Trong phút hấp hối, mẹ vẫn cố rướn người lên đợi con về
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi, con gái về rồi đây, đứa con gái bất hiếu của mẹ về rồi. Mẹ tỉnh dậy mắng con, chửi con đi mẹ. Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi, mẹ đừng dọa con mà. Con về rồi đây mẹ ơi…”
ảnh minh họa
Chị đã từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ về lại căn nhà này, cũng đã từng nghĩ sẽ không nhìn mặt mẹ nữa. Cho đến khi nghe tin mẹ bệnh nặng sắp hấp hối thì chị mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội có thể được nằm trong vòng tay của mẹ một lần nữa rồi.
Chị sinh ra và lớn lên ở một làng quê nghèo, nơi người ta coi cuộc sống “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” là lẽ thường tình, ai ai cũng sống như vậy. Bố mất sớm, để lại mẹ con chị lẻ loi, cô độc trên cõi đời này. Chị và mẹ sống nương tựa vào nhau, đùm bọc nhau những ngày nổi giông bão, quạt mát cho nhau ngủ khi trời hè nóng nực, cuộc sống của mẹ con chị cứ thế bình dị trôi qua cho đến khi chị vào đại học.
Ngày nhận được kết quả trúng tuyển vào trường đại học trên thành phố, chị vui mừng và khôn xiết biết bao nhiêu, cuối cùng thì ước mơ của chị đã có thể thực hiện được. Đêm đó, chị thu xếp quần áo, bắt chuyến xe duy nhất để lên thành phố học, trước khi đi, mẹ chị dúi vào tay chị tập tiền nhỏ, chị bật khóc, bà đã bán đi đôi khuyên tai quà cưới mà bố chị để lại cho bà.
Chị cầm tiền mẹ đưa mà nước mắt cứ ứa nghẹn ra, chị hứa, nhất định sẽ học thật giỏi, ra trường kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cho mẹ mình. Có lẽ, mối quan hệ giữa chị và mẹ sẽ luôn như vậy nếu không có sự xuất hiện của “người đàn ông đó”. Một ngày kia, mẹ gọi điện cho chị, nói với chị bà muốn “tái giá” với mối tình đầu của mình.
- Con à, mẹ… mẹ muốn “tái hôn”…Đó là mối tình đầu của mẹ. Ông ấy là bộ đội biên phòng đóng tại làng mình thời đó, mẹ với ông ấy có hẹn ước với nhau nhưng chỉ vì chiến tranh mà ông ấy không thể trở về thực hiện lời hẹn ước đó với mẹ.
- Mẹ chờ ông ấy bao năm nhưng đành lấy bố con theo sự sắp đặt của ông bà mà không biết ông ấy cũng đang tìm lại mẹ. Mẹ có lỗi với ông ấy, có lỗi với con, nhưng xin con, hãy chấp nhận được không? Con về với mẹ đi con.
- Không! Con không về đâu, mẹ cứ lấy ông ấy đi, mẹ lấy ông ấy rồi sẽ bỏ rơi con phải không? Con không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu.
- Mẹ đừng mong chờ gì ở con, có chết con cũng không chấp nhận đâu. Bố con ở trên trời đang nhìn xuống đấy, mẹ cứ lấy ông ta rồi sống đi.
Chị không tin mẹ chị lại có thể phản bội bố chị như vậy. Chị hét lên vào điện thoại những lời lẽ cay nghiệt và độc ác nhất với bà, chị nói chị sẽ không chúc phúc cho mẹ, nói mẹ không cần chị, nói chị sẽ không bao giờ chấp nhận hôn nhân này cho đến khi chị chết.
Đám cưới bà, chị cũng không về. Tết lễ, chị không về. Chỉ có duy nhất ngày giỗ bố, chị về nhà nội thắp cho ông nén hương rồi cũng vội đi. Chị cứ mải mê học hành rồi ra trường, kiếm việc làm nơi thành phố phồn hoa này biết bao năm mà không về thăm bà dù chỉ một lần.
Chị ghét bà, hận bà. Chị cứ nghĩ rằng bà sẽ luôn là người thân duy nhất của chị, sẽ luôn là người yêu thương chị vô bờ bến. Nhưng hóa ra, người mẹ chị thương nhất lại không phải là chị. Vậy chị còn về cái nhà đấy làm gì, để nhìn họ hạnh phúc sao?
Video đang HOT
Cho đến một ngày, chị đang ở sân bay chuẩn bị đi công tác thì bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của mẹ. Vừa bắt máy thì chị nghe thấy giọng mẹ yếu ớt nói vọng vào điện thoại “Con à, mẹ sắp chết rồi, về với mẹ đi con!”.
