Trong lúc giá đất tăng chóng mặt, chồng làm việc này khiến tôi băn khoăn mãi
Chồng tôi nói mấy năm nay làm ăn may mắn nên chúng tôi dư giả, phải có trách nhiệm với bố mẹ hai bên.
Chồng tôi sinh ra trong gia đình gia giáo, ba mẹ có tầm nhìn xa lại quyết đoán nên kinh tế dư giả, anh chị em nhà chồng ai cũng có điều kiện. Chồng tôi đặc biệt giống tính bố chồng, tuy là con út nhưng anh tự lập từ khi vào đại học, tới nay có nhà cửa xe cộ đàng hoàng mà không cần xin bố mẹ đồng nào.
Trong khi đó gia đình tôi ở nông thôn, cả cuộc đời làm lụng của bố mẹ cũng chỉ đủ ăn, đủ mặc và cố gắng cho con cái ăn học đàng hoàng.
Ngày cưới tôi, mẹ tôi khóc như mưa vì sợ tôi gả vào gia đình giàu có thì sẽ nhiều thiệt thòi. Thế nhưng chồng tôi đã nắm tay an ủi bà rằng nhất định chúng tôi sẽ hạnh phúc.
Quả thực sau kết hôn chúng tôi sống rất hạnh phúc vì chồng yêu thương tôi hết mực, chịu khó làm ăn để tôi không phải lo nghĩ gì chuyện tiền bạc… Mẹ chồng tôi cũng là người hiểu chuyện, tâm lý và rất yêu thương con cháu nên tôi cũng chẳng có áp lực gì khi về làm dâu.
Chỉ 2 năm sau cưới, chúng tôi mua được căn nhà đầu tiên. Thực ra nói là mua nhà nhưng đa số là tiền của chồng tôi chứ tôi thì đi làm chỉ đủ tiền sinh hoạt, hơn nữa hồi ấy tôi lại bầu bí sinh con nên cũng chẳng bỏ ra được đồng nào.
Dù vậy, chồng tôi không vì thế mà coi thường những đóng góp của tôi trong gia đình. Lúc nào anh cũng nói nhờ có tôi chăm lo nhà cửa, là hậu phương vững chắc nên anh mới yên tâm ra ngoài kiếm tiền.
Mấy năm trước, cứ có tiền là chồng tôi lại gom vào mua đất để đó. Anh nói đất là thứ không bao giờ mất giá nên có tiền thì cứ mua chẳng bao giờ lo thiệt cả. Đợt này giá đất tăng cao chóng mặt tôi mới thấy chồng mình thật có tầm nhìn xa trông rộng.
Video đang HOT
Tuần trước, sau chuyến về quê ngoại chơi, anh bàn với tôi bán một mảnh đất ở ngoại ô đi. Tôi tá hỏa vì không biết chồng cần tiền làm gì mà đến nỗi phải bán đất.
Ảnh minh họa
Tôi hỏi lý do thì anh bảo về quê nhìn bố mẹ tôi lam lũ, vất vả nên thương quá, anh muốn bán mảnh đất đi để mua tặng bố mẹ tôi một căn nhà nhỏ gần nhà chúng tôi, để ông bà an nhàn tuổi già.
Anh còn nói gia đình bên nội ai cũng khá giả rồi nên thôi, trong khi bên nhà tôi có 3 đứa em nhỏ nữa nên anh muốn kéo cả các em lên thành phố học nghề để có một công việc đàng hoàng chứ chả nhẽ lại cả đời lam lũ với ruộng vườn thì khổ.
Tôi hơi lăn tăn trước ý định của chồng vì nghĩ mình đã không tài giỏi gì lại để chồng lo hết cho gia đình mình. Như hiểu được mối lo của tôi, anh liền nói mấy năm nay làm ăn may mắn nên chúng tôi dư giả, phải có trách nhiệm với bố mẹ hai bên.
Nghe những gì chồng nói thực sự tôi thấy ấm áp vô cùng vì anh không chỉ thương tôi mà còn thương gia đình tôi, lo lắng cho bố mẹ tôi.
Tôi có nên gật đầu đồng ý theo phương án của anh hay cứ để bố mẹ ở dưới quê, cuối tuần rảnh rỗi thì tranh thủ về thăm ông bà, vì biết đâu tới lúc ở gần hai nhà nội ngoại lại va chạm, mất vui?
Cưới 4 năm mới cho vợ về quê ngoại, mờ sáng nhìn vào phòng bố vợ mà tôi lặng người
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau 4 năm rồi nhưng cuối tuần trước là lần đầu tiên tôi đưa vợ về quê sau đám cưới. Hai đứa làm việc trên thành phố, nhà nội ngoại xa nhau mấy trăm cây số, mỗi khi được nghỉ làm, chúng tôi còn phải về bên nội.
