Trong mắt em, anh là tất cả…
Sau ngần ấy năm yêu nhau, em tưởng mình đã hiểu anh từng chân tơ kẽ tóc. Vậy mà chỉ sau tuần trăng mật, lắm lúc em ngỡ đang sống cạnh một ai đó, xa lạ đến ngỡ ngàng. Anh của em đấy sao, người đàn ông hàng ngày lịch sự chỉn chu trong chiếc sơ mi màu nhạt, quần tây chỉnh tề, đôi giày lúc nào cũng bóng lộn. Thoắt chốc, anh “lột xác” bèo nhèo trong chiếc quần đùi, áo ba lỗ lúc ở nhà. Vớ vứt khắp nơi, chiếc này nằm trong gầm giường, chiếc kia chỏng chơ trên yên xe, chiếc nọ bốc mùi trong nhà bếp. Mỗi tối, câu chuyện đôi ta phải trao đổi nhiều nhất là em giục anh đi đánh răng, rửa mặt. Bởi sơ sẩy là anh cứ nguyên xi “hồn nhiên” như thế mà lên giường đánh một giấc đến sáng.
Minh cùng nhau đi ăn không nhớ đã bao lần. Nhưng bữa ăn đầu tiên khi “đôi ta chung một nhà”, em suýt sặc. Anh ngồm ngoàm nhai nhai, nuốt nuốt, rồi ợ hơi, rồi ho, rồi cười cười nói nói. Em ngỡ ngàng cô hong bỗng nghẹn ngang…
Còn bao nỗi bức xúc khác, anh vào nhà tắm không đóng cửa, quần áo dơ không để vào máy giặt, tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà… Em góp ý, anh cười cười: “Em sao mà, khó chịu như… má anh”!
Sốc! Thật sự sốc! Nhiều lúc em muốn hét lên: “Trả cho em, anh-của-ngày-xưa, người đàn ông em yêu 15 năm và chấp nhận cưới làm chồng”. Tần ngần em nắm tay mình, bất lực. Tay chợt chạm vào nhẫn cưới. Chiếc nhẫn còn mới tinh, chưa đủ thời gian in dấu hằn lên ngón tay. Hà cớ gì em không chịu nổi thời gian ngắn ngủi mới trải qua. Nhìn vào gương, em hốt nhiên thang thôt. Phải em không, người đàn bà không son phấn, tóc tai rũ rượi, áo quần nhàu nhĩ. Nụ cười đã kém tươi. Lời nói đã dần “chua như giấm”. Câu nói dần mất chủ ngữ, chỉ còn là loại “mệnh lệnh, sai khiến”.
Chúng ta đã làm gì đời nhau thế này? Thời gian chưa trọn vòng quay một chu kỳ của mặt trăng mà mật ngọt đã tan, lời yêu đã vắng.
Video đang HOT
Cám ơn buổi chiều nay, em soi bóng mình để ngạc nhiên về sự xuống cấp của bản thân. Hẳn anh cũng đã phải chịu đựng sự thay đổi của người đàn bà trong đời anh. “Đàn ông yêu bằng mắt”, nhưng anh không một câu than phiền, trách móc. Anh vẫn cười hềnh hệch ôm em trong vòng tay mỗi tinh mơ ta thức giấc khi em còn ngái ngủ, mặt mộc, không phấn son. Những khi em “tả xung hữu đột” trong bếp, anh nhẹ nhàng đứng sau lưng, cột gọn lại mái tóc cho em. Bao giờ câu mở đầu của anh, kể cả khi ta tranh cãi, cũng là: “Cục cưng, anh nói này…”.
Khi yêu, ai cũng muốn trao cho nhau những điều tốt đẹp nhất, lộng lẫy nhất của bản thân. Nhưng, chiếc huy chương còn có hai mặt. Chúng ta, chẳng ai thay đổi cả, chỉ là ta-thật-nhất của cuộc sống đời thường. Ta tin cậy nhau nên dần gỡ bỏ chiếc mặt nạ đôi khi phải phòng vệ ngoài đời, để là anh, là em, là những người cũng hết sức bình thường, yếu đuối, thậm chí bê bối, luộm thuộm, cẩu thả. Nhưng vẫn chính là anh, là em, là người mà ta đã chọn và trao gửi cả cuộc đời, trái tim lẫn tâm hồn.
Yêu là sự đòi hỏi, phải có trao và nhận. Nhưng thương thì vô điều kiện, xấu tốt cũng không màng. Thương vì anh chính là anh với tất cả ưu khuyết. Thương vô điều kiện. Rồi mai này người sẽ già, tóc sẽ bạc, da sẽ nhăn, răng sẽ rụng. Ta vẫn thương một tình thương không thay đổi. Người sẽ bệnh, sẽ xuống sắc, sẽ cáu kỉnh. Ta vẫn thương trọn một tấm lòng.
Chẳng phải ngẫu nhiên tên gọi kỷ niệm một năm ngày cưới chỉ là “hôn lễ giấy”. Bởi mong manh lắm, khó gìn giữ lắm. Hai cuộc đời xa lạ với nếp sống, nếp nghĩ khác biệt, giờ tập mài mòn bản thân để ráp cho vòng tròn vừa vặn. Từng ngày, từng tháng, ta dìu nhau trên bước đường đời còn lắm chông gai, nhọc nhằn, để nhiều năm sau đó lung linh trong khung ảnh kỷ niệm ngày cưới bạc, ngày cưới vàng, ngày cưới kim cương bên đàn con cháu.
