Trong bữa ăn sinh nhật bố vợ, mẹ vợ nói 1 câu khiến tôi nghẹn họng
Tôi làm việc quần quật, nhận thêm dự án ngoài giờ, tối muộn mới về để lo cho gia đình nhưng trong mắt mẹ vợ, tất cả cố gắng ấy chẳng đáng gì.
Tôi 33 tuổi, cưới vợ được 4 năm, kinh tế gia đình chưa dư dả. Hai vợ chồng còn phải thuê nhà ở thành phố, con nhỏ mới 2 tuổi. Thu nhập của tôi tạm đủ để lo sinh hoạt, chứ chưa thể tích lũy được nhiều. Tôi làm nhân viên kỹ thuật trong một công ty tư nhân, lương cũng chỉ ở mức trung bình.
Vợ tôi là con gái út trong nhà. Chị gái cô ấy lấy chồng trước vài năm, anh rể làm kinh doanh, nghe đâu mỗi tháng thu nhập vài trăm triệu. Mỗi lần đến nhà ngoại, thấy gia đình chị gái dư dả, mẹ vợ tôi luôn xuýt xoa tự hào. Tôi không để ý nhiều, nghĩ bà vui vì con gái lớn có chỗ dựa tốt, đâu biết có ngày mình bị mang ra so sánh.
Hôm ấy gia đình vợ tụ tập ăn cơm mừng sinh nhật bố vợ. Cả bữa cơm, câu chuyện chỉ xoay quanh những hợp đồng lớn, những chuyến du lịch sang chảnh của anh rể và chị vợ. Tôi lặng lẽ gắp miếng rau cho vợ, thi thoảng góp một câu chuyện nhỏ về công việc của mình nhưng chẳng ai chú ý. Mẹ vợ ngồi đối diện, nhìn tôi một lúc rồi buông một câu bâng quơ: “Con rể lớn thì lo được nhà, được xe cho vợ con. Còn con rể út thì… thôi, miễn sao thương vợ, chăm con là được.”
.
Nghe qua thì giống như một lời động viên, nhưng sao tim tôi nghẹn lại. Tôi cố nuốt miếng cơm mà như có gì vướng ở cổ. Không khí trên mâm cơm chợt chùng xuống. Vợ tôi lúng túng gắp thêm đồ ăn cho tôi, nhưng tôi chỉ cười gượng: “Dạ, con cũng đang cố gắng ạ.” Mẹ vợ không dừng lại: “Ừ, thì cố mà lo. Thời buổi này mà còn đi thuê nhà, sau này con cái lớn cũng tội. Thấy anh chị nó chưa? Cưới nhau 3 năm mà mua liền hai căn hộ.”
Video đang HOT
Tôi lặng im, nghe mà lòng quặn lại. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc mua nhà cho vợ con, nhưng kinh tế mình đâu cho phép. Tôi làm thêm nhiều việc, buổi tối còn tranh thủ nhận sửa máy móc kiếm thêm, nhưng gom góp mãi cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống, đâu dám mơ xa xỉ. Sau bữa cơm, tôi ra sân ngồi hút điếu thuốc cho nhẹ đầu. Vợ ra ngồi cạnh, lí nhí nói xin lỗi vì câu nói của mẹ. Tôi bảo không sao, nhưng thật ra cả người vẫn nóng ran. Là đàn ông, ai chẳng muốn lo cho vợ con đầy đủ. Nhưng bị so sánh như thế, nhất là ngay trước mặt mọi người lòng tự trọng của tôi bị chạm nặng nề.
Đêm đó về phòng, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu cứ văng vẳng câu nói của mẹ vợ: “Con rể lớn thì lo được nhà, được xe… còn con rể út thì thôi…” Cảm giác như mình kém cỏi, như mình không xứng đáng với vợ vậy. Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm chạy bộ quanh xóm quê. Vừa chạy vừa nghĩ: Mình đâu thể thay đổi ngay lập tức, nhưng mình có thể nỗ lực hơn. Không phải để chứng minh cho ai thấy, mà để vợ con đỡ vất vả và cũng để bản thân bớt tủi thân khi bị so sánh.
Tôi bàn với vợ: “Anh sẽ cố gắng nhận thêm việc, tăng thu nhập. Em cũng phụ anh tiết kiệm nhé. Mình chưa mua được nhà thì ít ra cũng phải có khoản dành dụm, chứ cứ thuê mãi cũng mệt.” Vợ gật đầu, ôm tôi thật chặt. Câu nói của mẹ vợ làm tôi nghẹn họng hôm đó, nhưng cũng là lời nhắc nhở để tôi nhìn lại bản thân. Tôi không giận mẹ vợ, chỉ hơi buồn vì sự so sánh vô tình của bà. Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, càng bị chạm vào càng muốn vươn lên. Có lẽ sau này, tôi sẽ lấy đó làm động lực, để khi gặp lại mẹ vợ, tôi có thể tự tin nói: “Con đã lo được cho vợ con, không đến nỗi làm mẹ phải lo lắng nữa.”
