Trước mặt tôi là tháng ngày ảm đạm
Tôi không biết phải đối diện với anh ra sao trước sự thật này? Chẳng lẽ lại dễ dàng tha thứ như lời cô ta van xin? Còn không thì tôi biết làm gì để trả thù một người phụ nữ có hoàn cảnh đáng thương như vậy?
ảnh minh họa
Cách nay 1 tuần, tôi tình cờ phát hiện tờ biên lai chuyển tiền trong ví của anh. Có lẽ là anh chưa kịp cất vì cuối năm lu bu liên hoan, nhậu nhẹt. Thật tình là tôi không có thói quen “kiểm soát” thu nhập của chồng vì hằng tháng, anh đều làm tròn nghĩa vụ: Lãnh lương xong là rút ra, đưa ngay cho vợ không thiếu một đồng như đã thỏa thuận giữa hai vợ chồng.
Tiền lương anh đưa, chủ yếu là lo đóng tiền trường, học thêm và mọi thứ liên quan đến chuyện học hành của cô con gái út. Phần còn lại trong nhà, cả lúc cô con gái đầu chưa đi làm, tôi phải lo hết. Tôi không hề so bì, bởi đó là mức đóng góp do tôi đề xuất khi anh có công việc ổn định cách đây mấy năm. Còn tôi may mắn có chỗ làm tốt, lương cao, giờ có thêm cô con gái đầu đi làm phụ giúp nên chẳng phải nặng nề về kinh tế gia đình.
Thế mà giờ đây, tự dưng tôi thấy lòi ra cái biên nhận anh gởi tiền cho một địa chỉ lạ hoắc. Nếu đó là địa chỉ của ba mẹ hay các anh em chồng, tôi không hề thắc mắc bởi đó là trách nhiệm anh phải làm trong phần thu nhập của anh, tôi không có quyền can dự như nguyên tắc sống của mình. Đằng này, tên người nhận là một phụ nữ, mà lại ở một nơi mà cái đầu vốn nổi tiếng là nhớ dai của tôi không tài nào nhớ nổi dù tôi đã vắt óc cả đêm…
Đêm đó, tôi đã đi ra, đi vô mấy lần; hết nhìn anh ngủ lại ngắm nghía cái biên nhận. Ngày tháng ghi trên đó còn mới tinh, có nghĩa là anh vừa mới gởi trong ngày… Người nhận tiền là ai, là ai? Câu hỏi đó hành hạ tôi suốt đêm.
Hôm sau, khi anh đi làm, tôi quyết định khám phá điều bí mật đang khiến mình đau đầu. Tôi phát hiện trong tận cùng ngăn bàn làm việc của anh có một xấp biên lai giống như vậy. Thời điểm tờ biên lai đầu tiên cách đây 6 năm. Nghĩa là lúc đó, anh vẫn còn thất nghiệp sau khi đi xuất khẩu lao động về.
Hàng trăm câu hỏi nảy sinh trong đầu tôi. Mấy năm ở nước ngoài, không lẽ anh đã có người khác? Tại sao cứ phải chu cấp cho người ta suốt từ đó tới giờ? Nếu không liên quan thì hà cớ gì lại phải chịu trách nhiệm như vậy?
Video đang HOT
Tôi quyết định phải đến cái nơi ghi trong tờ biên nhận. Tôi nhất quyết phải điều tra ra ngọn nguồn… Và tôi đã gặp người phụ nữ ấy. Cô ta trẻ hơn tôi rất nhiều, đang sống với người mẹ già trong một căn nhà nhỏ ở một huyện miền núi của tỉnh Quảng Nam. Điều đáng nói là, cô ta còn có một đứa con nhỏ khoảng 6-7 tuổi. Thằng bé bị di chứng chất độc da cam…
“Em với ảnh làm chung một nhà máy… Mấy năm bên đó thì cũng có qua lại, nấu ăn chung nhưng lúc sắp hết hợp đồng về nước thì mới ở chung… Em không biết mình có thai vì đã uống thuốc ngừa thai… Đến khi phát hiện thì đã hơn 5 tháng, không bỏ được. Em cũng khổ lắm, nhất là khi biết cháu bị bệnh… em không muốn sống nữa…”. Cô ta vừa khóc, vừa kể sau khi đã biết tôi là ai.
