Trưởng thành, mạnh mẽ… có gì tốt?
Em dù mạnh mẽ hay yếu đuối, trưởng thành hay trẻ con thì em cũng như bao cô gái khác, bao con người trên Trái Đất này. Em cũng biết yêu, thương, ghét, hận, vui, buồn, đau… chỉ là cách thể hiện của mỗi người là mỗi khác thôi.
Gửi đến anh – người luôn lạnh lùng với em…
Mấy ngày nay chắc anh cảm thấy thoải mái hơn rồi đúng không? Vì con bé phiền phức như em không nhắn tin hay gọi điện làm phiền đến anh. Và những ngày qua đối với em cũng vẫn chỉ là những ngày nhớ và cố gắng nhưng nó đã không còn khó chịu như trước mà nhắn tin làm phiền anh. Việc em đang làm đối với anh chắc rất dễ dàng mà chắc cũng không phải chỉ với anh mà đối với hầu hết mọi người đều rất dễ dàng nhưng đối với em thì việc ngừng quan tâm, ngừng hỏi thăm người em đang thương nhớ là một điều rất khó khăn và anh có từng trải qua cảm giác này chưa anh? em nghĩ là anh cũng đã từng trải qua rồi đúng không, vậy chắc anh sẽ hiểu được em đang phải cố gắng như thế nào. Chắc anh lại nghĩ em trẻ con, ấu trĩ nữa rồi đúng không? Đứa trẻ nó đã cố gắng rất nhiều rồi anh à, vì thế anh đừng trách nó nữa nhé!…
Mấy ngày nay em đã cố gắng bảo tâm trí bỏ quên a, cố gắng bảo đôi tay không nhắn tin cho a, cố gắng bảo đôi môi cười thật tươi để bản thân trở nên vui vẻ… nhưng dường như mỗi việc em làm đều không mang lại kết quả gì. em vẫn nhớ đến anh đấy thôi, vẫn mở zalo xem anh có online không đấy thôi và nước mắt cũng rơi về đêm đấy thôi. Lại ngốc nữa rồi đúng không anh? em dành thời gian đi chơi với bạn nhưng bất kể con trai hay con gái em cũng đều thao thao bất tuyệt 1 chủ đề. em dành thời gian đi ra ngoài dạo nhưng bất kể đi đến đâu em cũng phải đi ngang qua những đoạn đường mình từng đi qua để xem có thể may mắn gặp anh hay không? Đến tối em thường ngồi xem phim 1 mình để cho cơ thể mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ nhưng em vẫn luôn nhìn hình anh mỉm cười rồi nói “chúc anh ngủ ngoan”. Và mỗi sáng thức dậy dù là giấc mơ có anh hay không thì em vẫn được mặc định việc đầu tiên là nhớ a, đôi khi còn bị nỗi nhớ đó làm giật mình rồi theo sau đó là những giọt nước mắt rơi. Những việc xung quanh em làm đều có hình ảnh của anh đấy thôi vậy em im lặng như vậy có tốt hay không?
Có người hỏi em tại sao mới quen biết anh mà lại thương anh như vậy? Trả lời sao giờ khi chính bản thân em cũng không biết? Chỉ biết là luôn có cảm giác nhớ, luôn có cảm giác muốn nhìn thấy anh, nắm tay anh, dựa đầu vào vai anh… Chỉ biết chỉ cần anh quan tâm em 1 chút, hay nói với em câu gì đó ngọt ngào một chút thì em sẽ vui ra mặt, líu lo cả ngày. Chỉ biết mỗi lần thấy anh không vui việc đầu tiên em nghĩ đến là bên anh, ôm anh thật chặt nhưng em lại không thể làm được điều đó và những lúc như vậy nước mắt cứ rơi không ngừng và tự trách mình vô dụng. em ngốc lắm đúng không? Anh đã từng bảo em phải thay đổi, phải suy nghĩ trưởng thành nhưng anh à, có biết bao nhiêu lần 1 người trưởng thành lại có suy nghĩ và hành động như một đứa trẻ con và em nghĩ chắc anh cũng không ngoại lệ. Việc suy nghĩ và hành động như trẻ con hay trưởng thành thì có gì quan trọng nếu như mục đích cuối cùng là như nhau.
