Trong khi loay hoay giữ chồng, tôi lại đẩy sự nghiệp của anh ấy trở về con số 0
Tôi thật sự sốc, không ngờ cô ta hèn hạ đến vậy, lấy việc chung trả thù riêng. Tôi đành thú nhận thật với chồng…
Từ một nhân viên bình thường, chồng tôi đã phải cạnh tranh và phấn đấu không ngừng nghỉ mới có thể ngồi yên vị trên chiếc ghế trưởng phòng kế hoạch. Tôi không còn phải lo thiếu trước hụt sau nữa và cuộc sống gia đình trở nên sung túc hơn.
Chồng tôi là người rất hiền lành thật thà nên có chuyện gì xảy ra ở công ty đều về kể cho vợ nghe. Một buổi tối, khi chỉ còn hai vợ chồng ngồi nói chuyện với nhau thì chồng tôi tỏ vẻ khó chịu: “Sáng nay con gái giám đốc rủ anh đi uống cà phê rồi tự nhiên cô ta hôn vào má anh một cái. Em có ghen không?”.
Chỉ nghe đến đây, “máu Hoạn Thư” của tôi đã nổi lên chỉ muốn gặp ngay mặt cô ta để trút giận. Nhưng cố khai thác thêm từ phía chồng nên tôi nói rằng cô ta càng để ý đến thì cơ hội thăng tiến càng cao. Còn anh thì mắng tôi: “Anh đang muốn cắt đuôi chẳng được em lại cổ vũ, động vào cô ta không cẩn thận đứt tay có ngày”.
Trong khi chồng ngủ ngáy như kéo bễ bên cạnh thì tôi vắt tay lên trán suy nghĩ kế sách. (Ảnh minh họa)
Sau những lời tâm sự thành thật của chồng, suốt đêm tôi không tài nào ngủ được bởi ghen tuông. Cứ nhắm mắt là hình ảnh cô ta đang hôn chồng mình lại hiện ra. Trong khi chồng ngủ ngáy như kéo bễ bên cạnh thì tôi vắt tay lên trán suy nghĩ kế sách ngăn chặn tình yêu từ trong trứng nước của hai người.
Hôm sau tôi nhờ một người bạn đồng nghiệp của chồng tìm cách xin số điện thoại của con gái giám đốc để có chút việc. Khi có được số của cô ta rồi tôi nhắn tin nói rằng: “Là con gái giám đốc lấy đâu chẳng được chồng cớ sao lại yêu chồng chị vậy em? Gia đình anh Hiển rất hạnh phúc, em hãy buông chồng chị ra”.
Thấy bên kia không đáp lại, đoán là cô ta xấu hổ quá nên chẳng biết nói lời nào nữa, chắc sẽ không dám bén mảng gì đến chồng mình nữa, nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Trong chuyện này tôi thấy mình chẳng có gì sai, sao phải xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Buổi tối hôm đó thấy chồng đi làm về vẻ mặt giận dữ quăng ngay chiếc cặp xuống ghế rồi nằm ườn ra. Gặng hỏi mãi chồng mới chịu nói: “Anh bị sếp cho nghỉ việc rồi, hỏi ông ấy tại sao lại thế thì cô con gái bảo về hỏi chị vợ của anh, thế em đã nói gì với con của giám đốc vậy?”.
Tôi thật sự sốc, không ngờ cô ta hèn hạ đến vậy, lấy việc chung trả thù riêng. Tôi thú nhận với chồng là đã nhắn tin bảo cô ta đừng phá hoại hạnh phúc gia đình nhà mình thôi. Nghe xong chồng giận dữ chửi tôi là ghen tuông mù quáng và bắt tôi phải đến gặp con gái của giám đốc để xin lỗi. Anh ấy còn nói nếu sự nghiệp tiêu tan thì chúng tôi sẽ li dị.