Tôi nhìn cô gái ấy, lòng trống rỗng. Chỉ còn mấy ngày nữa là Tết rồi, có lẽ số tiền anh gởi chưa tới nên không thấy cô ta sắm sửa gì trong nhà. Tôi móc bóp, lấy toàn bộ tiền mặt có trong đó đưa cho cô ta: “Em cầm lấy, sắm sửa mọi thứ cho tươm tất một chút. Thật tình, chị cũng không biết tính sao. Chuyện này… thật ngoài sức tưởng tượng của chị…”.
Chỉ nói được vậy rồi tôi nghẹn lời. Còn cô ta thì bật khóc thành tiếng. Cô xin lỗi tôi, mong tôi tha thứ cho hai người, nhất là cho anh vì thật ra, giữa họ chỉ là sự thiếu vắng của hai người khác phái trong khi xa nhà chứ không có tình yêu.
Trên đường về, tôi đã đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Tôi không biết phải đối diện với anh ra sao trước sự thật này? Chẳng lẽ lại dễ dàng tha thứ như lời cô ta van xin? Còn không thì tôi biết làm gì để trả thù một người phụ nữ có hoàn cảnh đáng thương như vậy?
Trước mặt tôi là những ngày ảm đạm nhất của cuộc đời. Tôi thật sự không biết phải làm gì .
Theo VNE
Không dám yêu anh vì đã từng sống thử
Tôi yêu Hoàng nhưng không dám đến với anh vì đã sống thử với Minh suốt 4 năm qua.
Trước đây tôi cũng chỉ nghĩ tình cảm của chúng tôi như quán trọ bên đường, lúc nào mỏi chân thì ngồi nghỉ lại, lúc nào thấy khỏe khoắn thì đi tiếp. Chính vì vậy chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề cưới xin, cũng không quan tâm tìm hiểu lai lịch, quá khứ, hoàn cảnh gia đình của nhau.
Mỗi khi chúng tôi cần nhau thì alô và gặp. Khi thì ở nhà trọ của tôi, lúc ở chỗ anh. Nhiều khi hai đứa quần nhau đến mệt nhoài sau cả tháng không gặp. Tôi không gọi Minh, anh cũng chẳng gọi cho tôi. Người ngoài nhìn vào vẫn nói chúng tôi là một đôi nhưng tôi vẫn có một cảm giác rất chông chênh.
Ngoài cái giường thì hình như chúng tôi chẳng có gì gắn kết. Có lần tôi nghe phong thanh Minh có vợ ở quê nhưng tôi cũng không hỏi anh bởi giữa chúng tôi đã có một giao ước bất thành văn: Không xâm phạm những góc khuất của nhau. Có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi đã kéo dài mối quan hệ này đến 4 năm.
Nhưng bây giờ, bỗng dưng mọi thứ thay đổi. Trong tôi bỗng trào lên cảm giác thèm muốn có một gia đình với chồng và những đứa con. Cái cảm xúc ấy rõ ràng nhất sau lần tôi đi nghỉ mát với công ty. Lần đó tôi đã tận mắt chứng kiến điều mà người ta gọi là hạnh phúc. Vợ chồng chị phó giám đốc và 2 đứa con, họ quấn quýt bên nhau và lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười. Anh chồng luôn tranh thủ nắm lấy tay vợ mỗi khi có dịp. Hai đứa con, đứa lớn 18, đứa nhỏ 12 rất ngoan ngoãn lễ phép. Chúng "tố" với mọi người ở nhà ba mẹ còn "mùi mẫn" hơn thế. Nhìn vào ánh mắt những thành viên trong gia đình ấy dành cho nhau, tôi cảm nhận được hạnh phúc của họ là có thật chứ không phải ngụy tạo. Tôi thèm được ở vào vị trí người vợ ấy...
