Trót tiết lộ tiền lương của mình, tôi bị đồng nghiệp ghét bỏ
Một lần tôi trót tiết lộ tiền lương của bản thân, tôi đã làm dấy lên sự tị nạnh của đồng nghiệ
Nên nhớ, tiền lương là vấn đề rất nhạy cảm
Nhắc đến mối quan hệ đồng nghiệp trong công sở, tôi cũng xin kể ra đây câu chuyện của mình để chia sẻ với mọi người. Nó liên quan đến một lần tôi trót tiết lộ tiền lương của bản thân để rồi dấy lên sự tị nạnh của mọi người đang làm việc cùng tôi.
Công ty tôi làm là một trung tâm công nghệ do một bác ở trên bộ lúc về hưu tách ra lập nên. Bác mua lại của bộ bản quyền được sản xuất loại chế phẩm do bộ hợp tác với các giáo sư bên Nhật sáng chế ra. Với sự hỗ trợ của các chuyên gia Nhật, trung tâm tôi bây giờ chuyên sản xuất loại chế phẩm này và độc quyền phân phối. Nó có rất nhiều tác dụng hữu ích. Khách hàng của chúng tôi hầu như tự tìm đến mua với số lượng lớn. Trung tâm không cần quảng cáo, không cần tìm kiếm khách hàng.
Tôi học công nghệ sinh học, mới ra trường, được cô tôi giới thiệu về trung tâm này vì bác giám đốc và cô cùng làm với nhau trên bộ. Trung tâm chỉ có hơn chục người, ngoài chị trưởng phòng, chị kế toán là con bác giám đốc thì còn tôi và một cậu tên Chương có trình độ đại học. Mấy người còn lại học trung cấp và cao đẳng.
Trung tâm này nửa nhà nước, nửa tư nhân. Cách tính lương theo nhà nước còn cách làm việc lại theo kiểu tư nhân. Công việc tại trung tâm không phân biệt trình độ, mọi người đều phải làm mọi việc từ nhỏ tới lớn. Từ sản xuất, đóng thành phẩm, sắp xếp, kiểm kho, ghi sổ… Có chăng tôi học đúng chuyên ngành nên được ưu tiên kiểm tra việc sản xuất. Nói vậy thôi chứ mọi người làm lâu năm hơn tôi nên ai cũng nắm rõ quy trình cả. Mọi việc được chia đều cho từng người đã thành thông lệ, quy luật bất thành văn. Cứ thế mà tiến hành.
Làm ba tháng, tôi cũng quen dần nếp ấy. Một hôm trong lúc sản xuất, chị Quy thâm niên 4 năm hỏi lương tôi được bao nhiêu? Mới đi làm nên ngây ngô, tôi nói thực số tiền mình được lĩnh mỗi tháng. Tôi thấy chị ngạc nhiên lắm song không bình luận gì.
Mấy ngày sau, mức lương của tôi như có dây chuyền, mấy người còn lại ai cũng biết cả. Đến lúc này tôi mới rõ mức lương của mình và Chương cao hơn mọi người còn lại dù tôi mới vào (không kể bác giám đốc, chị trưởng phòng, chị kế toán). Hơi bất ngờ nhưng tôi cho rằng hợp lý vì tôi tốt nghiệp đại học ra, hệ số cao hơn, phụ cấp thì ai chả như ai. Mà mức lương như của tôi chỉ đủ ăn trưa, xăng xe chứ đáng bao nhiêu mà cao.
Tuy nhiên, ba chị, hai chú, hai anh làm cùng thì không nghĩ vậy. Vì thời gian rỗi nhiều nên mọi người hay buôn chuyện. Tôi toàn lảng vì biết mấy chị hết nói chuyện gia đình lại đến chuyện công ty và kể xấu đồng nghiệp. Một hôm cửa phòng tầng 2 mở hé, tôi vừa đi lên cầu thanh đã nghe tiếng thì thầm của các chị vọng ra “cái thằng Hoàng mới vào, đã làm được gì đâu mà lương nó còn cao hơn chị em mình. Đóng góp mấy năm trời vẫn dậm chân tại chỗ. Thật vớ vẩn, chắc quen biết, thiên vị chứ đại học thì làm đếch gì…”. Tôi nghe vậy liền bỏ xuống nhà.
