Trước khi đi làm về chồng vẫn tạt qua tranh thủ “làm tý” với tình nhân
Thì ra mỗi chiều anh nói dối đi đá bóng, đi uống bia với bạn để đến nhà tình nhân tòm tem, no xôi chán chè rồi mới về nhà. Tôi thực sự bàng hoàng và sững sờ trước sự thật nghiệt ngã này.
Thời gian này tôi đang ở nhà mẹ đẻ vì cú sốc vừa qua mà chồng đã gây ra. Cứ nghĩ tới nước mắt tôi lại ứa ra, chẳng làm nổi việc gì. Giờ tôi thực sự thấm thía nỗi đau của các bà vợ, ông chồng bị bạn đời phản bội.
Tôi kết hôn đến nay cũng được 7 năm rồi, chúng tôi có với nhau 1 cậu con trai năm nay bắt đầu vào lớp 1. Nó thông minh, đẹp trai và da trắng. Nó như bản sao của bố nó vậy.
Ngày trước khi chưa quen anh, tôi cũng là cô gái thuộc diện hoa khôi, người theo đuổi tôi không ít. Nhưng ngày đó tôi lo học không yêu ai cho đến khi gặp anh. Anh là người chín chắn, đàng hoàng và rất phong độ, nam tính.
Chúng tôi yêu nhau được gần 3 năm thì kết hôn, hai đứa sánh bước bên nhau ai cũng nói cặp đôi trai tài, gái sắc. Nhiều khi đưa chồng đi mua quần áo, ngắm anh từ phía sau, tôi giật mình rằng: “Chồng mình có vóc dáng đẹp quá”. Anh cứ trẻ mãi không già, càng ngày càng phong độ, còn tôi, tôi sinh con xong cũng có già đi đôi chút. So với anh tôi vẫn trẻ hơn, nhưng phụ nữ mà, luôn lo sợ đủ điều. Tôi sợ mình sẽ nhanh già hơn chồng.
Tôi thấy bạn bè tôi nhìn chồng với ánh mắt thèm thuồng, vì anh không chỉ đẹp trai mà còn đảm đang hay vào bếp nấu ăn với vợ. Có lẽ bước qua cái tuổi 30, người phụ nữ mặn mà hơn nhưng cũng có nhiều cái lo sợ hơn khi mà nhan sắc của họ bắt đầu tàn phai còn chồng thì ngày càng phong độ.
Và cái điều tôi lo lắng cũng tới, nói thật bao lâu nay tôi rất yêu và tin tưởng chồng. Nhưng dạo gần đây thấy anh về muộn hơn nên tôi cũng khá bất an, tôi hỏi thì anh bảo sau giờ làm anh đi uống với anh em vài cốc bia, có hôm anh bảo đi đá bóng. Thấy chồng ôm cả bộ đồ thể thao đi và lúc về cũng mặc nó nên tôi cũng tin.
Video đang HOT
Cách đây mấy hôm, em trai tôi vô tình đi về ngang cơ quan chồng, thấy anh ấy cũng đang đi về cách xe em tôi một quãng. Nó đuổi theo thì thấy anh rẽ đường khác, nó cố chạy cho kịp để rủ anh đi uống bia nhưng tại đường tắc quá. Đi một quãng thì bỗng thấy anh dừng chân trước một ngôi nhà 2 tầng. Có một cô gái chạy ra đón anh tươi cười, nó theo dõi thì thấy họ âu yếm nhau đi vào nhà.
Em trai gọi cho tôi hỏi anh rể về chưa, tôi bảo chồng gọi nói đi đá bóng nên chưa về. Nói rồi nó tắt máy, tôi cũng nghĩ chắc nó hỏi anh rể về chưa để qua ăn cơm xem đá bóng. Tôi mời nó qua thì nó kêu bận. Hôm sau nó tiếp tục theo dõi, khi biết chính xác chồng tôi ngoại tình thì nó mới báo cho tôi biết.
Tôi thực sự không thể tin nổi sau giờ làm chồng nói dối để tranh thủ qua nhà tình nhân để hú hí. Khi bị bắt tại trận, anh lắp bắp xin lỗi, còn cô tình nhân bị ăn hai cái bạt tay đỏ cả má. Em trai tôi còn dọa sẽ khiến cô ta mất việc.