Chị hốt hoảng không biết có chuyện gì xảy ra, gọi điện thoại vào máy mẹ thì không ai bắt máy nữa. Chị lo lắng sợ có chuyện gì xảy ra với bà. Mấy hôm trước, mẹ có gọi điện cho chị nhưng chị lại nghĩ bà chỉ gọi để bảo chị về nên chị không muốn nghe. Trên đường về, lòng chị nóng như lửa đốt, chị chỉ cầu xin mẹ không xảy ra chuyện gì, chỉ cần mẹ không sao là được, là mẹ chỉ đang đùa chị thôi.
Vừa về đến cửa nhà, chị thấy nhiều người đứng xúm quanh nhà chị khiến chị không thể chen vào, hỏi han mấy bác hàng xóm thì mới biết mẹ chị được chuyển đến trạm xá rồi.
Chị lại vội vàng leo lên xe, cho đến khi vừa bước chân vào cửa. Xa xa, mẹ chị đang nằm trên chiếc giường trắng, bà đang cố rướn mắt ra ngoài ngóng đợi, thậm chí chị còn nghe thấy tiếng mọi người xung quanh vừa khóc vừa nói “Chị cố lên, cái Hà sắp về rồi, chị cố đợi nó một chút thôi”.
(ảnh minh họa)
Chị chạy nhanh vào trước cửa phòng, vừa mới kịp nói một tiếng “Mẹ ơi!” thì bà gục đầu xuống. Mẹ chị ra đi rồi. Chị gào lên khóc, chị không tin bà lại không chịu đợi chị một lần cuối.
- Mẹ ơi! Mẹ tỉnh dậy đi! Con xin mẹ! Con xin mẹ đấy.
- Mẹ ơi, con về với mẹ rồi đây. Con xin lỗi, là con có lỗi với mẹ, con không nên giận mẹ lâu như thế, là lỗi của con, là tại con quá ích kỷ. Con thấy mẹ lấy ông ấy nên nghĩ mẹ không cần con nữa, con biết lỗi rồi mẹ ơi, con không nên như thế. Mẹ tha thứ cho con đi mẹ, mẹ tỉnh dậy nhìn con đi mẹ.
- Bao năm nay, con không chịu về nhà, mẹ bảo mẹ nhớ con cơ mà. Bây giờ, con về rồi đây, mẹ dậy đi mẹ, dậy đi mẹ rồi mẹ lại ôm con vào lòng như ngày xưa đi mẹ.
- Mẹ ơi…
Bác sĩ nói mẹ chị bị viêm phổi do thường xuyên nhiễm lạnh, bà gắng gượng đến giờ là quá sức chịu đựng lắm rồi. Mọi người xung quanh không ai dám bước lên an ủi chị, ai ai cũng khóc.
Chị lao đến, túm lại bố dượng, gào lên khóc “Không phải ông hứa sẽ chăm sóc bà ấy cơ mà, sao ông nói sẽ bù đắp cho bà ấy cơ mà, là giả dối, giả dối!”. “Xin lỗi con, thực xin lỗi con! Mẹ con đêm nào cũng đứng ngoài hè chờ con về, ta nói bà ý không chịu nghe, cuối cùng bà ý cũng đợi được con về rồi, con đừng quá đau buồn, mẹ con trên trời không muốn thấy con khóc đâu”.
Nghe ông ấy nói vậy, chị gục xuống, hóa ra tất cả mọi chuyện là do chị. Chị hận bản thân mình, hận mình bao năm qua chỉ vì ích kỷ mà bỏ rơi mẹ, không nhớ đến bà, để bà đợi chị mòn mỏi cho đến khi nhắm mắt xuôi tay thế này.
Nước mắt chị nghẹn ứ trong cổ họng không thể cất thành lời, mẹ ơi, con xin lỗi!
Theo blogtamsu
"Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!"
Chị mỉm cười nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ vậy. Mẹ chồng chị cắn môi đến bật máu vì xót xa.
Anh chết đứng. Chị bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi làm về. (Ảnh minh họa)
Anh là người có chí, tài giỏi chỉ phải cái chưa gặp thời cuộc, theo kiểu nhân tài không được trong dụng nên đâm ra buồn chán. Nhìn anh như vậy, chị cũng chẳng vui hơn được. Kết hôn với anh, chung sống cùng anh được hơn 1 năm, có với nhau một đứa con trai bé bỏng hơn 1 tháng tuổi, chị không dám nói hiểu hết con người anh nhưng một phần nào thì có thể.
