Trung Quốc biến đổi nền kinh tế châu Phi như thế nào?
Thương mại ở châu Phi đã thay đổi đáng kể trong 20 năm qua và Trung Quốc hiện là nhà cung cấp hàng hóa hàng đầu cho hơn 30 quốc gia ở châu lục này.
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trong một chuyến công du châu Phi. Ảnh: Reuters
Theo trang tin Zerohedge.com mới đây, năm 2000, Trung Quốc chỉ là nguồn nhập khẩu hàng đầu của một số nước châu Phi như Sudan, Gambia, Benin và Djibouti. Hơn 20 năm sau, siêu cường châu Á này hiện là nhà cung cấp hàng hóa hàng đầu cho hơn 30 quốc gia trên “lục địa đen”.
Mối quan hệ Trung Quốc – châu Phi đã được thúc đẩy mạnh mẽ trong hai thập kỷ qua. Báo cáo từ chuyên gia nghiên cứu của Statista về Angola, Kenya và Tanzania, bà Julia Faria nêu rõ: “Giá trị xuất khẩu của Trung Quốc sang các nước châu Phi đã tăng từ 5 tỷ USD lên 110 tỷ USD”.
Tuy nhiên, đó không chỉ là thương mại một chiều: “Xuất khẩu của châu Phi sang Trung Quốc cũng tăng, mặc dù với tốc độ chậm hơn. Năm 2020, tổng giá trị xuất khẩu sang Trung Quốc đạt gần 62 tỷ USD, dù bị ảnh hưởng bởi đại dịch COVID-19. Nhu cầu lớn về nguyên liệu thô của Trung Quốc ngày càng được đáp ứng bởi các nhà cung cấp ở châu Phi, với kim ngạch xuất khẩu đạt khoảng 14 tỷ USD vào năm 2020″.
Không chỉ là mối quan hệ thương mại đơn thuần, Trung Quốc còn là nhà đầu tư nước ngoài lớn nhất ở châu Phi trong nhiều năm nay. Ngoài ra, quốc gia này còn là nguồn tài trợ 25% cho cơ sở hạ tầng ở lục địa này vào năm 2018.
Theo chuyên gia về các thị trường mới nổi Jason Mitchell của Investment Monitor, kể từ năm 2003, dòng vốn FDI hàng năm của Trung Quốc vào châu Phi đã tăng từ 74,8 triệu USD lên 5,4 tỷ USD vào năm 2018. Dòng vốn chảy vào châu Phi đã giảm xuống còn 2,7 tỷ USD vào năm 2019, nhưng sau đó – bất chấp đại dịch COVID-19 – vẫn tăng lên 4,2 tỷ USD vào năm 2020. Vốn FDI của Trung Quốc ở châu Phi đã tăng vọt, gần gấp trăm lần, từ 490 triệu USD năm 2003 lên 43,4 tỷ USD vào năm 2020.
10 quốc gia nhận FDI hàng đầu của Trung Quốc – chẳng hạn như Cộng hòa Congo (DRC) và Nam Phi – chiếm 63% tổng vốn FDI. Vào tháng 11/2021, tại Diễn đàn Hợp tác Trung Quốc – châu Phi ở Dakar, Senegal, Bắc Kinh đã cam kết đầu tư tư nhân trị giá 10 tỷ USD vào châu Phi trong ba năm tiếp theo.
Trung Quốc hiện là đối tác thương mại lớn nhất của châu Phi, chiếm 282 tỷ USD thương mại vào năm 2022. Trung Quốc đã thành lập 25 khu hợp tác kinh tế và thương mại tại 16 quốc gia châu Phi. Các khu hợp tác, có đăng ký với Bộ Thương mại Trung Quốc, đã thu hút 623 doanh nghiệp với tổng vốn đầu tư là 7,35 tỷ USD vào cuối năm 2020, theo Báo cáo thường niên về Quan hệ Kinh tế và Thương mại Trung Quốc – Châu Phi năm 2021.
Các khu hợp tác kinh tế và thương mại ở nước ngoài của Trung Quốc giúp thúc đẩy công nghiệp hóa địa phương trong nhiều lĩnh vực, bao gồm tài nguyên thiên nhiên, nông nghiệp, sản xuất, thương mại và hậu cần.
