Trót có thai với người tình trẻ
Tết nhất đến nơi rồi mà lòng tôi đang rối như canh hẹ. Tôi không biết nên im lặng hay thú nhận với chồng sự thật tày trời là cái thai trong bụng không phải là con của chồng tôi.
ảnh minh họa
Chồng tôi năm nay 45 t.uổi. Tôi năm nay cũng đã ngoài 33 rồi. Ở t.uổi tôi ai cũng bảo là gái già, không ai thèm lấy nên kiếm lấy người b.ỏ v.ợ, hay vợ c.hết tốt tính để yên phận mà thôi.
Thế nhưng lấy chồng được hơn một năm rồi mà tôi mãi không có con. Lúc lấy chồng tôi cũng xác định là kiếm đứa con cho vui cửa vui nhà sau này. Chứ ở t.uổi tôi làm gì có chuyện lấy chồng vì yêu đương nữa.
Tôi đang sốt ruột vì mãi không có con thì tình cờ gặp lại người yêu cũ hồi còn đi học, tôi vập vào tình cũ một đêm, không ngờ bao nhiêu chuyện nảy sinh…
Tết nhất đến nơi rồi mà lòng tôi đang rối như canh hẹ. Tôi không biết nên im lặng hay thú nhận với chồng sự thật tày trời là cái thai trong bụng không phải là con của chồng tôi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cái thai này nhưng mãi mà vẫn không tìm được hướng xử lý. Không biết tôi có nên im lặng không vì tôi mong chờ con lâu lắm rồi. Nhưng tôi không nghĩ là lại có bầu trong tình huống trớ trêu như thế này. Tôi không muốn b.ỏ c.on nhưng sợ rằng nếu giữ đ.ứa b.é, một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ thì cuộc sống của tôi còn trở nên bế tắc và khốn khổ hơn.
Bố mẹ tôi nhất quyết không thể nào chấp nhận được con gái là kẻ “trốn chúa, lộn chồng” đến mức có con riêng như thế này. Bố mẹ tôi vốn là nhà giáo về hưu nên trọng danh dự và phẩm giá lắm. Nếu chồng phát hiện và làm ầm ĩ lên thì kiểu gì tôi cũng phải ôm con mà bỏ đi nơi khác sống.
Mặc dù tôi lấy chồng là do thúc giục của gia đình. Tuy nhiên, chuyện có con với người tình cũ sau lần gặp gỡ khiến tôi không biết nên xử lý thế nào. Chắc ai nghe qua cũng đàm tiếu, dị nghị vì chẳng có người vợ nào lại phản bội chồng nhanh chóng và trắng trợn như tôi. Nhưng đúng là tôi lấy chồng không hề có tình yêu. Tôi không hề yêu chồng, tôi không có tình cảm yêu đương nam nữ mà tôi lấy chồng vì nghe theo lời khuyên của gia đình, vì chồng tôi là người mà theo bố mẹ tôi đ.ánh giá là người biết lo toan, quán xuyến trong nhà.
Video đang HOT
Do nhà nghèo với lại không được trời phú cho tí nhan sắc nào nên tôi cũng đã tính yên phận ở vậy rồi xin đứa con cho vui t.uổi già sau này. Nhưng bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý. Bố mẹ tôi tìm kiếm khắp nơi mới ra tấm chồng cho tôi. Chồng tôi hơn tôi 12 t.uổi. Tôi không thể nào có cảm giác yêu đương với một người nhiều t.uổi như vậy. Nhưng nhìn quanh quất thì cũng chẳng còn có ai phù hợp với tôi nữa cả. Mà gia đình cứ vun vào nên tôi cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận. Thú thật, tôi là cô gái sống cam chịu, không quyết đoán. Hơn nữa, theo như những gì bố mẹ phân tích thì anh ấy từng có một đời vợ nhưng cô ta lăng nhăng nên anh bỏ. Anh là người rất giàu có và lại có tình nghĩa nữa, bố mẹ cũng đã mất nên tôi sẽ tránh được cảnh làm dâu. Cân nhắc mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định cưới anh làm chồng.
Về sống cùng anh tôi mới biết, thực ra cái lí do khiến anh và người vợ trước bỏ nhau là do anh bị yếu sinh lí. Anh lại hơn tôi nhiều t.uổi nên khi cưới nhau về nhu cầu sinh lí của anh cũng rất ít. Cưới nhau được gần một năm mà tôi vẫn chưa mang bầu dù hai bên họ hàng đều vô cùng mong ngóng. Bản thân anh ấy cũng muốn lắm nhưng tôi nghĩ vì do anh “yếu” nên chuyện có con cũng khó.
Thời gian đầu tôi cũng cố gắng nhẫn nhịn, chờ đợi nhưng vừa khó có con, vừa “nhu cầu” thấp khiến tôi bực dọc trong người. Anh đi làm tối ngày, đêm về thì lăn ra ngủ. Nhiều khi tới cả tuần trời không ngó tới vợ thì bảo làm sao chẳng khó có con. Tôi thì chỉ ở nhà, không phải làm gì cả nên cũng sinh buồn chán.
