Trót trao cái ngàn vàng ở tuổi 38 cho người đàn ông có vợ
Tôi đã trao cho anh sự trong trắng trong tâm trạng hạnh phúc, không đắn đo, suy nghĩ, rồi thổn thức trong tay anh chỉ vì một câu nói: “Em phải là vợ của anh, nhớ đừng đối xử với anh như cô ấy nhé. Đừng bỏ anh”.
Câu chuyện của tôi chắc chắn cũng giống như bao chuyện người khác về việc yêu người có vợ, tôi muốn viết lên đây để bạn đọc thấy chuyện yêu người có vợ luôn có cùng một kết thúc, chỉ khác nhau ở phần mở bài và thân bài. Đừng bao giờ tin, và bào chữa cho bản thân.
Tôi đã trao cho anh sự trong trắng trong tâm trạng hạnh phúc, không đắn đo, suy nghĩ. (Hình minh họa)
Tôi, một phụ nữ 38 tuổi chưa chồng, trải qua vài mối tình nho nhỏ, không đi đến đâu. Thời gian trôi qua, chai lỳ trước mọi lời nói ra vào rằng ế chồng, tiếng thở dài nhè nhẹ của mẹ, cái lắc đầu ngao ngán của anh em. Làm gì bây giờ? Ào ào đi lấy chồng à? Thôi! Tôi cứ thế hãnh diện với bản thân. Học ra trường, kiếm một công việc lương bổng khá tốt, quan trọng nhất là khoản trinh tiết mà ai cũng nói là cái ngàn vàng mà tôi dù muốn dù không đã giữ được.
Một ngày, trong buổi họp đối tác với công ty, tôi gặp anh, đẹp trai, to cao như diễn viên phim Hàn Quốc. Chào, gặp gỡ, trao đổi rồi ra về với một số chi tiết quan trọng cần biết là anh hơn tôi hai tuổi, đã có vợ, kết thúc là chở về giùm vì nhà cùng đường. Đẹp trai như anh ở tuổi 40 thì chuyện có vợ là thường tình. Sáng chủ nhật tuần ấy, tôi đi chùa gặp anh cùng vợ ở đó. Tôi gật đầu chào lịch sự, hình như trong lòng có một chút gì đó ganh tị. Sau lần ấy, anh gọi điện thoại, nhắn tin hầu như mỗi ngày.
Tôi hỏi “Anh có con chưa”? Một tiếng thở dài ở đầu dây bên kia: “Chuyện dài lắm, anh có thể gặp em hôm nay không”? Nghĩ bụng, 38 tuổi như mình đời nào vướng vô mấy ông có vợ, tại Sao lại không gặp cơ chứ. Anh nói có vợ ba năm nay rồi, hối hận vì tìm hiểu vợ chỉ vỏn vẹn hai tháng rồi cưới. Anh và vợ không gần nhau gần cả năm nay, rồi còn tìm hiểu vợ anh từng phá thai hai lần, có lẽ đó là lý do tụi anh không có con.
Sau lần ấy chúng tôi nhắn tin nhiều hơn, gặp nhau sau giờ làm, uống nước, ăn uống chia sẻ, động viên, an ủi. Anh cứ xem tôi như thiên thần, quỵ lụy, luôn khen tôi đẹp. Anh bảo không bao giờ dám nhìn vào đôi mắt tôi, nếu nhìn vào chắc chắn sẽ bỏ tất cả. Anh nói không yêu vợ, vợ chồng ngày càng khác biệt. Tôi tỏ vẻ chín chắn, nói anh đừng nghĩ vậy, hy vọng vợ chồng anh từ từ sẽ tìm được hạnh phúc.
Nói chuyện được bốn tháng, tôi bắt đầu có cảm tình với anh, suy nghĩ ích kỷ len lỏi trong tâm trí, tôi khuyên bảo anh trong sự ích kỷ được che đậy bằng sự chín chắn: “Hôn nhân mà không hạnh phúc, tại sao anh lại phải chịu đựng. Em không nói anh bỏ cô ấy nhưng anh phải xem lại hôn nhân của mình, ngồi xuống nói cho cô ấy hiểu”.