Thế rồi, như để “chơi” tôi, việc gì các chị cũng soi xem tôi làm có xứng với mức lương cao không. Có hôm sản xuất, tôi đang làm dở giấy tờ cho chị trưởng phòng nên xuống xưởng chậm. Các chị lườm nguýt tôi “ Sao không ngồi thêm một tí nữa, sản xuất xong rồi xuống”. Mấy chú thì nghĩ tôi trốn việc nên mỗi khi tôi làm gì lại nói bóng gió, nhắc khéo hoặc gọi to. Nhiều hôm tôi làm đã mệt lại còn bị nói kháy “vất vả chút nhưng lương cao em ạ, mọi người ở đây chưa ai bằng em đâu…”.
Không có trưởng phòng, mọi người lại lảng việc hoặc tìm cách rút dần để tôi và Chương phải làm hết.
Chưa đủ, bất bình ở chỗ, sinh nhật ai đó, mọi người ới nhau góp tiền mua quà. Đã là đóng góp thì ai cũng phải như nhau. Thế nhưng các bà chị quái ác không nghĩ vậy, bao giờ cũng bắt tôi và Chương đóng gấp rưỡi hay gấp đôi vì lý do… lương cao.
Bình thường cười đùa trước mặt, sau lưng lại quay ra nói xấu, tị nạnh từng li từng tí. Các chị, các chú, các anh toàn người đầu ba, đàu bốn cả nên dù bất bình lắm tôi vẫn phải nín nhịn, cho qua. Nhiều lúc tham gia mà tức không chịu nổi. Tôi đang có kế hoạch mới nên có lẽ vài tháng nữa chững chạc hơn, tôi sẽ chuyển sang công ty khác làm. Làm trong môi trường hiện tại, đảm bảo tôi sẽ bị stress.
Qua câu chuyện này, tôi muốn nhắn tới các bạn trẻ sắp đi làm như tôi nên để ý mối quan hệ đồng nghiệp. Chuẩn bị tâm lý tốt nhất để khỏi bối rối trước mọi tình huống va chạm trong công sở. Và nên nhớ, tiền lương là vấn đề nhạy cảm, không nên tiết lộ, bàn bạc với bất kỳ đồng nghiệp nào. Chỉ một mình biết, nên nói giảm, nói tránh, tốt nhất lảng đi chỗ khác trước sự tò mò của vài “chiến hữu” mang trong người lòng đố kỵ lớn.
Chúc các bạn thành công!
Theo Afamily
Đêm tàn của những đau thương (P.16)
Mỗi giây phút qua đi, cô đều hạ độc cho tình yêu của chính mình.
Cô nằm cạnh anh, lặng lẽ vuốt sống mũi của anh, mỉm cười. Ở gần anh thế này thật là thích, cô chỉ có một chút thời gian hạnh phúc với anh thôi.
Video đang HOT
Thấm thoắt, thời gian đã phóng đi, bốn tháng qua rồi, cô chỉ còn tám tháng. Sau khi từ chuyến trăng mật về, cô nằm cạnh anh. Anh không phản đối, cũng không vui mừng, đón nhận cô ở trong lòng mình. Đôi lúc, khi ngủ, trong vô thức anh siết lấy cô. Thật tốt quá, lúc anh siết lấy cô, cô có thể an tâm, vì anh không gọi tên Du.
Nếu anh gọi Du, cô sẽ đau đến chết đi được. Có thể vùng mình ra, sau đó đi tìm cái chết ngay lập tức. Nhưng anh không gọi Du.
Mỗi lần anh siết cô, cô đều khóc. Âm thầm khóc. Cô hay áp lưng mình vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm của anh, hởi thở của anh phả lên gáy cô. Thế là đủ. Cảm nhận anh hiện hữu bên mình, vậy là đủ rồi.
Nhưng, cô vẫn lặng lẽ khóc. Nước mắt vẫn rơi và cô vẫn luôn run rẩy.
Thời gian trôi và bay lượn qua mỗi giây đồng hồ, cô nhận ra ngày xa anh cứ thế đến gần.
