Trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa…
Khi chẳng thể giữ nổi anh, tôi lựa chọn ra đi. Chấp nhận ở lại cũng chẳng được gì, khi trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa…
Tôi rất hay đứng nhìn anh từ phía xa. Anh ở đó, lịch lãm, nổi bật và có rất nhiều cô gái xinh đẹp,quyến rũ vây quanh. (Ảnh minh họa)
Tôi rất hay đứng nhìn anh từ phía xa. Anh ở đó, lịch lãm, nổi bật và có rất nhiều cô gái xinh đẹp,quyến rũ vây quanh. Họ đong đưa, gợi tình. Anh cũng lịch sự đáp lại bằng nụ cười ấm áp và đầy kiêu hãnh. Mỗi lần bắt gặp nụ cười ấy, tôi như bị thôi miên.Tôi không biết đã “say” nụ cười đó từ bao giờ, nhưng nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm và bình an.
Tôi vẫn thường ngắm anh từ xa như thế. Tôi giận hờn một mình, ghen tuông một mình, cô đơn một mình, ước ao một mình. Tôi chăm sóc anh trong trí tưởng tượng, giải phóng mình khỏi những cuộc vui. Tôi mơ đến một nơi mà ở đó chỉ có tôi và anh – nhảy múa và mê say. Lúc ấy, tôi “lột xác” thành một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn, tự tin sánh bước bên anh trước những ánh mắt ghen tị của các cô gái khác.
Nhưng sự thật là trong các bữa tiệc do anh tổ chức, tôi vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc phòng để quan sát anh. Đôi khi, anh nhìn về phía tôi, khiến tôi giật mình, bối rối như vừa làm một việc mờ ám. Má tôi nóng ran, còn ánh mắt cố tình lạc về hướng khác… Tôi âm thầm yêu, âm thầm nhớ, và tự nhủ ” nàng Lọ Lem không thể biến thành công chúa để ở bên hoàng tử”. Tôi đặt ra nguyên tắc là không được phép yêu một người đàn ông quá đào hoa như anh. Tôi tránh tiếp xúc với anh…Hình như anh biết tôi yêu anh nên đã tìm cách gặp gỡ tôi.
Ban đầu là những lời mời cà phê “chỉ có hai đứa”, đến những buổi xem phim hay đi ăn tối với nhau. Tôi ngần ngại và nhận lời một cách từ tốn. Nhưng anh có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến tôi không thể điều khiển cảm xúc của mình. Những cái chạm tay rất khẽ với anh cũng khiến tim tôi run rẩy. Tôi bắt đầu có thói quen mím chặt môi hoặc nắm chặt bàn tay để kiềm chế những rung động cháy bỏng không lên đến cao trào. Tôi tránh ánh nhìn trực diện, xoáy sâu của anh, sợ anh đọc được từng suy nghĩ của tôi.
Anh quan tâm đến tôi nhiều hơn. Tôi không thể tin một người đàn ông thành đạt như anh có thể sẵn sàng vào bếp nấu cháo khi tôi ốm, hỏi han khi phát hiện vài điều kêu ca rất trẻ con của tôi trên facebook. Anh dịu dàng gắp đồ ăn và giục tôi ăn nhiều lên. Anh cố gắng chạy xe tránh ổ gà cho tôi ngủ. Tôi dần quen với anh nhìn nghiêm khắc của anh khi tôi mắc sai lầm, quen với mỗi ngày nhận được cuộc thoại hỏi thăm của anh, quen dần với việc dựa vào vai anh khi sự mệt mỏi xâm chiếm. Tôi quen với việc có anh bên canh, định hướng, chở che và bảo vệ…
Video đang HOT
Ban đầu là những lời mời cà phê “chỉ có hai đứa”, đến những buổi xem phim hay đi ăn tối với nhau. (Ảnh minh họa)
Nhưng anh là chàng kỵ sĩ thích “đi săn”, đâu đã muốn dừng chân mãi ở một thảo nguyên nào đó. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu – với anh – cũng có hạn sử dụng. Càng ngày, tôi càng nhận thấy, anh dần thay đổi. Tôi muốn nắm tay anh, nhưng tôi không nhớ bao nhiêu lần anh gạt ra. Tôi muốn dựa vào vai anh khi ngồi cạnh, bất giác,anh quay người về phía khác.
Đã rất lâu rồi, anh không còn ôm tôi. Anh không còn cười nhiều khi ở bên tôi. Thay vào đó, anh thường cau có và lấy cớ để chỉ trích tôi.Anh vẫn bóng gió: “Có nhiều cô gái chỉ mong gặp anh dù chỉ một lần” hay “Ở đây có rất nhiều cô gái nhìn anh đắm đuối”. Có vẻ điều đó là đúng, nhưng vô tình xát vào lòng tôi một vết thương sâu hoắm.
