Trong hôn nhân, người ta không cần kẻ ngủ chung giường mà buồn vui chẳng ai thấu
Chồng ơi, trong hôn nhân, người ta không cần kẻ ngủ chung giường mà buồn vui không thấu. Em không cần chồng trở về nhà nhưng lòng lại không có con và em…
Chồng ơi, em còn nhớ…
Năm đầu mình gọi nhau một tiếng vợ chồng, chỉ cần nằm cạnh nhau, dù là vô thức chồng cũng sẽ choàng tay sang ôm lấy em. Dù là mỏi mệt ra sao, chồng cũng sẽ hỏi em hôm nay của em thế nào. Chúng ta cùng ôm nhau vào giấc ngủ, rồi lại nhìn thấy nhau đầu tiên vào buổi sáng. Em đã từng nghĩ, thế này chính là chồng, như vậy chính là vợ, cứ thế mà ôm lấy nhau mặc đời ngoài kia mỏi mệt thế nào.
Năm thứ hai mình kết hôn, chúng ta không tránh khỏi những lần cãi vã giận hờn. Nhưng chỉ cần em quay lưng về phía chồng, chồng sẽ lại choàng tay kéo em về một vòng ôm thật ấm. Chồng dần bận rộn thật, em cũng tất tả không ít, nhưng vẫn chưa khi nào chồng để em ngủ một mình. Có thế nào cũng là một cái ôm, vài nụ hôn thật nhẹ rồi mình lại ôm lấy nhau mà kết thúc một ngày, chồng còn nhớ không?
Năm thứ ba mình bên nhau, nhiều đêm em mơ màng choàng tay sang cạnh là con rồi mới tới chồng. Chồng vẫn giữ dáng ngủ như thế, vẫn bình yến chẳng mơ mộng. Lắm lúc em ôm con cả đêm, quay sang lại muốn chồng có thể lại ôm em, để em còn đủ sức ôm lấy con, vậy mà cũng khó. Vì em là vợ, vì em là mẹ rồi. Và vì chồng cần một giấc ngon để làm chồng làm cha, và con cần em để một giấc say lớn khôn. Em không thể ích kỷ, vậy mà cũng có khi tủi thân đến lạ. Nhiều khi em lại mong, mong nhiều hơn những chiếc ôm của chồng, chặt thêm một chút, ấm áp thêm một chút để em thôi những buồn tủi vụn dại của đàn bà…
Mong nhiều hơn những chiếc ôm của chồng, chặt thêm một chút, ấm áp thêm một chút để em thôi những buồn tủi vụn dại của đàn bà… – Ảnh minh họa: Internet
Năm thứ tư mình về chung một nhà, con không còn nằm giữa chúng ta nhưng lại có không ít đêm em chỉ một mình với chiếc giường rộng thênh thang. Chồng còn có tiệc tùng, còn có đối tác xã giao. Đêm mộng mị của chồng rồi cũng không còn là của riêng em. Hay những khi ít ỏi em còn có thể thức đợi chồng về, tay em vươn ra như đòi một cái ôm quen thuộc, rồi lại thôi vì sợ một câu “Anh mệt” của chồng. Em không còn nhớ mình đã đợi chồng về suốt bao tháng ngày, cũng như chỉ để đợi vài câu hỏi han hay một chiếc ôm quen thuộc nơi chồng.
Chồng biết không, em chưa từng mong điều gì nhiều hơn khoảnh khắc chúng ta từng cứ ôm nhau ngủ mà quên đi hết những thăng trầm ngoài kia. Chồng sẽ không biết đó từng là khoảnh khắc em cam đoan có bao nhiêu bạc tiền cũng không bán cho bất kì ai khác. Với em, đã là vợ chồng chính là phải chấp nhận những khó khăn gian lao cùng nhau. Em bằng lòng đứng sau những tham vọng lớn lao cùng chồng. Em nguyện ý một mình lo toan gia đình để chồng yên tâm công thành danh toại.