Thật không ngờ chỉ vì cái chức trưởng phòng mà chồng bắt vợ phải hạ mình xin lỗi người con gái có ý định cướp chồng. Trong chuyện này tôi thấy mình chẳng có gì sai, sao phải xin lỗi, phải không mọi người?
Theo Afamily
Cuộc chiến của hai người đàn bà (Phần cuối)
Vân Anh mỉm cười rồi bỏ đi, đằng sau lưng cô là tiếng chửi bới loạn xạ của Huyền Trang. Cô nghe thấy Huyền Trang đang doạ nạt sẽ khiến cô thân bại danh liệt, nhưng cô vẫn chỉ cười.
Huyền Trang có thể đọc được cái vẻ đắc thắng trong đôi mắt của Vân Anh. Là chị ta cố tình, chắc chắn là chị ta đã cố tình, nhưng cô không có bằng chứng để nói rằng chị ta đã bỏ cái nhẫn cưới vào trong túi xách của cô. Vì tất cả mọi người trong phòng này đều biết cô muốn cướp chồng của chị ta.
- Cô nói với chồng tôi bỏ tôi - Vân Anh nói không chút e ngại, khác hẳn với vẻ kín đáo của cô thường ngày - chồng tôi không chịu cho nên cô ăn cắp nó để khiến chồng tôi tức giận với tôi sao?
Huyền Trang đứng dậy, hung dữ nói:
- Tại sao tôi phải làm thế? Tôi thích gì thì tôi có được, tại sao tôi phải ăn cắp cái nhẫn vô nghĩa này? Dù gì chồng chị cũng đâu còn yêu chị nữa.
- Yêu hay không cô biết được sao?
- Tôi biết được đấy, nếu không tại sao anh ta phải vào khách sạn với tôi.
Vân Anh cười nhạt, vậy là cô ta đã cắn câu. Vân Anh giơ cái điện thoại đã ghi âm được những gì mà Huyền Trang vừa nói:
- Tất cả mọi người đã nghe rõ, và tôi cũng đã có đủ bằng chứng để buộc tội cô ta về chuyện gì. - Vân Anh nhìn Huyền Trang - Cô nên chuẩn bị cuốn xéo khỏi cái phòng này đi.
Video đang HOT
Vân Anh không nói thêm lời gì nữa, cô bỏ ra ngoài. Cô đã quyết định làm vậy ngay từ đầu, nhưng ngại vì có Khôi ở trong phòng. Cô sợ mọi người sẽ khiến anh bị áp lực, bị xấu hổ nên mới không muốn làm lớn chuyện. Nhưng giờ thì anh đã không còn ở đây nữa, cô cũng quen với chuyện bị mọi người nhìn vào và soi mói. Cô có thể làm bất cứ việc gì cô thích chỉ để hất cẳng Huyền Trang ra ngoài.
Đang đi thì nghe có tiếng guốc lộp cộp phía sau, Vân Anh không cần quay lại cũng biết ai đang chạy theo mình.
Huyền Trang đi vòng lên đứng chắn trước mặt Vân Anh, cô ta cũng giơ chiếc điện thoại của mình lên như muốn tuyên chiến:
- Chị đừng tưởng làm thế là xong, trong này... chị biết trong này tôi đang giữ cái gì không?
- Không quan tâm, bởi tôi đã có thứ mình muốn rồi.
- Tôi đã quay clip giữa tôi và chồng chị... Nếu như nó được phát tán ra ngoài thì sao?
Vân Anh cười lớn:
- Tôi chưa thấy loại đàn bà con gái nào như cô, lại có thể đem chính clip của mình ra tống tiền tống tình người khác. Tôi tưởng cô mới phải là người sợ nó lộ ra, chứ tôi hay chồng tôi thì sợ gì?
Vân Anh bước thêm vài bước để đứng gần với Huyền Trang hơn:
- Đừng có chó cắn áo rách nữa. Cô không lo cho tương lai của mình sao?
