Trót mất trinh, bị đ.ánh không dám bỏ
Vì trao cho anh ấy tất cả nên giờ bị đ.ánh đ.ập em cũng không dám bỏ.
Chị Thanh Bình thân mến!
Giờ đây em đang bế tắc và đau khổ. Mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em và anh ấy quen nhau cũng hơn 2 năm. Em rất yêu anh ấy và tin tưởng anh ấy. Yêu nhau được hơn 1 năm, anh dẫn em vào nhà nghỉ và gạ quan hệ t.ình d.ục nhưng em không đồng ý. Khi ấy, anh thường hỏi em tại sao yêu anh mà lại không trao cho anh tất cả. Sau một thời gian thì em đồng ý quan hệ với anh. Lúc đó cũng có nhiều người theo đuổi em nhắn tin, tán tỉnh em nhưng anh cũng chỉ buồn thôi chứ cũng không ghen lắm.
Sau đó được 3 tháng thì anh ấy bắt đầu ghen tuông, mỗi lần có ai nhắn tin hay điện thoại cho em là anh bắt đầu nói em là lăng nhăng này nọ. Có hôm, em học anh điện thoại em không nghe, thì về tới nhà tra khảo đi đâu làm gì mà anh điện thoại không nghe máy. Em có giải thích em đang trong lớp họ không thể nghe máy thì anh bắt đầu nói những lời “mày, tao”. Anh nói với em rằng: “Mày đang học với thằng nào mà nó không cho mày nghe điện thoại? Chắc lúc đó nó đang sờ mó gì mày phải không?”. Nghe anh nói thế, em tức quá nói lại mất câu và thế là anh tát em 3 cái.
Sau khi em trao anh cái ngàn vàng, anh trở nên vũ phu và ích kỉ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bây giờ em không biết phải làm sao với cuộc tình của mình. Yêu anh em thực sự rất đau khổ nhưng em sợ đã đ.ánh mất cho anh rồi em không thể đến với người khác được nữa. Em phải làm thế nào đây, mong chị cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang rơi vào một bi kịch khi bị người mình yêu h.ành h.ạ về thể xác lẫn tinh thần nhưng em lại không dám bỏ chỉ vì trót trao đi cái ngàn vàng.
Em cũng như nhiều cô gái khác, sau khi trót dại thường cam chịu mọi chuyện vì lo lắng rằng không thể đến bên ai được nữa. Chính lối suy nghĩ cam chịu và nhẫn nhục như vậy mới đẩy em vào bi kịch và đau khổ. Khi bản thân em tự vất bỏ đi những quyền, những giá trị của mình thì rất khó để người bạn trai em tôn trọng.
Ở bên anh quá đau khổ nhưng em sợ xa anh em không lấy được ai vì đã không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Người con trai mà em đang yêu là một kẻ không chỉ ghen tuông mù quáng mà còn ích kỉ và vũ phu. Nghe qua những lời em kể, chị thấy rằng sau khi có được em, anh ta nhận thức được vấn đề đã chiếm hữu được em nên đặt mình ở vị trí cao hơn em. Việc em cứ chấp nhận để cho anh ấy lấn lướt, nạt nộ sẽ chỉ càng đẩy sự coi thường và trịch thượng của anh ấy lên cao mà thôi.
Chị nghĩ rằng, điều em cần làm bây giờ là chia tay với người con trai đó. Em đừng để suy nghĩ đã mất tất cả mà nhắm mắt đưa chân. Anh ta mới chỉ là người yêu của em mà đã cho mình cái quyền mắng c.hửi, thậm chí là đ.ánh đ.ập em như vậy thì khi thành vợ thành chồng, anh ta sẽ còn h.ành h.ạ em như thế nào? Có thể em sẽ gặp khó khăn đôi chút khi tìm kiếm hạnh phúc mới nhưng điều đó sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều lần khi em “cố đ.ấm ăn xôi” để bên người đàn ông vũ phu và không tôn trọng em này chỉ vì không còn trong trắng. Nếu em biết sống tốt, coi những gì xảy ra trong quá khứ làm bài học, em vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc mới, đích thực hơn. Em đã sai khi yêu và trao cho anh ta tất cả và sẽ càng sai hơn nữa khi vì sai lầm đó mà phạm phải một sai lầm khác lớn hơn.
Hãy tự giải thoát cho mình khỏi bi kịch. Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Eva
Muốn vào chùa vì vợ và con chèn ép
Một ông già đã ngoài 60 nhưng chưa một ngày được hưởng hạnh phúc có vợ hiền, con thảo.
Năm nay tôi 61 t.uổi, có vợ và 2 con. Vợ chồng con gái tôi đều là công nhân viên chức nhà nước. Con gái lớn đã lấy chồng và sinh được một cháu trai. Cháu có nhà riêng, đầy đủ tiện nghi, sống chỉ cách nhà tôi 1 km. Con trai út của tôi 18 t.uổi, vừa mới thi đại học. Nhìn bề ngoài, gia đình tôi có vẻ thanh bình êm ấm với vợ chồng là Đảng viên, con cái học hành, công việc ổn định; nhưng có ai thấu hiểu rằng, trong cái vỏ bọc đó, tôi cay đắng âm thầm chịu đựng suốt 30 năm.
