Trước ngày đưa tôi về ra mắt, anh thú nhận từng có vợ
Anh và cô ấy tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của hai bên gia đình. Vậy nhưng, cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài được hai năm, theo lời anh là do những bất đồng trong cuộc sống không thể hài hòa.
ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, công việc ổn định, được nhiều người nhận xét là nhanh nhẹn, khéo léo. Tôi tự nhận mình rất mạnh mẽ, nhiều khi cứng đầu, sống khá lý trí, trải qua hai mối tình nhưng đều dang dở. Tôi tin vào mối nhân duyên ở đời, vậy nên sau hai cuộc chia tay không khóc lóc sướt mướt hay quỵ lụy như nhiều bạn bè, đơn giản nghĩ rằng có duyên nhưng không nợ.
Tôi gặp anh là người yêu hiện tại (hơn tôi hai tuổi) từ hồi giữa tháng tám vừa rồi. Lúc đầu, cả hai đều ấn tượng về nhau bởi cách nói chuyện. Sau đó tụi tôi thường liên lạc qua điện thoại, Facebook rồi những buổi hẹn hò cà phê. Dần dần cảm mến, chia sẻ cùng nhau nhiều chuyện, từ cuộc sống, công việc, gia đình, bạn bè… Anh là người biết quan tâm tới tôi, tạo cho tôi sự tin tưởng. Rồi chúng tôi yêu nhau.
Video đang HOT
Tôi đã gặp một số người họ hàng nhà anh, theo lời anh họ đều có ấn tượng tốt về tôi. Hai đứa tôi sống và làm việc ở Hà Nội, dự tính cuối tuần này sẽ về nhà anh ra mắt gia đình, sau đó về nhà tôi. Cách đây hai ngày, anh chat với tôi và nói sự thật mà anh bảo đã rất đau khổ khi phải kìm nén. Anh sợ nói ra sẽ mất tôi nhưng vì giờ sắp về nhà ra mắt, anh không muốn tôi phải nghe chuyện này qua người thứ ba.
Anh từng có bảy năm sống trong miền Nam. Năm 2008, anh gặp và mến một cô gái người Cần Thơ trong chuyến công tác. Trở về Vũng Tàu, anh và cô ấy vẫn liên lạc qua điện thoại rồi yêu nhau. Cuối năm đó, cha mẹ cô ly hôn, cô theo mẹ ra Vũng Tàu sinh sống. Anh và cô tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của hai bên gia đình. Vậy nhưng, cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài được hai năm, theo lời anh là do những bất đồng trong cuộc sống không thể hài hòa.
Cô là người thích mua sắm chưng diện, Tết về nhà anh ở miền Bắc nhưng không biết làm gì (anh là con trưởng, cháu đích tôn), cô cũng không có khả năng làm mẹ. Anh bảo hồi cưới cô, anh ngộ nhận, tưởng đó là tình yêu (chủ yếu liên lạc qua điện thoại), lại được sự thúc giục của hai bên gia đình và mẹ cô cũng hứa hẹn với anh nhiều điều. Lúc đầu, do trục trặc giấy tờ nên hai người tổ chức cưới mà không làm được giấy đăng ký kết hôn. Về sau cô giục thì anh lần lữa vì đã nhận ra những bất hòa.
Năm 2010, họ chia tay trong thỏa thuận khi anh vẫn là “trai chưa vợ” còn cô là “gái chưa chồng”. Cuối năm 2013, anh ra Bắc và họ chính thức cắt liên lạc. Thú thực, khi nghe anh bảo “anh đã cưới cô ấy làm vợ”, tôi cảm giác như trái đất này đang đổ sập. Vậy nhưng tôi vẫn không thể khóc được, tỉnh táo đọc tiếp những lời anh thú nhận. Lúc đó, tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc tại sao anh lại đối xử với mình như thế? Tại sao đến lúc gần về nhà anh, anh mới nói ra?
