Trung thu không về và nỗi ân hận khôn nguôi của người chồng bội bạc
Cô ấy chỉ đáp lại một chữ “Vâng”. Tôi ôm cả tình nhân và con trai trong lòng, không biết rằng chữ “Vâng” đó là lời cuối cùng tôi được nghe từ vợ mình.
Đêm trung thu, giữa tiếng trống và tiếng lũ trẻ hò vang dưới đường, tôi ngồi lật giở lại từng trang trong cuốn nhật ký của vợ, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi. Cái ngày hội của đoàn viên, của niềm vui và nụ cười lại là ngày giỗ của em và con…
Cách đây 4 năm, tôi đang có trong tay tất cả, gia đình, sự nghiệp, mọi thứ đều viên mãn. Vợ tôi là nhà giáo, em hiền lành, thục nữ và lúc nào cũng chỉ nghĩ cho gia đình. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nghĩ cho chồng và gia đình chồng nhiều hơn cả bản thân mình như em. Em không hay nói, chỉ âm thầm làm mọi thứ, âm thầm đến mức tôi chẳng hay biết gì cả.
Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nghĩ cho chồng và gia đình chồng nhiều hơn cả bản thân mình như em (ảnh minh họa)
Em trai tôi kinh doanh thất bát, vợ tôi đứng ra lo liệu, dàn xếp với các bên chủ nợ, còn lấy danh dự của mình để đi vay tiền trả nợ. Chuyện này mãi sau đó rất lâu tôi mới biết. Em là dâu trưởng nên trách nhiệm những ngày hiếu hỉ, cúng giỗ đều nặng nề nhưng chưa bao giờ tôi thấy em kêu ca. Các cụ trong họ tôi khó tính là thế mà mỗi khi nhắc đến em đều chỉ vuốt râu cười hài lòng.
Có người vợ tốt như vậy đáng lẽ tôi phải biết đường mà giữ gìn. Vậy mà không, chính tôi đạp bỏ tất cả.
Chúng tôi lấy nhau đã lâu mà chẳng có con. Đi khám, bác sỹ nói rằng vợ tôi có chút vấn đề, cần thời gian chữa trị. Là con trai trưởng, dù bố mẹ tôi hiểu và thông cảm nhưng tôi vẫn thấy bứt rứt trong người khi mãi không có con. Chuyện chăn gối của vợ chồng cũng vì áp lực đó mà nhạt nhẽo hẳn. Tôi không còn hứng thú với vợ nữa, đôi khi việc lên giường với em tôi coi là nghĩa vụ.
Đúng lúc ấy tôi gặp lại tình cũ. Ban đầu chúng tôi chỉ là gặp mặt, uống nước, trò chuyện nhưng sau khi nghe cô ấy tâm sự về gia đình gặp trắc trở, về nỗi bất hạnh làm dâu nhà giàu, tôi lại muốn ôm lấy cô ấy vào lòng. Chúng tôi lao vào nhau không gì ngăn cản được. Và rồi, cô ấy có thai.
Video đang HOT
Tình cũ giấu tôi, không cho tôi biết, thậm chí còn kiên quyết không gặp mặt tôi. Mãi đến khi tôi gặp được thì cô ấy đã bụng bầu 8 tháng rồi. Nhà chồng đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì không tin đó là con cháu nhà họ. Tôi bèn thu vén thuê cho cô ấy một căn nhà tập thể cũ để sinh sống.
Ngày tình cũ sinh con, tôi túc trực bên cạnh, là con trai, thằng bé giống y hệt tôi. Dù biết mình mang tội lỗi, tôi vẫn thấy hạnh phúc trong lòng.
Có con riêng, tôi càng lơ đễnh chuyện gia đình, lấy cớ bận rộn công việc để về nhà muộn. Những đêm gần 12 giờ tôi mới về, nhìn mâm cơm nguội ngắt, biết chắc vợ lại bỏ bữa, tôi thấy có lỗi nhưng không biết phải làm sao.
