Trong cuộc đời người phụ nữ có nhiều thứ để chọn, chọn rồi thì đừng có tiếc
Có những lúc tôi từng dày vò bản thân mình về những điều đã qua, tôi ân hận vì để cuộc đời mình có những quãng nghỉ đầy ám ảnh. Nhưng rồi, sau hai cuộc hôn nhân, tôi đã nhận ra…
Tôi kết hôn lần đầu khi mới 21 tuổi và làm mẹ khi vừa trong 22 tuổi. Người ta bảo, đứa con đầu tiên là đứa con tình yêu, còn đứa con thứ hai là đứa con trách nhiệm. Tôi và người chồng đầu tiên đến với nhau bằng tình yêu, thứ tình yêu như lửa cháy của tuổi 20. Nhưng ẩn giấu sau đó vẫn là những kiêu ngạo của tuổi trẻ. Tôi giành được anh từ tay một cô gái, cô gái bị cả dòng họ nhà anh chê trách, từ chối.
Tôi hồn nhiên bước vào cuộc đời của anh ấy, cũng không bao giờ nghĩ đến một ngày, anh ấy bỏ một người để chạy theo tôi, thì cũng có ngày, anh ấy lại bỏ tôi để đến với một người phụ nữ khác.
Một năm sau khi đứa con tình yêu ra đời, tôi và chồng bắt đầu có những lục đục. Cuộc sống khó khăn, công việc áp lực, tất cả khiến cho gia đình bé nhỏ của tôi oằn mình trong bão giông. Và chúng tôi đã không vượt qua được, chúng tôi đã dần xa nhau, để một ngày, tôi bắt gặp anh tay trong tay với người phụ nữ khác. Điều tôi không thể tha thứ, đó là khi con tôi đang ốm, chỉ một mình tôi xoay sở mà thôi.
Cuộc hôn nhân đầu nhanh chóng qua đi bằng một tờ giấy ly hôn, nhẹ như mây vậy. Tôi nhìn anh lần cuối trước cửa tòa án, đó không còn là người đàn ông tôi yêu đến cháy bỏng nữa. Tôi chỉ còn thấy hình ảnh của anh nhìn tôi, như nhìn người phụ nữ ấy năm xưa. Có điều gì để tiếc chứ, thứ mình cướp được, đâu chắc chắn là gì của mình. Tôi đã không rơi một giọt nước mắt nào.
Tất nhiên nghĩ là vậy, nhưng cuộc sống sau khi ly hôn của hai mẹ con khá chật vật, mệt mỏi. Con nhỏ, lại hay ốm đau, không có người thân ở bên cạnh đỡ đần… Những lúc cô đơn quá, đau khổ quá, tôi vẫn âm thầm khóc. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng khó có thể vượt qua được những lúc yếu mềm như thế.
Nhưng khóc mãi cũng chẳng thay đổi được gì, vài người đàn ông đến và đi trong đời, tôi biết họ coi mình như một trải nghiệm, như một trò đùa, lại càng đau đớn, lại càng hối hận. Ý nghĩ “giá như ngày ấy, mình cố gắng hơn một chút thì giờ không phải như cánh hoa trôi, cho bao người thò tay hái”. Nhưng nghĩ nhiều cũng có thay đổi được gì đâu, tôi lại tự tặc lưỡi với mình “Tôi, kệ đi, tiếc làm chi”.
Video đang HOT
Rồi thì “sống hồn nhiên em sẽ bình yên”, tôi kết hôn lần thứ hai. Lần này, tôi may mắn hơn vì gặp được một người đàn ông yêu mình hơn mình yêu họ rất nhiều. Anh là người từng trải, có địa vị xã hội, có kinh tế để bao bọc hai mẹ con tôi. Cuộc đời của tôi như sang một trang mới. Tôi sống dịu dàng hơn, sâu sắc hơn và cũng dễ quên hơn.
Đúng là sau một lần đổ vỡ, tôi đã nhận ra giá trị của hạnh phúc. Hạnh phúc là thứ tự đến với mình, không phải là thứ để mình tranh cướp với ai. Tuổi trẻ, tôi đã chọn cho mình một cách sống, nhưng cách sống ấy đã khiến tôi phải trả giá bằng cả quãng đời thanh xuân vất vả nuôi con của mình.
