng, đêm nay sẽ chỉ có một mình nàng.
Đêm thứ hai, Hân vẫn ngóng trông. Nhưng vẫn không thấy Vĩnh đâu.
Nàng chợt nhớ tới lời tựa cuối cuốn Ám ảnh bóng đêm: Khi người ta biết K.N là ai, anh sẽ biến mất như những tia sáng lạnh lẽo của mùa đông trong đêm lạnh cuối cùng đón mùa xuân tới.
Hân chợt lo lắng: không lẽ, vì nàng biêt Vĩnh là ai nên anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng sao? Không, lời đề tựa kia không phải là một lời từ biệt, nó như một lời nhắn nhủ tươi sáng hơn.
Nàng bắt đầu thấy nhớ, bắt đầu ngóng trông. Nhưng nàng nhất định ương bướng không gọi điện cho Vĩnh. Nàng cũng muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình.
Đêm thứ ba, nàng mệt nhoài trở về nhà. Căn phòng bên cạnh vẫn tối im lìm. Nàng không thể giấu được nỗi thất vọng trong lòng mình. Vĩnh thật sự sẽ biến mất ư?
Theo Dân Việt
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần cuối) Đừng ở bên ngoài khi trời đã khuya! Lạnh lắm! Hôm nay em giảm giá kịch sàn nhé! Hân - cô gái gần 30 tuổ.i vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết...