Trượt đại học, mất người yêu chỉ vì… quá khứ nông nổi, dại khờ
Tôi đã khóc rất nhiều, bố tôi cũng khóc. Ông nói rằng “Bố mẹ đã cho con một cơ hội, nhưng con đã lựa chọn một con đường vất vả và khó khăn hơn. Nhưng dù sao bố vẫn muốn đặt niềm tin ở con một lần nữa”.
Sinh ra và lớn lên ở miền quê nghèo, nhưng từ nhỏ tôi được bố mẹ và các chị cưng chiều hết mực. Cũng bởi tôi là con út và là con trai duy nhất trong gia đình có 4 chị em. Biết bố mẹ vất vả khó khăn, các chị tôi đều chăm chỉ, học rất giỏi. Chị cả tôi năm nào cũng là học sinh giỏi cấp tỉnh. Chị hai tôi từ nhỏ đã có năng khiếu làm thơ văn, hội họa. Còn chị thứ 3 của tôi thì học đều và luôn xuất sắc, đầu lớp. Chỉ mình tôi được các chị và bố mẹ kỳ vọng bao nhiêu, tôi càng khiến mọi người thất vọng bấy nhiêu.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi bước vào cấp 3, với sự nông nổi dại khờ tôi “hùa” theo đám bạn nhà giàu đua đòi, ăn chơi. Tôi từ một học sinh nhất lớp, dần có kết quả học tập thê thảm. Tôi theo bạn chơi bời, tụ tập. Phần lớn tôi ở quán bi a nhiều hơn là ở phòng trọ. Thầy cô lo lắng, bạn bè chê cười. Khi chuyện đến tai bố tôi, ông đạp xe 18km xuống tận nhà trọ để nói chuyện với tôi.
Bố tôi nói: “Bố đã tìm hiểu lý do, giờ bố muốn con cho bố biết, con sẽ tiếp tục tu tỉnh học hành, hay con về làm ruộng với bố?”. Tôi biết khi bố tôi đã quyết định, ông sẽ làm thật nên tôi đã khóc và xin ông cho tôi một cơ hội để sửa lỗi lầm bằng kỳ học tiếp theo. Khi đó, lòng tôi tràn đầy tự tin.
Thực ra, kỳ học đó tôi đã làm được. Nhưng rồi chỉ mấy tháng sau, tôi lại một lần nữa sa lầy, bởi đám bạn cũ thấy tôi học hành tiến bộ, chúng không cho tôi cố gắng. Khi tôi không có tiền chơi bời, chúng cho tôi vay mượn. Để rồi khi túng thiếu, chúng dọa dẫm bắt tôi trả bằng được. Tôi có bao nhiều tiền học phí, đều mang đi chi trả, thậm chí gọi điện xin tiền chị cả đang làm việc tận trong Nam để trang trải nợ nần.
Đến giờ tôi thật sự cảm thấy rất yêu công việc hiện tại, tôi thầm cảm ơn bố mẹ vẫn tin tưởng và cho tôi một cơ hội.
Lần đó, mẹ và các chị biết chuyện, ai cũng trách mắng tôi. Riêng bố tôi không biết, tôi coi như thoát tội. Nhưng có lẽ sự bao dung đó của mẹ và các chị không đủ kéo tôi ra khỏi “vết trượt” đầu đời. Vì quá ham chơi, tôi đã trượt đại học với tổng điểm 3 môn là 3 điểm. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi thực sự không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ. Tôi xấu hổ vì một thằng học hành tiếng tăm như tôi giờ lại có kết quả học tập tệ đến như vậy.
Người tôi yêu cũng vào đại học năm đó. Khi em ra Hà Nội được 2 tháng, em viết thư về nói chia tay tôi. Nhưng khi tôi tìm hiểu, biết em đã yêu cậu bạn cùng lớp người cùng xã với tôi. Nỗi đau không hề nhẹ đó là bàn đạp tiếp theo để tôi cố gắng cho một mùa ôn thi lại. Nhưng những gì tôi làm được năm tiếp đó cũng chẳng khá hơn là mấy khi tổng 3 môn mà tôi đạt được là 7 điểm.
Mẹ tôi buồn nhiều nên sinh bệnh, còn bố tôi ông chìm ngập trong hơi men. Cả đời bố mẹ tôi vất vả một nắng hai sương nên chỉ mong tôi sớm “thoát nghèo” có tương lai tươi sáng hơn. Tôi vẫn nhớ rất rõ lời bố nói: “Bố mẹ ít chữ nên chấp nhận sống đời khổ cực. Các con hãy nhìn cảnh nhà dột nát, nước mưa rơi xuống chỗ nằm từng đêm mà cố gắng kiếm lấy cái chữ, học hành nên người. Tất cả những lời bố nói hôm nay là vì tương lai sau này của các con”.