Có nhiều người bảo, yêu nhau đẹp nhất lúc ban đầu, khi đó,hai người vẫn còn nhiều lạ lẫm và thú vị để kích thích công cuộc tìm hiểu và chinh phục lẫn nhau. Nhưng khi “chất men” kỳ diệu của tình yêu đã bớt ngấm, khi đã hiểu sâu sắc hơn, dần nhìn ra những điểm mạnh và điểm yếu của nhau, chúng ta thường đúng trước ngã ba đường, không biết rẽ đường nào hay học cách chấp nhận những sự khác biệt đó. Khi chẳng thể giữ nổi anh, tôi lựa chọn ra đi. Chấp nhận ở lại cũng chẳng được gì, khi trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa…
Theo blogtamsu
Yêu nhau đậm sâu chắc gì đã bên nhau dài lâu
Em và anh đến với nhau đâu phải thứ tình cảm đôi ba ngày..cũng chẳng phải thứ tình cảm bồng bột hờ hững..chúng ta yêu nhau chân thành biết bao nhiêu...
Có những cuộc tình giữ đến chục năm nhưng rồi tan vỡ trong chốc lát (Ảnh minh họa)
Yêu nhau đậm sâu chắc gì đã bên nhau dài lâu
Có những cuộc tình giữ đến chục năm nhưng rồi tan vỡ trong chốc lát
Còn những mối tình có vài tháng nhưng lại ở bên nhau đến trọn đời... đấy thôi
Đúng thế...! cuộc sống này vốn bạc bẽo lắm... Có những thứ dùng thời gian, công sức bỏ ra để có được... cũng không bằng những kẻ chộp thời cơ hay sự may mắn để giành lấy...
Anh biết không...
Cứ ngỡ lâu dài là chắc chắn sẽ bên nhau về sau, cứ ngỡ tất cả kỉ niệm cũ là cái đinh đóng chặt trong lòng nhau...thế mà rồi chỉ trong chớp nhoáng vụt mất chẳng kịp thưa...
Em và anh đến với nhau đâu phải thứ tình cảm đôi ba ngày..cũng chẳng phải thứ tình cảm bồng bột hờ hững..chúng ta yêu nhau chân thành biết bao nhiêu, rồi gửi nhau quá nhiều niềm tin rồi hi vọng ... khó khăn cũng cùng nhau trải qua lớn có nhỏ có cũng không hề dễ dàng gì?...Lâu như vậy, rốt cuộc những thứ đó đối với anh là gì vậy..rốt cuộc từ bao giờ ta lại xa cách nhau như thế này...
Bao nhiêu câu thề non hẹn biển anh trao em còn tin em còn nhớ..rồi khi mọi chuyện vỡ lở em mới biết thì ra bản chất nó cũng chỉ là những lời nói...thích thì giữ mà ghét thì bỏ....đúng thật lòng người luôn thay đổi
Thời gian bên nhau rất nhiều.
Bao nhiêu câu thề non hẹn biển anh trao em còn tin em còn nhớ... (Ảnh minh họa)
Đáng lẽ chúng ta nên hiểu nhau hơn, lẽ ra chúng ta nên gần nhau hơn...nhưng chẳng biết vì điều gì mà chúng ta lại trở nên câm lặng trước những sai lầm của nhau...chúng ta nên trách móc và giận nhau mới phải...nhưng tại sao cả anh cả em cứ lặng thing như thế...không còn quan tâm nhau nữa... cảm xúc về nhau dần nhạt nhòa...
Sự thật thì tình cảm này chẳng còn cứu vớt được nữa...Em nhắm mắt đành chấp nhận ta chia tay và tạm biệt anh,.tạm biệt tháng năm đôi ta từng hạnh phúc
Em tự nhủ phải mạnh mẽ lên..ít nhất là trước mặt anh.
Yêu nhau đậm sâu chắc gì đã bên nhau dài lâu
Chia tay rồi
Em cũng không trách hay hận ai cả...không thể hận một người hết yêu...trách một người đến sau. Vì suy cho cùng chẳng ai là người có lỗi. Tình cảm vốn chẳng ai đoán trước được điều gì? Một khi hết yêu thì xa nhau... Một khi buông tay nhau thì một người gắng níu là không đủ và cuối cùng người yêu đậm sâu sẽ là người đau lâu nhất...
Thôi đành coi như tất cả kỉ niệm cùng nhau đắp cùng nhau xây cũng chỉ là cái nền cái móng để cho anh đến bên cô ấy
Thôi đành dối lòng mỉm cười... để dịu dàng tiễn người bước đi
Ngày mai anh cưới người khác
Theo blogtamsu
Một lần duy nhất em dâng hiến cho tôi rồi bỏ đi biệt xứ Em như một con người hoàn toàn khác, như cơn bão tố cuốn phăng mọi giác quan và lý trí. Tôi và em quen nhau một cách tình cờ, trước đó em có bạn trai nhưng người đó đã mất, khá lâu em mới tạm nguôi ngoai và quen tôi. Khi quen nhau, tôi cũng khó khăn lắm mới chiếm được cảm tình...