- Tương lai? Tương lai ư? Chính chị đã giết chết tương lai của tôi rồi.
Vân Anh hơi chững lại trước lời nói của Huyền Trang. Tại sao cô lại là người giết chết tương lai của cô ta?
- Chính chị đã cướp anh ấy khỏi tay tôi. Anh ấy yêu tôi như thế, anh ấy đã hứa sẽ lo lắng mọi thứ cho tôi, nhưng cuối cùng chị chỉ nhìn anh ấy một cái cũng khiến anh rời xa tôi. Chị cố tình huỷ hoại cuộc đời tôi.
- Tỉnh lại đi, anh ta là ai tôi còn chẳng biết.
Huyền Trang như trở nên mất bình tĩnh, ánh mắt trở nên ngây dại:
- Chị không biết anh ấy, nhưng anh ấy vẫn yêu chị mà chẳng để ý gì đến tôi. Tại sao chị lại xuất hiện trên đời này chứ? Nếu không có chị thì chúng tôi đã rất tốt đẹp rồi.
Vân Anh thở dài, hoá ra mọi chuyện là như vậy. Cô ta tức cô, muốn trả thù cô chỉ vì người yêu cũ của cô ta đã yêu cô. Nhưng cô thật sự không biết anh ta là ai. Trong ngôi trường đại học đó có rất nhiều người thích cô mà cô không thể nào biết được.
Vân Anh định bỏ đi nhưng Huyền Trang kéo tay cô lại, cô ta nói như mất trí:
- Tôi không sợ tương lai của mình bị huỷ hoại đâu, mà tôi sẽ huỷ hoại cả gia đình chị. Tôi sẽ gửi clip này đến bố mẹ chị, bố mẹ anh ấy, sau này con chị lớn tôi sẽ gửi đến cho nó. Chị nghĩ tôi phát tán trên mạng ư? Không đời nào, tôi sẽ chỉ khắc sâu nỗi xấu hổ và nỗi buồn vào trong lòng những người chị yêu thương nhất để chị cũng sẽ đau khổ theo.
- Cô điên rồi Trang ạ!
- Đúng, tôi điên rồi. Nhưng tôi cố gắng đến mức này chỉ là vì chị thôi.
...
Vân Anh không muốn chấp người điên, cô càng không muốn báo công an vì nghĩ rằng ngày xưa đúng là mình đã có một chút lỗi lầm với cô ta.
Vân Anh soạn một đơn ly hôn, ký sẵn và để lên trên bàn. Cuộc sống này có muôn ngàn cách giải quyết nhưng cô nghĩ như thế này là dễ nhất. Sự thật là hai vợ chồng cô đã có vấn đề từ trước đó rồi. Anh luôn khó chịu với cô nhưng phải kìm nén và chịu đựng, cô không muốn anh sống với cô mà khổ sở như vậy.
Cái đêm ở trong khách sạn, cô đau khổ biết nhường nào, nhưng sự đau khổ ấy nói với cô rằng cô phải từ bỏ anh. Vì khi đó, anh không còn là của cô nữa. (Ảnh minh hoạ)
Khôi nhìn tờ đơn, anh từ từ cầm nó lên. Anh hiểu tính cô, và biết rằng cô sẽ làm như thế này nên chẳng có gì bất ngờ.
- Em có vẻ đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
- Đúng thế.
Cuộc sống đáng ra rất tốt nếu không có Huyền Trang, nhưng cô nghĩ nếu không có Huyền Trang, cô sẽ không bao giờ biết được mình đang đứng ở đâu. Cô làm sao hiểu được những tâm tư thầm kín của Khôi, làm sao mà hiểu được anh sẽ sẵn sàng rời bỏ cô nếu như cô làm anh phật lòng. Cô không cần một người đàn ông như vậy, dù cô rất yêu anh. Cái đêm ở trong khách sạn, cô đau khổ biết nhường nào, nhưng sự đau khổ ấy nói với cô rằng cô phải từ bỏ anh. Vì khi đó, anh không còn là của cô nữa.
