Trót “vượt rào”, vợ nguyền rủa tôi đểu cáng
Vì trót “ vượt rào” nên cô ấy mới chịu lấy tôi để rồi nguyền rủa tôi là kẻ đểu cáng. Đọc xong bài viết Vợ chửi bới khinh chồng “yêu” kém……tôi thực sự đồng cảm với nỗi niềm và những đau khổ mà anh phải chịu đựng. Tôi cũng là một người đàn ông, tôi hiểu những ức chế tinh thần mà anh ấy phải chịu đựng dù có thể nguyên nhân không giống nhau. Giờ đây, tôi cũng đang đau khổ và bị giằng xé dữ dội giữa việc có nên ly hôn không hay chấp nhận cảnh sống đầy bi kịch này. Tất cả cũng chỉ vì một lần vượt rào trước khi cưới mà chúng tôi đã có với nhau.
Tôi kết hôn được 3 tháng. 3 tháng của cuộc sống vợ chồng son tưởng chừng như là quãng thời gian ngập tràn hạnh phúc nhưng đối với tôi nó lại là những ngày ác mộng. Tôi muốn ly hôn, muốn chấm dứt cuộc sống vợ chồng ngắn ngủi này. Tôi dường như không thể chịu đựng được việc hàng đêm vợ tôi đay nghiến tôi như một kẻ vô liêm sỉ và cơ hội để chiếm đoạ t cô ấy, ép cô ấy phải lấy tôi.
Tôi yêu đơn phương vợ mình gần 4 năm. Khoảng thời gian đó, tim tôi đau nhói khi thấy cô ấy khổ sở và quằn quại vì gã người yêu Sở Khanh chỉ lợi dụng cô ấy mà thôi. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi đành lòng làm một người đàn ông đứng sau cô ấy, giúp đỡ cô ấy mọi chuyện trong cuộc sống.
Vợ tôi nguyền rủa tôi đã giăng bẫy để chiếm đoạt cô ấy (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cho tới một lần, khi tôi vừa đi nhậu với bạn bè về, cô ấy chạy tới phòng trọ của tôi khóc lóc kêu than bị gã người yêu đánh. Thực sự, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng khi thấy cô ấy phải chịu thiệt thòi như vậy. Đêm hôm đó, cô ấy ở lại nhà tôi và chuyện gì đến cũng phải đến. Trong người tôi có chút hơi men vả lại tôi thực sự yêu cô ấy nên đã không kiểm soát được hành vi của mình. Có lẽ sự cô đơn và những ức chế bên gã người yêu tệ bạc khiến cô ấy không kháng cự hành động của tôi. Chúng tôi đã hòa vào nhau.
Sau đêm đó, cô ấy có bầu. Tôi vui mừng tột độ. Niềm hạnh phúc được làm cha khiến tôi không còn nghĩ ngợi điều gì nữa nhưng cô ấy thì không. Cô ấy bị gã người yêu bỏ, lại mang thai của tôi nên không còn cách nào khác cô ấy đành phải chấp nhận lấy tôi. Tôi đã từng nói với cô ấy rằng tôi sẽ yêu thương và chăm sóc cho cô ấy trọn đời. Đó không phải là lời hứa suông mà là tâm nguyện thực sự của tôi. Nhưng với cô ấy, tôi chỉ là một kẻ lừa đảo.
Đêm tân hôn, tôi quàng tay ôm vợ vào lòng thì cô ấy đẩy ra và khóc lóc: “Anh là đồ đểu, anh muốn chiếm đoạt tôi nên đã dở cái trò khốn ấy để bây giờ tôi bị anh ấy bỏ, phải mang đứa con này và phải lấy anh. Anh nghĩ tôi có thể nào sống hạnh phúc bên một người mà mình không yêu không?”. Từng lời cô ấy nói như trăm nghìn mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi không thể ngờ cô ấy có thể thốt ra những lời cay nghiệt đến như vậy khi mà tình yêu tôi dành cho cô ấy là chân thành.
