Trung thu năm nao
Mua cho cô con gái nhỏ một chiếc đèn lồng phát nhạc để chuẩn bị cho trung thu sắp tới, lại chạnh lòng nhớ đến những năm nao…
Ảnh minh họa
Cứ cách rằm tháng Tám độ vài tuần là anh trai lại mua đủ những tấm giấy màu xanh, hồng, chuẩn bị sẵn nan tre để làm đèn ông sao. Giấy màu ngày ấy là những tấm to, được gập lại vuông vức. Giấy mỏng, nhám xịt, không phẳng phiu, bóng bẩy, sặc sỡ được như bây giờ.
Anh trai hì hục cắt, dán, dùng nhựa cây sung hoặc cơm nguội, sau này mới có thêm hồ dán (loại hồ màu trắng dẻo đựng trong những chiếc lọ nhỏ tròn màu đen xám, đặc quánh và phải dùng tay để phết), để kết nối những mảnh giấy đã được đo, cắt trước đó lại với nhau cho thành hình chiếc đèn năm cánh “huyền thoại”.
Đèn ông sao thủ công của anh trai luôn to và đẹp nhất cả xóm, nổi bật nhất trong cái hàng dài đoàn quân đi rước đèn ấy. Hai chị em thường được anh trao nhiệm vụ cầm đèn đi rước, nhớ những lúc lỡ lạc nhau, chỉ cần giơ cao chiếc đèn đầy khác biệt ấy lên, là sẽ tìm thấy nhau.
Tôi cũng nhớ cái sự háo hức đợi đến trung thu của những đứa trẻ trong làng, còn cách cả tháng mới đến ngày vui mà đã hội hè bàn bạc nhau từ trước. Đứa này đứa kia tranh nhau thao thao bất tuyệt kể về những kỷ niệm của mình, và hứa hẹn năm nay sẽ chơi trung thu hoành tráng ra sao. Tất cả đều chung cảm xúc đợi chờ, mong ngóng và cầu cho ngày rằm đừng mưa.
Có vẻ như ông trời nghe thấu lời nguyện cầu của lũ trẻ, nên trung thu chẳng mấy khi làm mưa. Trăng mười lăm tròn, sáng vằng vặc, soi rọi cả đoàn quân dài trùng điệp. Quê tôi khi ấy chẳng có múa lân, chỉ biết đến rước đèn và chia kẹo thôi, nhưng cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Thiếu nhi trong làng rước đèn ngày ấy có khi dài đến cả gần cây số, từng tốp cứ nối đuôi nhau đi vòng quanh những con đường quen thuộc, vừa đi vừa ríu ra ríu rít trò chuyện.
Video đang HOT
Lâu lâu có quản ca cất lên bài hát nào đấy, cả đội lại cùng nhau hát hò vang trời. Những bài hát cứ truyền miệng nhau, không phải cố học mà trẻ con đứa nào cũng thuộc làu làu, đợi dịp là ngân nga.
Đám trẻ con vừa thi nhau hát, vừa hãnh diện giơ chiếc đèn của mình lên cao, hòa vào dòng người. Đèn khi ấy phần nhiều vẫn là đèn năm cánh làm bằng giấy kiếng màu đỏ, xanh và nan tre, rồi có thêm đèn bằng ống bơ cũ, hay đèn lồng giấy được những đứa trẻ nhà khó khăn hơn tự chế. Miễn có đèn là được, tự làm hay được bố mẹ mua cho, đều thần kỳ như nhau. Vài ba đứa rước đèn chưa xong, không cẩn thận cầm nghiêng, khiến nến cắm phía trong lẹm vào giấy, đèn cháy, mếu máo đến là thương.
Đoàn rước đèn đi đến đâu cũng được người lớn đứng bên cạnh đường chờ đón, có đôi ba bậc phụ huynh vui chí còn nhập hội theo chung. Ước chừng đến giờ, cả đội quân lại kéo nhau về sân trước của Ủy ban xã để đón trận mưa kẹo từ đoàn thanh niên. Nhận kẹo từ xã, rồi lại chia nhau rồng rắn về nhà ông xóm trưởng. Cái thời đấy chưa có nhà văn hóa xóm, nên nhà bác xóm trưởng gần như trở thành tụ điểm họp hành của cả làng, là nơi chia kẹo cho các cháu nhân dịp trung thu. Mỗi đứa một nắm kẹo, có khi người lớn chia không đều, mấy đứa còn tị nạnh nhau vì thiên vị nọ kia.
Tuổi thơ khi đó, có kẹo là niềm vui thích tột cùng. Có được nắm kẹo trung thu trong tay, là hạnh phúc lây lan cả mấy ngày sau. Những cảm xúc bình dị như thế, ngày nay đã không còn nữa. Lớn rồi, xa nhà, trung thu dường như chỉ còn là ký ức, là ngày hội của những điều xưa cũ. Nhưng luân thường cuộc đời vốn là thế, nhớ hôm qua nhưng đừng quên vui với ngày hôm nay.
Theo Dân Trí
Rớt nước mắt khi biết vì sao nửa đêm chồng lại ra ngoài
Tôi định bụng tối nay về sẽ giả vờ ngủ rồi lén dậy bắt quả tang chồng. Vẫn như mọi đêm, tầm 1 giờ sáng anh nhẹ nhàng dậy và mở cửa đi ra ngoài. Tôi rón rén đi theo và sự thật khiến tôi chết lặng khi thấy anh...
