Trong tình yêu…có cần những khoảng lặng?
Em nói rằng: “Tự nhiên em chán yêu!” Không phải vì em thích người khác hay em muốn chấm dứt với anh mà vì em mệt mỏi.
Em chọn cách lẩn tránh với những áp lực công việc, lẩn tránh với những người xung quanh em như một điều tất yếu. Tại sao em chọn nơi lạnh lẽo đó… mà không có anh ở đó?
Khoảng lặng trong tình yêu với tôi nó như một kẻ thù! Nó làm hai người trở nên mệt mỏi, hai đứa muốn có không gian riêng, hai đứa muốn có thời gian để… ngừng yêu.
Và vô hình chung nó làm cho khoảng cách của hai đứa xa nhau thêm một chút. Và cứ nhiều lần như thế, cũng có thể hai ta sẽ mất nhau mãi mãi.
Cuộc sống mà, lúc nào cũng có những áp lực từ công việc, từ môi trường ta đang sống… Nhưng đừng viện cớ đó để mỗi người đắm mình vào những “khoảng lặng” vô cảm, đắm mình vào những mộng mị của chính chúng ta.
Em nói rằng: “Tự nhiên em chán yêu!” Không phải vì em thích người khác hay em muốn chấm dứt với anh mà vì em mệt mỏi. Em chọn cách lẩn tránh với những áp lực công việc, lẩn tránh với những người xung quanh em như một điều tất yếu. Tại sao em chọn nơi lạnh lẽo đó… mà không có anh ở đó?
Video đang HOT
Ai cũng vậy thôi, nếu không có áp lực ta sẽ không thể nào mà trưởng thành được. Ta có thể vấp ngã. Nhưng đứng dậy hay không là quyền của chúng ta. Lẩn tránh chưa bao giờ là cách giải quyết công việc. Và em đang thực hiện điều đó với anh.
Tôi tin rằng, các bạn ở đây nhiều người sẽ cho rằng nên có những “khoảng lặng” cho bản thân để mình có thời gian để suy nghĩ, cho mình không gian để nhìn nhận lại mọi thứ… và chờ đợi ngày mai sẽ tốt hơn lên!
Nhưng không! Khoảng lặng đó đang dần giết bạn và hủy hoại tình yêu của chính bạn. Khoảng cách sẽ xa dần nếu đối phương nhận ra họ không còn quan trọng trong tâm trí của bạn nữa… vì họ muốn được tâm sự, được giải quyết những áp lực cùng bạn và bên bạn những lúc khó khăn nhất. Im lặng sẽ giải quyết được nhiều vấn đề, nhưng “khoảng lặng” sẽ làm nhiều vấn đề không được giải quyết. Nếu muốn mọi chuyện tốt đẹp lên, hãy hành động thay vì nằm đó chờ mọi chuyện tốt đẹp lên…
Theo iBlog
Nếu mệt mỏi thì cứ tìm cho mình một khoảng lặng...
Khi ta bỗng thấy chán khi ngắm nhìn một thứ gì đó mà ta đã từng rất trân trọng và ra sức gìn giữ, hãy đặt nó xuống và rồi quay đi...
ảnh minh họa
Rồi một ngày nào đó...
Những yêu thương sẽ trở nên quá đỗi quen thuộc...
Những dòng tin nhắn hỏi thăm, quan tâm sẽ không còn ý nghĩa...
Chiếc điện thoại rung lên những tín hiệu mà không còn mang theo sự háo hức chờ đợi...
Một ngày mới bắt đầu mà sự hiện diện của một ai đó sẽ trở nên mờ nhạt dần...
Những nhớ nhung không còn nữa để nói ra, những lời yêu cũng dần tắt trên môi và những hờn ghen, lỗi lầm đã không còn đủ mạnh để bắt đầu một cuộc cãi vã...
Và rồi người ta sẽ tàn nhẫn ném vào nhau những câu nói đại loại như "Anh/em mệt quá"...."Anh/em muốn gì/nói gì cũng được"
Đó chính là lúc mà ta nhận ra rằng ta không còn yêu một ai đó nữa hoặc là ta đang dần nơi lỏng bàn tay của mình và có thể ta sẽ đánh mất đi người mà mình từng yêu thương rất nhiều.
Cái ngày định mệnh ấy chắc chắn rồi sẽ đến...có thể là ngày mai, ngày hôm sau nữa hay có thể nó đã bắt đầu từ ngày hôm qua...nhưng điều ấy thật sự không quan trọng...
Cho đến cái ngày mà hai ta thật sự buông tay nhau và không còn muốn người kia hiện diện trong cuộc sống của mình nữa, thì hãy cứ yêu nhau đi.
Nếu mệt mỏi thì cứ hãy tìm cho mình một khoảng lặng...
Nếu không muốn nhắn một tin nhắn nào đó, hãy đặt chiếc điện thoại xuống và đi làm việc khác...
Nếu nụ cười và ánh mắt của một ai đó không còn là kí do cho nụ cười nở của chính bản thân ta nữa, vậy thì hãy tạm ngừng nhớ...
Miễn là đừng ném vào nhau những lời rác rưởi hay sự vô tâm và lạnh lùng mà ta thường chỉ dành cho những kẻ ta không ưa hay những người đã phản bội ta trong những ngày xưa đó...
Khi ta bỗng thấy chán khi ngắm nhìn 1 thứ gì đó mà ta đã từng rất trân trọng và ra sức gìn giữ, hãy đặt nó xuống và rồi quay đi, có vậy thì khi quay lại, điều ấy vẫn còn đó để ta yêu, ta thưởng thức...chứ đừng đập vỡ rồi, thì thứ ta còn lại cũng chỉ là những vụn vỡ mà mãi không thể nào hàn gắn được!
Theo blogtamsu
Chênh vênh tuổi 24 Những buổi sáng hai tư vội vã, ngược nắng, ngược gió mười một cây số rưỡi mua ly café đen ở quán quen ba hay uống, để kịp thấy tóc ba bạc nhiều hơn năm cọng so với hôm qua bên bàn cờ tướng lộp cộp. Hai tư... Chả xấu cũng chả đẹp, chỉ là biết cách nghiêng đầu, chọn một góc gương...