Trong cơn ghen cuồng loạn, tôi đã cướp đời con gái của em
Tôi nổi cơn ghen cuồng loạn, không chỉ cãi nhau mà trong lúc nóng giận đã cưỡng ép em thành người phụ nữ mình.
Xin chào các độc giả, tôi là bạn đọc rất trung thành của quý báo. Dù là đàn ông nhưng mục tâm sự tôi luôn theo dõi, bởi ở đó có những câu chuyện, những dòng tâm sự mang dáng dấp con người tôi trong đó.
Hôm nay tôi xin chia sẻ câu chuyện cuộc đời hay nói đúng hơn là mối nhân duyên tôi đã bỏ lỡ, mà tới giờ tôi vẫn đang hối hả trên con đường đi tìm lại.
Trong cơn ghen cuồng loạn, tôi đã cướp đời con gái của em…
Tôi là một chàng trai tỉnh lẻ, lên Hà Nội học tập và sinh sống đã chục năm nay. Từ khi xa quê, tôi lo học hành để không phụ lòng cha mẹ, tôi còn nhớ rõ ngày nhận giấy báo điểm giọt nước mắt trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của mẹ làm tôi nhớ mãi và thầm hứa sẽ gắng hết sức để học hành.
Video đang HOT
Vì thế không yêu đương gì khi học tập là mục tiêu tôi đề ra. Tôi học rất khá lại chăm chỉ tới trường, nói chung cũng được thầy cô bạn bè quý mến. Dù vậy tôi lại ít tham gia các hoạt động của trường.
Nhưng một hôm không hiểu thế nào tôi lại tới tham gia buổi tọa đàm chia sẻ kinh nghiệm học tập cho các em khóa dưới. Và ở đó tôi gặp em, người con gái đầu tiên làm tôi rung động, mối tình đầu của anh chàng sinh viên năm cuối.
Tôi vô tình đụng phải em khi mải miết nhắn tin về cho mẹ, khi nhìn thấy đôi mắt long lanh ngập nước vì bị tôi đụng phải, có lẽ rất đau. Tôi xin lỗi vội vàng, em chỉ cười như khóc, sau đó chúng tôi ngồi cạnh nhau trong buổi tọa đàm ấy, không hiểu thế nào tôi lại chủ động xin số em, điều mà trước nay chưa từng có.
Chúng tôi trao đổi qua lại từ kinh nghiệm học tập, gia đình, bạn bè… rồi tôi yêu em, mối tình đầu của tôi. Thật hạnh phúc khi em đồng ý.
Chúng tôi yêu nhau, mối tình thời sinh viên rất êm đềm nhẹ nhàng và hạnh phúc. Vì cùng trường nên hay gặp nhau, tình cảm như càng có cơ hội để bồi đắp.
Nhưng rồi tôi ra trường, em lại mới năm 2, tôi bị cuốn đi theo công việc, theo các dự án, chương trình… Tôi quan tâm em ít hơn, không còn bên em vào cuối tuần, nhưng thật sự tình yêu tôi dành cho em không hề thay đổi.
Em thì ngày càng xinh hơn, tôi biết có nhiều người theo đuổi em, đó là lý do mà chúng tôi cãi nhau rất nhiều.
Người ta bói có yêu mới ghen, nhưng đôi khi nghĩ lại tôi thấy mình ghen vô cớ quá nhiều. Nhưng em vẫn chịu đựng tôi theo đúng nghĩa.
Mối tình đó vẫn tiếp tục cho tới khi em học cuối năm 4, vì chuẩn bị bảo vệ nên thời gian em trò chuyện với tôi ít hơn, tôi lại đi làm nhiều vì thế lịch sắp xếp để tôi và em gặp nhau càng khó hơn.
Chuyện không có gì cho tới khi tôi tới trường tìm em và vô tình thấy em thân mật, vui vẻ trò chuyện cùng một bạn trai. Tôi vì ghen có buông vài lời xúc phạm tới em. Nhìn em khóc tôi cũng đau lòng, nhưng vì giận dữ nên tôi mặc kệ.
Chuyện không dừng ở đó, khi em càng bận với khóa luận tôi càng nghi ngờ, ghen tuông nhiều hơn, em cũng mệt mỏi còn tôi thì khỏi phải nói, tôi luôn trong tình trạng phát khùng với em.
Cho tới ngày em bảo vệ xong, tôi muốn cho em bất ngờ, nên tới phòng em (tôi mới đánh trộm một chìa) để chuẩn bị đồ làm liên hoan mừng em tốt nghiệp. Nhưng chờ mãi tới tối chưa thấy em về, tôi vẫn đợi, khi phố đã lên đèn, xung quanh xóm trọ không còn ai ở nhà, người thì hẹn hò, người về quê, một mình tôi ngồi chờ em.
Lúc sau mới thấy cậu bạn trai chở em về, hai người nhìn như rất vui vẻ và thân thiết. Tôi nổi cơn ghen cuồng loạn, không chỉ cãi nhau mà trong lúc nóng giận đã cưỡng ép em thành người phụ nữ mình.
Mặc em không đồng ý và khóc lóc tôi đã thực hiện hành vi không bằng cầm thú đó. Dù em biết tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng biết bản thân luôn sẵn sàng cưới em, nhưng với em đó là nỗi đau không bao giờ xóa nhòa được.
Sau hôm đó, dù tôi nói gì, xin lỗi ra sao, hứa hẹn hay kể cả nói tới chuyện kết hôn em cũng chỉ im lặng. Rồi em rời xa tôi, em nhận bằng và chuyển tới nơi khác, nơi mà tới giờ tôi chưa tìm thấy em, dù gần như tôi đã tìm kiếm mọi nơi, mọi chốn có thể…
Tôi thật sự yêu em rất nhiều cũng hối lỗi lắm, đã gần một năm rồi, tôi luôn ăn năn, hối hận về hành vi của mình. Tôi viết dòng tâm sự này mong em, nếu đọc được tôi tin chắc em biết ai là người viết nên câu chuyện này, vì thế xin em hãy về bên tôi nhé, xin hãy tha thứ cho tôi vì tôi vẫn yêu em như ngày đầu tiên!
Theo Ngoisao