"Hoàng à, anh yêu em thì thật tốt quá, nhưng không thể đâu, phải không?"
Cứ mỗi khi chắc chắn rằng anh ngủ say, cô sẽ thì thào thật khẽ vào tai anh như thế. Để khắc sâu vào trí não của anh, dù là trong mơ, rằng luôn có một người đợi chờ tình yêu của anh. Để khắc sâu vào tim anh đã từng có người con gái nằm cạnh anh, nỉ non van cầu tình yêu ấy.
Nhưng, cô chỉ còn tám tháng.
Cô không biết anh nghe được hay không. Nhưng mỗi khi cô nói thế xong, nếu như anh chưa ôm cô, thì sẽ quay sang ôm cô vào lòng. Nếu như đã ôm cô rồi, thì sẽ siết chặt hơn nữa.
Cô hoang tưởng anh nghe thấy, đã động lòng. Nhưng thử cắn vào tay anh, anh sẽ không động đậy, chỉ nhíu mày tỏ ra khó chịu. Ấy là anh đang ngủ say. Và chắc anh tưởng cô là Du, nũng nịu với anh nên mới vỗ về cô như thế.
"Du thật hạnh phúc, mỗi lần ngủ đều được anh ôm. Anh sẽ ôm Du cả đời, chỉ ôm em trong vài tháng..."
"Du thật hạnh phúc, cậu ấy được chạm vào anh, tự do chạm vào anh, mỗi khi em chạm vào anh, em phải bật chế độ phòng thủ toàn thân, để nếu anh gạt em ra, em sẽ không quỵ ngã."
"Du thật hạnh phúc, hạnh phúc vì có anh. Còn em, chắc cũng sẽ có một thời khắc hạnh phúc. Như bây giờ, được nằm cạnh anh, được anh ôm, thế là hạnh phúc rồi."
"Chồng à... em gọi anh là chồng nhé, anh là chồng em mà..."
"Em sẽ chỉ gọi anh trong lúc anh ngủ thôi, để anh tưởng đây là mơ, hoặc đối với anh, việc em yêu anh là ác mộng không chừng."
"Em yêu anh..."
"Rất yêu anh..."
Mỗi đêm, cô đều lặp đi lặp lại những câu nói đó. Sau đó sẽ khóc rồi ngủ thiếp đi trong tay anh. Nước mắt hoen nhòe trên mi.
Rồi ngày hôm sau, cô sẽ dậy sớm hơn anh, chải chuốt thật kĩ để anh không nhận ra cô đã khóc. Trước mặt anh, cô sẽ mãi mãi là Diên Vỹ cay nghiệt độc ác. Mỗi giây phút qua đi, cô đều hạ độc cho tình yêu của chính mình.
Một buổi sáng, khi cô tỉnh dậy, cũng sớm như mọi khi, theo thói quen, cô quay sang nhìn xem anh dậy chưa, thì lại bắt gặp ánh mắt nâu trầm của anh đang nhìn thẳng vào mình.
"Anh dậy rồi sao? Để em đi nấu đồ ăn sáng."
"Không cần đâu, hôm nay chủ nhật, sao em không ngủ tiếp?" - Anh cười cười, dịu dàng.
Mỗi lần anh dịu dàng, ban đầu cô hạnh phúc, về sau cô sợ hãi. Anh dịu dàng thế, những năm tháng về sau không có anh, cô biết làm sao? Không sao, anh dịu dàng sẽ là một kỉ niệm đẹp. Cô sẽ tiếp tục sống, song hành cùng ký ức bên anh. Phong bế thời gian của mình.
"Em quen rồi, anh ngủ tiếp đi, mấy ngày nay dự án cùng bên Vỹ Thanh đã khiến anh mệt mỏi mà. Ngủ đi!"
Cô cười, thoát khỏi vòng tay anh, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm. Kể từ ngày họ nằm cạnh nhau, cô và anh đều đổi cách xưng hô. Đó là con dao hai lưỡi, một lưỡi ngọt ngào, một lưỡi chua chát. Bây giờ ngọt ngào, về sau sẽ là chua chát.