Giờ đây, nghĩ lại tất cả, tôi vẫn tâm niệm rằng: “Trong cuộc đời người phụ nữ có nhiều thứ để chọn, chọn rồi thì đừng tiếc”. Bởi nếu tôi cứ sống u uất với cái quá khứ đau buồn của tuổi 20, thì tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Đàn bà ơi, đừng sống bi lụy, nhưng cũng đừng phó mặc cho nước chảy hoa trôi. Hãy biết quên đi để mà sống, hãy biết bỏ đi cái không còn để đi tìm những gì thực sự thuộc về mình. Đừng hối tiếc nếu mình đã làm sai, chỉ là mình sẽ sửa sai như thế nào thôi.
Theo Emdep
Cú bật sấm sét" của đứa con dâu luôn cam chịu nhẫn nhịn gần 10 năm trời
Cô cảm thấy phẫn uất vì dường như trong mọi trường hợp, bà luôn mặc định cô là người phải chịu trách nhiệm với tất cả những công việc của nhà chồng. Bà có bao giờ coi cô là con dâu trong nhà, là mẹ của các cháu bà?70 tuổi vẫn ly hôn vì lý do nực cười
Chuyện ngược đời của anh chàng cao gần 1m90 chọn vợ "3 mét chia đôi" chỉ vì mê... chân ngắn Chuyện của kẻ thứ ba bất đắc dĩ... đánh bật gái xinh bằng sự ân cần Bí mật đằng sau chuyện chồng giấu mức lương tháng hàng nghìn đô để vợ chật vật xoay xở "Đắng ruột" trước lời tuyên bố "xanh rờn" của gã chồng sắp cưới đẹp trai, tài giỏi khi bị phát hiện có nhân tình
Gần 10 năm làm dâu, tuy không ở chung nhà nhưng lúc nào Ngọc cũng làm tốt trách nhiệm của mình, quan tâm chu đáo, hiếu thảo với bố mẹ chồng như bố mẹ mình, mặc dù ông bà đối xử với cô có phần thiếu công bằng.
Không Tết năm nào là vợ chồng Ngọc không về quê chồng ăn Tết, dù nhà Khang - chồng cô có tới 3 anh em trai, Khang là con út trong nhà và 2 anh trai của Khang cũng đều ở gần bố mẹ. Tết năm nào cũng thế, bố mẹ chồng Ngọc đều đợi vợ chồng cô về mua sắm, dọn dẹp nhà, chuẩn bị tất cả mọi thứ đón Tết. Trong các bữa cơm gia đình, Ngọc luôn là người phải hì hục nấu nướng, dọn dẹp, còn nhà 2 anh trai Khang thì tới bữa cả gia đình con cái mới kéo tới ăn cơm, ăn xong lại lấy cớ bận ra về. Bố mẹ chồng cô còn bênh các anh trai và chị dâu Khang ra mặt, hiển nhiên coi nghĩa vụ phục dịch cả nhà là của riêng Ngọc.
Nghĩ cũng thấy tủi thân, nhưng Ngọc luôn nhẫn nhịn vì không muốn không khí gia đình căng thẳng, hơn nữa cả năm mới về vài lần dịp lễ Tết, giỗ chạp, thôi thì cũng nín nhịn cho xong. Thế là gần 10 năm về làm dâu nhà Khang, lần nào cũng vậy, hễ nhà chồng có việc gì là vợ chồng cô không bao giờ được vắng mặt, và y như rằng là chỉ có duy nhất Ngọc cặm cụi làm.
Năm nay cũng vậy, Tết nhất về quê chồng lên Ngọc sút đi mất 2kg vì không ăn được gì và quá mệt mỏi, bận rộn, thức khuya dậy sớm nấu nướng, dọn dẹp ròng rã cả chục ngày Tết. Vừa lên thành phố đi làm lại chưa được bao lâu, mẹ chồng ở quê gọi điện ra, nói cuối tuần vợ chồng cô về quê có đám giỗ của cụ nội Khang. Mọi năm nhà Khang chỉ làm mâm cơm cúng cụ, năm nay không hiểu sao mẹ chồng lại thích mở to, mời anh em họ hàng tầm chục mâm nữa.
Ảnh minh họa
Ngọc khó xử vô cùng, vì dịp đó lại vừa hay trùng với đám cưới của em gái họ chơi thân với cô ở quê, chắc chắn cô không thể vắng mặt được. Cô liền dè dặt hỏi mẹ chồng: "Dạ, mẹ ơi hôm ấy ở nhà con cũng có đám cưới của cô em họ chơi với con rất thân, con xin phép mẹ cho con vắng mặt được không? Anh Khang sẽ đưa các cháu về thắp hương cho cụ...". Chỉ nghe đến thế mẹ chồng Ngọc đã hét lên trong điện thoại: "Cô nói cái gì? Cô định trốn việc à? Cô không về chuẩn bị thì ai làm? Đám cưới gì, dẹp hết! Tôi nói cho cô biết nhé, con dâu mất nết mới như thế, cô đừng có cái thói ấy ở nhà này!".