Video đang HOT
Nhưng chồng ơi, trong hôn nhân, người ta không cần kẻ ngủ chung giường mà buồn vui không thấu. Em không cần chồng trở về nhà nhưng lòng lại không có con và em. Em không cần chồng là chồng nhưng lại quên phải yêu thương vợ con thế nào. Em cũng nào có cần tiền tài dư dả mà lòng dạ còm cõm. Em cần, là cần chồng, người chồng đã từng ôm em và con với hết thảy yêu thương và chở che. Còn chồng của hôm nay, ngoài vô tâm và hờ hững vốn dĩ đã không còn điều gì khác…
Còn chồng của hôm nay, ngoài vô tâm và hờ hững vốn dĩ đã không còn điều gì khác… – Ảnh minh họa: Internet
Chồng ơi, mình đừng trách hôn nhân khắc nghiệt, đừng đổ lỗi cho thời gian táo bạo nhường nào. Mình cũng đừng đổ hết trách nhiệm cho cơm áo gạo tiền cuồng chân. Vốn dĩ có gì trên thế gian này làm gì có điều gì là vững vàng như cũ với thời gian. Rồi cũng mai một, cũng đổi thay không ít. Nhưng quan trọng không phải là rồi sẽ mất đi điều gì, mà là ta vì nhau mà còn có thể gìn giữ điều gì. Bận rộn quấn lấy người, mỏi mệt bám lấy thân, em biết em biết hết. Nhưng một lời hỏi han, vài phút thấu hiểu cũng nào có khó khăn vất vả. Hay vì lòng người khó, tim người ngại mà thế nào cũng thành gian nan hả chồng…
Chồng ơi, mình đừng nói về tiền tài nữa, đừng hỏi về những giấc mơ giàu sang thêm làm gì. Vì tiền vốn không khiến em hạnh phúc hơn nếu chồng vẫn mải miết với vô tâm nhạt nhòa. Tiền cũng không giúp em có một người chồng yêu thương, giúp con em có một người cha chở che. Vì vậy, đừng đổ lỗi cho đồng tiền khi chúng ta đã từng đến với nhau bằng yêu thương chẳng hề tốn kém.
Nếu có thể, chồng hãy trở về với trái tim còn muốn yêu thương và chở che em và con. Nếu có thể, hãy lại là người chồng xem gia đình là điều quý giá không thể có lần hai. Và nếu có thể, hãy cho em những cái ôm như ngày hôm qua chồng chưa từng quên dù là một ngày. Còn nếu không, hãy cứ đi với những sự lựa chọn của chồng, hãy cứ làm theo điều chồng cho là đúng đắn. Vì em và con vốn sẽ không cần một người chồng vô tâm thêm phút giây nào nữa…
Ngọc Thi | TheoPNSK (Gia đình Việt Nam)
Giá như tôi không đưa em đi ăn cưới bạn thân
Giá như tôi không đưa em đi ăn cưới bạn thân, giá như em không phải là một người phụ nữ đẹp... thì em đã không là cô dâu của người ta.
Tôi năm nay 25 tuổi, bạn gái kém tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau khi cô ấy đang là sinh viên năm cuối. Đến giờ cả hai đều có công việc ổn định. Tôi làm việc ở văn phòng luật sư, còn cô ấy làm kế toán cho doanh nghiệp nước ngoài. 4 năm yêu nhau trải qua biết bao vui buồn, yêu thương có, giận hờn có, thậm chí chia tay nhau cũng có. Nhưng rồi "gương vỡ lại lành", chúng tôi lại về bên nhau.
Em là cô gái tỉnh lẻ, xinh đẹp, giỏi giang, có tài giao tiếp. Tôi bị em hút hồn cũng bởi khiếu ăn nói của em ngày đó. Ngày mới yêu em, nhiều người nói chúng tôi chẳng khác gì đôi đũa lệch "chồng đần vớ được vợ khôn như cái lò tôn ôm cái lò gạch...". Bạn bè nói nếu tôi không phải trai Hà Nội, có nhà cao cửa rộng thì đời nào em chịu yêu một gã trai khù khờ, hiền như cục đất, tài không có, sắc thì không.
Nhưng có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Chưa bao giờ tôi nghĩ em yêu tôi chỉ vì tiền bạc hay nhà cao cửa rộng, bởi sự quan tâm em dành cho tôi xuất phát từ trái tim. Em chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì, một người con gái như vậy sao có thể yêu tôi vì tiền.
Ảnh minh họa.
Ngày tôi đưa em về ra mắt, ngay cả người mẹ được coi là khó tính trong chuyện kén dâu cũng hài lòng bởi "nàng dâu" tương lai này. Xinh đẹp, đảm đang, ăn nói dịu hiền, đôi mắt sắc sảo của em không biết đã đánh gục biết bao anh chàng trước khi quen tôi.
Kể từ ngày ra mắt em với gia đình, tôi luôn có cảm giác an toàn, lúc nào cũng nghĩ em đã là của mình, giờ chỉ chờ đến ngày đẹp sẽ tổ chức cưới. Em vẫn vậy, vẫn giữ nguyên một cảm xúc mà tôi khó có thể đoán định, không tỏ ra hồ hởi hay vội vàng, lo lắng như các cô gái khác khi chuẩn bị lấy chồng. Với tôi đôi khi em đang đứng gần ngay trước mắt tôi mà cảm giác em xa xôi quá.
Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, đến giờ tôi vẫn không thể tin được người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy. Hôm đó tôi đợi em hơn 30 phút dưới cổng công ty em để đón em đi đến nhà hàng dự tiệc cưới của cậu bạn thân. Khi em bước từ trong công ty ra, tôi suýt ngã ngửa vì chưa bao giờ thấy em xinh đẹp như vậy. Ngay cả trong lần đầu về nhà tôi ra mắt em cũng vẫn giản dị như ngày thường.