- Đêm đó anh và Huyền Trang không làm gì cả. - Khôi nói.
Vân Anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
- Anh chỉ muốn làm em tức giận. Anh đã gặp Bình, chúng anh đã nói chuyện rất lâu... về em.
Anh đã gặp Bình ư? Tại sao Bình không nói gì với cô? Bình cố gắng dựng chuyện về Huyền Trang để cô đến khách sạn đó ư? Để cô nhìn thấy anh và cô ta từ trong đó bước ra, để mâu thuẫn được khắc sâu, để cô ly hôn anh?
Khôi biết được cô đang có rất nhiều câu hỏi, nhưng anh vẫn từ tốn nói:
- Anh không yêu Huyền Trang, mãi mãi là như vậy. Khi anh nghe em thú tội anh đã rất tức giận. Rồi Huyền Trang nói với anh về Bình, anh xin cô ta cho anh cách liên lạc. Bình nói rằng anh ta không yêu em, nhưng anh ta nợ Huyền Trang một việc, việc gì thì anh không quan tâm. Anh chỉ muốn chấm dứt việc này.
- Ý của anh là sao? - Vân Anh vừa cười vừa hỏi.
- Anh chỉ muốn giúp em. Nếu như anh không làm như vậy, Huyền Trang sẽ còn quấy rối cuộc sống của chúng ta. Anh thề bằng cả tính mạng của mình là đêm đó anh và cô ta không làm gì.
- Nhưng cô ta có clip của anh.
- Vậy nói cô ta công khai đi, em sẽ không thất vọng. Vì đó chắc chắn không phải anh.
Không khí trầm mặc bao trùm lấy cả căn phòng, cả hai người không nói gì nữa. Căn nhà này trước giờ vốn luôn ấm cúng, nhưng thời gian gần đây nó như một chiếc lò đã lâu không được ai nhóm lửa.
Vân Anh nhìn những ngón tay của mình, trên đó không có chiếc nhẫn cưới nào. Cô để ý từ khi cãi nhau đến giờ, Khôi chưa từng cởi nhẫn cưới ra.
- Chúng ta phải làm sao đây? - Vân Anh hỏi.
Khôi nhún vai:
- Anh không biết nữa.
- Chúng ta tạm ly thân một thời gian đi đã. Khi mọi việc rõ ràng, em sẽ về nhà.
- Em vẫn không tin anh?
- Không phải, mà là cảm xúc của em bây giờ hỗn độn quá. Mọi chuyện như vừa va vào nhau rồi vỡ tung ra. Em không nhìn rõ được cái gì nữa rồi.
Suốt một tuần sau đó, Vân Anh như người ở trên mây trên gió. Cô đến cơ quan bằng một tâm trạng mông lung, các buổi họp đều bị trì hoãn lại. Cô không còn quan tâm đến bất cứ lời nói nào của người ngoài nữa, cô chỉ không biết mình nên tin ai.
Cuối cùng Vân Anh đến gặp Huyền Trang. Cô ta đã mất việc nhưng vẫn sống trong một căn hộ hạng sang giữa trung tâm thành phố. Vân Anh biết đó không phải là tiền của cô ta. Trước giờ Huyền Trang luôn sống bằng tiền của đàn ông.
Lúc nhìn thấy cô, Huyền Trang không có ý muốn mời cô vào nhà. Cô ta đứng vênh mặt lên như để thể hiện sự ương ngạnh, không khuất phục. (Ảnh minh hoạ)
Lúc nhìn thấy cô, Huyền Trang không có ý muốn mời cô vào nhà. Cô ta đứng vênh mặt lên như để thể hiện sự ương ngạnh, không khuất phục.
- Tôi muốn đến để xin lỗi!
