Trong tình yêu, có những sự thật khi bị phơi bày còn khủng khiếp, bi kịch hơn cả sự phản bội
Hình ảnh của Minh lúc đó ám ảnh Hà đến tận bây giờ. Cái đầu trọc lốc, gương mặt tái xanh, một cơ thể đầy sức sống trước kia giờ còn là một bộ xương.
Một đám cưới hoàn hảo đã được chuẩn bị. Hai bên gia đình, họ hàng đều háo hức mong chờ. Đặc biệt là hai nhân vật chính, Minh và Hà, họ đã chờ rất lâu để đón cái kết viên mãn này. Vậy mà đùng một cái, mọi sự đổ vỡ tan tành:
- Anh muốn hủy hôn?
- Ngày cá tháng 4 qua lâu rồi, anh đừng hòng giỡn em.
- Anh không giỡn, anh nói thật.
Mặt Hà bắt đầu tái dần đi.
- Linh đã có thai với anh. Đây là chuyện ngoài ý muốn nhưng cô ấy dọa nếu anh không lấy cô ấy, cô ấy sẽ t.ự t.ử. Anh phải có trách nhiệm thôi. Xin lỗi em.
Dứt lời, Minh quay người bước đi. Hà cười rũ rượi rồi bật khóc nức nở. Cảm xúc lúc này ngự trị trong bản thân là gì, Hà cũng không rõ. Mọi chuyện cứ ngỡ như giấc mơ, mà không phải mơ, nó là cơn ác mộng. Cơn ác mộng Hà không mong nó là sự thật. Nhưng…
- Việc gì phải đau khổ hả con? Loại đàn ông ấy đáng bị đẩy xuống địa ngục. Để nước mắt mà khóc cho người mình yêu thương ấy.
Mọi chuyện cứ ngỡ như giấc mơ, mà không phải mơ, nó là cơn ác mộng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ Hà đã an ủi Hà, bố Hà không trách mắng gì Hà, cả nhà bên cạnh, cùng Hà vượt qua nỗi đau. Gia đình Hà chuyển đi nơi khác sinh sống với hy vọng cảnh mới sẽ mang lại cuộc sống mới cho Hà.
Hà đã trở lại, vui vẻ, hoạt bát và xinh đẹp. Ai cũng mừng vì điều đó. Nhưng đó là trước mặt mọi người, còn khi chỉ có một mình, Hà chỉ có nước mắt. Cuộc tình với Minh còn quá nhiều nuối tiếc, huống chi nó đã để lại cho Hà rất nhiều kỉ niệm. Đâu phải cứ không nhìn thấy nhau là sẽ quên được. Nếu như thế thì đã không có người đau khổ vì tình.
3 năm qua đi, Hà vẫn thế, vẫn còn độc thân. Đã có nhiều anh chàng tìm đến với Hà nhưng không một ai có thể khiến trái tim Hà rung động. Minh đã chiếm trọn trái tim Hà, khi yêu thương cũng như lúc phản bội. Cứ nghĩ đến Minh, nước mắt Hà lại rơi. Chắc gì lúc này Minh còn nhớ đến Hà. Chắc Minh đang hạnh phúc trong gia đình nhỏ với người vợ hiền và đứa con ngoan ngoãn. Nghĩ tới đó, Hà lại tự tát vào mặt mình. Một kẻ phụ bạc trắng trợn như Minh sao Hà vẫn còn thương, còn nhớ. Tát rồi lại khóc, Hà chỉ muốn c.hết đi một lúc cho lòng thanh thản. Cho tới một ngày, Hà nhận được điện thoại của Linh:
- Chị Hà phải không? Em là Linh, em kết nghĩa của anh Minh đây?
Hà tự cười mỉa mai. Cô ả đã cướp trắng Minh trên tay Hà mà giờ vẫn còn mặt mũi gọi điện cho Hà hay sao?
- Chị tới gặp anh Minh ngay đi. Sắp không kịp nữa rồi. Tâm nguyện cuối cùng của anh ấy chính là chị.
Một người sống mang đầy đau đớn. Một người c.hết ra đi trong dằn vặt, nuối tiếc. (Ảnh minh họa)
“Tâm nguyện cuối” và sau đó là sự thật khiến Hà một lần nữa rơi vào đớn đau. Linh đã kể cho Hà nghe tất cả. Minh đột ngột phát hiện ra mình bị ung thư. Sớm muộn gì Minh cũng sẽ c.hết, cho dù được chữa trị tốt. Không muốn để Hà trở thành góa phụ nên Minh đã dựng lên màn kịch ngoại tình , phản bội để ruồng bỏ Hà. Và tất nhiên, với sự phụ họa của Linh. Màn kịch đã trọn vẹn một cách mỹ mãn. Hà la hét như người điên. Gọi xe đến thẳng bệnh viện mà Minh đang nằm.