Trung thu năm đó cũng là ngày con trai tôi tròn 1 tuổi. Tôi đã hẹn với tình cũ sẽ tổ chức tiệc lớn cho con trai. Cùng ngày đó, vợ tôi lại gọi điện mong tôi về sớm vì có chuyện quan trọng muốn nói. Lời vợ tôi rất tha thiết, khác hẳn mọi ngày nên tôi có chút lưỡng lự, thế nhưng vì lời hẹn với con trai, tôi đành khước từ, nói rằng bận lắm không thể về sớm được. Tôi cứ đinh ninh tầm 11 giờ gì đó từ nhà tình cũ về là vừa, có chuyện gì khi ấy vợ chồng nói với nhau cũng được.
Tôi khuỵu xuống khi nhìn thấy chúng, gào khóc gọi tên vợ đến ngất đi (ảnh minh họa)
Nào ngờ, đêm đó vui quá, cả tình cũ và con trai đều nằng nặc không cho tôi về. Tôi đành nhắn tin cho vợ nói quá chén với đồng nghiệp nên say quá không về được. Cô ấy chỉ đáp lại một chữ “Vâng”. Tôi ôm cả tình nhân và con trai trong lòng, không biết rằng chữ “Vâng” đó là lời cuối cùng tôi được nghe từ vợ mình.
Cô ấy tự tử, ngay trong đêm. Tập hồ sơ để trên bàn, trong đó có phiếu siêu âm vợ tôi mang thai được 3 tháng. Tôi khuỵu xuống khi nhìn thấy chúng, gào khóc gọi tên vợ rồi đến ngất đi.
3 ngày sau, tình nhân đến tìm tôi, quỳ xuống xin tôi tha thứ. Tôi bàng hoàng khi nghe cô ấy kể rằng chính cô ấy đã đưa con tới gặp vợ tôi, mong vợ tôi để tôi đến với cô ấy.
- Em nói với chị ấy rằng, hãy để anh lựa chọn, hãy vì hạnh phúc của anh. Đêm Trung thu ấy, anh ở bên em… anh chọn em… có lẽ vì thế mà chị ấy… chị ấy… – Cô ấy không thể nói hết câu, cứ thế khóc nấc lên.
Tôi nghẹn đắng nơi cổ họng, chỉ bảo nhân tình đi về trước đi. Tôi không trách cô ấy. Tôi là người có tội lớn nhất. Chính sự bội bạc của tôi đã đẩy vợ đến bước đường cùng. Vợ tôi không phải người phụ nữ mạnh mẽ, bao lâu nay cô ấy quán xuyến mọi việc giỏi giang đến vậy cũng là vì tin tưởng vào tình yêu của tôi mà thôi.
Từ đó đến nay đã 4 năm, tôi vẫn chu cấp tiền cho con trai hàng tháng nhưng không thể đón mẹ con họ về nhà mình. Căn nhà chỉ một mình tôi sống hoang vắng đến lạ nhưng tôi không chịu được việc có người phụ nữ khác bước vào đây. Tội lỗi tôi mang, tôi phải trả giá…
Theo Một Thế Giới
Muốn ly hôn chồng bội bạc nhưng lòng vẫn còn yêu anh
Ngày ngày nhìn anh ở bên người khác mà không quan tâm gì đến mình tôi thật sự không chịu nổi.
Tôi 30 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng. Chồng 33 tuổi, giám đốc một công ty xây dựng với quy mô nhỏ. Chúng tôi kết hôn được gần 2 năm và hiện có một cô con gái 9 tháng tuổi. Thời gian đầu mới cưới chúng tôi rất hạnh phúc vì có thời gian dài 5 năm để yêu nhau, luôn nghĩ ở tuổi này chúng tôi đã đủ chín chắn để làm cha làm mẹ.