“Khi hai ta về một nhà/ Khép đôi mi chung một giường/ Đôi khi mơ cùng một giấc/ Thức giấc chung một giờ/ Khi hai ta chung một đường/ Ta vui chung một nỗi vui/ Nước mắt rơi một dòng/ Sống chung nhau một đời…” (lời bài hát Một nhà). Nhạc nhà ai rộn ràng đâu đây. Em thay vội chiếc áo đầm màu anh thích, tô chút son môi, xịt chút nước hoa. Nghe tiếng xe ngoài cửa, em nhoẻn cười dịu dàng: “Mình về rồi à. Cơm nước đã sẵn sàng”.
“Mình” – mình với ta tuy hai mà một. Vẫn là mình của ngày xưa, ngày nay. Có thay đổi chăng là lăng kính ta nhìn nhau. Pha thêm sắc màu yêu thương, thông cảm, vị tha, hiểu biết, nhường nhịn. Ta sẽ cùng nhau đi trọn quãng đường dài…
Theo Baophunu
Em yêu anh để... trả ơn
Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Gia đình tôi làm nghề kinh doanh hoa quả, công việc làm ăn không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhiều lần gia đình tôi lao đao theo thị trường, một người bạn lớn đã giúp đỡ chúng tôi thoát nạn. Với gia đình tôi anh giống như vị cứu tinh. Khi tôi lớn lên, tôi nổi bật bởi vóc dáng cao ráo, ưa nhìn. Ngoại tôi tuyên bố tôi phải yêu anh để đền đáp ơn nghĩa của anh. Dù cho khi ấy chúng tôi chênh nhau 15 tuổi nhưng bố mẹ tôi không dám trái lời ngoại và cũng vun vào cho tôi.
Ban đầu tôi phản đối nhưng sự quan tâm lo lắng của anh dành cho tôi, anh dành hàng giờ để lắng nghe tôi. Anh đã khiến một cô bé 20 tuổi như tôi xiêu lòng, nhận lời yêu anh. Hạnh phúc vì được nâng niu, tôi yêu như trên mây và dành cho anh tất cả như một sự đền ơn. Nhưng yêu một thời gian, anh nói không thể cưới tôi bây giờ được vì mẹ anh đi xem bói thầy nói chúng tôi không hợp nhau. Tôi hứa đợi anh thuyết phục mẹ.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau nhưng ít khi gặp nhau bởi công việc làm ăn của anh hay phải đi xa. Chuyện tình cảm của tôi mãi không đến đâu nên tôi chán nản và đăng ký đi lao động nước ngoài 3 năm. Tôi hi vọng khi về anh thuyết phục được mẹ anh. Thời gian đó, gia đình tôi vẫn nhờ anh giúp đỡ nhiều lần.
Khi tôi trở về, chúng tôi lại gặp nhau, mà không có một hứa hẹn nào cho tương lai. Mỗi khi tôi nói lời chia tay thì anh lại tỏ ra tôi ruồng bỏ anh vì anh đã già, không giúp được gia đình tôi nữa nên tôi đòi chia tay. Thật khó để chia tay khi mà trong lòng vẫn vương vấn, khi mà chúng tôi vẫn thật nồng nàn bên nhau. Anh luôn làm tôi hạnh phúc tràn ngập trong vòng tay ấm áp ấy. Tôi như kẻ sống chỉ biết hôm nay, tôi mê muội yêu anh và đau khổ nghĩ tới tương lai mình. Tôi muốn dứt mà không sao thoát khỏi vòng xoáy tình cảm của mình.
Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình... (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn tin vì mẹ anh không đồng ý nên chúng tôi chưa cưới được. Vẫn tin tình yêu của anh dành cho tôi chân thành. Và dù cho không có một đám cưới thì tôi và anh vẫn hạnh phúc với những phút giây bên nhau. Tuổi của tôi gần 30, tôi mơ một gia đình và những đứa trẻ thật xinh...
Tôi vẫn tôn thờ người đàn ông ấy cho đến khi nhận được tin anh đang cấp cứu vì tại nạn... Lo lắng cho anh, tôi bỏ tất cả công việc để vào viện. Bước vào phòng, trước mắt tôi là một người phụ nữ và một đứa bé đang ôm anh... Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Tôi vịn vào thanh giường bệnh để khỏi ngã quỵ và chào chị thật nhanh... Anh có gia đình khi nào? Anh lừa dối tôi thời gian dài như thế sao? Tôi không tin, không phải là anh nằm ở đó... có lẽ tôi nhầm. Bạn gái tôi đã tới bệnh viện và xác nhận lại sự thật. Sao anh lại lừa dối tôi suốt quãng thời gian dài như thế. Anh đã đóng kịch giỏi thế sao? Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình.
Từ bệnh viện về tôi suy sụp và không thiết gì nữa. Giờ đây tôi phải làm sao? Tôi nói sự thật với gia đình thế nào đây?
Theo VNE
Nếu như có kiếp sau... Nếu có kiếp sau, em xin rằng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, được cùng nắm tay nhau đi trên một con đường hạnh phúc của số phận và rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau". "Trong đôi mắt em anh là tất cả...", anh là nắng ấm, là nụ cười, là vòng tay ngọt ngào hạnh phúc, và là... anh...