Tôi muốn ly hôn nhưng lại thương vợ và con (Ảnh minh họa)
Tôi thực sự là một kẻ mê muội vì dù bị nói những lời xúc phạm như vậy tôi cũng không thể nào giận hay chửi mắng cô ấy được. Tôi yêu vợ và yêu con. Tôi tin rằng thời gian sẽ giúp tôi cảm hóa được cô ấy. Nhưng đã hơn 3 tháng trôi qua, ngày nào cô ấy cũng dùng thái độ khinh bỉ để đối diện với tôi. Đêm nào cô ấy cũng tránh xa tôi như một kẻ đểu cáng. Tôi không được gần gũi chính người vợ của mình. Lòng tự trọng trong tôi bị tổn thương sâu sắc, sức chịu đựng cũng đi quá giới hạn. Và tôi muốn ly hôn.
3 tháng cho một cuộc hôn nhân là quá ngắn ngủi. Có lẽ người đời sẽ nguyền rủa tôi là kẻ đểu cáng. Tôi không sợ điều đó, một khi tôi đã muốn thì tôi có thể chấp nhận tất cả. Nhưng tôi thực sự không muốn bỏ cô ấy một chút nào cả. Cô ấy sẽ sống như thế nào khi đang mang đứa con của tôi rồi lại bị chồng bỏ? Con tôi rồi sẽ ra sao? Sai lầm của chúng tôi sao lại trút lên đầu đứa bé tội nghiệp đây? Nhưng nếu cứ sống như thế này thì tôi làm sao mà chịu đựng nổi khi vợ coi chồng như kẻ thù, khi trong cả tình cảm và “chuyện ấy” tôi đều bị vợ coi thường. Tôi phải làm gì bây giờ, sao cuộc đời lại trái ngang với tôi đến vậy?
Theo Eva
Nghiện sex, tôi "dụ" bạn trai sống thử
Tôi đưa ra vô vàn lý do hợp lý để có thể "góp gạo thổi cơm chung" với bạn trai khi chưa làm đám cưới...Tuy nhiên, chẳng có ai biết lý do sâu xa nhất của chuyện này là vì tôi bị "nghiện sex". Tôi không thể nói thẳng điều ấy với người yêu của mình bởi nhìn bề ngoài, tôi là một cô gái khá hiền lành, thậm chí có phần nhút nhát.
Tôi và người yêu hiện tại quen và yêu nhau đã được hai năm. Anh ấy quả là một mẫu người đàn ông lý tưởng: cao ráo, đẹp trai, công việc ổn định lại biết cách chăm sóc, quan tâm đến người khác. Ngày đầu mới yêu, tôi còn không dám cầm tay anh ấy, tất cả đều để anh ấy chủ động. Nhưng sau khi chúng tôi "vượt rào", tôi lại đâm ra mạnh bạo hẳn. Anh ấy không những hoàn hảo về mọi thứ mà còn rất tâm lý và giỏi trong "chuyện ấy".
Chúng tôi thường xuyên gặp và "yêu nhau" trong suốt một thời gian khá dài. Anh ấy cũng tính đợi thêm 2 năm nữa, khi tôi ra trường, tìm được công việc ổn định rồi sẽ làm đám cưới. Tôi được sống trong hạnh phúc lại đâm "nghiện". Cứ lúc nào anh ấy rảnh, tôi lại đòi gặp cho bằng được và thể nào chúng tôi cũng quấn lấy nhau. Người yêu tôi đi làm cả ngày, đôi khi còn bận bịu, nhưng tôi lại đang đi học, ngoài việc học ra tôi cũng không làm thêm gì nên có khá nhiều thời gian rảnh. Và hễ cứ rảnh rỗi là tôi lại ngồi mơ mộng đến những lúc ân ái mặn nồng của hai đứa.
Chúng tôi thường xuyên gặp và "yêu nhau" trong suốt một thời gian khá dài.
(ảnh minh họa)
Tôi cũng thấy nhu cầu về "chuyện ấy" của mình khá cao. Và đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi luôn tìm gặp người yêu. Nhà trọ của tôi cách chung cư của anh ấy hơn 10km nên mỗi lần gặp gỡ cũng mất khá nhiều thời gian đi lại.
Tôi thì lại muốn gặp anh ấy càng nhiều càng tốt, mà khoảng thời gian của bạn trai tôi lại quá eo hẹp. Ham muốn được chiếm hữu anh ấy suốt ngày đêm luôn thúc giục. Thế nên, một "chiếc lược" công phu được tôi vạch ra khá tỉ mỉ với mục đích cuối cùng là được về ở chung nhà với anh ấy.