Video đang HOT
Các công ty Trung Quốc hoạt động trên nhiều lĩnh vực của nền kinh tế châu Phi. Gần một phần ba tham gia vào lĩnh vực sản xuất, một phần tư trong lĩnh vực dịch vụ và khoảng một phần năm trong lĩnh vực thương mại và xây dựng/ bất động sản. Trong lĩnh vực sản xuất, McKinsey ước tính rằng 12% sản lượng công nghiệp của châu Phi – tổng trị giá khoảng 500 tỷ USD/năm – đã được xử lý bởi các công ty Trung Quốc. Về cơ sở hạ tầng, sự thống trị của các công ty Trung Quốc thậm chí còn rõ rệt hơn và họ chiếm gần 50% thị trường xây dựng theo hợp đồng quốc tế của châu Phi.
Tim Zajontz, nghiên cứu viên tại Trung tâm Chính trị Quốc tế tại Đại học Stellenbosch của Nam Phi, cho biết: “Các khoản đầu tư của Trung Quốc trên khắp châu Phi phục vụ nhiều mục đích khác nhau. Tiếp cận các nguyên liệu thô là một trong số đó, đặc biệt là về dầu thô và các loại khoáng sản khác nhau hay tài nguyên chiến lược như coban, lithium và đất hiếm, những thứ cần thiết trên toàn cầu để sản xuất pin và chip”.
Theo nhà nghiên cứu trên, các khoản đầu tư khác của Trung Quốc vào châu Phi cũng nhằm tìm kiếm thị trường theo nghĩa vốn được đầu tư một cách chiến lược để mở ra thị trường bán hàng mới cho hàng hóa Trung Quốc. Ví dụ, các công ty Trung Quốc đã giành được thị phần thống trị trong thị trường điện tử và công nghệ thông tin của châu Phi trong vòng chưa đầy một thập kỷ.
Hiện tại, hơn 10.000 công ty Trung Quốc đang hoạt động trên khắp lục địa châu Phi và kể từ năm 2005, giá trị của doanh nghiệp Trung Quốc ở đó đã lên tới hơn 2.000 tỷ USD, với 300 tỷ USD đầu tư hiện tại. Châu Phi cũng đã vượt qua châu Á để trở thành thị trường lớn nhất cho các dự án xây dựng ở nước ngoài của Trung Quốc.
Ông Zajontz cho rằng ảnh hưởng kinh tế của Trung Quốc ở châu Phi chắc chắn sẽ trở nên lớn hơn trong tương lai. Trong suốt 20 năm qua, Trung Quốc đã hướng tới lục địa này để lấy nhiều tài nguyên thiên nhiên và năng lượng mà họ thiếu. Tuy nhiên, trong thập kỷ tới, Trung Quốc sẽ đầu tư nhiều hơn vào các doanh nghiệp có trụ sở tại châu Phi để phục vụ các thị trường châu Phi đang phát triển nhanh chóng.
Hai lý do khiến Mỹ có thể mất vị trí trung tâm tài chính thế giới vào tay Trung Quốc
Các chuyên gia cho rằng vị thế trung tâm tài chính toàn cầu của Mỹ đang bị lung lay do lòng tham của các công ty và chính sách tự làm hại bản thân của chính phủ.
Người dân mua sắm tại một siêu thị ở Glendale, California, Mỹ ngày 12/1/2022. Ảnh: AFP/TTXVN
Theo đài RT, một thông tin ngày 12/2 của Reuters cho biết tỷ lệ đầu tư trái phiếu chính phủ Trung Quốc đã tăng trong tháng 1.
Thông tin này được đưa ra sau thông tin lạm phát tháng 1 ở Mỹ đang ở mức xấu, cho thấy các nhà đầu tư đang chuyển sang Trung Quốc để tự bảo vệ mình trước lạm phát và các đợt tăng lãi suất sau đó.
Đây chỉ là điều bất thường hay một phần của xu hướng ngày càng tăng khiến Trung Quốc có thể vượt Mỹ trở thành trung tâm tài chính toàn cầu?
Nhiều chuyên gia đã từng cảnh báo về xu hướng Mỹ có thể mất vị trí trung tâm tài chính toàn cầu vào tay Trung Quốc.