Tôi về nhà ôm con, dọn đồ qua nhà ngoại luôn vì quá sốc, quá đau đớn và mất hết cả niềm tin. Em trai tôi đồng ý để chị về bên nhà vì từ bé nó với tôi thân thiết gì cũng kể cho nhau nghe. Dù chồng có nói gì tôi cũng chẳng muốn nghe nữa, tóm lại mọi thứ với tôi giờ trở nên vô nghĩa. Hiện tại đầu óc tôi trống rỗng, tim như ngàn mũi đâm vào vậy, gia đình mà tôi luôn tự hào là đây ư? Tôi nên làm gì với nó đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Blogtamsu
Bi kịch đời tôi bắt đầu khi vợ không chịu ký vào đơn ly hôn
Chỉ chờ có thế, vợ tôi đã khóc lu loa lên rằng tôi bênh nhân tình, đánh vợ. Cô ấy gào khóc thét lên, kêu trời kêu đất khiến nhiều người tò mò vây lại xem.
Lúc đầu vợ tôi tưởng người quen ôm con giúp tôi, nên khách sáo chào hỏi. Về sau vợ tôi biết cô ấy là nhân tình của tôi, đang sống cùng tôi, thế là vợ tôi nổi cơn điên lao về cô ấy.
Năm 26 tuổi tôi kết duyên với một người phụ nữ bằng tuổi. Nhưng cuộc hôn nhân chẳng được bao lâu, từ khi cưới về chúng tôi liên tục cãi nhau. Cô ấy chê tôi kém cỏi, lương thấp và hay dằn vặt tôi vì không thể cho cô ấy cuộc sống vật chất cô ấy muốn. 2 năm sau cô ấy bỏ đi để lại tôi và đứa con vừa mới tròn 5 tháng tuổi. Cô ấy nói, cô ấy muốn đi tìm cuộc sống sung sướng và hạnh phúc hơn. Ở với người đàn ông như tôi khiến cô ấy nhọc nhằn vất vả và xấu hổ với chị em bạn bè.
Con khát sữa, tôi lại là kẻ vụng về lóng ngóng nên tháng đầu sau khi mẹ bỏ đi, thằng bé gầy quắt queo. Thời gian đó tôi không đi làm, chỉ suốt ngày ở nhà chăm con nhưng con nhớ mẹ, khóc hoài không dứt. Mẹ tôi thì ở xa, lại đang mắc bệnh thoái hóa đốt sống nên không thể chăm con giúp tôi được. Thế nên chỉ hai bố con tôi vật vã qua ngày. Rồi mọi chuyện cũng ổn định hơn khi một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà tôi.
Cô ấy hơn tôi bốn tuổi và cũng đã qua một đời chồng. Cô ấy bỏ chồng vì anh ta nghiện rượu và thường xuyên đánh đập cô ấy. Rời khỏi nhà chồng, cô ấy tay trắng, một mình vừa đi bộ vừa đi nhờ xe lên tới thành phố đã là một chuyện không tưởng rồi. Cô ấy không có chỗ để ngủ nên thường nằm nhờ vỉa hè cửa hàng người khác. Đến hôm gặp tôi là đã trải qua 4 đêm bụng đói đi ngủ ngoài đường rồi. Nghe chuyện của cô ấy, lại thấy mặt mũi cô ấy hiền lành, thật thà nên tôi bảo cô ấy về nhà tôi ở tạm mà tìm việc. Lúc đầu cô ấy còn chối, sau thì cũng đồng ý vì không biết đi đâu.
Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn cô ấy ôm con mà tôi ứa nước mắt.
Tôi sắp xếp cho cô ấy ngủ ở một giường nhỏ cách giường bố con tôi một tấm ván gỗ. Từ ngày cô ấy về, căn nhà có sức sống hẳn lên. Nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, cơm dù đơn giản nhưng ngon lành. Đặc biệt là cu con nhà tôi cũng dần lên cân và bớt quấy khóc rất nhiều. Thấy cô ấy đi tìm không được công việc nào tốt, tôi bàn với cô ấy ở nhà trông con cho tôi đi làm. Tôi nghỉ việc ở công ty đã 2 tháng rồi nên cũng sốt ruột. Trước khi giao con cho cô ấy, tôi đã tịch thu chứng minh thư bằng cách giả vờ bảo cô ấy đưa để đi đăng ký tạm trú. Tôi làm vậy cũng là để phòng thôi chứ thật tình thì tôi rất tin tưởng cô ấy.
Cô ấy sống với tôi được gần 2 tháng thì chúng tôi đi quá giới hạn của hai người dưng. Thú thật là từ lúc vợ bỏ đi, tôi đã lâu không được gần gũi phụ nữ. Bởi vậy, trước một người phụ nữ khá đẹp, lại chịu khó, hiền lành và chăm sóc con mình tận tình, tôi đã không khỏi xao lòng. Thời gian đó, tôi chỉ ao ước cô ấy trở thành vợ tôi nên sau khi tôi ngỏ ý muốn giữ cô ấy lại, chúng tôi đã chính thức ngủ chung giường.