Anh cũng từng nói mỗi người có cách suy nghĩ và biểu đạt khác nhau mà đúng không? em cũng vậy, cũng chỉ muốn biểu đạt những gì mình suy nghĩ nhưng lại không giống anh thôi. em nói nhiều, em nghĩ nhiều, em hay khóc, hay làm nũng… vậy thì đã sao? Em làm những việc đó không phải vì muốn lấp anh vào hình ảnh của người khác, dù đó là suy nghĩ lúc đầu của em, mà vì em muốn người em thương cũng thương em, cũng quan tâm em. Em chỉ yếu đuối trước người em thương thôi và em cũng chỉ muốn bên cạnh người em thương thôi dù người đó có như thế nào. Và em có thể nói không ai là hoàn toàn mạnh mẽ hay hoàn toàn yếu đuối mà nó chỉ thể hiện theo từng thời điểm thôi anh àh. Đã có bao nhiêu lần anh muốn có một ai đó bên cạnh và dựa vào một ai đó khi mệt mỏi? Đã có bao nhiêu lần anh muốn người khác quan tâm, muốn làm nũng như 1 đứa trẻ với một ai đó? Và đã có bao nhiêu lần anh gục ngã, anh rơi nước mắt trước một việc gì đó? Vậy việc thể hiện mình mạnh mẽ hay yếu đuối có gì quan trọng khi mạnh mẽ đến mấy cũng có những lần yếu đuối và ngược lại?
Em cũng chỉ như đa số những người con gái khác, mạnh mẽ nhưng luôn trở nên yếu đuối trước những người họ yêu thương vì họ cần một người bên cạnh. Ngay lúc này đây em chỉ muốn gặp a, để ôm chặt a, để dụi đầu vào người anh mà ngửi cái mùi hương tuy xa nhưng vô cùng quen thuộc, ngửi cái mùi thương nhớ trong em để vơi đi nhớ thương những ngày qua, để vơi đi những buồn tủi lúc cô đơn, lúc rơi nước mắt.
Em dù mạnh mẽ hay yếu đuối, trưởng thành hay trẻ con thì em cũng như bao cô gái khác, bao con người trên Trái Đất này cũng biết yêu, thương, ghét, hận, vui, buồn, đau… chỉ là cách thể hiện của mỗi người là mỗi khác thôi. Vậy anh có còn muốn bên cạnh em?
Video đang HOT
Nhớ…
Theo Guu
Câu chuyện giúp đôi lứa hiểu nhau nhiều hơn
Sống trong hạnh phúc quá lâu, bạn khó có thể nhận ra giá trị thực của nó, cho đến khi...
Cuộc sống muốn màu luôn ẩn chứa những bất ngờ thú vị. Có những thứ diễn ra thật đơn giản nhưng lại khiến ta ngỡ ngàng ở giây phút cuối cùng. Có những hành xử tưởng chừng rất sai nhưng khi đứng ở điểm cuối hành trình ta lại nhận ra nó đúng...
Hãy cùng chúng tôi khám phá những bất ngờ thú vị đó qua những câu chuyện đáng suy ngẫm, đầy tính nhân văn vào 0 giờ chủ nhật và thứ tư hàng tuần.
Bạn trai và tôi sống bên nhau đã hai năm. Anh ấy là một kỹ sư. Tôi yêu anh vì anh chín chắn, điềm tĩnh và tôi đặc biệt thích cảm giác được dựa vào bờ vai anh.
3 tháng hẹn hò và 2 năm yêu nhau, giờ đây tôi nhận thấy mọi thứ đã trở nên nhàm chán. Những lý do khiến tôi yêu anh ngày trước, bây giờ lại trở thành nguyên nhân của sự mệt mỏi. Tôi thuộc tuýp phụ nữ đa cảm, luôn mong muốn những khoảnh khắc lãng mạn. Bạn trai của tôi thì ngược lại, anh không hiểu tôi, lúc nào cũng khô cứng.
Khi sống trong hạnh phúc quá lâu, rất có thể ta sẽ không nhận ra được giá trị thực của nó (ảnh minh họa)
Một ngày nọ, sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định nói với anh lựa chọn của mình. Tôi muốn chia tay. "Tại sao?" anh hỏi với vẻ mặt đầy sửng sốt. "Em đã quá mệt mỏi với mối quan hệ này, không phải cái gì cũng cần lý do cụ thể", tôi trả lời.