Ông Ray Dalio, sáng lập viên Bridgewater, từng nhận định với tờ Financial Times: "Trung Quốc đã có các thị trường vốn lớn thứ hai thế giới và tôi nghĩ cuối cùng họ sẽ cạnh tranh để có vị trí là trung tâm tài chính thế giới".
Ông Dalio đã đưa ra nhận định trên khi Trung Quốc hoạt động hiệu quả trong lĩnh vực này năm 2020. Ngoài ra, cần lưu ý rằng đại dịch COVID-19 là một thách thức nghiêm trọng đối với vị thế cường quốc trên thế giới của Mỹ. Các yếu tố khác, bao gồm cả những sai lầm cơ bản về chính sách của chính phủ, cũng đang cản trở vị thế thống trị tài chính của Mỹ.
Trước hết, phản ứng của chính phủ trong phòng chống COVID-19 đã tác động đến nền tài chính Mỹ. Kể từ cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, giá trị khoản vay nước ngoài của Mỹ đã giảm dần vì các bên nước ngoài mất niềm tin vào các nhà hoạch định kinh tế Mỹ. Nhưng năm 2020 đã chứng kiến tình trạng suy giảm thực sự.
Năm đó, khi Trung Quốc cố gắng kiềm chế đợt bùng phát COVID-19 đầu tiên, nước này lần đầu tiên dẫn đầu thế giới về vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI), mặc dù FDI toàn cầu đã giảm xuống. Vào năm 2021, trong khi Mỹ đã giành lại vị trí đầu bảng với con số hơn 300 tỷ USD, thì Trung Quốc cũng tăng trưởng ổn định và lập kỷ lục mới với 173,48 tỷ USD.
Nhưng ngay cả khi Mỹ chỉ coi năm 2020 là một sự cố thì xu hướng FDI tại Trung Quốc gia tăng là không thể phủ nhận. Một báo cáo tháng 1 của Citigroup, dựa trên ba cuộc khảo sát do Phòng Thương mại Mỹ ở Trung Quốc, Phòng Thương mại EU ở Trung Quốc và Tổ chức Ngoại thương Nhật Bản thực hiện, cho thấy Trung Quốc là điểm đến đầu tư ưa thích của nhiều tập đoàn. Trong số các lý do được đưa ra là khả năng phục hồi chuỗi cung ứng của Trung Quốc và việc kiểm soát hiệu quả COVID-19.
Một phần lớn cũng liên quan đến các chính sách kinh tế và tiền tệ mang tính nền tảng khác của Chính phủ Mỹ. Như đã nêu trước đây, giá trị mà nước ngoài cho Mỹ vay đã giảm dần kể từ năm 2008 do sự quản lý nền kinh tế kém. Điều quan trọng cần lưu ý là phản ứng của Ngân hàng Dự trữ Liên bang (FED) đối với lạm phát (tăng lãi suất và hạ nhiệt nền kinh tế) có thể sẽ không giúp ích được gì.
Người dân mua sắm tại một chợ ở Washington, DC, Mỹ, ngày 8/2/2022. Ảnh: AFP/TTXVN
FED cho rằng nếu tỷ giá tăng, mọi người sẽ tiêu ít tiền hơn và lạm phát sẽ giảm xuống. Cho tới nay, lạm phát đang tăng vọt do nhu cầu tiêu dùng bị dồn nén từ đại dịch mà không được đáp ứng. Do đó, FED muốn làm giảm lạm phát. Tuy nhiên, đồng thái này chưa tính tới một động lực chính gây ra lạm phát tại Mỹ: thiếu cạnh tranh.
Giá cả đang tăng lên là thực tế không tranh cãi, nhưng sẽ không hợp lý nếu cho rằng giá tăng chỉ do các nguyên nhân như chi phí sản xuất tăng, tiền lương cao hơn hoặc nguyên liệu thô đắt hơn.
Theo báo cáo, tiền thưởng cho các giám đốc tài chính đã tăng 36% vào năm 2021 và nhiều lĩnh vực chính có hàng hóa tăng giá lại đang báo cáo lợi nhuận kỷ lục.