Hình ảnh của Minh lúc đó ám ảnh Hà đến tận bây giờ. Cái đầu trọc lốc, gương mặt tái xanh, một cơ thể đầy sức sống trước kia giờ còn là một bộ xương. Hà còn chưa kịp bước vào thì bác sĩ đã nhanh hơn. Họ gọi nhau đưa Minh vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Nhưng rồi… Vị bác sĩ lớn t.uổi nhất đã kéo khẩu trang xuống, nhìn những người khác lắc đầu. Họ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh của Minh. Người nhà của Minh khóc ngặt nghẽo bên giường bệnh của Minh. Hà đứng đó, rất gần, cách Minh chỉ chừng chục bước chân và hóa đá.
Vài bước chân thôi nhưng Minh và Hà giờ đã là hai thế giới. Một người sống mang đầy đau đớn. Một người c.hết ra đi trong dằn vặt, nuối tiếc. Hà còn chưa kịp gặp, còn chưa kịp nói cho Minh nghe hai từ “tha thứ” vậy mà Minh đã vội vã ra đi, không đợi Hà thêm vài giây nữa. Hà như cái xác vô hồn, bước đến bên cạnh Minh, nước mắt lăn dài. Hà gục xuống, cầm chặt lấy bàn tay gầy guộc, lạnh toát ấy:
- Đợi em anh nhé! Mình sẽ yêu lại từ đầu được không anh?
Theo Một Thế Giới
Choáng váng khi lần đầu nhìn thấy mặt con từ phòng mổ đẻ
Bế con trên tay, chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc làm cha thì tôi choáng váng khi nhìn thấy mặt con.
Tôi năm nay 35 t.uổi, hiện đang là trưởng phòng phụ trách vật tư cho một công ty xây dựng. Tôi lấy vợ muộn, 35 t.uổi nhưng tôi mới cưới được hơn 1 năm. Vợ tôi cũng mới sinh con được mấy ngày. Nhưng đau xót thay, đứa con vợ mang nặng đẻ đau đó lại chẳng phải con tôi.
Vợ tôi ít hơn tôi gần chục t.uổi. Cô ấy hiện đang công tác trong một công ty du lịch. Do đặc thù công việc nên vợ thường xuyên có những chuyến công tác dài ngày. Có những tour du lịch kéo dài hàng tuần vợ tôi cũng phải đi. Hồi mới yêu, dẫn vợ về nhà, gia đình tôi ai cũng phản đối, bởi mẹ tôi nói, nhìn em sành điệu quá, không phù hợp với tôi. Hơn nữa, công việc của em suốt ngày xa nhà thế, không thích hợp cho cuộc sống gia đình, chưa kể sau này có con vào rồi, lo lắng làm sao được.
Thế nhưng tôi rất yêu em, nên dù gia đình phản đối, tôi vẫn quyết không từ bỏ. Tôi quyết tâm cưới em bằng được. Tôi cũng dự định cưới nhau một thời gian, nếu có cơ hội, tôi sẽ xin cho em vào một cơ quan nhà nước. Thế rồi sau đó không lâu, chúng tôi kết hôn.
Cưới nhau về, sau 1 tuần nghỉ trăng mật, 2 vợ chồng tôi lại bắt đầu công việc thường ngày. Tôi cứ sáng đi tối về, vợ cũng giống tôi, trừ những tour du lịch kéo dài. Vợ tôi rất xinh, ăn nói khéo léo nên dù đã có chồng nhưng vẫn không ít người theo đuổi. Bạn bè và những người quen biết với tôi cũng không ít lần bóng gió, lấy vợ đẹp về phải lo mà giữ, cẩn thận không bị vợ cắm sừng. Mỗi lần ai nói thế tôi đều cảm thấy bực mình, tôi tin vợ tôi không phải loại người lẳng lơ như vậy.
Vợ chồng tôi nhìn chung rất hạnh phúc, vợ chồng son mới cưới quấn quýt nhau như sam. Trừ những lúc vợ tôi phải đi công tác thì 2 vợ chồng dính nhau không rời nửa bước. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi cưới được em về làm vợ. Nhờ có em, cuộc sống của tôi trở nên thi vị hơn, nhiều tiếng cười hơn, tôi thấy mình như trẻ ra nhiều t.uổi.
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi cũng rất hòa hợp. Vợ tôi là người mạnh mẽ, có nhu cầu khá cao trong chuyện đấy. Hơn nữa lại mới cưới nên chúng tôi gần gũi nhau khá thường xuyên. Nói chung, chúng tôi rất hài lòng, mãn nguyện.
Sau khi cưới hơn 3 tháng thì vợ có bầu. Từ lúc bầu bí, vợ tôi không nhận những tour dài ngày nữa mà chỉ loanh quanh trong thành phố. Tôi thương vợ vất vả nên luôn cố gắng thu xếp thời gian chăm sóc vợ. Vợ muốn gì, tôi đều cố gắng đáp ứng. Những việc vặt ở nhà, tôi cũng đều chia sẻ cùng vợ, để em có thời gian nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.