Thế rồi tôi gặp lại người yêu cũ học cùng lớp năm xưa. Giờ đây anh là người đàn ông thành đạt và rất lịch lãm. Sống với một người chồng già nua, khô khan, nên giờ gặp lại người xưa hoàn toàn trái ngược với chồng mình. Tôi vập vào tình cũ một đêm và không ngờ dính bầu ngay trong đêm đó. Tất nhiên, chuyện đó tới giờ chồng tôi vẫn không hề hay biết.
Tôi cũng không biết nên buồn hay nên vui nữa. Chính tôi là người luôn trông ngóng có con nhưng giờ có bầu lại lo ngại. Tôi luôn khao khát có những đứa con thơ để chăm lo, yêu thương nhưng chồng tôi chưa thể mang tới cho tôi niềm hạnh phúc đó. Ở với chồng suốt một năm trời chẳng dính bầu nhưng chỉ trong một đêm với tình cũ tôi lại có thai.
Tôi không dám hé răng với ai, kể cả người tình cũ của mình. Tôi cũng muốn giữ bí mật này cho riêng mình và con tôi. Vì tôi cũng không dám gặp lại người tình cũ sợ mọi chuyện lại vở lỡ ra. Tôi biết anh ta cũng không sẵn lòng chào đón hai mẹ con tôi đâu. Thế nên biết cũng để mà làm gì.
Nhưng còn chồng tôi, nhỡ sinh con ra, chẳng có nét nào giống chồng thì sao? Lúc đó tôi biết giải thích thế nào? Có khi nào chồng tôi nghi ngờ đấy không phải là con mình không? Chắc chắn là chồng tôi sẽ không thể nào chấp nhận vợ mình mang bầu với thằng khác và để tôi sinh đứa con này đâu!
Tôi đã tính nước im lặng thế mà sống mà sinh con. Đến khi nào chồng biết thì lại ôm con mà bỏ đi vậy. Thà rằng có lỗi với chồng, với bố mẹ chứ tôi nhất định phải giữ lại đứa con này!
Theo VNE
Buồn lòng gần 30 vẫn...ế
Em đã 27 t.uổi nhưng vẫn chưa tìm được một người yêu thương mình thực sự. Lẽ nào em không đáng được yêu?
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang thực sự cảm thấy chán nản và bế tắc với cuộc sống của mình. Em không biết làm thế nào để tìm thấy được tình yêu. Mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 27 t.uổi, không xinh đẹp giỏi giang, theo như nhận xét của mọi người thì em có ngoại hình không ưa nhìn (dù rằng không phải là quá xấu ). Em tự thấy mình gặp khá nhiều trắc trở trong công việc cũng như chuyện tình cảm. Mặc dù tới thời điểm này em đã có 1 công việc ổn định (em làm giáo viên), nhưng trong tâm hồn em lúc này cũng thấy cô đơn, trống rỗng và chông chênh chị ạ. Các bạn cùng độ t.uổi với em hầu như đã ổn định cuộc sống gia đình cả rồi, còn lại mình em... em thấy mình bơ vơ và lạc lõng.
Em cũng không hiểu vì sao em lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Bản thân em là người thật thà và nghiêm túc, chưa bao giờ có suy nghĩ đùa giỡn hay tạm bợ trong tình cảm. Trong cuộc sống cũng như trong công việc đồng nghiệp đ.ánh giá em là cô gái ngoan ngoãn, sống có trách nhiệm. Dù không yêu nhiều nhưng em cũng đã từng yêu, yêu chân thành, tha thiết. Sau khi tốt nghiệp, em và người bạn thân cùng lớp đã yêu nhau. Dù khi đó cả hai ra trường đã ở xa nhưng tình yêu vẫn chân thành và mãnh liệt. Anh vào tận Phú Quốc công tác còn em ở Tuyên Quang chưa xin được việc. Cuộc tình kéo dài trong 1 năm rưỡi và trong suốt thời gian yêu cho tới lúc chia tay chùng em chỉ được gặp nhau có 1 lần đó là ngày hè anh trở về. Sau vì anh không thể chuyển ra ngoài bắc và em cũng không thể xin việc ở gần anh, chúng em quá mệt mỏi vì chờ đợi và khoảng cách nên đã chia tay. Mặc dù hiểu nhưng bản thân em cảm thấy đ.au đ.ớn và t.uyệt v.ọng trong một thời gian quá dài, kể tứ ngày ấy đến nay đã 4 năm rồi em vẫn chưa có tình cảm nào khác.
