Trong vòng 1 tháng, chị dâu tôi đã phải nhận hai cú sốc nặng
Chị dâu đứng chết lặng, còn em cũng chỉ biết động viên chị rằng mẹ đang đau đớn nên nói như thế. Nhưng chị vẫn suy sụp, phải nằm viện cả tuần vì cú sốc nặng thứ hai trong vòng chưa đầy một tháng.
Anh trai em mất khi anh chị cưới nhau được tròn một tháng. Hôm đó là kỷ niệm 1 tháng ngày cưới nhưng anh trai em vô tình quên, đi nhậu với bạn tới 11 giờ đêm mới về. Chị dâu hờn giận, khóa cửa không cho anh vào nhà. Anh ngồi đợi ngoài cửa, trúng gió cảm và qua đời. Sáng ra, phát hiện sự việc, chị dâu đã ngất ngay tại chỗ. Ngày hôm sau đưa tang, chị ấy ôm chặt quan tài anh khóc ngất lên ngất xuống vì hối hận và đau xót.
Mẹ em cũng đau lòng không kém. Bà khóc lóc vật vã rồi lao ra giật tóc, cào xé và chửi rủa chị dâu. Mẹ nói chính chị là kẻ đã gây ra tai họa cho chồng, chính chị đã giết chết đứa con trai duy nhất của mẹ. Em hiểu nỗi đau của mẹ lớn thế nào, vì em cũng đau lắm nên cứ im lặng để mẹ đay nghiến chị như thế suốt mấy ngày. Chị dâu cũng tự dằn vặt mình rất nhiều. Chị khóc hết cả nước mắt vì thương chồng, và cũng thương cho chính bản thân mình nữa.
Gắng gượng mấy ngày lo cho chồng xong, chị như người mất hồn, tinh thần suy sụp gầy rộc đi nên bố mẹ chị xin phép gia đình em đưa chị về nhà ngoại ít ngày để nghỉ ngơi. Mới đầu em rất trách chị, nhưng về sau cũng thấu hiểu nỗi đau của chị nên động viên an ủi chị. Song chị dâu vẫn không phút nào không dằn vặt bản thân. Duy chỉ có mẹ em luôn nhìn chị hằn học và nói chính chị là người hại chết anh.
Thật may mắn cho gia đình em, chỉ 10 ngày sau khi về quê ngoại, chị dâu phát hiện ra mình có thai. Em đã khóc nấc lên vì sung sướng, nhưng lại thương cho đứa cháu chưa sinh ra đã không còn bố. Nhưng em tin chắc đứa bé chính là động lực để chị dâu em vượt qua đau khổ, và phần nào xoa dịu nỗi đau của mọi người.
Nhưng chị dâu vẫn suy sụp, phải nằm viện cả tuần vì cú sốc nặng thứ hai trong vòng chưa đầy một tháng. (Ảnh minh họa)
Chị trở lại nhà em để thông báo tin có thai với gia đình, mọi người vỡ òa sung sướng, ai cũng khóc, ôm chị chia sẻ hạnh phúc. Nhưng không hiểu sao mẹ lại im lặng. Sau một hồi lặng thinh, bỗng mẹ em chỉ thẳng vào mặt chị dâu mà nói: “Mày hại chết con tao, giờ mày còn muốn đến bắt vạ tao phải không? Con tao chết rồi, nó làm sao có con được? Mày ngủ với đứa khác có bầu rồi đến bắt nhà tao nuôi dưỡng chứ gì?…”.
Video đang HOT
Nói rồi mẹ quay lên bàn thờ gào khóc con trai. Chị dâu thì đứng chết lặng. Còn em cũng chỉ biết động viên chị rằng mẹ đang đau đớn nên nói như thế. Nhưng chị vẫn suy sụp, phải nằm viện cả tuần vì cú sốc nặng thứ hai trong vòng chưa đầy một tháng. Ở viện 3 ngày, bố mẹ chị lại đón chị về nhà, còn em ở lại chăm sóc và động viên khuyên bảo mẹ.