Và rồi điều đó đã đến. Mọi chuyện thật tình cờ như có bàn tay xếp đặt của số phận. Tôi gặp Hoàng trên chuyến xe về thăm nhà cách đây 6 tháng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau. Câu chuyện giữa hai người xa lạ kéo dài đến khi xe dừng bến. Anh xin số điện thoại của tôi. "Hôm nào về trên đó, anh sẽ gọi cho Như"- anh nói như vậy khi chia tay.
Thế nhưng không chờ về Sài Gòn mà ngay hôm đó anh đã gọi cho tôi hỏi thăm về nhà có vui không và kể về chuyến đi công tác của mình. Ngày nào cũng vậy cho đến khi về lại Sài Gòn thì chúng tôi gặp lại nhau. Có một điều rất lạ ở Hoàng là khi ngồi với anh, tôi thấy trong lòng rất vui. Khi nghe anh nói chuyện, tôi có cảm giác thật ấm áp, tin cậy.
Anh kể về mình, về gia đình, về tuổi thơ vất vả và công việc hiện nay. Thậm chí, anh kể cả chuyện mình đã từng có một người bạn thanh mai trúc mã nhưng sau đó cô ấy bệnh và qua đời. Chuyện đó xảy ra đã 4 năm, đúng với thời gian mối quan hệ giữa tôi và Minh. Đến nay Hoàng vẫn chưa có người yêu. Năm nay anh 29 tuổi, là kỹ sư tin học tại một công ty lớn ở thành phố. Anh khoe công ty mình có sinh hoạt tập thể cuối tuần rất vui và mời tôi đến chơi. Sau mấy lần từ chối, cuối cùng tôi cũng đến và thấy ở công ty, Hoàng rất được mọi người quý mến.
Tôi chẳng hiểu tại sao, tất cả những điều đó cộng lại khiến tôi có ấn tượng rất tốt về anh; tôi hay nghĩ ngợi xa xôi, thậm chí nhiều khi rất nhớ anh. Tôi kể cho Hoàng nghe về gia đình, về làng quê và những năm tháng đẹp đẽ của mình. Tôi cũng hay kể công việc và bạn bè ở công ty cho anh nghe. Duy có một điều tôi giấu anh là người đàn ông đã hiện diện trong cuộc đời tôi 4 năm qua.
Tôi rất khó xử trong mối quan hệ này. Có lần tôi thử mấy ngày liền không nhắn tin, không gọi cho Hoàng, nhưng những hôm đó, tôi thấy mình chẳng còn là mình, không muốn ăn, không muốn chơi, chẳng muốn nói cười... Vậy là tôi lại nhắn tin trả lời hàng loạt câu hỏi của anh bị dồn ứ mấy hôm. Hoàng vui như một đứa trẻ và bảo chưa bao giờ thấy vui như vậy.
Tôi nhận ra là mình đã yêu Hoàng nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng với anh (Ảnh minh họa)
Hai chúng tôi lại đi cà phê với nhau. Vừa trông thấy anh, tôi thấy tim mình đã đập rộn ràng. Hôm đó, Hoàng nói với tôi rằng, kể từ sau khi bạn gái anh mất đi, tôi là người phụ nữ đầu tiên anh nghĩ nhiều đến như vậy. "Anh rất tin vào số phận. Lần đầu tiên gặp em anh có cảm giác rất lạ, y như thể mình đã biết nhau lâu lắm rồi. Hình như anh yêu em đấy nhóc ạ"- Hoàng khẽ nắm tay tôi. Tôi run bắn người đến nỗi anh hoảng hốt xin lỗi vì nghĩ đã đường đột khiến tôi sợ hãi... Trong khi đó, tôi lại thấy có lỗi với anh...