Em mặc cảm và tự ti vô cùng khi gần 30 t.uổi mà không tìm được người yêu (Ảnh minh họa)
Sau khi chia tay em em cũng đã mong muốn, và cũng đã cố gắng mở rộng lòng mình để tìm kiếm hạnh phúc khác. Nhưng em không hiểu sao đàn ông dường như không hề có chút rung động nào trước em. Có bạn bè mai mối thì những người con trai đó gặp em có một lần rồi lặn mất tăm. Cũng người đàn ông ban đầu nói chuyện bạn bè, tâm sự , người đó cũng tán tỉnh em sau rồi lại công bố yêu một người con gái khác (dĩ nhiên là người tài sắc vẹn toàn ). Em lại đau khổ một lần nữa vì em có tình cảm với họ. Ở những nơi đông người dù em biểu hiện rất bình thường nhưng không ai để ý hay quan tâm đến em - có lẽ em không đủ sự hấp dẫn? vài lần như vậy em cảm thấy mình bị tổn thương mà mặc cảm vô cùng chị ạ. Em thấy mình xấu xí, không có duyên... hơn cả là không có sự hấp đẫn. Em đã cố gắn để tự tin hơn , mọi người cho rằng em là một người mạnh mẽ, bản lĩnh nhưng dường nhưng không ai hiểu được sự cô đơn và trống rỗng trong tâm hờn em.
Chị Thanh Bình thân mến ! bản thân em đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều trong công việc cũng như tình cảm. Nhung sự cô đơn và khát vọng được yêu thương che chở, cần một người yêu thương mình thật lòng , cần một gia đình mà chẳng thể nào có được như muốn g.iết c.hết tâm hồn em vậy. Ngày và đêm em vùi mình vào công việc, những lúc k biết làm gì em chìm vào giấc ngủ để quên, nhiều lúc nước mất em rơi, em cô đơn lắm, em không mạnh mẽ như người ta tưởng, em rất cần mottj người hiểu, một người chia sẻ, một người bảo vệ cho em... và em muốn được yêu thương nhiều lắm.
Năm tháng qua đi, t.uổi xuân cũng chẳng còn. Dù em cũng khá chăm chút cho ngoại hình của mình nhưng dấu vết thời gian thì không che đi được. Cha mẹ hối thúc, chưa thể lập gia đình làm cha mẹ lo lắng và phiền lòng em buồn lắm, chẳng có ai ngó ngàng đến em vậy em lấy ai để yên lòng cha mẹ. Em thấy lòng mình đau vì phận làm con gần 30 t.uổi rồi mà vẫn để mẹ cha lo.
Bạn bè giờ cũng không còn ai để tâm sự, ai cũng có gia đình và lo lắng cho chồng con. Còn lại có mình em thôi chị ạ. Có một điều nữa là ai cũng giục em lấy chồng nhưng khi em nói em chưa có người yêu không ai tin chị ạ. Mọi người cứ nghĩ rằng em giấu, đồng nghiệp lúc nào cũng nói "ngoan, hiền lành như mày chưa có người yêu mới là lạ, t.uổi này ai chưa có người yêu ? Cưới đi thôi ". Thật lòng em cũng không còn muốn giải thích nữa.
Chị ơi ! Không lẽ cả đời này em không được yêu thương đúng nghĩa? Em phải làm sao để cải thiện tình trạng này hả chị ? Hay cả một đời này em chẳng được yêu thương? Mong chị cho em một lời khuyên! Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy cô đơn và buồn chán vì chưa tìm được một người đàn ông đồng hành với mình trong cuộc đời. Em muốn được yêu thương, được có một tổ ấm nhưng duyên phận còn chưa tới.
Hãy sống thật lạc quan, yêu đời, chắc chắn sẽ có người yêu và trân trọng những điều đáng quý của em (Ảnh minh họa)
Điều đầu tiên chị muốn khuyên em đó chính là em đừng bao giờ tự ti như thế. 27 t.uổi dù không hẳn là còn trẻ nhưng cũng không phải quá già để kiếm tìm cho mình hạnh phúc. Trong thời đại hiện nay, rất nhiều người phụ nữ ngoài 30 mới lập gia đình, đó cũng là điều hết sức bình thường. Nếu như bản thân em luôn mặc cảm, tự ti như vậy sẽ chỉ làm cho em thêm già, thêm thiếu sức sống hơn mà thôi. Và vô tình chính những điều đó lại cản trở em tìm được hạnh phúc của mình.
Em cần phải vui sống, sống lạc quan, yêu đời. Ngoài việc phấn đấu cho công việc, sự nghiệp, em hãy cố chăm sóc và làm mới bản thân mình hơn. Em hãy thử thay đổi từ những điều nhỏ như một kiểu tóc mới, học cách trang điểm để mình trông tươi tắn hơn hay diện những bộ đồ hợp với vóc dáng của em để làm cho em thêm hấp dẫn. Điều quan trọng nhất là em phải tự tin, sống vui vẻ và hòa đồng với mọi người. Nếu em cứ thu mình lại, đi đâu cũng mặc cảm mình già, mình xấu, mình sẽ phải sống cô độc và không giao tiếp với mọi người thì cơ hội của em làm sao đến được?
Ngoài ra, chuyện tình cảm cũng là cái duyên, cái số. Chắc chắn một cô gái tốt như em, có công việc ổn định sẽ tìm được cho mình một người biết trân trọng những giá trị mà em có. Hãy tự tin, thoải mái vui sống rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với em!
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Xin hãy cầm c.hặt t.ay nhau Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ c.hặt t.ay nhau ... Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng. "Tay trong tay là tình còn ấm Tay buông...