Chúng tôi sống với nhau không hề xảy ra mâu thuẫn nào mà chỉ có thương nhau nhiều hơn. Cả hai cũng đã lỡ dở một lần nên lần này chúng tôi rất trân trọng nhau. Ngoài việc trông con, cô ấy còn bán thêm đồ ăn sáng ở ngay trước cổng khu tập thể chúng tôi ở. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn cô ấy ôm con mà tôi ứa nước mắt. Cô ấy còn hát ru con rất khẽ như sợ tôi tỉnh giấc. Nhìn cách cô ấy chăm thằng bé, tôi biết cô ấy cũng ao ước một đứa con lắm. Theo cô ấy kể, hồi cô ấy lấy chồng được 3 tháng thì có bầu, nhưng bị chồng đánh làm sẩy thai. Từ đó đến khi bỏ chồng, cô ấy cố gắng giữ không để có con nữa. Cô ấy sợ con sinh ra sẽ lại khổ giống cô ấy.
Cô ấy khóc bảo tôi cho cô ấy đi, tôi không đồng ý vì không biết để
cô ấy đi đâu.
Cô ấy sống với tôi được 8 tháng thì thình lình vợ tôi trở về. Lúc đầu vợ tôi chưa biết trong nhà có thêm người khác nên ra sức cầu xin tôi tha thứ. Vợ tôi nói rằng rất nhớ con, cảm thấy có lỗi với tôi nên đã trở về. Vợ tôi xin tôi cho cô ấy cơ hội chuộc lại lỗi lầm với bố con tôi.
Mặc kệ vợ nói rất nhiều nhưng tôi không hề động lòng. Một người phụ nữ đã dám từ bỏ đứa con mới 5 tháng tuổi để theo đuổi hạnh phúc của bản thân thì làm sao có thể chỉ một câu xin lỗi là đủ. Tôi còn chưa biết giải quyết ra sao thì người phụ nữ đang sống với tôi, đi chợ về. Lúc đầu vợ tôi tưởng người quen ôm con giúp tôi, nên khách sáo chào hỏi. Về sau vợ tôi biết cô ấy là nhân tình của tôi, đang sống cùng tôi, thế là vợ tôi nổi cơn điên lao về phía cô ấy túm tóc, đánh.
Tôi phải đặt thằng bé ngồi một chỗ để vợ tôi không đánh cô ấy. Trong lòng tôi chỉ xót cô ấy, cô ấy gầy yếu hơn vợ tôi nên bị vợ tôi cào xước má, giật mất một nắm tóc. Vì ngăn mãi không được nên tôi đã giơ tay tát vợ.
Chỉ chờ có thế, vợ tôi đã khóc lu loa lên rằng tôi bênh nhân tình, đánh vợ. Cô ấy gào khóc thét lên, kêu trời kêu đất khiến nhiều người tò mò vây lại xem.
Tối hôm đó, vợ tôi ngồi lù lù trong nhà, lúc nào cũng sẵng giọng chửi cô ấy là hồ ly, cướp chồng, không biết xấu hổ... Còn cô ấy tủi thân rơi nước mắt, lúc nào cũng nép nép ở một góc nhà. Cô ấy khóc bảo tôi cho cô ấy đi, không tôi không đồng ý vì không biết để cô ấy đi đâu. Với lại, tình cảm tôi dành cho cô ấy cũng rất nhiều, tôi sợ cô ấy giận rồi đi mất khiến tôi không tìm được.
Bây giờ tôi rất đau đầu vì chuyện này. Vợ tôi hồi trước chỉ là bỏ đi, chúng tôi chưa đưa đơn ra tòa nên trên luật pháp, cô ấy vẫn là vợ tôi. Nhưng tình cảm của chúng tôi thì đã hết. Song vợ tôi nhất quyết không chịu ký đơn ly hôn. Tôi biết làm thế nào bây giờ hả mọi người? Ai có lời khuyên nào hữu ích cho tôi không?
Theo Phunuvagiadinh
Tôi muốn ôm con đi xa khỏi chồng và nhà chồng Nhiều lúc tôi có cảm giác con tôi như con riêng chứ không phải con của chồng, cháu của ông bà nữa. Có khi ức chế quá tôi la mắng con thì nhà chồng lại nói mát mẻ, tôi là đứa ghê gớm khó chịu. Tôi chỉ ước mình có thể ôm con đi thật xa để không nhìn thấy bất cứ ai...