Trước mặt anh, cô sẽ mãi mãi là Diên Vỹ cay nghiệt độc ác (Ảnh minh họa)
Hoàng không ngủ nữa. Anh tỉnh dậy, đi đánh răng rửa mặt, rồi ra bếp nhìn cô tất bật chuẩn bị món ăn cho mình. Thấy cô không để ý, liền khẽ khàng lên tiếng.
"Vào nằm tiếp đi, chúng ta nói chuyện, được không?"
"Sao?" - cô quay sang nhìn anh, có chút sợ hãi.
Sao lại nói chuyện? Nói chuyện gì, chẳng nhẽ anh nghe thấy lời cô nói. Chẳng nhẽ anh biết cô yêu anh?
"Đi, vào nằm với tôi, tôi kể chuyện cho em nghe!"
"À... được rồi..." - cô nhẹ nhõm thở phào, là anh muốn chia sẻ, chứ không phải anh biết cô yêu anh.
Tháo tạp dề ra, cô trở về phòng ngủ, nằm cạnh anh rồi chui vào lòng anh.
Chỗ này thật quá ấm áp, quá hạnh phúc. Trước tháng cuối cùng, cô phải dứt anh ra, kẻo thói quen sẽ khiến cô không bao giờ ngủ được mất.
"Em biết không, kể từ khi sinh ra, tôi đã bị coi là khắc tinh của mẹ. Tôi tuổi rắn, mẹ tôi tuổi gà, ở bên nhau, tôi thường khiến mẹ mang bệnh. Năm tôi năm tuổi, khi đã có thể sống không cần sữa mẹ, bố tôi đem tôi sang nhà bà ngoại, sau đó bốn năm sau, ông đưa Tuyên về. Tôi dường như bị bỏ rơi. Bà ngoại rất thương tôi, ông ngoại tôi cũng vậy, ở đó, tôi được ông bà dạy dỗ, yêu thương, nhưng lối sống già nua và chậm rãi của ông bà biến tôi thành một ông cụ non, luôn luôn chỉn chu, luôn luôn sạch sẽ."
"Vậy sao?" - Vỹ khúc khích cười, cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ở khu chợ kia, anh quả thật rất chỉn chu, sạch sẽ. Áo phông trắng in hình ngoằn nghèo, nhưng rất sạch, trắng tinh và thơm phức. cả người anh đều có mùi thơm xả vải đó, và bước đi chậm rãi cùng giọng điệu bình thản từng khiến Vỹ nhớ nhung.
"Đúng thế, tôi đến trường bao giờ cũng sơ vin cẩn thận, sách vở tuy chữ nghĩa không đẹp nhưng lúc nào cũng trăng phau, không quăn mép. So với đồ đạc của bọn con gái, có khi tôi còn sạch sẽ cẩn thận hơn."
"Ngày xưa em cẩu thả lắm, toàn làm dây mực thôi."
"Còn tôi thì không. Mỗi tuần tôi về thăm bố mẹ một ngày, vào chiều thứ bảy. Lúc gặp mẹ, tôi rất vui, mẹ tôi cũng thế, nhưng bố tôi thì không. Ông yêu mẹ, sợ tôi làm mẹ bệnh, nên thường ngăn tôi đến với bà. Mà Tuyên, lúc nào cũng được hai người bọn họ yêu thương. Trẻ con nhạy cảm, tôi mơ hồ nhận thấy tôi bị bỏ rơi."
"Vâng..."
"Tuổi thơ của tôi hầu như không có gì biến động, cho đến năm tôi sinh nhật lần thứ mười ba của tôi. Tôi được mở một bữa tiệc nhỏ. Rất nhỏ, dù tôi có là con của một nhà giàu có như bố, nhưng tôi không được hưởng hạnh phúc xa hoa nào. Còn Tuyên thì khác, mọi sinh nhật của nó, đều được mở tiệc tưng bừng. Tôi rất ganh tỵ, nên đã đẩy Tuyên xuống bể bơi. Kể từ đó, tôi không bao giờ được phép về nhà nữa, chỉ có mẹ, bà thi thoảng đến thăm tôi. Mỗi lần đến đều mang tôi đi chơi. Nhưng thế là không đủ, tôi muốn có bố, tôi muốn bố chấp nhận tôi. Nhưng không thể."
