Trót phá thai vì quá giận chồng
- Tôi giận anh đến run người nên đã vơ quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi khóc một buổi chiều và quyết định ra phòng khám để phá thai
Ngày bước chân lên xe hoa về nhà chồng, hành trang là sự lo lắng của bố và lời “đe dọa ” của mẹ: “Con liệu mà điều chỉnh cách ứng xử trong gia đình đấy nhé, không có rồi lại để người ta nói rát tai bố mẹ!”. Tôi chỉ mỉm cười trước sự lo lắng quá mức của bố mẹ vì ở nhà tôi vốn được chiều như trứng mỏng, dù sao tôi cũng là con một, bố mẹ tôi lại có điều kiện kinh tế nữa nên hầu như tôi chẳng phải động vào bất cứ việc gì trong nhà. Hơn nữa khi yêu anh về nhà chơi với bố mẹ anh, tôi thấy họ cũng thương tôi như con gái, họ biết tôi cũng là tiểu thư con nhà có điều kiện nên bố mẹ anh cũng bảo sau này hai đứa lấy nhau chỉ cố gắng đi làm và nuôi con cho tốt, còn lại mọi việc cứ để bố mẹ lo cho.
Kết hôn với chồng tôi xong, tôi mới thấy sự lo lắng của bố mẹ tôi có phần thừa thãi. Bởi vì sau đám cưới, tôi vẫn có thể ngủ nướng buổi sáng, hai vợ chồng tôi vẫn chở nhau lên sàn chơi đến khuya mới về mà không bị mẹ chồng nhắc nhở gì. Nói chung, trong hơn một năm đầu cuộc sống của vợ chồng tôi cứ trôi đi như mơ khiến nhiều đồng nghiệp bạn bè ghen tị. Họ còn thấy tôi đẹp hơn ngày chưa lấy chồng nữa.
Về làm dâu mà mẹ anh quý tôi hơn con gái khiến ai cũng
ghen tị (ảnh minh họa)
Thế rồi cuộc sống cũng không màu hồng được mãi. Đột ngột mẹ chồng tôi bị tai biến mạch máu não. Mặc dù đã được cấp cứu kịp thời và qua cơn nguy kịch nhưng bà đã bị liệt nhẹ một nửa người bên trái. Hầu như vận động đều rất khó khăn. Vậy là từ một người quen được chăm sóc, bỗng nhiên tôi phải làm thay bà mọi công việc trong nhà kể cả chăm sóc mẹ chồng. Cho dù chồng tôi có thuê thêm người giúp việc để hỗ trợ nhưng họ chỉ đồng ý với việc chăm sóc mẹ chồng tôi, còn lại hầu hết mọi việc nhà tôi đều phải lo liệu hết.
Từ một người tự do, bỗng nhiên tôi phải sấp ngửa như con mọn. Cứ hết giờ đi làm là phải vội vàng phóng xe ra chợ mua đồ về rồi nấu nướng, xong lại dọn dẹp nhà cửa. Chồng tôi cũng phụ giúp tôi phần nào công việc nhưng từ lúc mẹ chồng ốm, hai vợ chồng hầu như chưa có một buổi nào được đi chơi muộn. Có đôi khi tôi ngỏ ý rủ anh ra ngoài đổi gió thì anh lại từ chối với lý do mẹ ốm mà đi vào lúc này mọi người lại đánh giá. Nhiều lúc tôi rất ấm ức nhưng chẳng biết làm thế nào.
Vì các công việc nhà tôi mới làm nên đôi chút còn lúng túng, cơm tự nấu thì không thể ngon bằng việc mẹ chồng tôi có đến mấy chục năm kinh nghiệm đứng bếp. Vậy là từ người đang được chăm sóc tôi phải xuống vị trí ngược lại, tiền nong đổ cho mẹ tôi đi chữa hết bệnh viện nọ kia khá tốn kém, thậm chí bà còn đang phải trị liệu ở bệnh viện nên chồng tôi không đồng ý cho thuê thêm người giúp việc để nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa nữa.