Người ta không tin là có sự trùng hợp khi BP công bố lợi nhuận cao nhất trong 8 năm; Exxon, Chevron và Shell kinh doanh lãi nhất trong 7 năm trong khi giá khí đốt ở mức cao nhất trong 8 năm. Tất nhiên đó không phải là trùng hợp và các quan chức hàng đầu biết điều đó.
Theo các cố vấn kinh tế của Nhà Trắng, bốn trong số các công ty chế biến thịt lớn nhất đã sử dụng sức mạnh thị trường để đẩy giá thịt lên và trả ít tiền cho nông dân trong thời kỳ đại dịch để tăng lợi nhuận lên 300%. Vì vậy, họ biết rằng giá cao không liên quan nhiều đến chuyện lương tăng vọt (thực ra là giảm trong điều kiện thực tế). Thay vào đó, giá cả cao liên quan khá nhiều đến lòng tham của doanh nghiệp mà chính phủ Mỹ không có quyền điều tiết.
Điều này hoàn toàn trái ngược với Trung Quốc. Cục Quản lý Nhà nước về Quy chế Thị trường (SAMR) Trung Quốc đã phạt nặng các công ty lớn vì hành vi độc quyền vào năm 2021, bao gồm cả khoản phạt 2,8 tỷ USD đối với Alibaba. Trung Quốc cũng cập nhật Luật Chống độc quyền lần đầu tiên sau 13 năm vào năm 2021, và sẽ thành lập một Cục Chống độc quyền trong năm nay.
Ngoài việc chuỗi cung ứng của Trung Quốc đã đứng vững nhờ các biện pháp kiểm soát COVID-19, không phải ngẫu nhiên mà lạm phát chỉ số giá tiêu dùng (CPI) của quốc gia này năm 2021 chỉ ở mức 0,9% nhờ thị trường cạnh tranh hơn.
Nhân viên làm tại dây chuyền sản xuất ô tô của công ty Great Wall Motors ngày 19/1 ở Trung Quốc. Ảnh: Getty Images
Tại Mỹ, các chính sách thương mại ngày càng bảo hộ vừa giúp củng cố độc quyền trong nước vừa khiến các nhà đầu tư nước ngoài sợ hãi. Mặc dù ra đời để hỗ trợ đất nước, nhưng các chính sách này sẽ chỉ làm tổn hại Mỹ về lâu dài.
Cựu Bộ trưởng Tài chính Hank Paulson đã nhận định trong một bài viết trên Tạp chí Phố Wall ngày 9/12/2020 rằng vai trò lãnh đạo tài chính của Mỹ đang ngày càng bị thách thức do chịu cạnh tranh gay gắt từ nước ngoài và do các chính sách thiển cận và phản tác dụng trong nước.
Bài báo xuất hiện một ngày trước khi Chỉ số S&P Dow Jones loại bỏ một số công ty Trung Quốc theo sắc lệnh của cựu Tổng thống Donald Trump. Đó là chính sách mà Tổng thống Joe Biden tiếp tục thực hiện và điều mà ông Paulson đặc biệt phản đối.
Mỹ đã loại bỏ các đối thủ cạnh tranh nước ngoài ra khỏi các chỉ số tài chính với cái cớ lo ngại an ninh quốc gia. Điều này đã làm suy yếu môi trường tài chính cởi mở mà Mỹ đã nỗ lực thiết lập hàng thập kỷ qua. Trái lại, Trung Quốc lại đang mở cửa thị trường tài chính vốn bị coi là chặt hơn cho các công ty Mỹ, châu Âu..., mang lại nhiều cơ hội tăng trưởng hơn, trái với những gì Mỹ đang làm.
Hong Kong phát hiện virus SARS-CoV-2 trên bao bì thịt lợn, thịt bò nhập khẩu Nhà chức trách Khu hành chính đặc biệt Hong Kong (Trung Quốc) ngày 22/2 thông báo đã phát hiện virus SARS-CoV-2 trên bao bì nhập khẩu thịt bò đông lạnh từ Brazil và bì lợn đông lạnh từ Ba Lan, đồng thời cam kết sẽ tăng cường kiểm tra thực phẩm nhập khẩu vào đặc khu này. Thịt bò nhập khẩu được bày...