Video đang HOT
Nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi là đứa con trai duy nhất trong gia đình, là chỗ dựa của bố mẹ tôi lúc về già. Thế nhưng, những gì tôi làm thật đáng xấu hổ. Tôi đã nghĩ rất nhiều và không tự cho mình một cơ hội ôn thi, sửa sai lần nữa. Dù tôi có cố gắng, có chăm chỉ học hành, rồi tôi cũng mãi sống trong sự day dứt ân hận.
Ngày tôi dũng cảm nói lời xin lỗi bố mẹ về tất cả, cũng là ngày tôi nói lên mong muốn được đi làm công nhân cho một công ty điện lực. Tôi đã khóc rất nhiều, bố tôi cũng khóc, ông nói rằng: “Bố mẹ đã cho con một cơ hội, nhưng con đã lựa chọn một con đường vất vả và khó khăn hơn. Nhưng dù sao bố vẫn muốn đặt niềm tin ở con một lần nữa”.
Nước mắt tôi nhạt nhòa, chưa bao giờ tôi thấy mình nhẹ nhõm đến như vậy. Có lẽ đây là động lực để tôi bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai này. Dù sao tôi cũng sẽ cố gắng làm lại tất cả, bởi đây là lựa chọn của tôi.
Những ngày rong ruổi nơi miền cao, kéo điện về cho các xã ở vùng sâu vùng xa tôi mới thấu hiểu được khát khao “cái chữ” của người dân nơi đây. Họ vất vả cơ cực nơi quê hương tôi sống rất nhiều. Trong những bản làng chỉ có chiếc đèn dầu leo lét, vẫn vang lên tiếng trẻ con học chữ, mong muốn đổi đời khiến tim tôi như vụn vỡ. Chưa bao giờ như lúc này, trong tôi lại nhiều động lực đến thế.
Theo ĐSPL
Trao thân khi mới yêu được hai tháng
Quen nhau qua mạng mới được hơn 2 tháng em đã quan hệ với anh. Giờ anh lạnh lùng với em.
Chị Thanh Bình thân mến!
Ngay lúc này đây, em đang cảm thấy buồn và hụt hẫng quá, em mong chị cho em lời khuyên.
Em và anh ấy quen nhau trên một trang web kết bạn, và rồi bọn em nói chuyện thường xuyên với nhau, chính nét lịch sự, không vội vàng của anh làm em có cảm tình và dần dần yêu mến anh.
Em 26 tuổi làm công việc văn phòng (ngoại hình cũng cao ráo) và anh đang làm kĩ thuật của một công ty sản xuất. Anh 31 tuổi, cái tuổi mà em nghĩ rằng chững chạc và phù hợp với mình. Em làm việc ở Hà Nội, còn anh làm việc ở Bắc Ninh( khoảng cách 30 km). Anh đi làm theo ca nên bọn em cũng không có nhiều thời gian để gặp gỡ nhau thường xuyên.
Thời gian đầu mới quen nhau, bọn em nói chuyện thường xuyên mỗi ngày. Anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện, em cũng đáp lại anh bằng những tin nhắn trả lời và những cuộc điện thoại cả giờ đồng hồ. Khoảng nửa tháng nói chuyện với nhau thì chúng em gặp nhau, anh sang Hà Nội gặp em. Sau buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, không biết là do em quá nhạy cảm hay là có lý do nào đó em cảm thấy anh không thể hiện tình cảm nhiều như trước nữa. Có gì đó e ngại giữa em và anh.
Rồi thời gian trồi đi, bọn em vẫn nói chuyện với nhau, lúc nhiều, lúc ít. Và anh sang thăm em 3, 4 lần nữa. Ngày 20/10 anh không được nghỉ, chân bị đau, nhưng anh vẫn sang thăm em và tặng hoa cho em. Lúc ấy bọn em vẫn e dè, giữ khoảng cách. Mặc dù khi nói chuyện điện thoại và nhắn tin thì rất quan tâm.
Mới chỉ quen nhau 2 tháng qua mạng, em đã vội vàng trao thân cho anh (Ảnh minh họa)
Quen nhau được khoảng 2 tháng thì em sang phòng trọ thăm anh ấy, có lẽ vì không gian riêng tư, nên cảm xúc cũng nhiều hơn và thoải mái hơn. Em và anh ấy đã quan hệ. Sau đó chúng em vẫn nói chuyện bình thường, vì em dùng sim trả sau nên em gọi điện cho anh ấy nhiều hơn, còn anh thì chỉ hay nhắn tin cho em. Thời gian gần đây, anh ít nhắn tin hơn, thậm chí một, hai ngày em không gọi điện, nhắn tin gì cho anh, anh cũng không nhắn tin lại. Cũng có khi anh gọi điện nhưng em không biết nên không nghe, cũng không gọi lại, hay để lại tin nhắn. Trong khi trước đây anh nhắn tin cho em sáng, trưa, chiều, tối. và nếu như em chưa kịp trả lời thì anh nhắn liên tục vài tin, hoặc gọi lại.
