Trường Sa – Ký ức không thể lãng quên
25 năm đã trôi qua kể từ khi những người con đất Việt nằm lại ở biển khơi trong cuộc chiến bảo vệ chủ quyền Trường Sa năm 1988. Người thân, đồng đội vẫn luôn tự hào về các anh, những người lính đã tận hiến đến giọt máu cuối cùng cho tổ quốc…
Trong câu chuyện về cuộc chiến bảo vệ chủ quyền ở Trường Sa năm 1988, anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Văn Lanh nghẹn lời: “Dù có bao nhiêu đi nữa tôi vẫn không quên những gì xảy ra ở Gạc Ma năm 1988. Mỗi lần nghĩ đến tim tôi như thắt lại, rất nhiều đồng đội của tôi đã nằm lại ở vùng biển này, họ đều còn rất trẻ, có người còn chưa có người yêu”.
Nỗi lòng của anh Lanh cũng là nỗi lòng chung của những người có duyên nợ với Trường Sa, của tất cả những người dân Việt. 64 người con đất Việt đã hy sinh ở cuộc chiến bảo vệ chủ quyền ở Gạc ma – Cô Lin – Len Đao, trong đó có 61 người không tìm được xác, đồng nghĩa với 64 gia đình mất đi người thân của mình.
Mong một lần đến Trường Sa
Trong những người lính hi sinh ở Gạc Ma ngày ấy có một người con đất Khánh Hòa, liệt sỹ Võ Đình Tuấn (xã Ninh Ích, Thị xã Ninh Hòa). Chúng tôi đến thăm ông bà Võ Ta – Phan Thị Đay (thân sinh của liệt sỹ Tuấn) khi ngày kỷ niệm 25 năm ngày cuộc chiến bảo vệ chủ quyền ở Trường Sa đã cận kề. Trên tường nhà, di ảnh liệt sỹ Tuấn được treo trang trọng bên Bằng Tổ quốc ghi công và Huân chương Chiến công, bàn thờ luôn có hoa tươi…
Cụ bà Phan Thị Đay đang xem lại di ảnh liệt sỹ Võ Đình Tuấn.
Nhắc đến người con hy sinh ở Gạc Ma, bà Đay (78 tuổi) không cầm được nước mắt. Trong ký ức của bà, anh Tuấn là đứa con hiếu thảo, luôn quan tâm đến mọi người trong gia đình. Ngày Tuấn có giấy gọi nhập ngũ, họ hàng khuyên anh nên xin ở nhà để giúp ba má nuôi em vì 2 người anh vẫn còn trong quân ngũ nhưng anh vẫn đi.
Cuối năm 1987, anh Tuấn về thăm gia đình. “Khi về, nó mua quần áo cho 2 em, mua cho má đôi dép. Nó hẹn năm sau sẽ về, sẽ mua đủ bộ quần áo cho 2 đứa em. Vậy mà… nó đi mãi”, bà Đay nghẹn ngào nói trong nỗi nhớ khôn nguôi.
Lần giở những kỷ vật anh Tuấn để lại, cụ Võ Ta cho chúng tôi xem ảnh và những lá thư anh gửi về gia đình trong quân ngũ. Cụ Ta cho biết, ngày anh Tuấn nhập ngũ, anh đã có người yêu đang học trường Cao đẳng sư phạm Nha Trang. Khi nghe tin anh hy sinh, chị N.T.D, người yêu của anh, đã chết lặng cả người. Thời gian sau đó, chị đã viết thư cho anh, những lá thư không người nhận, với một hy vọng “biết đâu Tuấn sẽ trở về”. 10 năm sau, chị D. mới lập gia đình…
Nhắc đến người con ngã xuống ở Trường Sa, cụ Võ Ta xúc động: “Tuấn mất đi, gia đình tôi rất đau xót. Nhưng làm thân con trai phải có nghĩa vụ với đất nước. Tuấn đã sống một cuộc đời không uổng phí, gia đình luôn tự hào về nó”. Điều khiến cụ Ta canh cánh bên lòng ước nguyện, một ngày nào đó sẽ được ra Trường Sa thắp hương nơi anh và các đồng đội đã ra đi vẫn chưa thành hiện thực.