Đầu tiên, tôi thông báo với anh bằng gương mặt mếu máo, đau khổ, rằng gia đình tôi đang gặp khó khăn, bố mẹ không thể chu cấp cho tôi như trước được. Mọi khoản chi tiêu, học hành tôi đều phải tiết kiệm và dè sẻn hết mức. Người yêu tôi nghe thế bèn đề nghị chia sẻ khó khăn với tôi. Nhưng tôi không chịu.
Trong những lúc hai đứa đang ân ái mặn nồng, tôi thủ thỉ nói với anh rằng, tôi muốn chuyển về chung cư ở với anh. Bởi dù sao thì chúng tôi cũng cưới nhau, nhà anh lại rộng rãi. Hơn nữa, nếu tôi về ở cạnh, chăm sóc, cơm nước cho anh thì sẽ tiện hơn, khỏi phải tất bật lo chuyện xa xôi mỗi lần gặp gỡ.
Lúc đầu anh cũng chần chừ, nhưng nghe tôi thuyết phục mãi, anh cũng đồng ý. Thế là tôi thu dọn đồ đạc về ở hẳn nhà anh. Hằng ngày, ngoài giờ lên lớp, tôi dọn nhà và chăm sóc từng bữa cơm, giấc ngủ cho anh như một người vợ thực thụ.
Tôi đang cảm thấy hối hận vì quyết định và những mưu mẹo của mình để có thể
sống chung với người yêu. (ảnh minh họa)
Khi đã chuyển về sống chung, tất nhiên tần suất làm "chuyện ấy" của chúng tôi nhiều hơn hẳn. Vốn có ý định từ trước nên khi anh ấy rảnh, tôi đều tìm cách kéo anh ở nhà để "yêu". Sau một thời gian sống chung với nhau, dù được tôi chăm sóc tử tế nhưng bạn trai tôi cứ gầy rộc đi và trông rất mệt mỏi.
Cũng kể từ đó, sau giờ làm anh ấy không còn về nhà ngay như trước mà cứ viện cớ bận hết việc này đến việc khác để tránh gặp tôi. Không những thế, anh ấy còn thường xuyên kêu mệt để từ chối chuyện yêu đương. Tôi thì càng ngày càng trở nên cáu gắt và hay cằn nhằn vì không được thỏa mãn. Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu ngột ngạt.
Gần đây, người yêu tôi còn tỏ ra hoài nghi lý do tôi chuyển đến ở cùng. Có hôm anh ấy còn bóng gió với tôi: "Anh thấy em có nhiều tiền để mua áo quần hơn cả hồi còn thuê nhà đấy. Nghe bảo tiền mẹ em gửi cũng nhiều hơn". Tôi đâm tự ái, nhưng vẫn gân cổ cãi lý với anh.
Thời gian anh ở cạnh tôi càng ngày càng ít, anh cũng không còn quan tâm đến tôi như trước, ngược lại, anh rất hay đòi hỏi và bắt bẻ tôi trong mọi chuyện. Tình cảm của chúng tôi cũng đang tiến triển theo hướng xấu. Tôi đang rất lo lắng, không biết có phải do tôi đã quá ham hố dẫn đến sai lầm hay không? Nếu như tôi cố kìm hãm ham muốn được gần gũi anh, chấp nhận sống riêng cho đến khi kết hôn thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Tôi đang cảm thấy hối hận vì quyết định và những mưu mẹo của mình để có thể sống chung với người yêu. Tôi có thể dọn đi với một lý do khác, nhưng tôi sợ tình cảm của mình sẽ bị sứt mẻ, sợ mất anh. Tôi không biết nên làm thế nào cho đúng, và hơn hết, tôi càng không thể nói với bạn trai tôi rằng, tôi đã bày ra nhiều mưu mẹo để có thể sống thử với anh vì quá nghiện sex.
Anh dọa "yêu" người khác nếu em không "cho"? Anh nói có rất nhiều người đàn bà muốn ngủ với anh. Nếu em cứ không cho anh quan hệ tình dục, có thể anh không chịu được mà "vượt rào" với họ. Em đang vô cùng bối rối không biết phải giải quyết vấn đề của mình ra sao vì nó khá tế nhị. Em mong chị hãy cho em một lời...