Từ một cô gái sành điệu hợp thời trang, bây giờ tôi đã thay đổi hoàn toàn, tóc tai cả tháng chưa được làm lại, mấy tuần nay chưa có thời gian đi mua sắm thêm bộ váy mới khiến tôi như phát cuồng lên. Chồng tôi bắt đầu thấy tôi kêu ca nhiều nên anh không thông cảm nữa mà chỉ nói rằng vợ chồng cần phải chia sẻ, phải cố gắng. Thì tôi vẫn đang cố gắng đây, nhưng làm sao tôi có thể cố gắng hơn được nữa trong khi tôi đã phải hy sinh quá nhiều rồi?
Một mình phải xoay sở với công việc nhà khiến tôi bị phát điên và nghĩ quẩn (ảnh minh họa)
Thế rồi sự việc bắt đầu bùng lên khi tôi phát hiện ra mình có thai. Lúc đó tôi thấy mình mệt mỏi và hay cáu gắt, nhất là khi chồng không quan tâm được thường xuyên. Chồng tôi cho rằng tôi mới có thai mà cố tình làm như vậy để hành hạ anh, tôi cãi lại, kết quả là anh tát tôi một cái thật đau và nói rằng tôi quá ích kỷ.
Video đang HOT
Tôi giận anh đến run người nên đã vơ quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi khóc một buổi chiều và quyết định ra phòng khám để phá thai. Lúc đó tôi không thể sáng suốt được nữa, mọi việc đến một lúc khiến tôi nghĩ rằng tôi làm điều đó để cho anh phải cảm thấy hối hận vì đã tát tôi.
Lúc phá thai xong trở về nhà tôi đã thấy chồng tôi ngồi đợi ở nhà bố mẹ, anh ào vào ôm tôi và xin lỗi vì đã làm tôi tổn thương. Anh nói rằng anh sẽ thuê một người giúp việc nữa để tôi được thảnh thơi, anh sẽ làm hết mọi việc để tôi không phải nghĩ ngợi gì và có thời gian chăm sóc em bé. Anh nói rằng anh sẽ là một ông bố tuyệt vời nhất có thể.
Tự dưng tôi cảm thấy mình thật ngu xuẩn vì đã làm một hành động điên rồ nhất trên đời. Tôi không biết mình nên làm thế nào nữa, nếu nói rằng vì giận anh và vì bị ức chế mà phá thai, liệu có khi nào chồng tôi có thể tha thứ cho tôi được không? Tôi nên làm thế nào bây giờ?
Theo Ngoisao
Như người câm điếc bên chồng...
Liên gạt nước mắt quay đi. Cô không khóc thành tiếng, cô không muốn rơi nước mắt vì những lời nói cay độc của chồng, lời nói xoáy vào tâm can cô.
Từ ngày cưới nhau, đã hơn 1 năm, chưa bao giờ cô nhận được những lời cay đắng như vậy. Liên đau lòng, uất nghẹn, cảm giác như có gì đó chặn ở họng. Nếu như câu chuyện ngày hôm nay cứ tiếp diễn, không biết bao giờ Liên mới có đủ dũng cảm để gọi một tiếng &'anh' với người chồng của mình.
Liên là một cô gái sống nội tâm, lãng mạn, giàu tình cảm nhưng ông trởi run rủi thế nào, cô lại lấy một người đàn ông khô khan, cứng nhắc và thường không bao giờ thổ lộ tình cảm trước mặt mọi người với cô. Điều đó, cô mong muốn nhưng biết tính chồng, cô chấp nhận tất cả. Cô cũng không hiểu, ở anh có điểm gì mà khiến cô yêu đến vậy. Đã không biết bao nhiêu lần cô khóc lên khóc xuống vì anh vô tâm, lạnh lùng với cô. Cô đã từng đau khổ, mệt mỏi, từng muốn chia tay rồi lại hàn gắn vì anh cố gắng năn nỉ cô. Những lần giận nhau, cô đều là người chủ động không liên lạc nhưng khi đó, anh lại tới và ỉ ôi với cô, rồi cô lại mủi lòng.