Ảnh minh họa
Trước khi yêu tôi anh chỉ là công nhân bình thường, nhà anh lại nghèo, lương nhiều khi không đủ chi tiêu, lo cho gia đình. Rồi tôi đến với anh, lương không cao lắm nhưng cũng lo cho anh được một phần. Tôi khuyến khích anh đi học đại học, rồi ra nhận công trình để làm riêng thay vì đi làm công ăn lương cho người ta. Từ mối quan hệ của mình tôi giới thiệu cho anh làm, giúp anh hồ sơ giấy tờ với khách hàng vì những công việc đấy anh không rành. Cứ thế hai chúng tôi động viên nhau cố gắng làm kiếm tiền để sau này cưới nhau rồi sẽ có điều kiện lo cho con cái hơn.
Khoảng một năm sau anh thành lập công ty và cũng là tôi lo phần quản lý công việc kế toán cho anh, dù rằng tôi vẫn đi làm và phần lớn khách hàng của anh là dựa vào mối quan hệ của tôi mà có. Có những lần công ty anh thiếu tiền, về kêu tôi xoay tiền dùm. Hai năm sau chúng tôi cưới nhau, trong thời gian yêu và sau đám cưới tôi thấy anh là người chồng tốt, luôn yêu thương chăm sóc vợ, đi chơi ở đâu cũng chở vợ đi cùng hoặc anh muốn mua cái gì mới cho hai vợ chồng anh đều hỏi ý kiến tôi. Tôi đã rất hạnh phúc vì có được người chồng như anh, vừa biết làm ăn, ngoại hình cũng khá và đối xử với gia đình tôi rất tốt, nhất là anh luôn quan tâm đến bố mẹ tôi.
Chúng tôi quyết định sinh con, anh thường nói thích con gái hơn vì con gái thương bố mẹ hơn nhưng tôi lại thích con trai hơn. Sau đó tôi siêu âm là con gái, anh rất vui, lúc nào cũng chăm sóc, làm tất cả mọi việc dùm tôi. Thời gian mang thai, tôi bị nghén rất nhiều, vẫn cố gắng đi làm để phụ anh về tài chính vì lúc đó anh mới thành lập công ty được hơn 2 năm, còn nhiều khó khăn. Lúc đầu rất khó khăn mà lương của tôi cũng ở mức đủ chi tiêu cho cả gia đình nên tiền anh làm ra chủ yếu để phục vụ cho việc mở rộng công ty mà thôi.
Gần đến ngày sinh gia đình kêu tôi về quê để sinh em bé. Được tháng đầu tiên anh thường xuyên hỏi thăm, tháng sau số lần gọi về thưa dần đi và chúng tôi hay cãi nhau vì cho rằng anh không quan tâm đến mẹ con tôi. Đến lúc con được hơn 3 tháng thì tôi bắt anh về đón mẹ con tôi vào, dù anh không đồng ý, nói là con còn nhỏ và tôi còn yếu, cứ ở ngoài đó cho ông bà ngoại chăm, tôi cương quyết không chịu. Mới vào được một tuần tôi đã thấy anh có biểu hiện khác nên để ý thấy anh hay mang theo điện thoại bên người, thường đi ăn nhậu nhiều hơn, ngày nào cũng đi từ sáng đến khuya mới về mặc mẹ con tôi lủi thủi ở nhà.
Tôi nghe hàng xóm và những người bạn của anh nói anh có quen một cô gái, hay chở cô ta đi chơi với bạn bè anh và còn đưa cô ta về nhà của chúng tôi nữa. Cô ta nhỏ hơn tôi 2 tuổi, dân thành phố, nhà cũng khá giả và xinh đẹp, lại sành điệu hơn tôi nhiều. Tôi đã nói chuyện với anh, anh nói không có, chỉ là bạn bè nên chở nhau đi chơi là chuyện bình thường.