Song, mỗi lần nhắc tới chị, mẹ chỉ rít lên cay nghiệt : “Tại nó hết, nếu không tại nó ích kỷ thì anh trai con không phải chết lạnh lẽo đến thế. Con mẹ không còn thì mẹ lấy đâu ra cháu và con dâu? Chỉ cần nhìn thấy nó là mẹ không sống nổi”. Những lời nói của mẹ khiến em tan nát, em thương mẹ mất con, thương chị mất chồng, thương chính bản thân mình khi không còn anh trai lại bất lực đúng giữa hai con người đang đau đớn, tuyệt vọng.
Tại sao gia đình em lại cứ phải trải qua nhiều nỗi đau thế này? (Ảnh minh họa)
Mang thai khi không còn chồng bên cạnh, em biết chị khó khăn lắm, thường xuyên qua lại động viên chăm sóc chị. Nhưng điều buồn nhất là mẹ em vẫn không hỏi han gì.
Gần 3 tháng trôi qua, chị dâu cũng thường xuyên về thăm mẹ nhưng chỉ nhận lại sự hắt hủi, thậm chí mẹ còn xua đuổi, chửi bới chị. Tuần trước chị sang làm một trăm ngày cho anh, mẹ lại lao vào chị mà nói: “Giờ thằng Tr. mất rồi, làm sao biết được đứa trẻ là con ai. Chị đã hại chết chồng, giờ không còn tư cách là con dâu tôi nữa…”.
Tới lúc đó chị mất bình tĩnh, cũng gào lên rằng: “Phải, con là người gây ra tội, nhưng không phải con muốn thế. Mẹ tưởng mình mẹ đau mà con không đau sao? Đứa bé vẫn là con anh ấy dù mẹ có nhận cháu hay không…”. Xong rồi chị lại bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chị về rồi mẹ con em lại ôm nhau khóc. Tại sao gia đình em lại cứ phải trải qua nhiều nỗi đau thế này? Anh trai mất, mẹ đau xót nhưng chị cũng phải dằn vặt cả đời rồi, sao mẹ không tha thứ cho chị một lần, để cháu ra đời có đầy đủ nội ngoại? Nó đã thiệt thòi lắm vì không có bố rồi. Em biết khuyên mẹ sao đây, để mẹ chấp nhận tha thứ cho chị dâu và nhận cháu?
Theo Afamily
Bị người yêu đá ra ngoài đường sau khi "vắt chanh"
Tôi đã bất chấp tất cả để chạy theo tiếng gọi của con tim, bây giờ bị hắt hủi, tôi còn mặt mũi nào mà trở về? Ba năm trước, khi tôi bỏ nhà theo Quân, tôi 21 tuổi. Bây giờ tôi sắp sửa rời bỏ căn phòng trọ mà mình đã tá túc ba năm qua. Điều khác biệt là bây giờ tôi trắng tay...
Tôi nhớ khi đó cha tôi đã nhốt tôi vào phòng và khóa chặt cửa lại. Cha nói thà tôi hận cha, ghét cha còn hơn là để tôi rơi vào tay một kẻ không ra gì. Khi đó, trong suy nghĩ của tôi, cha là kẻ đáng căm ghét nhất trên thế gian này vì ông đã quyết liệt ngăn cản tình yêu tươi đẹp của tôi. Tôi gặp Quân khi đang là sinh viên năm thứ ba. Lần đó, Quân về trường tôi nói chuyện về lý tưởng, về thanh niên lập thân, lập nghiệp, về những phương cách để một người trẻ tuổi có thể vươn lên làm giàu...