Đàn bà là vậy, khi yêu thường yêu thương hết lòng, giận dỗi chẳng được bao lâu. Chỉ cần một lời nói ngọt ngào, chỉ cần một cái ôm, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường. Liên cũng nhiều lần quyết tâm từ bỏ người yêu nhưng tình cảm gắn kết, đến khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của anh, cô lại không kìm được lòng mình.
Liên không thể lý giải được thứ tình yêu anh dành cho cô là gì, nhiều khi thấy nó mãnh liệt vô cùng nhưng nhiều khi thấy thờ ơ đến lạ. Nói ra thì thật không biết nói thế nào. Từ ngày yêu nhau, anh chưa từng tặng cô một bó hoa nào. Đến một món quà cũng không có, chỉ có cô là người chủ động mua quà cho anh. Đến khi cô đòi thì anh sẽ mua cho, sẽ bảo cô đi chọn nhưng chuyện chủ động thì gần như không có. Nhiều khi Liên ước ao, mình có được sự quan tâm của người yêu, có được sự lãng mạn của anh. Cô mong ngày sinh nhật anh vừa mời cô đi ăn, vừa tặng cô một món quà đặt biệt. Đó là kỉ niệm để cô trân trọng nhưng dường như, điều đó chỉ là suy nghĩ của cô. Anh có đưa cô đi ăn nhưng quà thì chưa bao giờ có. Nói không sai chứ từ ngày yêu nhau, cô chỉ nhận được hoa một lần duy nhất, đó là lần 20/10 cái năm đầu tiên họ yêu nhau. Nhưng không phải là do anh chủ động, là do cô đòi, cô đã nói với anh rất nhiều về sự vô tâm, thờ ơ của anh, cô đã khóc lóc đến mệt mỏi, cuối cùng anh chủ động tặng cô được một bó hoa.
Nhưng không phải là do anh chủ động, là do cô đòi, cô đã nói với anh rất nhiều về sự vô tâm, thờ ơ của anh, cô đã khóc lóc đến mệt mỏi, cuối cùng anh chủ động tặng cô được một bó hoa.(ảnh minh họa)
Đó, tấm lòng của anh ở đâu, yêu cô bao nhiêu cô không biết. Chỉ biết là, người ta thực sự yêu nhau thì sẽ nghĩ đến cảm xúc của nhau. Đã rất nhiều lần cô khóc lóc, nói với anh về những suy nghĩ trong lòng cô nhưng anh đều cười cho qua chuyện. Anh hứa những lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm nhưng chẳng thể nào anh làm được. Thực sự, Liên không hiểu trong lòng anh nghĩ gì mà lại hành xử như vậy dù rằng, Liên đôi lúc cảm nhận được, anh yêu cô thật lòng.
Thử hỏi, có ai trên đời yêu hơn một năm mà chưa được tặng một bó hoa hay một món quà nào không? Người quen còn tặng quà nhau được, nói gì là người yêu, trong khi Liên thực sự rất chăm sóc người yêu của mình.
Liên khóc ròng, cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhưng không hiểu sao, tình yêu giữa cô và anh thực sự sâu nặng. Cô yêu anh nhiều hơn tất cả, cô không muốn mất anh. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh thờ ơ, lãnh đạm với cô là cô lại khóc, lại buồn. Tưởng tượng một ngày, cô không gần anh nữa, cô đã không thể nào chịu nổi. Anh đồng ý cưới cô, đó là điều khiến cô tin tưởng vào tình yêu nơi anh hơn. Nhiều khi cô tặc lưỡi &'ừ thì chắc tính anh ấy vậy, vô tâm là bản chất của đàn ông mà', cô động viên mình như vậy để yêu anh nhiều hơn.
**
Hai người cưới nhau, đám cưới đẹp như mơ với sự chúc phúc của rất nhiều người. Liên vui vì cuối cùng cũng được về ở bên anh. Tình yêu mặn nồng cuối cùng cũng được hun đắp thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Liên nghĩ, giờ thì anh ấy đã là của mình rồi nên không còn quan trọng nữa, rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy, Liên sẽ &'cải tạo' anh dần dần.