Vậy mà hôm đó trước mắt tôi là một nàng tiên không tuổi. Em mặc chiếc váy ôm sát vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng, trắng nõn nà mà thường ngày khó có thể thấy em để lộ ra. Gương mặt em được trang điểm cẩn thận. Bỗng tôi có cảm giác lo lắng trước vẻ đẹp ấy, nhìn lại bản thân mình chẳng khác một đôi đũa lệch khi đi bên em, nếu không phải vì ngồi trên chiếc SH thì đời nào tôi tin là mình có cơ hội đi cùng người con gái xinh đẹp kia.
Em nhìn tôi nở nụ cười quen thuộc, "Em trang điểm lạ quá phải không anh, em sợ ở trong đó bạn anh đều là người Hà Nội, gặp em quê quá sẽ khiến anh ngại nên trang điểm một chút có sao không anh?". Làm sao có thể nói sao hay không sao chứ? Tự hào vì em còn chẳng hết nữa là.
Đúng là vẻ đẹp của em khiến cô dâu cũng phải lu mờ. Trước bàn tiệc đầy đủ bạn bè cấp 3 ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ tôi, chúng bạn nói "thằng này tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi". Rồi hôm đó mọi người chuyển chủ đề cưới xin sang chủ đề tình yêu của tôi và em. Lúc đó thấy ánh mắt cậu bạn đang làm công an, mới cưới vợ năm ngoái nhìn em là lạ, ngay cả cái bắt tay của cậu ta với em cũng khác mọi người, cậu ta nắm tay em thật lâu.
Cậu bạn này từ trước đến nay nổi tiếng trăng hoa, nhà mặt phố bố làm to, đẹp trai, sành điệu, chịu chơi... Thấy những hành động khác lạ của gã bạn này đối với em bỗng tôi chột dạ, tôi xin phép cô dâu chú rể về trước vì có việc bận. Nhưng thật ra lúc đó tôi đâu có việc gì, chỉ là trong lòng bất an nên mới vậy.
Tối đó cả đoạn đường về em không nói câu nào, hôm sau cũng vậy em không liên lạc với tôi... tôi chủ động gặp em, em nói em bận, rồi tiếp theo những ngày sau đó tôi với em thường xuyên có những buổi tranh cãi, mâu thuẫn, bất đồng quan điểm. Kể từ đó em cũng ít đến nhà tôi hơn, mỗi lần đến chỉ 5 - 10 phút rồi cáo bận ra về.
Tình trạng đó kéo dài hơn một tháng thì em hẹn gặp tôi nói chuyện, trên đường đến công ty đón em mà lòng tôi thấp thỏm lo âu, nhưng bụng bảo dạ cần bình tĩnh hơn nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và rồi mọi chuyện còn tiến xa hơn những gì tôi nghĩ. Em đề nghị chia tay mà không nói lý do, cho dù tôi có níu kéo, van nài em thế nào em cũng vẫn nhất quyết chia tay, gương mặt sắc sảo, cùng ánh mắt khó đoán định ấy đã khẳng định với tôi một điều chắc chắn "chia tay".
Cuộc sống trở nên tồi tệ với tôi trong khoảng thời gian dài sau đó, tôi suy sụp tinh thần. Vì thương con trai nên bố mẹ tôi có đến gặp em, nhưng lời từ chối thẳng thừng của em đã cắt đứt sợi dây quan hệ của gia đình tôi với em.
Hai tháng sau tôi nghe được tin cậu bạn gặp trong đám cưới trước đó đã ly hôn vợ và chuẩn bị đám cưới với một cô gái xinh đẹp. Lần gặp đầu tiên sau hai tháng chia tay em lại là trong đám cưới, khi đó em mặc váy cô dâu lộng lẫy nhưng chú rể không phải là tôi. Chết lặng trước mặt cô dâu chú rể chừng 10 phút tôi xin phép ra về.
Kể từ đó tôi biết tôi mất em, và đau đớn thay người em chọn lại là bạn tôi. Giá hôm đó tôi không đưa em đi dự tiệc, giá như em không phải người con gái xinh đẹp thì có lẽ tôi đã không mất em như vậy.
Bình An
Phát điên vì chồng quy định mỗi tháng chỉ ngủ chung giường 2 lần Sự lạnh nhạt của chồng ngay từ khi bắt đầu đã khiến tôi hiểu rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi không thể kéo dài. Chồng tôi và tôi đã cưới nhau hơn một năm nhưng có một điều đặc biệt làm tôi bối rối vì kể từ khi kết hôn, tần suất làm chuyện ấy của tôi với chồng chỉ đếm được...