Trót qua đêm trên giường mẹ bạn gái, tôi phải làm sao?
Một lần đi sinh nhật bạn gái, tôi đã quá chén, say bí tỉ và leo lên giường mẹ của bạn gái lúc nào không biết. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không còn nhớ mình đã làm những gì, chỉ biết rằng mình đã qua cả một qua đêm trên chiếc giường đó. Bây giờ tôi phải làm sao?
Ảnh minh họa
Tôi và bạn gái mới quen nhau được 6 tháng. Cô ấy xinh xắn, ngoan hiền, đáng yêu, con nhà lành. Tôi rất có cảm tình với cô ấy. Tôi vẫn đang theo đuổi và hàng tối thường đến nhà cô ấy chơi.
Tôi cũng là một người được học hành chút ít, có công việc và thu nhập ổn định. Tôi thích sống nghiêm túc, đàng hoàng và là người tình cảm.
Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hẹn hò, rủ nhau cùng đi xem một bộ phim hay, hoặc một vở kịch hay. Mỗi khi dịp lễ như ngày mùng 8/3, ngày Valentine, tôi đều chu đáo chuẩn bị một món quà nhỏ để tặng cô ấy. Chúng tôi tiếp xúc với nhau và tôi cảm nhận cô ấy cũng có tình cảm với mình. Tôi vẫn mơ một ngày mối quan hệ của chúng tôi sẽ tiến xa hơn nữa và đi đến hôn nhân.
Lần sinh nhật gần đây nhất của cô ấy là tháng 8 vừa qua, cô ấy đã mời rất đông bạn bè đến nhà dự tiệc, bạn trai cũng có, bạn gái cũng có, trong đó có tôi. Hôm đó, vì quá vui, một phần vì bạn bè cứ ép, tôi đã không thể từ chối nên đã uống rất nhiều bia. Cuối cùng tôi đã say bí tỉ. Tối đó tôi không còn kiểm soát, không còn làm chủ được mình nữa.
Như “ma dẫn lối, quỷ đưa đường”, con ma men đã điều khiển tôi vào một tình huống đến giờ tôi vẫn đang “dở khóc, dở mếu”. Tôi đã đi vào phòng và qua đêm trên chính chiếc giường của mẹ bạn gái tôi. Và mọi chuyện từ sau giây phút đó, tôi không thể còn nhớ thêm được chút gì nữa.
Video đang HOT
Tôi cũng không biết là đêm đó mẹ của bạn gái tôi có đang nằm ngủ trên chiếc giường đó không, không biết liệu tôi có gây ra thêm hành động tội lỗi nào nữa không. Chỉ duy nhất một điều tôi còn nhận ra vào buổi sáng hôm sau là mình đã nằm trên giường của mẹ bạn gái. Lúc tôi tỉnh dậy, mẹ của cô ấy đã đang ở trong bếp. Tôi đã rất xấu hổ và dằn vặt vì hành động điên rồ của mình.
Còn bạn gái tôi từ sau sáng hôm đó đã nhìn tôi với con mắt khinh miệt và “cấm cửa” tôi đến nhà cô ấy chơi. Tôi đã gọi cho cô ấy nhiều lần và hẹn gặp để nói chuyện, nhưng cô ấy nhất quyết không trả lời. Cô ấy cố tình tránh mặt tôi.
Tôi cũng đã tìm đến cơ quan, nơi cô ấy công tác cũng không thể gặp được. Không gặp được cô ấy, tôi chỉ còn biết cố gắng liên lạc qua điện thoại bằng hàng trăm cuộc gọi, bằng hàng trăm tin nhắn, nhưng tất cả đều vô vọng. Cô ấy không thèm nghe điện thoại, không thèm bắt liên lạc với tôi, không thèm trả lời bất cứ một tin nhắn nào của tôi.
Đã thế, tôi tưởng chỉ có mình và cô ấy, hoặc mẹ của cô ấy biết chuyện này, nhưng hoá ra trong lúc giận hờn, cô ấy đã đem câu chuyện trên kể với mấy người bạn thân nữa. Giờ đây, mấy cô bạn thân của cô ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị, khinh bỉ.
Càng khó chịu và ê chề hơn là chuyện của tôi ngày càng nhiều người biết. Những người bạn không thân thiết, thậm chí đến hàng xóm và những người họ hàng của cô ấy cũng biết chuyện tôi đã ngủ qua đêm trên giường của mẹ cô ấy. Còn tôi cũng không thể hiểu tại sao thông tin lại lan nhanh đến như vậy.
Xấu hổ với cô ấy một thì giờ tôi lại càng xấu hổ gấp trăm lần với mọi người xung quanh. Mỗi lần ra đường tôi lại sợ phải gặp những người bạn, những người thân, họ hàng của cô ấy vì nỗi mặc cảm này.
Tôi đang rất rối bời và mặc cảm vì hành vi của mình. Tôi có nên tiếp tục kiên trì liên lạc, gặp cô ấy để thanh minh?
Tôi vẫn rất quý cô ấy. Tôi sợ mình sẽ mất cô ấy. Không gặp được cô ấy tôi rất bực bội, và như có “lửa đốt trong lòng”. Đúng là chỉ một lần say mà ân hận, tôi phải làm sao bây giờ, xin cho tôi một lời khuyên?
Theo VNE
Lấy vợ xấu
Có lẽ giờ tôi mới hiểu vợ xấu cũng chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng và yêu thương.