Ngọc nghẹn lời trước câu nói quá mức cay nghiệt của mẹ chồng. Hơn thế, cô cảm thấy phẫn uất vì dường như trong mọi trường hợp, bà luôn mặc định cô là người phải chịu trách nhiệm với tất cả những công việc của nhà chồng, chẳng khác gì kẻ làm người ở, ô sin vậy. Bà có bao giờ coi cô là con dâu trong nhà, là mẹ của các cháu bà?
Như giọt nước tràn ly, Ngọc cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi nữa. Cô đã nín nhịn bao nhiêu năm nay, những tưởng người khác sẽ thấy đó mà ghi nhận, nhưng nào phải thế, cô càng nhường nhịn và cố gắng thì ai nấy đều coi đó là việc đương nhiên, thậm chí trách nhiệm đổ lên vai cô ngày càng nhiều và vô lí.
"Mẹ, sao mẹ lại nói con như vậy? Con về làm dâu nhà mình gần chục năm nay đã bao giờ con nói hỗn hào với bố mẹ lời nào, đã bao giờ con xao nhãng công việc nhà mình, thậm chí con luôn là người đảm nhiệm chính là đằng khác. Mẹ nói con mất nết có phải quá gượng ép không?", câu đáp lời của Ngọc khiến mẹ chồng cô cứng họng chẳng nói được gì. Có lẽ bà đang quá đỗi bất ngờ, không nghĩ cô con dâu luôn ngoan ngoãn nghe lời, sai gì làm nấy của mình có thể cãi lại mình như thế.
Ngọc thấy thế thì tiếp lời: "Con cũng muốn hỏi mẹ, nếu đã là việc chung của gia đình thì con cái đều có trách nhiệm như nhau phải không ạ? Vậy tại sao con không làm thì không ai làm? Vẫn còn các anh chị và chồng con cũng sẽ đưa 2 cháu về. Con nghĩ thiếu con thì mọi người vẫn có thể lo liệu chu đáo được bình thường. Không phải con không muốn về, mà là em gái họ con cưới, cả đời mới có một lần, con với em ấy lại rất thân thiết, vì vậy con với chồng xin phép được chia ra mỗi người về một bên".
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm dâu nhà Khang mà Ngọc không về quê khi nhà chồng có việc, còn có lí do chính đáng, nhưng cô không nghĩ mẹ chồng lại có thể nói về mình như vậy, không suy nghĩ và do dự. Hóa ra tất cả những gì cô cố gắng làm vì mọi người trước nay đều đổ xuống sông bể cả.
"Từ nay con xin được chỉ làm bổn phận và phần việc của mình, không gánh vác hay ôm đồm tất cả vào mình nữa, và con cũng chia đôi thời gian cho cả đằng nhà con, bố mẹ con nuôi nấng con gái bao nhiêu năm mà con còn chưa phụng dưỡng báo đáp được cho bố mẹ điều gì, đến cái Tết cũng chẳng bao giờ về vui vầy được với ông bà. Con thông báo như vậy để từ giờ mẹ không còn trông đợi hoàn toàn vào con mỗi khi nhà mình có việc gì nữa, con cũng là người, sức chịu đựng của con cũng có giới hạn thôi mẹ ạ!", Ngọc nói xong, không nghe thấy mẹ chồng phản ứng gì, có lẽ là quá sốc trước cú bật lại ngang với sấm sét của cô rồi.
Cô liền lễ phép chào mẹ chồng rồi cúp máy. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, cô không hề thấy hối hận, thậm chí cô còn nhủ thầm, đáng lẽ cô nên làm điều này sớm hơn là đằng khác!
Theo Afamily
Mẹ già qua đời, con trai tổ chức 1 tang lễ vô cùng hoành tráng Nói rồi ông gọi 3 người con trai của bà cụ lên khiêng. Họ dùng hết sức mà chiếc quan tài vẫn không nhúc nhích. Anh con út nói:"Hay ta mở quan tài ra xem sao đi ạ" ảnh minh họa Ngày bà qua đời, 3 đứa con trai và 3 đứa con dâu khóc cạn nước mắt. Ai nhìn vào cũng xót...