Trong cuộc sống hôn nhân, Liên luôn là người tạo ra những điều mới mẻ, lãng mạn. Chỉ có anh là chẳng cần những thứ đó. Mỗi dịp ngày kỉ niệm, lễ tết hay gì đó, cô có nói với anh đi ăn, đi chơi, anh đều nói không thích. Anh chỉ thích về nhà ăn cơm với bố mẹ, gia đình, không thích ra ngoài ăn uống hại sức khỏe, mệt người, hôm sau đi làm uể oải. Những biểu hiện của anh làm cô chán.
Trong cuộc sống hôn nhân, Liên luôn là người tạo ra những điều mới mẻ, lãng mạn. Chỉ có anh là chẳng cần những thứ đó. (ảnh minh họa)
Cô ghi nhận ở anh sự hiền lành, sống biết điều. Anh chưa bao giờ tỏ thái độ gắt gỏng quá đáng và nhân từ với mọi người. Dường như anh chưa bao giờ nói xấu ai trước mặt cô, dù họ có xấu thế nào đi nữa. Anh lúc nào cũng điềm đạm như vậy, với cả gia đình cô cũng vậy, nên Liên lại càng yêu anh hơn. Tuy nhiên, những điểm vô tâm, sự thờ ơ của anh đã lấn át hết vài điểm tốt cỏn con ấy và điều đó càng làm người vợ như Liên đau lòng.
Ngày yêu nhau anh đã vô tâm như vậy, khi cưới nhau về, anh còn vô tâm hơn nhiều. Chẳng còn những chuyến đi chơi dù Liên nài nỉ, chẳng còn những cuộc hẹn hò dù Liên chủ động đề xuất, cũng không bao giờ có chuyện mua quà. Nghĩ mà tủi, nhiều khi bạn bè khoe được chồng tặng cái này, cái kia mà Liên ứa nước mắt. Có bao giờ cô được chồng mua cho cái gì đâu, anh cũng không bao giờ chủ động nói, &'em thích gì anh mua' mà đó lại là điều Liên khao khát.
Hơn 1 năm làm vợ chồng, hai người kế hoạch nên chưa có con cái. Anh thi thoảng đi nhậu nhẹt, dù không nhiều nhưng không làm Liên an tâm. Đám bạn của anh toàn là người ưa rượu chè, bài bạc, cô sợ anh cho tiền vay rồi lại mất tình cảm bạn bè, vả lại, rượu chè cờ bạc chẳng hay ho gì. Chẳng có người vợ nào lại không lo cho chồng mình như thế.
Bố mẹ chồng luôn dặn Liên phải cất tiền, không cho chồng hoang phí, cho vay, cho mượn ở đâu. Liên cảm thấy buồn vì chồng quá dễ tính hay là tại anh hay cả nể.
Hôm rồi, chồng bảo Liên đưa tiền cho bạn vay, hứa một tuần trả, Liên đồng ý. Đó là số tiền riêng của Liên cất đi, dù là hai vợ chồng không có nhiều nhưng cũng cố gắng vì nghĩ 1 tuần trả thì không sao. Liên không ki bo nhưng đã vài lần bạn chồng vay không trả, hoặc là trả muộn quá so với thời hạn, hoặc là chưa trả hết, cứ nợ đọng nên Liên cảm thấy không hài lòng. Liên không muốn cho vay nhưng chồng cứ bảo rồi anh ta sẽ trả sớm trong vòng 1 tuần nên Liên đồng ý. Nói thật, vợ chồng có vài đồng cho vay hết, lại gặp những người vay không muốn trả thì chẳng biết như thế nào mà lần, Liên không dám mạo hiểm, còn phải lo cho tương lai của mình, lúc cần đến lại không có đồng nào thì không hay...