Hơn 3 tháng, tôi đưa vợ đi siêu âm, bác sĩ bảo vợ bầu con trai khiến tôi càng vui. Bởi tôi là con một, có con trai cho bố mẹ tôi yên tâm. Từ hôm đó, cả gia đình tôi càng chiều vợ hơn. Tôi mong ngóng từng ngày chờ con trai chào đời.
Mấy tháng cuối thai kỳ, vợ tôi nặng nề và hay mệt mỏi, tôi thương vợ lắm. Để chờ vợ đẻ, tôi cũng đăng ký trước tại bệnh viện lớn. Chỉ chờ vợ có dấu hiệu sinh là chuyển lên viện luôn.
Cuối cùng, cũng đến ngày vợ tôi sinh. Tối hôm đấy, vừa ăn cơm xong thì cô ấy kêu đau bụng, cơn đau cứ mỗi lúc một tăng, gia đình tôi nháo nhác gọi xe đưa vợ lên viện. Vì cô ấy khó sinh nên bác sĩ chỉ định mổ.
Mấy tiếng ở ngoài chờ, tôi sốt ruột cồn cào, đứng không yên một chỗ, bố mẹ tôi cũng lo lắng không kém. Đến tận khi trong phòng mổ có tiếng trẻ con khóc cất lên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ ra gọi tôi vào, lúc đó, không hiểu sao ai cũng nhìn tôi ái ngại. Tôi bế con, trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, thế nhưng khi vừa nhìn vào mặt đ.ứa t.rẻ, tôi choáng váng suýt làm rơi con. Đ.ứa t.rẻ trắng bóc, mũi cao, tóc hoe hoe vàng và màu mắt xanh không lẫn vào đâu được.
Choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy con từ phòng mổ (Ảnh minh họa)
Vừa lúc đó, bố mẹ tôi cũng có mặt, vừa nhìn thấy cháu, mẹ tôi chỉ thốt lên "Trời ơi" rồi ngã ngồi xuống đất. Tất cả mọi người ở đó đều hiểu chuyện gì xảy ra, mẹ tôi khóc khất lên ngất xuống, than rằng nhà tôi vô phúc. Bố tôi thì đùng đùng nổi giận bỏ về ngay lúc đó. Tôi quá sốc không nói được gì, vừa đau đớn, vừa tức giận. Tôi trao lại con cho ông bà ngoại, lao như bay khỏi bệnh viện. Cơn uất ức dâng lên nghẹn đắng. Cuộc đời tôi, chưa bao giờ chịu đựng nỗi đau khổ, sự phản bội nào ghê rợn như thế cả,
Lúc tôi về nhà, tất cả gia đình tôi đều có mặt đông đủ. Mẹ tôi vẫn không ngừng khóc. Bà tức giận gọi điện cho thông gia, mắng mở không ra gì. Rồi còn nói ông bà đến đưa ngay con cháu ông bà về, gia đình nhà tôi không chứa chấp cái loại mất nết như thế.
Sau khi vợ tôi tỉnh lại ở bệnh viện, nghe đâu bố mẹ cô ấy đưa 2 mẹ con về nhà. Chắc vì quá xấu hổ nên chưa qua nhà tôi nói chuyện. Tôi thì vô cùng đau đớn, lại xấu hổ với hàng xóm láng giềng. Người ta bóng gió nói, vừa cưới đã cắm sừng chồng đi với Tây rồi, cai loại "gái" du lịch chứ vợ con gì. Tôi nghe mà đau khổ vô cùng. Bố mẹ tôi thì mắng c.hửi tôi, bảo đã ngăn cản rồi mà không nghe, lấy cái loại trắc nết về để nó bôi gio trát trấu vào cả nhà này như vậy.
Tôi chán nản vô cùng. Thật không ngờ, vợ tôi lại có thể phản bội tôi như vậy. Có c.hết tôi cũng không thể tưởng tượng được mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le, nhục nhã này. Tôi đau lòng vô cùng, giờ không biết phải làm sao với chuyện này nữa. Chắc chắn là tôi sẽ bỏ vợ rồi, nhưng vết thương lòng này, vết nhơ này tôi không biết bao giờ có thể nguôi ngoai.
Theo Khỏe & Đẹp
Đừng khen người đàn bà cướp chồng Phụ nữ đi cướp chồng người khác thì chẳng bao giờ là tốt đẹp cả. Gửi chị Hằng! Đọc bài biết của chị, em rất thông cảm với nỗi đau mà chị đang phải chịu đựng, nỗi đau của người phụ nữ bị phản bội. Dù bất cứ lý do gì thì sự phản bội trong hôn nhân với em cũng khó chấp...