Anh im lặng, ngồi suy nghĩ và đốt thuốc suốt cả đêm đó.
Điều này chỉ càng làm tăng cảm giác thất vọng từ phía tôi. Người đàn ông ấy thậm chí còn không thể nói lên tâm trạng, không thể bộc lộ cảm xúc của chính mình, vậy tôi còn hy vọng được điều gì ở anh?
Rồi bỗng dưng anh cất lời hỏi tôi: "Anh có thể làm gì để thay đổi quyết định của em?". Người ta nói đúng, thật khó để thay đổi tính cách của một con người và tôi dường như đã mất hẳn niềm tin vào anh.
Nhìn sâu vào mắt anh, tôi chậm rãi nói: "Nếu anh có thể trả lời câu hỏi này và thuyết phục được trái tim em, em sẽ thay đổi quyết định. Giả sử em rất thích một bông hoa nhưng nó lại mọc trên vách núi, nếu anh cố hái nó thì chắc sẽ lành ít dữ nhiều. Anh sẽ làm thế nào?".
- "Anh sẽ cho em câu trả lời vào ngày mai", anh nói.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy trên bàn một cốc sữa bên cạnh là tờ giấy, anh viết:
- "Em yêu
Anh sẽ không lấy bông hoa đó cho em bởi anh có lý do của mình"
Dòng đầu tiên này khiến tôi chán nản thật sự nhưng vẫn cố tiếp tục đọc.
- "Khi sử dụng máy tính, em thường gặp rắc rối với các chương trình phần mềm, em nhớ không, đã bao lần chúng làm em phát khóc, anh phải bảo vệ ngón tay mình để khôi phục lại chúng cho em.
Em cũng thường để quên chìa khóa khi ra ngoài, do đó anh phải bảo vệ đôi chân mình để nhanh chóng về nhà mở cửa cho em.
Em thích đi du lịch nhưng thường bị lạc khi khám phá một thành phố mới, anh phải bảo vệ đôi mắt mình để tìm đường đi cho em.
Em thường bị đau mỗi lần "đến tháng", anh phải bảo vệ bàn tay mình để có thể xoa bụng cho em.
Em là cô gái sống nội tâm, thích nhốt mình trong nhà, anh phải bảo vệ cái miệng của mình để có thể kể cho em nghe những câu chuyện cười giúp em bớt nhàm chán.
Thói quen dùng máy tính nhiều rất có hại cho đôi mắt em, anh phải bảo vệ đôi mắt mình để khi chúng ta già đi, anh có thể cắt móng tay hay nhổ tóc bạc cho em.
...
Vì vậy, em à, trừ khi anh chắc chắn rằng có một người nào đó yêu em nhiều hơn anh, anh sẽ không đi hái bông hoa đó".
Nước mắt tôi rơi nhòe trên trang giấy...
- "Bây giờ, khi đã biết câu trả lời của anh, nếu em chấp nhận, hãy ra mở cửa cho anh nhé, anh mang đồ ăn sáng đến cho em rồi".
Tôi vội vàng mở cửa và nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của anh, tôi ôm chặt lấy anh bởi tôi biết chắc chắn, sẽ không ai yêu tôi nhiều hơn người đàn ông này.
Chợt nhận ra rằng, tôi cũng giống như nhiều cô gái khác, khi được bao bọc trong tình yêu thật sự, cảm giác hứng thú mất dần đi mà không nhận ra mình đã may mắn biết bao khi có được tình yêu đáng trân trọng đó, những khoảng khắc lãng mạn chỉ là bề nổi mà thôi.
Theo Tapchiphunu
Mất người yêu vì 1 câu châm chọc của cô gái khác Đã bảo vệ tình yêu kỹ càng như thế, lường trước phòng sau rồi mà tôi vẫn bị kẻ thứ 3 châm chọc cho mất người yêu. Tôi quen anh khi tới trường đại học lấy bằng tốt nghiệp. Khi tôi rời khỏi trường, anh mới vào làm giảng viên. Hồi đầu chỉ nhắn tin bâng quơ, về sau mỗi người mỗi việc,...