Tôi quan niệm phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng. Ngày nghỉ thì về thăm hỏi, báo hiếu bố mẹ chồng, lễ Tết con dâu phải có mặt, khi sinh con thì về nhà chồng ở cữ, cháu lớn cần đưa cháu về chơi với ông bà nội. Ông bà ngoại sẽ có cháu nội của họ, nhà ai chẳng như vậy. Điều kiện quê xa biết làm sao được.
Tôi quan niệm phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng. (Ảnh minh họa)
Cho đến tuần vừa rồi, vợ bảo đã 4 năm cô ấy chưa được về thăm nhà, bố ốm đau cũng chỉ có anh trai cô ấy. Vợ nói với giọng buồn rười rượi, nghĩ một lát tôi tặc lưỡi bảo sẽ đưa cô ấy và con về quê chơi.
Chúng tôi xin nghỉ thêm ngày thứ 6, là về quê cả 3 ngày cuối tuần cho thoải mái. Mẹ vợ mất lâu rồi, đó cũng là lý do mà tôi nghĩ vợ không cần về quê nhiều làm gì. Có anh trai với chị dâu cô ấy chăm bố, cô ấy đâu còn mẹ mà về tỉ tê tâm sự. Về cũng chỉ nhìn nhau một cái, hỏi thăm vài câu lại đi ngay. Nếu vậy thì hỏi thăm qua điện thoại cũng thừa đủ rồi.
Mấy ngày ở quê ngoại trôi qua nhanh chóng. Bố vợ và anh trai vợ tiếp đón chúng tôi khá nhiệt tình. Vào buổi sáng phải lên xe về lại thành phố, tôi dậy rất sớm vì đêm ngủ không ngon giấc. Thấy chưa đến giờ nên cũng chưa gọi vợ con dậy.
Tôi ra ngoài, lúc đi qua phòng bố vợ thì chợt nghe được những âm thanh lạ vọng ra. Đó là tiếng khóc của một người đàn ông. Chắc hẳn là của bố vợ nhưng tại sao ông lại phải khóc?
Nhẹ bước lại gần, qua khe cửa nhìn vào chứng kiến được một cảnh tượng khiến tôi phải đờ đẫn. Bố vợ ngồi ở đầu giường, trong lòng ôm chặt một khung ảnh, vừa khóc vừa nghẹn ngào thốt lên:
"Bà ơi, vậy là 4 năm rồi tôi mới được nhìn thấy con gái út của chúng ta bằng xương bằng thịt. Tôi nhớ nó lắm. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, cưng chiều nâng niu nó từ tấm bé. Cho nó ăn học đầy đủ, yêu thương dạy dỗ, những tưởng sau này sẽ được nhìn nó hạnh phúc.
Con rể cũng không phải người xấu nhưng 4 năm rồi tôi mới được nhìn thấy con gái bà ạ. Cũng 4 năm rồi nó mới thắp cho nhà nén nhang... Không thể nào diễn tả được nỗi nhớ của tôi nhưng vợ chồng nó lại sắp đi rồi, biết bao giờ mới được gặp con gái và cháu ngoại lần nữa. Không biết từ giờ tới lúc xuống đấy với bà, tôi còn được nhìn thấy nó mấy lần...".
Bố vợ tôi bị tật ở chân, đi lại có phần khó khăn nên chúng tôi không về quê thì ông cũng không tiện lên thành phố. Tiếng khóc nghẹn ngào của ông vọng vào tai khiến lòng tôi trùng xuống, xót xa, ân hận dâng trào. Người đàn ông cả đời ngược xuôi, vẫn có thể yếu đuối đến vậy...
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã phạm sai lầm lớn rồi. Tôi cũng có con gái, nghĩ đến sau này con rể không cho nó đưa cháu về chơi với mình, chắc chắn tôi sẽ buồn lắm. Con dù lớn thế nào cũng vẫn là đứa con bé nhỏ của bố mẹ. Bố vợ đã mất vợ, đến con gái cũng không về thăm ông được, mà người ngăn cản cô ấy lại chính là tôi.
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi, càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì việc làm sai trái của mình trong những năm qua.
Hạ quyết tâm trong lòng, gạt đi sự hổ thẹn, tôi thẳng thắn xin lỗi vợ. Tôi hứa với cô ấy sẽ đối xử bình đẳng với bố mẹ hai bên, về chơi nhà nội bao nhiêu thì sẽ về thăm quê ngoại bấy nhiêu. Nhìn vợ nở nụ cười vui mừng, lúc ấy tôi mới thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Nhân tình của chồng mang con đến cổng, cả nhà bắt tôi làm điều bức xúc Mẹ chồng nói, việc đã đến nước này, dù ngậm đắng nuốt cay, tôi cũng phải nghe lời bà để giữ gìn thanh danh cho gia đình. Chồng tôi xuất thân trong gia đình gia giáo. Ông bà, bố mẹ, anh chị em đều là những người có học thức, công tác trong các cơ quan nhà nước. Chồng tôi cũng từng là...