Trừng phạt…
Gã cười phá lên, liêu xiêu câm chai rượu tu ừng ực… Cứ thê cho đên khi, môt bàn tay nào đó giât phăng lây chai rượu của gã rôi hướng thẳng mặt gã mà giáng trọn cả cú đâ.m…
Gã vừa đi loạng choạng, vừa ngước mắt rôi đưa tay chỉ lên trời. Có ba, bôn cái mặt trăng đang nhìn gã. Cô gã bị chặn đứng, ứ bởi hơi rượu, gã khât khừ, ợ môt phát rõ to rôi khua tay búa xua, miêng lè nhè chử.i đông: “Ngay cả mày cũng cười tao à!? Cũng đúng, môt thằng như tao thì làm quái gì có đứa nào tôn trọng. Mày cũng giông nó. Cái mặt trông vành vạnh, đẹp đẽ nhưng đêu… mày đêu, tao đêu, nó cũng đêu”. Dứt lời, gã lại cho cái chai lên miêng mà tu ựng ực cái thứ nước cay sè, bỏng rát cả miêng lưỡi và ruôt gan ây. Gã mặc kê người đi đường nhìn bô dạng của gã, chỉ trỏ, xì xào bàn tán. Dù sao gã cũng tự phong cho mình là thằng đêu, thằng điên thì gã còn cân gì…
Gã cười phá lên, liêu xiêu chạy lại chôp lây vài người lướt qua gã rôi nhằm mặt người ta mà chỉ: “đô này đêu” “cả đô này nữa” “đây nữa này”… Cứ thê cho đên khi, môt bàn tay giât phăng lây chai rượu của gã rôi hướng thẳng mặt gã mà giáng trọn cả cú đâ.m: “Mày vân còn u mê à? Mày làm thê thì mày thay đôi được sô phân mày à? Đô ngu, đô bât tài…”. Gã lôm côm bò dây cô rướn đôi mắt đang mờ đi vì rượu nhìn cho ra cái thằng dám đâ.m vào mặt gã. Gã nhêch mép, rôi ôm mặt khóc rông lên…
Sáng hôm sau, gã nhăn mày, nhíu mặt vì ánh sáng rọi trúng chô gã nằm, soi đúng vào mặt gã. Gã đưa tay lên che mắt rôi ôm lây cái đâu đau như búa bô. Nhỏm người ngôi dây, gã lắc lắc cái đâu vài cái hòng mong thoát khỏi cảm giác váng vât, lâng lâng như người đi trên mây. Liêc đôi mắt nhìn khắp căn phòng môt lượt, gã vân không thê hiêu tại sao gã lại mò được vê nhà và leo lên giường mà nằm chèo queo cho tới tân trưa thê này. Tiêng dép loẹt xoẹt ngoài cửa phòng, núm khóa xoay và bât mở, gã thở dài khi thây Lâm – gã chiên hữu từ khi hai đứa còn nhỏ xíu. Thây gã ngôi đờ đân trên giường không buôn nói, Lâm lại gân ngôi xuông cạnh gã giảng giải: “Mày định chôn vùi cuôc đời mày bằng rượu à? Có đáng không? Mày vì môt ả đàn bà phụ bạc mà bê tha thê này thì không đáng. Nêu môt hai hôm thì được nhưng đã hai tháng rôi, mày nhìn vào gương xem mày giông cái thứ gì? Mày nhìn ra kia kìa…”.
Gã hướng mắt nhìn theo tay bạn, đứa con gái của gã đang ngủ, cô họng vân còn phát ra những tiêng nâc khe khẽ. Gã đa.u xó.t, thờ thân đi lại chô con bé, vuôt ve mái tóc con. Gã nhân ra gã đau môt thì con gái của gã phải chịu đựng gâp mười lân gã. Ây vây mà gã còn dày vò, nhôt con bé vò võ môt mình còn bản thân lê la khắp quán nhâu này đên quán nhâu khác.