Bấy lâu nay tôi vô tâm không hiểu được tấm lòng của chồng giờ biết được sự thật rồi lại thấy thương anh nhiều hơn. Chúng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chồng tôi là một người khá chu đáo, ân cần. Đi làm xong là về nhà chứ không thấy la cà đâu cả. Hai vợ chồng có thói lúc nào cũng đi ngủ cùng một lúc và chồng luôn ôm tôi trong vòng tay. Có một hôm, nửa đêm tôi trở mình dậy nhưng không thấy chồng đâu, cứ nghĩ là chắc anh đang đi vệ sinh nên tôi lại lăn ra ngủ tiếp. Tính tôi được cái dễ ăn dễ ngủ, cứ đặt lưng là ngủ không biết gì. Nhưng để ý mấy hôm tỉnh giấc đều không có chồng bên cạnh nên tôi cũng đâm ra nghi ngờ. Ban đầu nghĩ anh ra ngoài đi vệ sinh nên tôi cứ nằm chờ. Chờ mãi cũng không thấy chồng vào, tôi lọ mọ dậy đi tìm.
Đi qua phòng vệ sinh cũng không thấy, tôi bắt đầu hoang mang, đúng lúc tôi bước xuống cầu thang thì cũng là lúc chồng đi lên. - Anh làm gì mà dậy giữa đêm hôm vậy? - Ừ anh đi lấy cốc nước. - Nước ở trên phòng mình cũng có mà, sao phải xuống tầng 1. - Anh muốn hút điếu thuốc nhưng sợ con với em không ngủ được nên xuống bếp, thôi mình ngủ tiếp đi em, mai còn đi làm. Tôi không tra hỏi nữa nhưng lòng đầy nghi hoặc, sao chồng lại hút thuốc giữa đêm nhỉ? Liệu có phải công việc anh có trục trặc gì không, hay là... anh lén đi gặp người đàn bà khác.
Cả ngày hôm sau, tôi đi làm mà người cứ như trên mây, không thể tập trung vào công việc được. Tôi định bụng tối nay về sẽ giả vờ ngủ rồi đi bắt quả tang chồng. Hôm đó hai vợ chồng lại đi ngủ đúng giờ, chồng ôm mình ngủ như mọi lần. Nhưng đến tầm 1 giờ sáng anh nhẹ nhàng dậy và mở cửa đi ra ngoài. Lúc này mình hồi hộp lắm, mình rón rén dậy đi theo. Ai ngờ bước chân mình khựng lại khi thấy chồng ngồi xuống phòng khách mở laptop và bắt đầu gõ gõ. Mình tin chắc anh ấy làm gì mờ ám, có thể là chát chít cho cô nào đấy. Ý nghĩ này khiến mình điên tiết lên:
- Anh làm gì ở đây vào cái giờ này, có phải anh đang chát cho con nào không? Anh đang ngoại tình sau lưng em đúng không?
- Sao em không ngủ mà lại xuống đây? Em nói linh tinh gì thế?
- Em không dậy đi theo anh thì làm sao em biết được chồng mình nửa đêm lén lút đi chát chít với gái.
- Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.
Tôi không buồn nghe anh giải thích nữa mà xông vào xem màn hình máy tính. Tôi bất ngờ khi không thấy trang Facebook hay cái gì liên quan đến trò chuyện mà trước mắt tôi là những bản word bằng tiếng anh, tiếng việt.
- Thế này là thế nào? Anh đang làm gì vậy?
- Anh nói với em rồi mà em cứ suy diễn linh tinh. Anh đang nhận việc làm thêm, hôm trước vô tình gặp người bạn, người đó hỏi anh có nhận dịch sách không. Họ trả thù lao khá cao nên anh đã nhận. Sắp đến trung thu rồi, anh muốn đưa vợ con đi chơi 1 chuyến, tại mấy năm rồi chúng ta chưa đi đâu. Anh muốn làm giữa đêm vì khá yên tĩnh với lại anh sợ em và con không ngủ được nên xuống đây làm. Ai ngờ bị em phát hiện ra, anh xin lỗi.
Nước mắt tuôn ra, tôi thấy nghẹn đắng ở họng khi biết sự thật. Tôi ôm lấy anh rồi xin lỗi:
- Đồ ngốc sao không nói với em, sao anh lại thức đêm hôm làm gì lại ảnh hưởng sức khỏe.
- Tại dạo này cơ quan anh nhiều việc, với lại dịch thế này anh sẽ không quên vốn tiếng anh mình từng học.
- Mình đi ngủ đi, anh đừng dịch nữa.
Anh muốn đưa mẹ con em đi chơi thì mình đi công viên hoặc khu vui chơi là đủ rồi. Anh thức đêm hôm ốm ra thì em càng lo lắng hơn. Nói rồi tôi bắt chồng tắt máy đi ngủ, đêm nằm tôi lặng lẽ nhìn ngắm chồng mà rớt nước mắt. Thấy thương anh nhiều quá, vậy mà tôi còn nghi ngờ suy diễn lung tung trong khi anh luôn lo nghĩ cho vợ con. Tôi thật có lỗi.
Theo Một Thế Giới
Cứ yên tâm, "ấy" mà to thì không lo gì chết đói Nhan sắc của tôi chỉ thuộc dạng trung bình, da ngăm ngăm, ngực bé, mông lép, nói thật là trông cũng không vừa mắt. Tôi sinh ra trên một mảnh đất khô cằn nghèo khó, từ nhỏ đã phải đi chăn trâu cắt cỏ, tuổi thơ gắn chặt với luỹ tre làng, cứ nghĩ cuộc đời sẽ trôi đi như nhiều phụ nữ...