Rời Ninh Hòa, chúng tôi tìm vào Cam Ranh ghé thăm nhà chị Đỗ Thị Hà, vợ liệt sĩ Đinh Ngọc Doanh (quê ở Hoa Lư, Ninh Bình), người đã hi sinh trong trận hải chiến Gạc Ma năm 1988. Chị Hà cho biết, chị yêu anh Doanh là do anh Trần Văn Phương mai mối, nên cả nhà xem anh Phương như người thân.
“Ngày chuẩn bị lên tàu đi đảo, anh Phương nói với má tôi: “Hôm nay con ăn cơm nhà má bữa cuối má à” nên bị má mắng. Không ngờ, chỉ tuần sau cả nhà nghe tin cả anh Phương và anh Doanh đều hi sinh”, chị Hà rưng rưng nước mắt nhắc lại chuyện cũ.
Chị Đỗ Thị Hà và liệt sĩ Đinh Ngọc Doanh trong ngày cưới.
Chồng mất khi con còn đỏ hỏn, chị đã nén nỗi đau vào trong, bươn chải nuôi con ăn học đến nơi đến chốn. Chị Hà tâm tình: “Anh Doanh hy sinh vì nghĩa lớn, tôi phải sống làm sao cho xứng đáng với anh… Cũng may, con gái tôi cũng ý thức được mình là con liệt sỹ nên đã cố gắng học hành, nhưng bao giờ cũng tự hào về ba”.
Video đang HOT
Thắp nén nhang lên di ảnh của liệt sĩ Doanh, chị Hà bùi ngùi nói: “Hồi trước, một số người từng là đồng đội với anh Doanh trên tàu đến thăm tôi. Tôi hỏi lúc ấy anh Doanh ở đâu, họ nói ảnh còn ở trong hầm tàu… Cách đây mấy năm ngư dân vớt được hài cốt một số liệt sỹ ở tàu chìm ở gần Gạc Ma, tôi đã lấy mẫu xét nghiệm ADN hi vọng có hài cốt của chồng mình đó nhưng không phải. Năm 2009, tượng đài Cam Ranh xây dựng, tôi thấy có tên anh Doanh ở đó. Vậy là tôi có chỗ nhang khói, cũng ấm lòng hơn”.
Dòng máu Trường Sa
25 năm đã trôi qua, đủ cho một lớp người trưởng thành. Nhiều con em của các liệt sĩ, cựu binh Trường Sa năm xưa đang tiếp bước cha anh, trong đó có Trần Thị Thủy, con gái của anh hùng, liệt sĩ Trần Văn Phương (hiện đang sống ở Cam Ranh). Ngày anh Phương hy sinh trong cuộc chiến giữ ngợn cờ chủ quyền ở Gạc ma, anh không hề biết mình sẽ có một người con gái, khi ấy vợ anh Phương chỉ mới mang thai hơn 1 tháng.
Những gì Thủy biết về cha mình là qua lời kể của bà, và ký ức đầy nước mắt của mẹ với vài tấm hình ít ỏi còn lại. Lớn lên chút nữa, khi thi hài của cha được chuyển từ Trường Sa về an táng tại nghĩa trang liệt sĩ ở quê nhà, Thủy càng thấm thía nỗi nhớ cha. Từ đó, chị ao ước được đến Trường Sa, được đến vùng biển mà người cha thân yêu đã ngã xuống.
Năm 2009, sau khi tốt nghiệp đại học, Thủy đã lặn lội từ Quảng Bình vào Lữ đoàn 146 (vùng D Hải quân) xin làm một việc gì đó ở Trường Sa, tiếp nối con đường mà người cha đã đi. Các đồng đội của anh Phương đã giúp Thủy biến ước mơ thành hiện thực khi nhận Thủy vào làm cán bộ văn thư bảo mật của Lữ đoàn 146, nơi anh Phương từng công tác.
Năm 2010, Trần Thị Thủy đã được đến Trường Sa, đến vùng biển Cô Lin, nhìn tận mắt nơi cha mình đã ngã xuống trong cuộc chiến giữ cờ đẫm máu trên bãi Gạc Ma. “Khi cả đoàn công tác làm lễ tưởng niệm, em hướng mắt về phía Gạc Ma thì thầm: “Ba ơi, con đang ở Trường Sa đây” rồi bật khóc thành tiếng…” – Thủy xúc động hồi tưởng.