Video đang HOT
Gã nào có ngờ khi yêu nhau mặn nồng và những tưởng sông với nhau hạnh phúc đến mức không muốn rời nhau thê mà cuôi cùng cũng chỉ vì nhà cao cửa rông, cuôc sông đê huê, vợ gã đã ngả vào vòng tay gã giám đôc góa vợ. Gã choáng váng, đau khô toan xông vào đán.h cho mụ đàn bà đê tiên ây môt trân cho hả dạ nhưng nhìn đứa con gái ôm rịt lây chân mẹ lại bị mẹ lạnh lùng gạt phắt ra rôi ả vôi vàng kéo vali rời khỏi nhà. Gã như bị té xuông vực thẳm, đâu óc quay cuông. Trái tim gã như tan nát, chân không thể nào đứng vững nữa, gã nhìn đứa con gái gào thét gọi mẹ.
Chế.t lặng đi vài ngày rôi gã lao vào rượu, gã muôn gôt sạch hình ảnh người đàn bà lăn.g loà.n ây ra khỏi đâu. Gã ân hận, vì bản thân mình đã nuông chiều vợ quá mức… để rồi có kết cục như thế này đây. Cứ nghĩ đên nôi đau bị vợ phản bôi, gã như môt kẻ điên loạn. Gã dìm mình vào men rượu, gã muôn trừng phạt mình, trừng phạt sai lâm của gã khi “rước” phải người đàn bà không ra gì, đê rôi giờ đây cuôc đời gã, cuôc đời đứa con của gã bông chôc tăm tôi, khôn đôn… Phút chôc gã kéo theo cả đứa con gái bé bỏng của gã vào vòng xoáy hân thù.
Bây giờ, ngôi ngắm đứa con gái còn chưa đây ba tuôi, gã thây đời mình thât đáng mỉ.a ma.i, gã thây mình là người cha đáng phỉ nhô. Gã lâm bâm, không ngại ngân gọi vợ là “đô gái đĩ, đô chạy theo trai, mày không xứng đáng”. Giọng gã gằn lên như đê cô nuôt trôi những uât hân. Bạn gã như thâu suôt con tim, khôi óc của gã, tiên lại vô vai: “Thê là đủ rôi, đừng mang thêm khô sở cho con bé nữa. Đời có nhân quả, mày không cân làm gì thì đên môt lúc nào đó cô ả cũng phải gánh chịu sự trừng phạt vê mình mà thôi…”. Gã đứng dây, đi vào nhà vê sinh, dùng vòi hoa sen xả nước xôi xả vào mặt, gã đang bắt đâu tỉnh táo lại…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người tình "tội nghiệp"
Hắn sởn hết tóc gáy khi chứng kiến người đàn bà đó chử.i chồng như hát hay giữa chốn đông người. Mới tối qua, trong vòng tay hắn, ả vẫn là "người tình bé nhỏ và tội nghiệp".
Hắn vào siêu thị để mua quà cho cô bồ "đáng thương" của mình. Gần hai tháng chính thức trở thành người đàn ông phản bội vợ đến nay hắn thấy tâm hồn mình tươi tỉnh, phấn khởi như đang độ hồi xuân vậy. Bởi thế mà sau buôi tối qua, gặp người tình, hắn quyết định mua cho cô ả một sợ dây chuyền bằng vàng làm quà...
Hắn gặp cô ả trong một quán cà phê. Ả chủ động xin ngồi cùng bàn với hắn. Câu chuyện bắt đầu cởi mở hơn khi hắn phàn nàn về người vợ "khô như ngói" của mình, còn cô ta thì e ấp: "Chồng em cục súc, chẳng bao giờ nói năng nhỏ nhẹ với em cả. Em tủi thân nhiều lắm". Rồi như những mảnh đời "bất hạnh" gặp nhau, hắn và cô ả nhanh chóng "bắt duyên".