Liên bắt đầu thấy lo lắng, không biết chồng có thực sự cho người ấy vay không hay lại dối lừa nhau. Mấy hôm sau Liên cần tiền nói chồng đòi. (ảnh minh họa)
Một tuần trôi qua không thấy trả, một tháng trôi qua cũng không thấy tín hiệu gì. Liên hỏi chồng thì anh cứ âm ờ bảo là sẽ trả trong vài ngày tới. Liên bực bội nói chồng, vay mượn bảo một tuần trả mà một tháng không thấy đâu. Rút kinh nghiệm người bạn vay lần trước, bảo 10 ngày trả mà giờ vẫn chưa trả hết, Liên thấy lo. Bạn chồng đâu phải người có công ăn việc làm ổn định gì, toàn làm ăn linh tinh rồi lại cờ bạc này nọ, Liên không hài lòng...
Liên bắt đầu thấy lo lắng, không biết chồng có thực sự cho người ấy vay không hay lại dối lừa nhau. Mấy hôm sau Liên cần tiền nói chồng đòi. Chồng Liên ậm ờ bảo sẽ đòi nhưng chẳng thấy đâu. Hôm sau, thấy chồng đi rút tiền bảo anh ta chuyển khoản cho chồng nhưng thú thực, Liên xem điện thoại của chồng, không thấy có một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào báo tài khoản hay là trao đổi giữa hai người bạn. Thông thường nếu có thì chắc chắn phải có điện thoại gọi đến hoặc là tin nhắn. Liên nghi ngờ chồng dùng chính tiền của mình để bù vào nhưng hôm trước, anh đã thú nhận với Liên rằng, anh không có tiền trong tài khoản, chỉ có 1-2 triệu để tiêu vặt thôi.
Bây giờ thì mọi chuyện vỡ lẽ, nhưng dù Liên cố tình hỏi anh cũng không nói. Anh không bảo là cho ai vay, cũng không nói là bao giờ sẽ trả. Khi cô nói người đó chưa trả, là tiền của anh thì anh chỉ cười không nói gì. Cô đã cho anh nhiều cơ hội, muốn anh nói rõ ngọn ngành. Liên không phải quá khó khăn chuyện vay rồi không có trả muộn, chỉ là cô cảm thấy không được tôn trọng khi anh cho ai vay, bao giờ trả mà cô cũng không hay biết. Anh còn giả vờ là bạn trả rồi, mang tiền của mình đưa cho cô. Cô có thể lấy tiền ở chỗ khác nhưng cô muốn minh bạch, rõ ràng, muốn anh chính miệng nói ra, bạn anh chưa trả và bao giờ trả. Cô đâu cần lấy chính tiền của chồng mình để tiêu xài trong khi cái người cần lấy thì không lấy được. Có vài đồng bạc anh cứ mang đi phân phát hết, cô làm sao yên tâm...
Tối ấy, cô lấy điện thoại, thử nhắn tin cho người bạn mà anh nói là vay với nội dung &'tôi đang cần tiền, có đưa tôi nhé'. Nếu như nhầm thì người đó sẽ bảo nhầm, nếu như đúng thì người đó sẽ nói có hoặc chưa có. Cô đã chuẩn bị các phương án trả lời rồi... Thật ra, cô đâu muốn làm thế nhưng cô đã nghiêm túc hỏi anh rất nhiều lần rằng, anh cho ai vay tiền và bao giờ trả, vậy mà anh không nói. Cô cảm thấy mình không được tôn trọng.
Thế mà, anh đùng đùng cầm điện thoại, mắng chửi cô, quát tháo cô, văng bậy trước mặt cô, nói cô là kẻ láo toét, mất dạy, không giữ thể diện cho chồng, bêu xấu chồng...
Cô câm lặng không nói gì với chồng vì mấy tháng nay, hai người họ không nói với nhau một câu nào. (ảnh minh họa)
Cô bực bội cũng nói lại anh vài câu, hai người xảy ra cãi cọ. Anh còn dọa &'vả vỗ mồm' cô. Cô uất ức nghẹn lên tận cổ. Chuyện này là anh sai hay cô sai? Cô chẳng làm gì quá, người quá đáng là anh, cô đã cho anh quá nhiều cơ hội, cô chỉ muốn biết chứ cô đâu có ý định sẽ đòi tiền người ấy đâu. Mấy lần cô dọa nhắn tin nhưng anh cười làm ngơ, không bận tâm, nên cô tức, cô làm thật...