Càng ngày Thủy càng gắn bó hơn với người cha của mình, những khi cần quyết định một chuyện gì đó, Thủy thường tới phòng truyền thống của Lữ đoàn 146, nơi có chân dung của anh hùng liệt sĩ Trần Văn Phương cùng những đồng đội của ông. Thủy luôn tin rằng, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, ba Phương cũng luôn phù hộ cho Thủy. Và, Thủy đã tự hứa với lòng mình, phải sống xứng đáng với sự hy sinh của cha và những đồng đội của ông.
Đề cập đến sự kiện 14/3/1988, Đại tá Nguyễn Văn Dân (khi ấy là Trung tá, Phó tham mưu trưởng Vùng 4 hải quân, người từng có mặt ở Trường Sa năm 1988) nhắc đi nhắc lại rằng, đấy không phải là một “cuộc chiến đúng nghĩa”.
“Trường Sa là của mình, mình tăng cường lực lượng để giữ đảo chứ không phải để đối đầu, gây chiến. Trong khi chúng ta đưa ra những tàu hải vận thì phía Trung Quốc đã huy động những tàu chiến có hỏa lực rất mạnh, dùng sức mạnh quân sự áp đảo để chiếm đảo… Khi không thể buộc chúng ta hạ cờ, đối phương đã dùng súng, pháo bắn vào các tàu, bắn vào các chiến sĩ của ta trên đảo Gạc Ma để thảm sát trong khi các chiến sĩ của ta (đa số là lính công binh) không có vũ khí trong tay.”
Đại tá Dân còn nhớ, đêm 13/3/1988, ông được lệnh đưa tàu 614 từ đảo Đá Đông lên cụm đảo Sinh Tồn nhưng do bị tàu đối phương theo kèm, chặn đường nên đến chiều tối 14/3 mới đến nơi. Sáng 15/3/1988, ông Dân chỉ huy anh em ra khu vực tàu của ta bị chìm để làm công tác cứu hộ, cứu nạnnhưng 2 tàu khu trục của Trung Quốc đến ngăn không cho lực lượng của ta vào khu vực Gạc Ma nên đành phải quay về… “Đó là một nỗi đau không bao giờ quên”, ông Dân nói.
Theo Dantri
Cuộc hạnh ngộ của những cựu binh Trường Sa
"Không được lùi bước, hãy để máu của mình tô thắm lá cờ Tổ quốc". Đó là lời thề sắt đá của thiếu úy Trần Văn Phương, người đã anh dũng hy sinh giữa "vòng tròn bất tử" của những chiến sĩ bảo vệ cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
Sáng 14/3, tại Đà Nẵng, chương trình giao lưu "Hướng về Trường Sa thân yêu" diễn ra đúng dịp kỷ niệm 25 năm trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa (14/3/1988 - 14/3/2013). Chương trình do Thành ủy Đà Nẵng chỉ đạo Hội Cựu chiến binh, Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh và Đài Phát thanh - Truyền hình thành phố tổ chức.
Chương trình đặc biệt có sự tham dự của các cựu binh Trường Sa, thân nhân của các liệt sĩ ở Đà Nẵng đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
Phút mặc niệm các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma
"Hãy để máu mình tô thắm lá cờ Tổ quốc!"
"Không được lùi bước, hãy để máu của mình tô thắm lá cờ Tổ quốc và truyền thống vinh quang của Quân chủng Hải quân anh hùng". Đó là lời thề sắt đá của thiếu úy Trần Văn Phương, người trực tiếp chỉ huy và đã anh dũng hy sinh giữa "vòng tròn bất tử" của những chiến sĩ bảo vệ cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988.
Ngày 14/3 này, 25 năm trước, đã có 64 cán bộ chiến sĩ Hải quân ta hy sinh anh dũng ở Trường Sa để bảo vệ chủ quyền biển đảo của Việt Nam. 25 năm sau, trong ký ức của anh hùng lực lượng vũ trang Nguyễn Văn Lanh, người đã anh dũng đối đầu với đối phương, lời thề sắt đá của người chỉ huy trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma vẫn khắc ghi.
Anh hùng Nguyễn Văn Lanh kể lại: "Sáng 14/3/1988, khi tôi đang cùng đồng đội chuyển vật liệu từ tàu HQ 604 lên đảo chuẩn bị xây nhà, thì tàu chiến của Trung Quốc đến bao vây, uy hiếp. Khi địch đổ quân xuống đảo, vây ép, giật cờ của ta hòng chiếm đảo, dồng chí Trần Đức Thông, chỉ huy cụm đảo lệnh: "Đồng chí nào biết bơi, bơi ngay vào đảo hỗ trợ cho các đồng chí trên đảo bảo vệ cờ". Tôi cùng các anh em nhảy ngay xuống biển, bơi về phía đảo.