Thời sinh viên, tôi yêu một cô sinh viên người thành phố rất xinh đẹp, nhưng rút cuộc tôi bị cô ta đá. "Rút kinh nghiệm" tôi quyết định chọn cô vợ ở quê với tiêu chuẩn nhan sắc có xấu một chút nhưng phải siêng năng, có học.
Thắm là một cô giáo mà tôi hướng tới, về nhan sắc thì Thắm thuộc loại "thường thường bậc trung" với một chiều cao khiêm tốn, một mét năm hai, bù vào đó là sự chịu khó siêng năng. Tôi quen chớp nhoáng, và đi đến quyết định "Lấy vợ phải cưới liền tay".
Ngày tôi cưới, bạn bè đều hết sức ngạc nhiên, vì tôi đẹp trai có bằng cấp, lại được làm việc ở một công ty liên doanh nước ngoài. Trong khi đó Thắm chỉ là một giáo viên cấp một, có thân hình đẫy đà, nếu so với tôi thì quả là một trời, một vực.
Ảnh minh họa.
Có không ít người bạn nói thẳng với tôi: "Cậu đẹp trai, hào hoa phong nhã, lại có bằng cấp, nghề nghiệp lương cao, tán em nào chẳng được, sao lại lấy cô vợ xấu hơn cậu đến vậy?". Tôi tự hào nói: "Các cậu có nghe các cụ nhà ta ngày xưa nói: "Vợ đẹp là vợ của người ta" không? Thà mình lấy vợ xấu một chút nhưng là của mình".
Thực ra mà nói, tôi "chấm" Thắm ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, khéo vun vén và nhất là nấu ăn ngon. Chính vì lẽ đó mà tôi rất yên tâm vì đã có vợ lo toan mọi việc ở nhà, nên một tuần tôi chỉ về nhà ngày thứ bảy, chủ nhật rồi lại đi ngay lên cơ quan. Tôi thoải mái la cà cùng bạn bè sau giờ làm việc như nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm...
Thắm không nói gì nàng cứ lặng lẽ đi dạy và chăm lo công việc nhà chồng. Nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, thì tính tình của Thắm thay đổi, nàng lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với vợ con. Tôi nói với nàng rằng: "Cô làm dâu thì phải gánh vác giang sơn nhà chồng, nâng khăn sửa túi cho chồng, tại sao cô lại bảo tôi phải chăm lo cho mẹ con cô?".
Nghe tôi nói vậy mẹ tôi lại hùa vào lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Thắm thậm tệ. Trong lúc Thắm và mẹ tôi lời qua tiếng lại, mẹ tôi đã nói: "Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy, không tin mày thử đi ra ngoài đường xem có ai ngó tới mày không?". Thắm nhìn tôi, như để thẩm định lại lời nói của mẹ chồng có đúng vậy không.
Tôi ra vẻ đắc ý xác nhận: "Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi chứ nhan sắc thì cô còn thua xa những con bồ trước đây của tôi". Sau khi nghe tôi nói xong Thắm vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà mà không hề nói thêm một lời nào. Lúc đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Thắm chỉ dọa cả nhà vậy thôi nhưng không ngờ Thắm ra đi thật sự, mặc cho con kêu khóc.
Tôi nghĩ, thế nào nhớ con Thắm cũng sẽ quay về, vấn đề là thời gian thôi. Thắm đi được một ngày mà cả nhà tôi nháo nhào vì không có ai lo chuyện cơm nước, lau dọn nhà cửa... Bởi vì từ ngày Thắm về làm dâu, ngoài việc đi dạy ra thì mọi việc trong gia đình đều dồn lên đầu cô ấy. Mẹ tôi đã quen với cảnh nhàn hạ kể từ khi có dâu, nay phải đương đầu với công việc nội trợ thường ngày bà không thể nào chấp nhận được, nên mọi sinh hoạt trong gia đình tôi bị đảo lộn hoàn toàn.
Ngay cả đến con gái tôi, cũng không có ai đưa đón, tối đến, nhớ mẹ khóc suốt đêm. Tôi điện thoại gặp Thắm: "Nếu cô không về tôi sẽ ly dị với cô". Nghe xong cô ấy bình thản nói: "Ly thì ly, ngoài tôi ra chẳng ai dám đến mà hầu hạ gia đình anh cả". Tôi tìm cách nói lời xin lỗi cô ấy nhưng đều vô ích, Thắm cương quyết đòi ly hôn.
Cả gia đình tôi và tôi lúc đầu cứ nghĩ: Tôi đẹp trai lấy vợ xấu lại ở nhà quê là có thể biến cô ta thành kẻ nô lệ như ô sin. Nhưng chúng tôi đã nhầm to. Với một phụ nữ như Thắm dù không nhan sắc mặn mà nhưng có học thức và có bản lãnh, thì Thắm chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả chồng và gia đình chồng.
Giờ thì tôi mới thấm thía đạo nghĩa vợ chồng là không có đẳng cấp mà chỉ có tình yêu thương và sự thông cảm sẽ chia. Hiện nay ba mẹ tôi và tôi đang ân hận là làm thế nào để Thắm trở về với tôi, nếu không tôi sẽ mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ giờ tôi mới hiểu vợ xấu cũng chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng và yêu thương.
Theo VNE
Có nên ở trọ nhà người yêu Chúng em quen và yêu nhau được 2 năm, dự định ra Tết em sẽ vào Sài Gòn sinh sống và làm việc. Anh nói khi nào em vào phải tới nhà anh ở trọ, anh sẽ lo công việc, chỗ ở. Tháng 9 năm ngoái gia đình anh chuyển từ Hà Nội vào Sài Gòn sinh sống và bố mẹ có xây...