Video đang HOT
Tôi chỉ biết thầm xin lỗi chị rồi ôm trong lòng một trái tim rớm máu, không thể đổ lỗi cho ai. (Hình minh họa)
Anh bảo: “Không có gì để nói em ạ. Cô ấy rất dữ dằn”. Anh buồn bã lắc đầu và bất chợt ôm tôi vào lòng. “Chúng ta gặp nhau trễ quá nhưng không phải không có hậu. Làm bạn gái anh nha, anh phải dứt khoát với vợ. Đây chính là tình yêu mà ông trời trao cho anh”. Anh bảo sẽ ly dị vợ vì không có tình yêu, chỉ sống bởi trách nhiệm.
38 tuổi đầu, hình như tôi chưa đủ mạnh để thoát khỏi tay anh. Tôi đã bước vào thứ tình cảm mà người đời oán ghét nhưng vẫn bảo vệ mình bằng suy nghĩ muôn thuở của chuyện yêu người có vợ: “Anh ta khác với những người đàn ông khác”. Chúng tôi chính thức quen nhau trong từng buổi đi chơi lén lút, hồi hộp và dĩ nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc. Anh nắm tay tôi trong mọi con phố, anh bảo không sợ gì hết, vợ có nhìn thấy thì về nhà nói chuyện phải trái. Còn định làm gì em anh sẽ kết thúc ngay. Đã đến lúc anh sống đúng cảm giác của mình.
Tôi làm sao tỉnh táo để mà phán đoán lúc đó bằng những lời nói trên? Anh ra mắt mẹ tôi và gia đình, sự hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt các thành viên gia đình tôi. Anh phụ giúp mẹ tôi mọi việc, mọi người nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc, tôi sợ mẹ thất vọng nên đã nói tất cả với mẹ. Rồi mẹ hỏi “Anh ta ly dị chưa”, câu hỏi ngắn mà tôi như không hiểu, trả lời với một tâm trạng thật mong manh: “Ly thân mẹ ạ, đang tiến hành thủ tục ly dị”. Tôi đã nói dối để bảo vệ thứ hạnh phúc mà ai cũng cười chê.
Tôi đã trao cho anh sự trong trắng trong tâm trạng hạnh phúc, không đắn đo, suy nghỉ, rồi thổn thức trong tay anh chỉ vì một câu nói: “Em phải là vợ của anh, nhớ đừng đối xử với anh như cô ấy nhé. Đừng bỏ anh”. Trong tôi không có chỗ cho sự hoảng sợ hay hoang mang khi lần đầu trao thân như tôi từng đọc trên mạng, chỉ có một suy nghĩ rằng trước sau cũng vậy, quan trong nhất là hiến dâng cho người mình yêu.
Ngày ly dị vợ của anh chưa đến gần thì anh đến ôm tôi rồi khóc: “Vợ anh có thai, sau ba năm tưởng chừng như hết hy vọng giờ bỗng nhiên có”. Tôi chỉ biết nhìn anh. Ghét? Không, anh đâu có nói dối tôi. Hận? Không, tôi tự lao vào mà, không ai gạt tôi cả. “Em chúc anh hạnh phúc”, tôi nói như khóc, cũng che đậy bằng sự cao cả, chính chắn nhưng đã sụp đổ sau đó.
Tôi òa khóc với mẹ, điều bản thân chưa bao giờ làm. Mẹ trong những ngày đó lo cho tôi biết nhường nào, chúng tôi kết thúc như chưa có bắt đầu, chẳng ai có lỗi với ai cả. May mắn là gia đình anh không bị xáo trộn vì sự xuất hiện của tôi trong gần một năm qua. Tôi chỉ biết thầm xin lỗi chị rồi ôm trong lòng một trái tim rớm máu, không thể đổ lỗi cho ai.