Anh hùng Nguyễn Văn lanh (bìa trái) kể lại trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988 hết sức sống động
Khi địch đến giành cờ, chúng tôi kiên quyết giữ lại. Đồng chí chỉ huy Trần Văn Phương bị địch bắn. Chúng tôi nhớ như in lời của chỉ huy Phương khi anh hô to: "Không được lùi bước, phải để máu của mình tô thắm lá cờ Tổ quốc...". Chúng tôi sẵn sàng hy sinh để bảo vệ lá cờ Tổ quốc, đó là biểu tượng của Tổ quốc. Khi thấy một tên sĩ quan địch dùng súng ngắn định bắn, tôi gạt khẩu súng trên tay hắn. Cùng lúc, một tên lính khác của địch dùng lưỡi lê đâm vào tôi, lại thêm một loạt đạn trúng bả vai, tôi ngã nhào xuống. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình được đồng đội dìu đặt nằm trên một tấm ván. Tình anh em đồng đội đồng chí trong tôi khi ấy thật thấm thía, thiêng liêng...".
Giữa buổi giao lưu, anh hùng Nguyễn Văn Lanh bất ngờ được gặp lại cựu binh Lê Hữu Thảo, người đã cùng anh Lanh những đồng đội khác đấu tranh bảo vệ đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988 ấy. Một cuộc hạnh ngộ của những cựu binh Trường Sa.
Khoảnh khắc khó quên trong cuộc hạnh ngộ của anh Nguyễn Văn Lanh và anh Lê Hữu Thảo, những người đồng đội đã sát cánh cùng nhâu trong trận Hải chiến Trường Sa ngày 14/3/1988 sau 25 năm
Anh Thảo cũng là một nhân chứng sống trong sự kiện hải chiến Trường Sa 1988. Anh kể: "Tôi là lính dưới sự chí huy trực tiếp của thiếu úy Trần Văn Phương, nhận nhiệm vụ bảo vệ đảo, bảo vệ cờ Tổ quốc, với tinh thần hòa bình. Khi lính của đối phương đổ bộ vào, đôi bên giằng co quyết liệt. Tình hình rất căng thẳng. Trong chớp mắt, địch nổ súng hàng loạt. Chỉ huy Phương hy sinh, đồng đội tôi hy sinh gần hết. Thủy triều lên, tôi ngã người trên biển, rồi lặn sâu xuống biển trong làn mưa đạn. Khi địch rút khỏi đảo, tôi cùng các đồng chí còn lại vớt những đồng chí đã hy sinh và bị thương nặng. Trong đó có anh Phương, lúc này đã hy sinh, và anh Lanh, đang bị thương rất nặng...".
Những cựu binh mong mỏi qua chương trình này sẽ liên lạc, kết nối được với nhiều đồng đội ở Trường Sa năm xưa, cùng nhau thăm lại gia đình những đồng đội đã hy sinh. Anh hùng Nguyễn Văn Lanh mơ ước: "Do bị thương nặng, sức khỏe không đảm bảo để đi tàu ra đảo, nên 25 năm nay, tôi chưa từng được trở lại Trường Sa. Nhưng tôi vẫn mơ ước một lần được trở lại, thả vòng hoa tưởng nhớ những đồng đội đã hy sinh ngày ấy".
"Bảo vệ Tổ quốc là nhiệm vụ thiêng liêng"
Đáp lại câu hỏi của đại diện các bạn đoàn viên thanh niên tham gia buổi giao lưu, rằng động lực nào khiến anh đã có hành động anh hùng khi đối mặt với địch quyết bảo vệ lá cờ Tổ quốc tới cùng, anh hùng Nguyễn Văn Lanh khẳng khái: "Tôi nghĩ bất kể là ai, đã mang dòng máu của người Việt trong mình, đều yêu Tổ quốc Việt Nam, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ quốc".
Cựu binh Lê Hữu Thảo cũng tiếp lời: "Đã là quân nhân, là người con của Tổ quốc Việt Nam, chúng tôi sẵn sàng hy sinh để bảo vệ đảo, coi nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc là nhiệm vụ thiêng liêng".