Em thì rất nhớ anh nhưng chưa bao giờ em nghe anh nói một lời nhớ em, hay yêu em cả. Hôm trước buồn quá, em gọi điện cho anh và có phần trách móc anh, em hỏi: "Mấy ngày nay anh có thấy em khác gì không?", anh bảo " không, chỉ thấy em lười gọi điện cho anh hơn". Em nói: "Thế em không gọi cho anh, thì anh cũng không thèm gọi cho em à?", anh bảo "thì anh vẫn gọi đấy thôi".
Em thì cứ cảm thấy nghi ngờ: "Hay là anh ấy không yêu em, anh ấy đang chán em rồi"? Em cũng im lặng, không nhắn tin, gọi điện ít hơn. Thậm trí 1, 2 ngày bọn em không nói chuyện với nhau. Khi nói chuyện thì anh vẫn giữ thái độ vô tư, thản nhiên, như thường.
Em không hiểu, vì em quá dễ dãi, hay vì em quá đa sầu, đa cảm. Em đã xóa hết số điện thoải của anh để em không liên lạc với anh, xem anh có chủ động liên lạc với em không, nhưng không biết em có làm được điều đó không?
Em cảm thấy hơi buồn, hơi thất vọng, hơi hụt hẫng. Có quá vội vàng khi em dành tình cảm cho anh ấy nhiều như thế không? Vì bọn em mới quen nhau gần 3 tháng thôi. Em phải làm gì? Có nên hi vọng vào mối quan hệ này nữa không? Xin chị cho em lời khuyên! Cảm ơn chị. (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang cảm thấy hụt hẫng với tình cảm mà bạn trai dành cho mình. Em yêu bạn trai đó nhưng lại cảm tháy rằng anh ấy đang dần thay đổi, không còn quan tâm và yêu thương em như trước nữa. Em băn khoăn không biết có nên chấm dứt tình cảm tại đây hay không?
Có lẽ những thay đổi trong thái độ của anh ấy cũng vì hành động chưa thực sự đúng đắn của em. Việc em dễ dãi lên giường với anh ta có thể chính là điều khiến anh ấy nghĩ không tốt về em. Nếu tỉnh táo hơn một chút, em sẽ thấy hành động đó có thể khiến người khác nghĩ nhân cách của em không tốt.
Em và anh ấy mới chỉ quen nhau qua mạng, hai người lại ở hai thành phố khác nhau, thời gian quen cũng chỉ được 2 tháng mà em đã dễ dãi lên giường với anh ấy nên anh ấy hoàn toàn có thể nghi ngờ rằng: "Biết đâu em cũng làm thế với những người mà em mới quen khác". Thậm chí ngay cả khi anh ấy chưa hề nói yêu em, nhớ em mà em cũng có thể không đắn đo mà quan hệ thẻ xác như vậy thì khó tránh được những suy nghĩ, đánh giá tiêu cực về bản thân em.
Ban đầu có thể anh ấy có ý định nghiêm túc nhưng khi thấy em dễ dãi như vậy nên anh ấy thay đổi và dần lảng tránh em. Thái độ lạnh lùng, dửng dưng không còn quan tâm của anh ấy đã nói lên phần nào việc em lên giường với anh ấy là một quyết định sai lầm. Giờ đây, chị nghĩ rằng em nên nói để anh ấy hiểu được nỗi lòng của mình và tùy thuộc vào anh ấy để có suy trì mối quan hệ này hay không.
Em có thể hẹn gặp anh ấy thêm một lần nữa, nosid dể anh ấy hiểu được rằng chuyện em đồng ý lên giường ới anh ấy là vì em có tình cảm chứ không phải việc với ai em cũng làm như thế. Sau đó, em hãy chứng minh cho anh ấy hấy được rằng bản thân em vốn dĩ không phải là người có sư cách không tốt mà chỉ do tình yêu cuồng nhiệt quá mà em không giữ được mình trước anh ấy mà thôi.
Sau tất cả những lời nói đó, em nên tạm dừng việc liên lạc với anh ấy để xem thái độ của anh ấy ra sao. Nếu như anh ấy nghĩ kĩ, thấu hiểu cho em thì có lẽ anh ấy sẽ chấp nhận và bỏ qua chuyện này. Nếu nhận được sự thông cảm của anh ấy em cũng không nên dễ dãi trong việc quan hệ nữa vì như vậy anh ấy sẽ lại càng nghĩ em giống với những gì mà anh ấy phỏng đoán. Còn nếu không, hãy chấp nhận sự thật này và chia tay vì em cũng có một phần lỗi trong việc để mất tình yêu của mình.
Chị chỉ muốn khuyên em thêm một điều, trong tình yêu không nên quá vội vàng vì điều ấy có thể khiến em phải hối hận. Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Yêu chồng nhưng vẫn cặp với tình cũ Tôi yêu chồng, thương con, không muốn gia đình nhỏ của mình đổ vỡ nhưng với anh tôi cũng rất cần. Nhiều khi anh chửi và đánh vợ vì chị ta dám xúc phạm tôi. Khi viết lên những dòng tâm sự này tôi mong nhẹ nhàng trong lòng và muốn có một lời khuyên. Tôi và người cũ có một khoảng thời...