Từ hôm đó, cô và anh không nói chuyện. Cả gia đình chồng không ai biết vì cô vẫn tỏ mặt bình thường trước mặt cả nhà. Cô bực bội cũng không xuống nước vì với chồng, cô đã xuống nước quá nhiều rồi. Người đàn ông vô tâm, đã làm trái tim cô tổn thương bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hề có chút hối cải, cô không thể nào cứ nín nhịn mãi được. Sống với chồng mà như chỉ có cô hết lòng chiều chuộng, chăm sóc anh ta, còn cô không nhận lại được một thứ gì.
Gần hai tháng, hai người cứ hai góc giường, không ai nói với ai câu nào. Anh cũng không nói, cô thì càng không. Nhưng những suy nghĩ vớ vẩn làm cô mệt mỏi, cô gầy đi trông thấy. Cô ốm, khó chịu trong người, suốt ngày buồn ngủ còn nôn nao người ngợm. Cô có bầu mà cô cũng không hề hay biết. Đến khi phát hiện triệu chứng, cứ nôn ọe, chồng cũng không hỏi han gì, cô đi khám và biết mình mang thai.
Cô câm lặng không nói gì với chồng vì mấy tháng nay, hai người họ không nói với nhau một câu nào. Cô nhất định không dù thế nào thì thế, cô chán nản lắm rồi. Lần này muốn ra sao thì ra, dù là mới cưới nhau được 1 năm, cô cũng chẳng màng... Anh thích thế nào thì cô chiều thế ấy, một người chồng không tôn trọng cô, cô chẳng còn thiết tha gì nữa, buông xuôi tất cả...
Bụng cô to dần lên, đến khi to quá, cả nhà anh mới hỏi trong bữa ăn. Cô rơm rớm nước mắt nói rằng mình mang bầu. Cô chẳng hay ánh mắt ngơ ngác, cái miệng há hốc vì ngạc nhiên của chồng. Vậy mà bao lâu nay, chở cô đi làm, anh vẫn cứ phóng như bay vì anh giận cô, thể hiện sự tức giận của anh bằng việc làm đó.
Cô mệt mỏi cũng không nói với anh, cô nôn ọe anh cũng bĩu môi dài thườn thượt. Cô đã định về nhà mẹ để ở tạm nhưng sợ bố mẹ chồng lại này kia, cô không muốn...
Đêm đến, anh lẳng lặng ôm cô, xoa xoa vào cái bụng rồi nói lời xin lỗi cô. Cô không nói gì, giả như mình đang ngủ, nằm im thin thít. Thú thực, cô không còn muốn lại như ngày trước, lại mủi lòng trước anh. Bây giờ cô đã có con, cô chẳng cần gì hết, anh muốn ra sao thì ra. Anh không quan tâm cô cũng được, anh không cần cô cũng được, không sao cả. Cô chỉ muốn được thảnh thơi sống, được yên tâm chăm sóc con, cho con khỏe mạnh. Từ hôm đó, anh chủ động mua thức ăn, tẩm bổ cho cô nhưng cô cũng không màng, cô tự làm được hết. Cô không phải là người cố chấp, chỉ là cô nghĩ, nếu như không có đứa con này liệu anh có làm thế với cô không? Mấy năm qua cô đã chịu đủ rồi? Và nếu như khi đứa con này sinh ra rồi, liệu cô có còn nhận được sự quan tâm như vậy không. Cô quá mệt mỏi, chán nản, 2 tháng qua không nói khéo lại hay, giờ cô cũng như người câm bên chồng, chẳng muốn nói gì hết...
Theo Khampha
Giận chồng vì qua đêm với tình cũ Tôi đã cắm sừng chồng chỉ vì vài câu nói hơi quá lời trong lúc anh say rượu. 11h đêm, anh về nhà trong cơn say xỉn, tiếng đạp cửa rầm rập, lè nhè quát tháo: "Con vợ kia, mày có mở cửa cho tao không. Ai cho mày đóng cửa, mày định đuổi tao ra khỏi nhà này à?" Tôi vộivã chạy...