Nhà tôi có một cửa hàng tạp hóa. Vì bận bán hàng nên trưa hôm đó, tôi chưa kịp nấu cơm. Khoảng 11h, con gái và con rể tôi đi làm về, chưa có cơm ăn ngay. Con gái tôi mặt hầm hầm, giận dữ nói: "Đồ ăn hại, ở nhà cả ngày có bữa cơm mà không xong". Cháu còn dùng nhiều lời lẽ như mắng con ở. Sở dĩ, vợ chồng con gái vẫn thường xuyên về nhà tôi ăn là do vợ tôi muốn gần gũi, chăm sóc con gái và cháu ngoại. Hơn nữa, tôi đã về hưu, công việc cũng rỗi rãi.
Lúc đó, tôi giải thích là do bận bán hàng nên hơi chậm nhưng cháu cứ cãi át cả đi. Tôi nổi nóng, quát: "Đã thế, từ ngày mai trở đi, chúng bay về nhà nấu lấy mà ăn, chứ tao không hầu được". Cháu nghe thấy tôi nói vậy thì khùng lên chỉ vào mặt tôi bảo: "Mày là gì mà đuổi tao. Mày không phải bố tao. Tao cứ ở nhà mẹ tao đấy...".
Uất ức quá, tôi tát cháu mấy cái. Cháu cũng chẳng vừa, lao vào ẩu đả làm tôi ngã gẫy chân, đến nay vẫn đang trên giường bệnh. Con rể tôi chứng kiến từ đầu tới cuối hoảng quá, nổ xe máy chạy về nhà. Con trai út của tôi lao vào can ngăn. Với tôi, tuy gẫy xương có đau một tí nhưng tim tôi đau đớn vạn lần.
Sở dĩ nó ngang nhiên hỗn xược với tôi như vậy là từ câu chuyện cách đây hơn 30 năm. Khi đó, tôi là bộ đội chiến trường miền Nam. Năm 1970, tôi bị thương nặng, được chuyển ra Bắc điều dưỡng. Trong hồ sơ thương tật của tôi có ghi "ảnh hưởng chức năng sinh dục". Tôi cũng chỉ biết vậy. Năm 1983, vợ tôi có bầu và sinh con gái. Lúc đầu tôi vẫn đinh ninh là con mình nhưng mấy năm sau tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi đi kiểm tra lại sức khoẻ. Bác sĩ nói tôi khó có khả năng sinh con, nếu thụ thai, nguy cơ quái thai là rất lớn.
Trước sức ép của gia đình 2 bên và nghi ngờ về thân phận đứa con gái đầu, tôi muốn có thêm đứa con nữa để nương tựa t.uổi già. Vợ chồng tôi bàn nhau, nhờ một người bạn thân giúp vợ tôi mang thai. Cuối năm 1993, vợ tôi sinh cháu trai út. Sự việc đã được giữ bí mật đến nay và tôi vẫn luôn hàm ơn anh bạn.
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, khắc nghiệt. Vợ tôi dần dần thay đổi. Cô được bổ nhiệm chức trưởng phòng. Có t.iền, có quyền, vợ tôi ăn chơi, du lịch, đi nhà hàng khách sạn trong nước và nước ngoài. Cũng từ đó, vợ tôi sắm két bạc riêng, đồng thời mọi chi tiêu sắm sửa vợ tôi tự quyết không cần hỏi ý kiến tôi, mặc dù sổ lương hưu của tôi là do vợ tôi quản. Mọi chi phí cá nhân của tôi như đi thăm viếng, sinh hoạt hội hè, mua sắm... tôi phải tự lo. Rất may, tôi còn ít t.iền hỗ trợ thương binh của Nhà nước. Với cửa hàng, tôi chỉ là người bán hàng không công. Mọi việc nhập hàng, giá bán do vợ tôi định đoạt. Bớt cho ai đồng nào thì tôi phải gọi điện xem vợ đồng ý hay không.
Tưởng nhẫn nhục thế cho êm ấm gia đình. Nhưng được đằng chân lân đằng đầu, vợ tôi công khai trước mặt các con là tôi không phải là bố chúng nó. Tôi chỉ là bình phong để con cái hưởng ưu đãi con thương binh mà thôi. Đến lúc có t.iền, vợ và con gái tôi nói thẳng: cứ tính xem chế độ ưu đãi từ trước đến nay chúng được hưởng là bao nhiêu sẽ trả hết. Tôi ngậm đắng nuốt cay vì biết mình không có con, phải sống dựa vào chúng. Chỉ có con trai út là thương tôi thật lòng. Cháu nói với tôi "bố là bố duy nhất của con, dù bố không đẻ ra con nhưng có công để con có mặt trên đời này và nuôi con 18 năm nay".
Đau đớn ê chề, tôi có nên nói hết sự thật ra để từ bỏ gia đình này, vào chùa hoặc đến nơi nào đó cho đỡ nhục nhã hay không? Tôi rất thương con trai út. Tôi sợ cháu chưa hiểu hết sự hy sinh của tôi mà nghe theo lời mẹ, lời chị dần dần sẽ nghĩ sai về tôi. Nhưng cứ ở cái nhà này thì hai mẹ con sẽ đẩy cuộc sống của tôi đến địa ngục tăm tối. Bao nhiêu đêm mất ngủ, tôi không biết nên giải quyết ra sao.
Theo VOV
Có 100 triệu, tôi sẽ mất chồng! Hồi ấy tôi yêu anh lắm nên mụ mị... Tôi nhờ anh trai lên thành phố tìm anh thì bắt gặp anh đang sống chung cùng với một người đàn bà khác. Giận dữ vì bị chồng phản bội, tôi đã xé nát quần áo của cô ta và đuổi cô ấy ra khỏi nhà... Tôi quen anh khi vào Thành phố Hồ...