Rồi tôi bắt gặp anh ở chỗ làm của cô ta, anh còn đi xe của cô ta về nhà nữa nhưng cứ tôi nói ra là anh lại chửi thậm tệ. Sau đó anh thường xuyên đi qua đêm, nói rằng anh nhậu say ở lại nhà bạn không về được. Con ốm đau anh cũng chưa một lần đưa đi bác sĩ, anh bảo đã đưa tiền nuôi con rồi, việc còn lại là của tôi. Thời gian đó đối với tôi thật kinh khủng, mỗi lần nghe thông tin gì giữa anh và cô ta là tôi lại bị ngất. Có người hàng xóm mới chuyển đến trong thời gian tôi về quê còn nghĩ cô ta là vợ anh, còn tôi là họ hàng đến ở nhờ.
Sau đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau, gia đình hai bên biết chuyện, nói với cả hai nhưng anh vẫn nói không có gì hết. Miệng thì nói không có gì nhưng anh lại nhiều lần nhắn tin bắt tôi ly dị, anh còn dùng nhiều cách để tôi ly hôn, lý do là anh không còn thương tôi nữa, chúng tôi không hợp nhau và giờ ai cũng nghĩ anh ngoại tình nên anh thấy xấu hổ lắm.
Anh nói với gia đình sẽ ly hôn tôi rồi lấy người khác giàu hơn và đẹp hơn tôi. Đến giờ anh còn dọn một ít quần áo đến nhà cô ta nữa. Tôi chịu không nổi thì viết đơn ly hôn đưa anh, lúc đầu anh không chịu ký sau đó tôi nói chuyện với cô bồ của anh, bảo cô ta khuyên chồng tôi ký đi thì anh mới chịu ký. Sau ngày hôm đó anh không đi qua đêm nữa, thường về nhà hơn, chơi với con nhiều hơn và đem công việc của anh về nhà bắt tôi làm.
Giờ anh nói với tôi là không phải tôi muốn ly hôn là được đâu. Anh nói thương con, không muốn con phải khổ nên kêu tôi giờ im lặng mà sống vì con, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai hết. Tôi biết anh vẫn còn qua lại với cô ta và hứa hẹn sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta.
Cách đây mấy ngày tôi vô tình thấy cô ta nhắn tin cho anh, hờn trách anh là hứa mà không làm, sao để cô ta chấp nhận cảnh sống thế này. Tôi chụp lại tin nhắn và đưa anh xem thì anh lại tiếp tục nói không có và nói họ nhắn gì kệ họ, tôi muốn nói thì đi nói với cô ta chứ đừng nói với anh. Anh bắt đầu chửi đánh tôi (gần đây anh hay cho tôi mấy cái tát), đập luôn cái điện thoại đắt tiền của anh. Qua hôm sau anh lại đối xử bình thường với tôi như không có chuyện gì.
Giờ đây tôi nghĩ anh đang muốn kéo dài thời gian chứ không muốn ly hôn ngay vì sợ mang tai tiếng. Có người nói với tôi cứ cố gắng sống rồi đến lúc cô bồ của anh không thấy anh ly hôn sẽ buông anh ra, lúc đó anh sẽ quay về với mẹ con tôi. Rất khó để làm điều đó, ngày ngày nhìn anh ở bên người khác mà không quan tâm gì đến mình tôi thật sự không chịu nổi. Tôi muốn ly hôn và đủ khả năng để nuôi con nhưng còn yêu anh và hơn hết tôi sợ con mình không có cha. Giờ tôi nên làm gì mới đúng đây? Có nên chấp nhận im lặng sống với anh để con mình có tình thương của cha mặc cho anh muốn làm gì thì làm không? Mong mọi người cho tôi ý kiến.
Theo Hoa/Ngoisao
Trung thu năm nao Mua cho cô con gái nhỏ một chiếc đèn lồng phát nhạc để chuẩn bị cho trung thu sắp tới, lại chạnh lòng nhớ đến những năm nao... Ảnh minh họa Cứ cách rằm tháng Tám độ vài tuần là anh trai lại mua đủ những tấm giấy màu xanh, hồng, chuẩn bị sẵn nan tre để làm đèn ông sao. Giấy màu...