"Em sao vậy? Lúc này anh thấy em rất khác"- có một bữa, Minh đột ngột hỏi. Tôi không trả lời ngay. Anh sốt ruột giục: "Nói anh nghe coi?". Nói gì bây giờ? Có gì để nói đâu? Chỉ là tôi ngày càng nghĩ nhiều đến một người đàn ông khác... "Em thấy mối quan hệ của chúng ta thật tẻ nhạt, nếu không nói là mù mịt"- cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Minh tròn mắt: "Nó vẫn như từ trước đến nay mà? Hay là...".
Anh nhìn tôi dò xét. Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Em muốn thay đổi. Hãy trả lời thẳng thắn cho em biết, anh có yêu và muốn lấy em không?". "Sao tự dưng hôm nay em hỏi kỳ vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ giữ nguyên hiện trạng sao?"- Minh né tránh. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Bây giờ em không muốn như vậy nữa. Anh trả lời em đi, có lấy em không?". Minh kéo tôi lại gần: "Cứ như từ trước tới nay, anh thấy cũng rất hạnh phúc mà". Tôi xô anh ra: "Sao anh cứ tránh né như vậy? Nếu hôm nay anh không có câu trả lời thì xem như chúng ta không còn quan hệ gì nữa".
Khi nói những điều này, tôi vẫn mong Minh có một câu trả lời dứt khoát cho tôi: Hoặc là anh có tình cảm và muốn tiếp tục, hoặc anh sẽ viện lý do gì đó để nhân tiện cắt đứt với tôi. Thế nhưng cả hai khả năng đều không xảy ra. Anh chỉ bảo tôi cho anh thêm thời gian. "Cái đó thì em không còn nữa"- tôi nói dứt khoát.
Minh lại nhào tới ôm lấy tôi vào kéo vào trong. Nhưng lần này tôi quyết thoát ra. Tôi gạt mạnh tay anh: "Em muốn chia tay. Em không muốn kéo dài mối quan hệ dở dở, ương ương này nữa". Nói rồi tôi bỏ ra ngoài.
Khi tôi quay về thì Minh đã đi. Tối đó anh nhắn cho tôi: "Anh nhớ em quá". Tôi không trả lời. Hôm sau anh lại nhắn: "Anh ghé thăm em nhé?". Tôi im lặng. Minh lại gọi, lại nhắn. Tin nhắn gần đây nhất tôi nhận được của anh là: "Chúng ta giải thoát cho nhau nhé". Tôi gọi cho Minh để hỏi rõ chuyện này thì anh bảo: "Anh nghĩ kỹ rồi, một khi em đã nói như vậy thì em đã có quyết định, anh không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của em".
Chỉ vậy rồi chúng tôi chia tay. Thật nhẹ nhàng y như thể trước đó giữa hai đứa không hề có 4 năm yêu đương, ân ái... Cảm giác của tôi lúc đó là chống chếnh, hụt hẫng nhưng sau đó lại thấy thật bình an.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tự do. Thế nhưng tôi lại vướng vào những rắc rối khác do chính mình gây ra. Tôi nhận ra là mình đã yêu Hoàng nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng với anh vì quá khứ sống thử 4 năm qua. Có thể anh nói yêu tôi vì hoàn toàn không biết tôi đã từng thuộc về một người đàn ông khác.
Nếu sự thật này bị phơi bày, liệu anh có dám nói yêu tôi nữa hay không?
Theo VNE
Khuyên con trai nên "thử" trước khi cưới Chứng kiến nhiều cảnh chạy chữa vô sinh khốn khổ mà không mang lại kết quả tốt đẹp nào, nhiều bà mẹ có con trai đến tuổi lấy vợ rất lo lắng. Để giải quyết mối lo này, nhiều bà mẹ khuyến khích con trai mình "thử trước", tránh chuyện "tịt ngòi". "Sau khi yêu nhau hai tháng, chúng tôi đã quyết định...