Các bạn ạ! Thà được hận được ghét kẻ làm mình đau còn hơn là hận chính bản thân, hận cho sự khờ khạo ở tuổi 38 của tôi, tuổi mà tôi luôn tự hào hãnh diện về sự chín chắn, chững chạc. Bài học này khá đắt nhưng không quá trễ. Tôi biết mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, ai đang yêu người có gia đình nếu đọc những bài báo khác về nội dung tương tự đều có một suy nghĩ như tôi trước kia, rằng anh ấy yêu mình thật, vì hoàn cảnh thôi, làm sao kìm chế được con tim.
Đàn ông có gia đình sẽ yêu bạn thật nhưng không dễ bỏ tất cả mà làm lại từ đầu. Dù có chăng nữa bạn sẽ phải vượt qua muôn vàn khó khăn để cướp lấy hạnh phúc từ tay người khác.
Theo VNE
Vừa lên chức, chồng cấm tôi đi xe dream
Thật tình, tôi không hiểu nổi chồng tôi nghĩ gì mà hành động như vậy. Một người đàn ông như thế không xứng để tôi tôn trọng.
Dù anh có lên chứ gì đi chăng nữa thì chuyện anh làm như thế cũng khiến tôi coi thường anh, sau này anh giàu có hơn nữa thì không biết, anh có coi trọng mẹ con tôi không.
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày hai đứa con khó khăn. Tôi luôn hi vọng mình và anh sẽ là một mái ấm hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Anh chẳng giàu có, cũng chỉ bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, còn tôi cũng vậy. Tôi nghèo hơn anh về mọi thứ, gia cảnh, công việc... Tôi cũng có chút tủi thân nhưng vì tình cảm, tôi gạt bỏ qua mọi thứ. Tôi vẫn yêu anh, quyết tâm lấy nhau.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. Khi công việc của anh ổn định, kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi đã sinh một bé trai rất đáng yêu. Tôi và anh thực sự rất hạnh phúc với tổ ấm này, cuộc sống nói chung vui vẻ, ấm cúng. Tôi tư hào vì có người chồng luôn biết lo lắng cho gia đình, yêu thương vợ con như anh.
Rồi càng ngày, công việc của anh càng tiến triển, còn tôi thì cứ bình thường, lương vài triệu đủ mua rau cỏ. Anh kiếm được rất nhiều tiền, công danh phất lên như diều gặp gió. Anh hớn hở khoe với tôi về những thành tích anh đạt được và bảo, tương lai anh sẽ có thể lên chức. Ngày đó, vợ chồng còn chưa có tiền nên mọi thứ còn khó khăn, mỗi người một chiếc xe máy đi làm. Xe thì cũng không có tiền để đầu tư, nói chung, chồng muốn mà cũng không có.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. (ảnh minh họa)
Chỉ là khi công việc phất lên, chồng mới có điều kiện sắm cho mình một chiếc xe tốt tốt nhìn sang trọng hơn tí để đi. Còn tôi thì vẫn đi xe dream trước kia, khi mà nhà tôi cưới mua cho. Tôi không thích mua xe khác vì xe đó là kỉ niệm của gia đình tôi, cũng chẳng cần sang trọng gì cho cam. Vì mình đâu phải người giàu có gì, với lại, xe còn tốt thì mình còn đi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. Anh bảo, sếp cân nhắc anh từ lâu rồi và cho anh thời gian thử thách, muốn anh trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh. Anh vui mừng vô cùng và hôm nay, mọi việc đã thành hiện thực. Anh có được vị trí này thật sự đã là thành quả quá lớn. Thời gian qua tôi thấy anh cố gắng nhiều, cố gắng để được thăng chức. Cũng là sự nỗ lực của bản thân anh nên làm vợ, tôi thật sự mừng cho chồng mình.