Hắn sống trong tâm trạng lâng lâng như chàng thanh niên lần đầu biết mùi vị của tình yêu. Mỗi khi bên "người tình bé nhỏ" hắn đều mang vợ ra mà so sánh: "Sao vợ mình chẳng bao giờ nói được những câu như rót mât vào tai, cũng chẳng biết chăm chút cho ngoại hình, hiện đại và model như cô ấy. Hình như mình đã sai lầm khi lấy vợ".
Hắn còn thấy xó.t x.a lắm mỗi khi người tình kể nể: "Anh biết không, chồng em thường xuyên mắng mỏ, chử.i bới em. Chẳng bao giờ anh ta nói năng nhẹ nhàng, tình cảm như anh đâu". Ả lúc nào cũng ca tụng: "Anh thực sự là một người đàn ông tuyệt vời. Sao em không gặp anh sớm hơn cơ chứ. Cuộc đời em thật hạnh phúc khi có anh". Hắn nghe mà sướng rung rinh, thấy như mình thực sự là người đàn ông hoàn hảo.
Nói đúng ra hắn cũng không chê trách gì vợ nhiều. Nhưng hắn cứ cảm thấy vợ hắn không đán.h giá, không khớp với hắn, không thấy được rằng hắn đáng giá như thế nào. Bởi thế khi nghe ả nói những lời này hắn cảm giác như ả mới là người phụ nữ nhìn rõ bản chât "sáng như ngọc" của hắn. Ả thât khôn khéo và đáng lây làm vợ.
Có lẽ hắn sẽ mãi đắm chìm trong giấc mộng yêu đương nếu không có buổi chiều "đẹp trời" hôm nay. Hắn thấy trong lòng vui vui, nhớ lời hẹn với người tình. Tan làm, hắn dò dâm đi tìm mua cho cô ả một sợi dây chuyền. Loăng quăng thê nào, hắn tạt vào siêu thị toan "tâu" thêm chút đô nhét tủ lạnh cho ả. Cả siêu thị đông đúc buộc phải tập trung đổ dồn sự chú ý về phía quầy thực phẩm. Ở đó, một người đàn bà ăn mặc thời trang, quay lưng lại với hắn, mụ đứng cạnh một gã đàn ông có vẻ chất phác. Mụ lớn tiếng quát tháo:"Giời ạ, chồng với chả con. Anh không làm cái gì cho ra hồn cả. Quầy thực phẩm giảm giá, đã bảo anh tranh thủ mà chọn tôi tới quầy mỹ phẩm mua mấy thứ. Thê mà đứng đực ra ở đây làm gì. Đô vô tích sự, đô tôn cơm, hao của...".
Hắn lấy làm bực mình ghê lắm. Nhìn cái quầy thực phẩm đông nghịt thế kia khó chen chân vào lắm. Mà cô vợ rõ là chua ngoa, chử.i chồng không biết ngượng là gì. Nhưng rồi hắn toát mồ hôi, đưa tay lên dụi mắt vài lân rôi cô căng ra nhìn kĩ lại. Ôi trời... thì ra là "người tình bé bỏng" của hắn. Hắn không tin vào mắt mình nữa.
Hắn nhanh chóng đê lại giỏ đô ăn đây ắp, đưa tay nắn lại chiêc hôp đựng sợi dây chuyên, hắn im lặng, nhẹ nhàng đi thẳng. Trên đường rời khỏi siêu thị, hắn thây thùng rác, hắn rút điên thoại ra, tháo một chiếc sim chuyên dùng đê gọi cho ả, ném vào thùng rác...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu không tật nguyền Hắn thầm nghĩ: "Sao một người đã viết những điều đẹp đẽ kia, với giọng nói dịu dàng đến chừng ấy mà lại...", hắn hơi rùng mình, lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn và nàng quen nhau qua một diễn đàn trên mạng. Nhìn thấy cái nickname Cô Độc, và vì suýt xoa trước những bài viết, tâm sự của nàng...