Thật ra, những thứ ấy đối với tôi không cần thiết bởi tôi đã được cha mẹ bao bọc trong nhung lụa từ bé. Tôi lớn lên và mặc nhiên thụ hưởng sự giàu sang, phú quý như thể tất cả những thứ đó đã được dành sẵn cho mình. Cho tới khi tôi gặp Quân, thì trước đó chưa từng có người đàn ông nào cuốn hút tôi như vậy. Ấy thế mà cha tôi chỉ mới tiếp xúc với Quân lần đầu đã phán: "Thằng này thuộc dạng đĩ đực". Tôi giãy nảy như đỉa phải vôi: "Sao cha lại nói kỳ vậy? Cha mới gặp anh có một lần mà sao lại dám nhận xét như thể đã biết người ta từ lâu vậy? Cha thật là...".
Ảnh minh họa.
Tôi không dám kể lại với Quân vì tôi sợ anh buồn. Tôi đã "lậm" Quân đến nỗi khi ăn, khi ngủ, khi học, khi chơi... tôi đều thấy hình ảnh anh lởn vởn trong đầu. Một người đàn ông nho nhã, học cao hiểu rộng, nói chuyện có duyên như thế tất nhiên phải có nhiều cô gái theo đuổi; cha phải tự hào vì con gái đã lọt vào mắt xanh của người ta chứ sao lại nhục mạ, xem thường như vậy?
Tôi còn chưa hết bực mình vì những lời nói của cha thì ông đã đích thân tìm gặp Quân. Tuy anh không kể lại tất cả nội dung cuộc đối thoại của hai người nhưng nhìn vẻ mặt, nghe cách nói của anh tôi biết anh đã bị tổn thương rất nặng nề. Vì thế, tôi càng yêu anh hơn. Chính vì tình yêu ấy mà tôi đã dám lớn tiếng cãi lại cha: "Cha mẹ không đồng ý, con cũng sẽ lấy anh ấy. Con không cần tài sản của cha mẹ, con có thể tự lo cho mình...". Cha tôi nói: "Con nít biết gì... Người lớn nói không nghe, sau này hối hận không kịp nghe con".
Chuyện chưa kết thúc ở đó. Khi tôi trốn nhà đi Vũng Tàu với Quân thì cha tôi nổi cơn thịnh nộ. Ông gầm lên: "Thiệt hết biết con với cái, không coi mặt mũigia đình ra gì nữa!". Nói rồi ông sai người tài xế lôi tôi vào phòng nhốt lại. Tôi cũng đâu có vừa. Tôi tuyệt thực.Tất cả đồ ăn thức uống chị giúp việc mang vào, tôi không rớ một tí gì. Đến ngày thứ ba thì mẹ tôi phải lén ba để vào năn nỉ tôi. Mẹ hứa: "Con cứ để từ từ mẹ thuyết phục ba. Tính ba con nóng nảy nhưng rất thương con cái.
Con đừng dại dột...". Tôi nghe lời mẹ, ăn uống trở lại. Nhưng cha tôi vẫn không cho tôi ra khỏi phòng. Uất ức quá, tôi gom đồ đạc, lừa lúc chị giúp việc vào phòng dọn dẹp, cọ rửa nhà tắm, tôi lẻn ra ngoài và đi luôn. Tôi hả hê với suy nghĩ, cha tôi sẽ nếm đòn đau với suy nghĩ sĩ diện hão của ông.
Tôi chạy đến với Quân. Anh ôm tôi vào lòng, an ủi, động viên và hứa sẽ bao bọc tôi suốt đời. Ngay sau đó, anh thuê cho tôi một căn phòng trong một con hẻm nhỏ ở quận 8 để trốn tránh sự truy đuổi của gia đình. Anh nói: "Tạm thời em phải nghỉ học một thời gian, để mọi việc tạm yên rồi tính tiếp".
Tôi răm rắp nghe lời anh. Thời gian đó, tôi ở nhà nấu cơm, chờ đợi buổi tối anh về ăn cùng. Có đêm anh ở lại, cũng có đêm anh về. Tôi bảo: "Anh ở lại đây luôn với em đi, ở một mình em sợ lắm". Nhưng Quân bảo anh còn nhiều việc phải làm, với lại nếu ở chung nhà lỡ cha tôi bắt gặp thì sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của anh. Dù gì thì Quân cũng là một người có tên tuổi, ít nhất là trong suy nghĩ của tôi. Thế nên nhất nhất mọi lời nói của anh tôi đều răm rắp nghe theo. Thậm chí, anh không cho tôi đọc báo, nghe đài vì sợ tôi thấy tin nhắn của gia đình rồi không cầm lòng được mà quay về, tôi cũng nghe lời.