Mấy ngày gần đó, anh mời bạn bè tới nhà ăn uống, tôi tự tay nấu nướng và chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ. Nói thật, vừa tốn kém vừa mệt nhưng chiều theo ý chồng nên tôi đành làm. Tôi cũng vui cho anh nhưng lại thấy chạnh lòng vì từ nay công việc của anh sẽ bận rộn hơn nhiều với lịch trình tiếp khách và nhậu nhẹt. Tôi suy nghĩ khi công việc của mình chỉ nhàng nhàng nhưng rồi lại tự nhủ, rồi anh sẽ kiếm tiền, làm giàu, anh sẽ cho tôi và con được cuộc sống hạnh phúc!
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. (ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh yêu cầu tôi là thay đổi cách ăn mặc. Vì anh bảo, bây giờ vợ của sếp rồi thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, sành điệu, có đi đâu thì đỡ mất mặt. Anh mua bao nhiêu quần áo về bắt tôi phải mặc theo sở thích của anh và giống mấy bà chị sang trọng ở công ty anh. Tôi không làm theo thì anh phật ý, anh khó chịu, anh bảo tôi là người không biết thương chồng, chiều chồng. Tôi đành phải chấp nhận nhưng bắt một người thay đổi phong cách ngay thật không dễ dàng gì.
Rồi chuyện thứ hai anh yêu cầu tôi làm thật khó. Anh bảo tôi phải thay ngay chiếc xe dream cũ rích mà bố mẹ tặng quà hồi môn con gái ngày con gái đi lấy chồng. Tôi nghe không lọt tai, nhất định không chịu vì đó là món quà ý nghĩa nhất của bố mẹ tặng tôi. Tôi muốn đi vì tôi đã gắn bó với nó rất lâu rồi. Món quà ấy có làm sao đâu, nó cũ nhưng không phải là không đi được, cũng chẳng ai chê bai chuyện đó cả. Thế mà anh bảo, đi xe đó ra ngoài người ta lại bảo không biết chiều vợ, rồi vợ trưởng phòng mà như thế thì mất mặt lắm, người ta cười cho.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh... (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chuyện anh bắt tôi thay đổi cách ăn mặc đã quá lắm rồi, giờ thì bắt tôi đi xe khác. Tôi bực mình vô cùng, tôi không muốn làm chuyện đó. Giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là vợ chồng thông cảm, sẻ chia và biết lắng nghe, thấu hiểu nhau. Anh mới lên chức trưởng phòng, có gì mà tó tát, sĩ diện? Anh bắt vợ anh làm vậy để mua mặt cho anh, nhưng dốt cuộc là anh muốn gì? Cái xe xấu lại làm ô uế thanh danh của anh hay sao? Trước đây anh nghèo, tới cái xe còn không có mà đi, giờ thì phụ bạc.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh...
Tôi quyết định không làm theo ý anh, anh thích sao thì thích. Tôi bực bội vô cùng, không thể nào chấp nhận cái tính sĩ diện của chồng, không bao giờ chịu thua chồng trong chuyện này. Phải cho anh thấy, đồng tiền và sự sĩ diện không tồn tại mãi mãi, cũng không mua được tình cảm. Anh đừng có có mới nới cũ, có giàu khinh nghèo. Tôi có thể chấp nhận những tật xấu của chồng nhưng xúc phạm gia đình tôi, bố mẹ tôi, khinh thường tôi, tôi không bao giờ bỏ qua. Chưa gì đã sĩ diện thử hỏi sau này anh làm ra trò trống gì không hay chỉ là mua danh bán tước?
Theo VNE
Cay cú 'chơi khăm' vợ của người yêu cũ Là để trả thù cô bạn thân đã cướp mất anh khỏi tôi khi chúng tôi còn là một cặp tình nhân đẹp thời sinh viên. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì đùng một cái, anh nói lời chia tay. Tôi còn không hiểu chuyện gì xảy ra vì lúc đó, tình yêu của chúng tôi đang mặn nồng....