Trong lúc phản bội tôi, anh vẫn nói yêu tôi…
3 năm trôi qua, 3 năm với biết bao kỷ niệm vui buồn 3 năm, cứ ngỡ rằng thời gian đủ để có thể hiểu hết một con người…..
ảnh minh họa
Chúng tôi học với nhau từ ngày đầu bỡ ngỡ của những năm trung học. Với tôi anh thật đặc biệt, anh có một cái gì đó rất khác với những người mà tôi đã từng gặp… Tôi yêu anh… yêu chính cái sự đặc biệt ấy.
Anh không phải là tuýp người nhiều lời, anh chỉ nói khi thấy cần, nhưng không phải thế mà anh kiêu kỳ… Anh nhiệt tình và rất biết làm người khác vui. Trong mắt bạn bè anh la người đáng tin tưởng,có thể nói rằng ở lớp tôi anh là người có “tem bảo hành” nhất.
Và rồi cứ thế thời gian trôi đi… Nó trôi theo dòng chảy nhịp nhàng với câu chuyện tình yêu của tôi…
Thoắt cái 3 năm trung học cũng qua đi,ngoảnh đi ngoảnh lại chúng tôi cung yêu nhau được hơn 2 năm rồi đấy… 2 năm quãng thời gian quá tuyệt vời với tôi… Nhưng cũng chính lúc ấy giông tố bắt đầu đi qua cuộc đời tôi…
“Anh sẽ đi du học…em se đợi anh chứ?”
Video đang HOT
“Vâng ạ!”
Đấy là câu mà anh nói với tôi rất nhiều rồi… Bởi vì tôi yêu anh,vì tôi tin anh nên tôi đã đồng ý …và bởi vì tôi tin rằng anh cũng yêu tôi.
Anh lên Hà Nội học tiếng anh, tôi vẫn ngây thơ chờ đợi anh, vẫn vui vẻ nói chuyện với anh mỗi khi anh được về nhà…, vẫn ngày ngày thầm chúc anh thành công.
Cho đến tận ngày anh lên máy bay, anh vẫn hỏi tôi một câu quen thuộc “Em hãy đợi anh nhé, anh không yêu ai ngoài em hết, anh sẽ học thật nhanh để về cưới em làm vợ. Em chỉ là của anh, là của anh mà thôi em nhé, đúng như thế phải không em???”.
Tôi đắm chìm trong hạnh phúc,hạnh phúc vì có anh, hạnh phúc vì người yêu tôi ở xứ người dù bị dụ dỗ nhưng cũng chưa tưng một lần “chơi gái” chỉ vì anh không muốn làm tổn thương tôi, chỉ vì anh bảo “nó bẩn”. Hạnh phúc vì ngày ngày đươc nghe giọng của anh, dù “Xa mặt” nhưng “lòng không cách”.
Giá mà mọi chuyện cứ trôi theo dòng chảy vốn có của nó, giá mà tôi đừng biết gì hết, thì có lẽ bây giờ tôi vẫn rất hạnh phúc bên anh.
“Em biết hết rồi…anh có người khác”, một câu nói đùa bâng quơ thôi, vậy mà nó lại giúp tôi biết được một sự thật, một sự thật quá đau lòng. Anh đúng thật sự đã lừa dối tôi…
Giống như con thiên nga bị bắn gãy cánh, tôi không thể tiếp tục bay trên bầu trời hạnh phúc mà bấy lâu nay tôi đã có. Tôi ngạt thở…tôi khóc….Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ???
Anh làm tôi shock, khiến mọi người xung quanh càng shock , có vẻ như anh luôn biết cách tạo bất ngờ. Từ người được coi la hạnh phúc nhất,nhờ anh mà tôi trở thành người đau khổ nhất.
Anh lừa dối tôi từ khi anh lên Hà Nội học, phải chính từ khi đó… Có lẽ là từ tháng 8, phải, anh lừa tôi từ tháng 8… Vậy đấy, đến tận tháng 11, anh mới đi … rồi đến tận bây giờ tháng 6 năm 2009 tôi mới phát hiện ra…. Đúng rồi, tôi bị lừa gần 1 năm chứ ít ỏi gì đâu.
Thế mà lúc nào anh cũng nói yêu tôi…đến tận bây giờ vẫn nói yêu tôi. Nực cười thật, yêu mà như vậy sao, yêu mà lừa dối tôi sao… Hay tình yêu cua anh cũng đặc biệt như chính con người lần đầu tiên tôi gặp anh…phải rồi, có lẽ la như thế… vì người bình thường sẽ chẳng có ai thể hiện tình yêu như anh đâu.
Tôi nghi ngờ tất cả mọi thứ, tôi nghi ngờ những gì anh đã dành cho tôi, tôi không có lòng tin vao tình yêu nữa, không có lòng tin vào con trai nữa…. Tôi hận, tôi ghét….tôi sắp phát điên mất thôi…
Theo Afamily
Ba ơi, đừng say nữa!