Tôi như sống giữa hoang đảo. Người quen duy nhất của tôi có lẽ là cô bé bán hàng vẫn đẩy xe ngang qua mỗi sáng. Tôi mua cá, thịt, rau củ; nếu cần thêm gì thì dặn, hôm sau cô bé sẽ mang đến. Sau này, khi Quân nói rằng muốn trả tôi về cho cha mẹ tôi thì tôi mới giật mình: Tại sao trong một thời gian dài, tôi lại u mê như vậy. Mọi chuyện cãi cọ của chúng tôi bắt đầu khi Quân không thường xuyên đến thăm tôi nữa. Tôi thắc mắc thì anh bảo là bận việc. Không chịu nổi, tôi quyết định rời khỏi nơi trú ẩn để theo dõi Quân và phát hiện anh đã có một người con gái khác.
Khi tôi tỏ thái độ ghen tuông thì Quân xuống nước năn nỉ nói rằng đó chỉ là quan hệ công việc. Cô ta cũng là một diễn giả giống như Quân. Họ chỉ là cộng sự của nhau chứ không có gì đặc biệt. Quân nói và tôi lại tin. Vốn dĩ anh là diễn giả nên sức thuyết phục không chỉ là lời nói mà nó toát ra từ tất cả những gì có trên cơ thể anh. Mọi chuyện nhùng nhằng như vậy cho đến lúc tôi giật mình hoảng sợ khi thấy số tiền và vòng vàng nữ trang tôi mang theo đã hết. Khi tôi nói điều đó thì Quân im lặng. Sau đó, anh đề nghị tôi nên trở về nhà xin lỗi ba mẹ.
Tôi điếng hồn. Tôi còn mặt mũi nào mà trở về? Thoạt đầu, cứ tưởng Quân nói đùa. Nhưng không, đó là sự thật. Tôi đã bị vứt đi như quả chanh khi người ta đã vắt hết nước. Nhưng tôi còn mặt mũi nào để quay về? Tôi cũng không thể ở lại căn phòng trọ bởi sớm muộn gì người ta cũng tống cổ tôi ra đường vì không trả tiền nhà.
Tôi đã lang thang cả tháng nay, lúc thì ở bệnh viện, lúc ở chùa; cuối cùng có một chỗ bán hủ tiếu nhận tôi vào bưng bê. Tôi rất sợ có ai đó phát hiện ra mình nên lúc nào cũng sùm sụp chiếc nón kết trên đầu, khiến chị chủ quán bực mình giật lấy vứt đi. Đến lúc đó tôi mới òa khóc và kể cho chị nghe chuyện của mình. Ít ra thì tôi cũng còn chút may mắn vì còn có người động viên, an ủi trong lúc này. Sau khi dò hỏi, biết những chuyện tôi kể là thật, chị bảo: "Thôi, cứ ở tạm đây với chị một thời gian rồi tính đường về nhà. Cha mẹ có giận con cách mấy thì cũng không thể bỏ con. Tin chị đi". Tôi tin chị nhưng tôi còn mặt mũi nào mà trở về?
Theo VNE
Tâm sự của người đàn bà trốn chồng để đi mua dâm Khi trai trẻ khen ngực tôi đẹp thì tôi òa khóc nức nở. Sự tủi hận, cay đắng, giận dữ như vỡ tung cả lồng ngực. Tôi những tưởng tôi đã héo úa sau bằng đấy năm bị hắt hủi, cô đơn Tôi đã 42 tuổi, không xinh đẹp, chân dài. Mũi tẹt, mắt một mí. Nhưng tôi có làn da trắng và...