"Muốn bố chấp nhận, nhưng không thể..." - Vỹ lặp lại câu nói đó, cảm giác đó cô thấu hiểu, làm sao mà không thấu hiểu chứ, khi không bao giờ cha cô chấp nhận cô, đến gặp mặt ông, cô cũng không thể, lúc nào cũng đeo băng trắng quanh mắt, để không ai nhìn thấy đôi mắt cô, để cô cũng không thấy một ai.
"Tôi cố gắng học. Tôi học rất giỏi, tôi còn tham gia giải bóng đá toàn quốc các trường cấp II, nhưng ông không bao giờ khen tôi giỏi. Đến năm lớp 10, tôi buông bỏ. Cùng năm đó, ông bà ngoài lần lượt ra đi. Tôi mất một lúc tất cả chỗ dựa tinh thần của mình, cuộc đời tôi gần như trượt dốc. Và năm đó, tôi gặp Vũ. Anh tên là Hoàng Tuấn Vũ."
"Hoàng Tuấn Vũ..." - Vỹ lặp lại cái tên mà anh gọi ra, bàn tay vô thức nắm chặt tay anh.
"Tôi yêu anh, anh yêu tôi, mọi chuyện đều hạnh phúc, tôi từ bỏ thói quen sạch sẽ, rũ bỏ toàn bộ vẻ ngoan ngoãn lãnh đạm cùng chỉn chu. Tham gia đánh nhau, cờ bạc, rượu chè, đua xe. Hai năm sau, Vũ mất. Em hiểu cảm giác đấy không? Những thứ mình yêu thương lần lượt ra đi, không một ai ở bên nữa. Tôi mới hiểu ra, tôi là kẻ vô dụng."
Vô dụng, Hoàng Diên Vỹ cũng từng vô dụng.
"Em biết tôi chấp nhận cưới em là vì sao không?"
"Em không..." - Vỹ nói thật, dù cô đã lên giọng đe dọa Du vào ngày đầu gặp mặt anh, nhưng cô không nghĩ rằng anh sẽ đồng ý cưới cô, quyết định của anh là một bất ngờ tuyệt diệu.
"Vì tôi sợ tôi lại không thể bảo vệ Du. Cách tốt nhất là nắm lấy em, như nắm lấy lá bùa sinh mệnh. Em sẽ giúp tôi bảo vệ Du. Chí ít, khi bố mẹ nhìn thấy tôi cùng em bên nhau, họ sẽ không hại đến Du. Em nói đúng, chỉ cần một năm bên em, đủ để tôi giúp chính bản thân mình thoát khỏi vòng lao tù của Vũ gia."
"Ồ... chuyện này em có thể đoán ra..." - Vỹ cười cười.
"Em biết không, tôi rất muốn yêu em. Nhưng không thể, trái tim tôi không thể rung động vì em. Không thể."
"Em biết" - cô gật đầu.
"Tôi thật tội nghiệp, trái tim tôi thật tội nghiệp."
"Nó rất méo mó, anh cần Du để sửa chữa nó. Anh cần Du để làm trái tim anh liền sẹo." - Vỹ cười, đặt tay lên ngực trái anh, cảm nhận nhịp đập đều đều ấy. Anh không hồi hộp khi đối mặt với cô, nhưng khi nhận ra nhịp đập bình thản ấy, Vỹ vẫn đau lòng.
Cô mơ hồ hiểu rằng anh nghe thấy lời cô nói, nhưng cũng không chắc chắn. Chỉ là có một điều cô biết chắc: tình yêu của cô là tột cùng vô vọng.
Tình yêu của cô, tan vỡ rồi.
Theo VNE
Người đau khổ vẫn là em Người mà em yêu đã lừa dối, phản bội và trà đạp tình cảm của em rất nhiều. Ai mang đau thương kết làm nuớc mắt. Ai mang sâu nặng kết thành thù hằn? Em đã xem tình yêu ấy là một phần của cuộc sống, xem anh là linh hồn của cuộc đời mình. Vui niềm vui của anh, đau cũng đau...