Chị biết, công việc hiện tại, môi trường làm việc không hề đem lại cho anh sự hứng khởi, anh chỉ là đang cố gắng vì miếng cơm manh áo của vợ con mà thôi. Tiếng thở dài mỗi đêm của anh thực sự khiến chị xót xa. Chị biết mơ ước của anh là gì và ngày nào còn chưa thực hiện được ước mơ ấy thì anh sẽ chẳng thể toàn tâm toàn ý sống bên cạnh mẹ con chị được. Dù chị biết rõ, anh rất yêu thương mẹ con chị. Nhưng tình yêu và hoài bão là hai hoàn toàn khác nhau.
- Công ty mới của anh có dự án bồi dưỡng nhân tài đi nước ngoài học tiến sĩ 3 năm đúng không?
- Ừm, sao em biết?
- Sao anh không đi?
Anh trố mắt nhìn chị, thảng thốt. Chị hiểu điều trong mắt anh muốn nói, chị mỉm cười:
- Anh lo cho mẹ, lo cho em và con ở nhà đúng không? Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ gánh vác được hết mà. Ước mơ của anh thành hiện thực thì hạnh phúc của vợ chồng mình mới bền lâu được.
Đêm xuống, bị bao vây bởi bốn bức tường lạnh lẽo, chị lại nhớ anh đến tê dại. (Ảnh minh họa)
Anh ôm chặt lấy chị vì cảm động. Anh thấy mình thật có phúc, thật may mắn lắm mới có được người vợ hết lòng ủng hộ công việc của mình như chị. Anh lên đường. Tiễn anh ở sân bay, chị dặn mình không được khóc để anh yên tâm đi.
Những tháng ngày xa vắng, anh nhớ chị quay quắt. Chị thì cả ngày bận rộn công việc, con cái, nhà cửa, gần như chẳng còn tâm trí để nhớ đến anh nhưng khi đêm xuống, bị bao vây bởi bốn bức tường lạnh lẽo, chị lại nhớ anh đến tê dại. Nhưng không dám nói ra, chị chỉ dặn dò anh giữ gìn sức khỏe, cố gắng học thật tốt và không phải gửi tiền về cho chị, ở nhà, chị sẽ tự lo được hết.
Chị nói thì nói vậy thôi chứ công việc ở nhà ngập đầu, chi tiêu nhiều nên chị vất vả lắm nhưng chẳng bao giờ chị than vãn nửa lời. Mẹ chồng chị nhiều lúc nhìn chị mà rơi nước mắt nhưng bà chỉ có thể giúp chị trông cháu, loanh quanh vài việc lặt vặt mà thôi. Chị cũng biết ý lắm, dặn mẹ chồng đừng nói ở nhà chị khổ cực thế nào cho anh biết vì anh bên kia cũng vất vả chẳng kém gì chị.
Thời gian 3 năm thế mà cũng trôi qua nhanh như gió thổi...
Nhìn mình trong gương, chị giật mình. 3 năm, chị già đi nhanh quá, thế này anh về, thế nào cũng ngỡ ngàng cho xem. Cậu con trai nhỏ chạy lại gần ôm chân chị:
- Mẹ ơi, chỉ còn 10 ngày nữa là bố về đúng không ạ? Con sắp được ôm bố rồi!
Nhìn thằng bé chạy lon ton đi, chị rơi nước mắt. Phải, anh sắp về rồi, anh chị sắp được đoàn tụ rồi. Còn anh, bảo vệ xong luận án tiến sĩ, ước lớn của đời mình, anh mừng lắm. Từ nay, cuộc sống của anh, của gia đình anh sẽ khao. Anh háo hức đếm từng ngày về để được gặp chị, người anh yêu thương. Vậy mà...
Chị cố gắng tăng ca thêm một chút rồi về, nào ngờ đến tận nửa đêm. Sang đường, một động rất lớn vang lên, chị không thấy đau, chỉ thấy mình nhẹ bẫng, mắt chị nhắm nghiền lại. Rút ống thở, chị nắm tay mẹ chồng chị:
- Mẹ đừng vội gọi cho anh ấy, cứ để anh ấy xong công việc đã không cố 3 năm qua rồi!
Chị mỉm cười nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ vậy. Mẹ chồng chị cắn môi đến bật máu vì xót xa.
Anh từ sân bay phi ngay về nhà...
- Mẹ, vợ con đâu rồi!
Anh hốt hoảng khi thấy nhà đầy vòng hoa và khăn trắng:
- Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!
Anh chết đứng. Chị bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi làm về. Tâm nguyện của chị là được anh ôm vào lòng đi ngắm trăng trên sông. Anh rơi nước mắt. Nếu như anh không ham chức vụ, ham công việc, chị đã không vất vả để xảy ra cơ sự này. Đau xót, anh gào tên chị thảm thiết. Trên ảnh, chị vẫn đang cười, nhưng qua làn khói, lại thấy có giọt nước mắt rơi.
Theo blogtamsu