Đây không biết là lần thứ mấy con chứng kiến cảnh ba say bò lê bò lết. Hễ gặp mẹ, ba vồ lấy: "Cô đi đâu từ sáng tới giờ? Cô đi gặp thằng nào? Tại sao gặp tôi mà cô không chào hỏi..." .
Chiều hôm qua đi học về, con lại thấy ba nằm dài ở hiên nhà, miệng lải nhải: "Minh ơi, Minh à, sao em dám coi thường tôi vậy? Thành ơi, Trinh ơi! Ba chỉ có hai con...". Con hoảng sợ chạy ra sau nhà, nơi bụi chuối, mẹ con đang ngồi trốn, nước mắt lưng tròng, mẹ biểu con vô nhà bắc nồi cơm.
Đây không biết là lần thứ mấy con chứng kiến cảnh ba say bò lê bò lết. Hễ gặp mẹ, ba vồ lấy: "Cô đi đâu từ sáng tới giờ? Cô đi gặp thằng nào? Tại sao gặp tôi mà cô không chào hỏi..." . Rồi ba đánh mẹ bằng bất cứ thứ gì ba vớ được trong tầm tay. Vừa đánh ba vừa chửi mẹ, chửi chúng con. Nhiều khi mẹ con vùng chạy ra khỏi nhà, bị ba đuổi theo, mắng chửi tiếp: "Đố mày dám chạy khỏi đất Củ Chi này!". Ba biết mẹ chẳng dám trốn đi đâu, vì mẹ còn ông bà ngoại già yếu và hai đứa con thơ dại...
Ảnh minh họa
Ba biết không, con từng rất tự hào về ba, khi ấy ba của con chỉ là một người thợ mộc hiền lành, quê mùa. Ngày ngày ba bận bịu ở xưởng gỗ bên hông nhà, mồ hôi nhễ nhại mài mài, đục đục. Lâu lâu ba nói: "Ba cho con gái cái bàn, cái thước... này để luyện chữ đẹp đây!". Có khi ba tỉ mẩn cả buổi làm tặng mẹ con chiếc ghế đòn để ngồi bằm rau cho vịt. Rồi có lúc ba mất cả tuần để làm cho ông bà ngoại con chiếc võng gỗ giờ còn đặt trước hiên nhà. Hồi ấy, con tự hào về ba lắm.
Từ khi nhà mình bán được đất rẫy, ba bỗng dưng đổi tính. Ba không làm thợ mộc nữa mà bắt đầu thay đổi áo quần, nói là đi tìm việc mới. Con không biết công việc mới của ba là gì, nhưng lâu lâu con lại thấy mẹ len lén lau nước mắt khi chờ cơm ba đến giữa đêm. Rồi tiếng ông bà ngoại thở dài khi nghe ba nạt nộ mẹ...
Ba ơi, sao ba cứ kiếm cớ mẹ về trễ rồi đánh chửi suốt ngày trong khi mẹ phải đi giúp việc cho người ta để anh em con có cơm ăn, được đi học? Ba năm nay, ngày nào ba cũng say, một tuần ba quậy, đánh chửi mẹ con hai ba lần, ông bà ngoại cũng không được ba "tha". Hôm kia, ngoại đào khoai mì, vừa nấu xong nóng hổi, ba về tới ngoại cười biểu vô ăn, ba nói ngoại coi thường ba, không nấu cơm mà bắt ba ăn củ mì, rồi hất nguyên rổ mì xuống nền đất. Ông bà ngoại bỏ ăn hai bữa nay rồi, ba có biết không? Con không biết trốn vào đâu khi bạn bè đến nhà thấy ba lấm lem bụi đất, nằm bẹp ở hiên nhà khi la lối, lúc hát nghêu ngao như một kẻ mất trí, nhiều bạn còn bị ba chửi lây. Con đang học lớp 9, nhưng chắc con học không nổi nữa ba ơi. Học kỳ vừa rồi, trầy trật lắm con mới đủ điểm khá.
Ba hãy tỉnh lại đi. Ba có nhớ, khi tỉnh, ba từng ôm chúng con khóc và hứa không uống rượu nữa. Vậy sao ba lại quên lời? Nguyễn Ngọc Trinh (Phú Hòa Đông, Củ Chi)
Theo VNE
"Yêu" không cứ là "râu xanh" Trong lớp tôi chủ nhiệm có một nam sinh tuột dốc cả về sức học lẫn sức khỏe, nhiều lúc em đến lớp bơ phờ ngủ gục và không làm được bài kiểm tra dù khá dễ. Gần gũi tâm sự, tôi được biết em gặp phải chuyện tày trời: khi cha em đi làm ăn xa, người mẹ kế trẻ đang đêm...