Tôi biết cuộc đời này chẳng có gì không thể xảy ra, vậy nhưng vẫn không thể tin có một ngày mình lại rơi vào tình cảnh như thế. Tôi không biết có nên tin tưởng ở anh, một người từng đổ vỡ vì những bất hòa trong cuộc sống hôn nhân? Liệu nếu tiếp tục yêu và cưới anh, một lúc nào đó vợ chồng bất hòa, anh có đem so sánh tôi với vợ cũ? Liệu anh đổ vỡ một lần rồi sẽ có lần thứ hai như lời của những người anh, người chị từng chia sẻ với tôi từ trước?
Tôi có nên giấu bố mẹ chuyện anh từng có vợ? Có nên tạm hoãn chuyến về ra mắt gia đình anh vào cuối tuần theo kế hoạch hay vẫn tiếp tục để tìm hiểu thêm về anh rồi quyết định? Xin cho tôi những chia sẻ từ các anh chị và các bạn. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Đơn giản thôi mà...
"Lớn đầu rồi mà chuyện gì cũng chạy về méc mẹ là sao? Hãy tập giải quyết chuyện của mình vì mẹ chẳng sống đời để mà lo lắng mãi cho con...". Câu nói của ba nửa như trách móc nửa như khuyên răn khiến em bỗng thấy buồn. Mẹ đang bệnh, thế mà em cứ mang chuyện giận hờn của tụi mình ra khóc kể...
Mà nghĩ cho kỹ thì có chuyện gì đâu! Vợ chồng cãi nhau chỉ vì anh thích ăn cá kho, còn em thì thích chiên giòn. Mâm cơm dọn lên, nói qua, nói lại riết rồi quy thành quan điểm, nhận thức, thế là giận hờn, bỏ cơm, chạy về nhà mẹ. Những lần trước, mẹ nghe rồi tỉ tê khuyên giải. Em biết mình đúng chỗ nào, sai chỗ nào, phải hóa giải ra sao... Cứ như vậy mà em không chịu lớn lên cùng với cuộc hôn nhân của mình.
Lấy chồng 2 năm nhưng chưa bao giờ em có cảm giác mình là một bà chủ trong gia đình. Thậm chí, em chẳng nghĩ đến chuyện phải sinh con vì sợ phải bầu bì, mang nặng đẻ đau rồi xấu xí. Em nghĩ lấy chồng cũng giống như ăn cơm, uống nước. Nghĩa là đến một độ tuổi nào đó thì phải lấy chồng. Chính vì vậy mà em không hình dung được những vấn đề phức tạp của hôn nhân khi hai con người phải sống cùng nhau, phải ngày ngày chứng kiến và chấp nhận những sự khác biệt.
Đôi lúc em tự hỏi tại sao khi yêu nhau, em chẳng nhận ra anh có những tật xấu rất khó chấp nhận? Còn anh cũng không thấy em có những điều khó ưa đến đáng ghét? Chúng mình chẳng kịp nhìn thấy rõ nhau thì đã đòi cưới xin, chồng vợ. Phải chi được làm lại từ đầu, em sẽ chờ thêm vài năm nữa để mình thật sự trưởng thành, thật sự sẵn sàng cho một cuộc sống "độc lập, tự do"...
Nói gì thì nói, từ giây phút này, em sẽ "tự giải quyết" những vấn đề giữa chúng ta, sẽ bắt đầu suy nghĩ "từ chính tổ ấm" của mình. Đơn giản thôi mà, từ nay, trên mâm cơm sẽ có cả cá kho và cá chiên giòn. Thế là ổn chứ gì, phải không chồng?
Theo VNE
Có cái gọi là "cung cô độc", "tướng ế chồng"? Trước đây tôi không tin vào tướng số nhưng nay thì đã nhìn nhận lại từ kinh nghiệm của chính bản thân. Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, ngoại hình khá, nếu không nói là cũng khá xinh đẹp. Thế nhưng đến giờ tôi vẫn "phòng không chiếc bóng". Tết vừa rồi, tôi đi xem bói, thầy phán rằng, tôi cao số,...