Huyền Trang như không đoán được ý đồ của Vân Anh, cô ta tần ngần mất vài giây.
- Tôi biết thật ra mình chẳng có gì để xin lỗi, nhưng có lẽ tôi vẫn nên cúi đầu nhận lỗi. Vì đã khiến cô đau khổ.
- Chị cũng biết cách xin lỗi đấy - Huyền Trang cười nhạt - Nhưng tôi không chấp nhận. Chị cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ phát tán clip này cho tất cả họ hàng của chị.
- Tuỳ cô. - Vân Anh nói tỉnh bơ.
Huyền Trang bất ngờ vì phản ứng đó. Cô ta trở nên mất tự tin:
- Chị... Tôi nói thật đấy, tôi không đùa đâu.
- Tôi không coi đó là đùa, nhưng nếu điều đó khiến cô bớt hận tôi thì cứ làm như vậy đi. Dù sao thì chồng tôi cũng đã sai với tôi, tôi sai với anh ấy, coi như chúng tôi hoà nhau. Tôi không biết là cô phát tán clip thì thu lại được gì, hạnh phúc hay là sự thất vọng, nhưng tôi sẽ không ngăn cản.
- Đừng có giở cái giọng từ bi hỉ xả đó ra.
- Tôi đã nói hết rồi. - Vân Anh cúi đầu, làm bộ như sắp ra về - Từ bây giờ tôi không nợ gì cô nữa. Nếu cô còn làm ảnh hưởng đến tôi, tôi nhất định sẽ làm mạnh tay hơn. Lúc đó, sợ là căn hộ này cô cũng không còn được sở hữu nữa đâu.
Vân Anh mỉm cười rồi bỏ đi, đằng sau lưng cô là tiếng chửi bới loạn xạ của Huyền Trang. Cô nghe thấy Huyền Trang đang doạ nạt sẽ khiến cô thân bại danh liệt, nhưng cô vẫn chỉ cười.
Đó là Vân Anh, cô không bao giờ muốn khuất phục trước một người nào, huống hồ đó chỉ là một con hồ ly tinh muốn hại cô. Cô có thể tha thứ cho tất cả lỗi lầm của Huyền Trang, có thể để cô ta xàm ngôn, lộng hành trong khuôn khổ cho phép. Và đương nhiên, cô có thể hạ gục cô ta không thương tiếc. Cô là người công tư phân minh, yêu hận rõ ràng, cô không muốn giở trò sau lưng người khác. Cho nên dù là Huyền Trang hay một trăm Huyền Trang nữa đến khiêu chiến với cô, cô nhất định sẽ xử đẹp cô ta không nhân nhượng.
Còn bây giờ sẽ là đến hình phạt dành cho chồng cô.
Vân Anh gọi điện cho Khôi, trước khi cúp máy cô chỉ nói nhanh rằng:
- Em cho anh hai mươi phút để đến đón em ngay bây giờ. Còn nếu anh đến muộn, em sẽ bắt xe đến toà án.
Và một tin nhắn gửi cho Bình: "Cảm ơn anh."
Khi tin nhắn được gửi đi, cô liền đưa số của anh vào danh sách đen. Đời này, có những thứ nên vĩnh viễn để ở đó, không bao giờ đặt nó vào trong cuộc sống của mình nữa.
- Hết -
Theo Eva
Ông chồng quái tính thích vợ mặc đồ thiếu vải để "ra oai" với bạn bè khiến tôi xấu hổ chẳng còn mặt mũi gặp ai Chồng nhà người ta "ghen nổ mắt" vì vợ ăn mặc thiếu vải rồi bị người khác dòm ngó, còn chồng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Suốt 5 năm lấy chồng, tôi chưa một lần bị mẹ chồng săm soi phàn nàn, thậm chí về làm dâu tôi lại còn thấy sướng hơn là ở với mẹ đẻ. Bởi lẽ tôi chẳng...