Hàng trăm người có mặt tại buổi giao lưu xúc động trước hình ảnh của mẹ Lê Thị Muộn, mẹ của liệt sĩ Phan Văn Sự, một trong 64 cán bộ chiến sĩ ta đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma, khoác lên mình tấm áo quân phục hải quân, kỷ vật của liệt sĩ Sự được gửi về đến gia đình sau khi anh hy sinh. mẹ Muộn cũng không kiềm được xúc động khi nhắc đến con trai: "Con hy sinh ở ngoài đảo xa khi làm nhiệm vụ bảo vệ biển đảo của Tổ quốc. Gia đình tự hào về con".
Cùng cới các cựu binh Trường Sa, thân nhân 9 liệt sĩ có quê quán ở Đà Nẵng đã hy sinh ngày 14/3/1988 ở Trường Sa cũng có mặt tại buổi giao lưu (trong ảnh là mẹ Lê Thị Muộn, mẹ liệt sĩ Phan Văn Sự - ông lê Văn Xuân, cha liệt sĩ Lê Văn Xanh và mẹ Trần Thị Huệ, mẹ liệt sĩ Lê Thế)
Hình ảnh xúc động của mẹ Lê Thị Muộn khi mẹ khoác lên mình tấm quân phục hải quân, kỷ vật của con trai mẹ, liệt sĩ Phan Văn Sự
Mẹ Trần Thị Huệ, mẹ liệt sĩ Lê Thế cũng ngân ngấn đôi dòng lệ nhớ con
Anh hùng Nguyễn Văn lanh cúi mình hôn mẹ Muộn
Nói chuyện với các đoàn viên thanh niên tham gia buổi giao lưu, Thượng tá Hoàng Hoan, nguyên Phó Chỉ huy về chính trị của Trung đoàn công binh 83 Quân chủng Hải quân chia sẻ: "Đối với nhiệm vụ xây dựng đảo có những khó khăn như sóng to gió lớn, rất khó cho tàu vận chuyển nguyên vật liệu đi xây dựng trên đảo. Nước ngọt dùng cho sinh hoạt, xây dựng ở đảo cũng quý hơn vàng. Anh em chia nhau, chắt chiu từng giọt nước... Những chúng tôi luôn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tôi muốn nói với các bạn trẻ hôm nay hãy luôn phấn đấu để đóng góp sức mình cho sự phát triển của đất nước và sẵn sàng nhận bất cứ nhiệm vụ nào của Tổ quốc. Đồng thời, luôn nêu cao tinh thần cảnh giác cách mạng".
Các đoàn viên thanh niên chăm chú lắng nghe từng câu chuyện trong suốt buổi giao lưu "Hướng về Trường Sa thân yêu"
Hàng trăm đoàn viên thanh niên có mặt tại buổi giao lưu đã xem qua những thước phim tư liệu quý giá về Trường Sa, đã được nghe những nhân chứng sống kể lại trấn chiến bảo vệ đảo Gạc Ma 1988. Ngày ấy, nhiều bạn trẻ bây giờ chưa ra đời, hay còn rất nhỏ. Ngày ấy, nhiều cán bộ chiến sĩ Hải quân ta đã anh dũng hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ và mãi mãi tuổi thanh xuân.
Chia sẻ với PV Dân trí, bạn Trương Thị Ngọc Phương, chuyên viên Ban Tuyên giáo Thành đoàn Đà Nẵng nói: "Chúng tôi luôn tự hào về truyền thống yêu nước của dân tộc. Nhất là hôm nay, khi được nghe được thấy thế hệ đi trước đã anh dũng kiên cường bảo vệ biển đảo Trường Sa, một phần lãnh thổ không thể tách rời của Việt Nam. Với bản thân, tôi nguyện luôn phấn đấu, mong đóng góp một phần công sức của mình, dù là nhỏ bé, để góp phần cho sự phát triển kinh tế - xã hội của đất nước".
Theo Dantri
Giây phút bất tử ở Gạc Ma Lúc ấy Thiếu úy Trần Văn Phương, người sau đó hy sinh trong khi bảo vệ cờ Tổ quốc cắm trên đảo Gạc Ma, còn động viên anh em rằng: "Vợ mình sắp sinh nhưng mình vẫn sát cánh cùng anh em, vì đây là máu thịt Việt Nam!". Không ai được lãng quên! Hôm nay (14/3), những cựu binh và thân nhân...