Đôi khi một câu nói vô tình cũng khiến người ta tổn thương . Nhưng thay vì giận, tôi chọn cách biến nó thành áp lực tích cực. Vì cuối cùng tôi đâu sống để làm hài lòng người khác mà là để vợ con được hạnh phúc và để chính mình có thể ngẩng cao đầu.
Sau 5 năm ở rể, tôi được bố vợ cho mảnh đất, nhưng tối đó mẹ vợ lại lén nhét vào tay tôi một tờ giấy khiến tôi lặng người suốt đêm
Tôi chết lặng, không phải vì xúc động, mà vì... lạ lẫm.
Tôi về làm rể nhà vợ từ khi cưới, năm ấy mới 26 tuổi. Nhà tôi nghèo, cha mất sớm, mẹ bệnh liên miên, chẳng có gì ngoài nhân phẩm. Cưới xong, vợ bảo: "Ở chung với ba mẹ em vài năm, sau này dư dả thì tính tiếp". Tôi gật đầu, không ngờ cái "vài năm" ấy kéo dài tận 5 năm.
Làm rể, nghe thì dễ nhưng chỉ người trong cuộc mới biết cái cảnh phải biết điều, phải tránh va chạm, phải tự thu nhỏ mình lại... mới có thể sống yên. Tôi chưa từng cãi lại bố vợ, dù ông có lúc gay gắt quá mức. Tôi cũng không bao giờ to tiếng với vợ, kể cả những lúc bị ấm ức vì "có vợ mà như ở nhờ nhà người ta".
5 năm trôi qua, tôi làm việc cật lực, dành dụm từng đồng. Nhà vợ tôi khá giả, nhưng tôi chưa từng xin xỏ điều gì. Vợ tôi thấy thương, hay đứng ra đỡ lời mỗi khi bố vợ có ý so đo. Tôi chỉ cười: "Anh không sao, mình chịu được".
Cho đến sinh nhật tôi năm ngoái, bố vợ bất ngờ tuyên bố trong bữa cơm gia đình: "Ba có mảnh đất nhỏ ở gần ngoại ô, ba đứng tên nó cho thằng T. coi như phần thưởng cho 5 năm làm rể tử tế".
Tôi chết lặng, không phải vì xúc động, mà vì... lạ lẫm. Người như bố vợ tôi, xưa nay vốn rất rạch ròi. Cả nhà vỗ tay chúc mừng, tôi không từ chối nhưng trong lòng cứ chông chênh.
Tối hôm đó, khi mọi người đã đi ngủ, mẹ vợ lặng lẽ gõ cửa phòng. Bà cầm một mảnh giấy gấp tư, nhét vào tay tôi rồi thì thầm: "Con đọc một mình thôi, đừng nói gì cả".
Đó là một bức thư tay. Nét chữ run run, là của mẹ vợ. Bà kể lại chuyện cũ, chuyện từ hơn 30 năm trước. Hóa ra ngày xưa, ba tôi từng là ân nhân cứu mạng bố vợ tôi trong một tai nạn lao động ở công trình. Ông bị thương nặng, không ai dám đưa đi viện vì sợ trách nhiệm. Chỉ có ba tôi, là thợ phụ nghèo, liều mình cõng ông đi giữa đêm.
Ảnh minh họa
Ba tôi vì thế mà bị sa thải. Gia đình tôi khốn khó từ đó. Mẹ tôi ôm hận một đời, nhưng ba chưa bao giờ than vãn. Bố vợ tôi biết ơn, từng hứa "có ngày sẽ trả nghĩa" nhưng rồi ông thăng chức, đổi nơi ở, và... lặng lẽ quên lời hứa.
Cho đến ngày tôi bước vào nhà ông, cả 2 đều nhận ra tôi.
Bức thư kết lại bằng dòng:
"Lúc ba con mất, ông ấy đau lòng hơn ai hết nhưng không dám xuất hiện. Cho con mảnh đất không phải vì con là rể tốt, mà vì ông ấy muốn trả ơn, nhưng lại sợ mang tiếng. Mẹ chỉ mong con hiểu, ơn nghĩa đôi khi không cần phô trương, chỉ cần giữ được cái tâm trong sáng là đủ".
Tôi gấp lại bức thư, lòng trĩu nặng. Cảm xúc không phải là biết ơn, mà là buốt giá. Thì ra mình cả đời cố gắng để được công nhận, nhưng món quà mình nhận lại là vì... quá khứ của cha.
Từ hôm đó, tôi vẫn sống như cũ, không oán giận. Nhưng tôi chưa bao giờ đứng lên nhận mảnh đất đó là của mình. Tôi muốn sống bằng đôi tay mình. Bởi nếu chính cha tôi từng liêm khiết đến vậy, thì tôi càng không thể sống dựa vào một lời hứa cũ.
Chăm bố vợ nằm viện nửa tháng, bỗng một hôm mẹ vợ nhìn tôi rất lâu và thốt lên một câu khiến tôi giật mình nhưng lại nhẹ nhõm Tôi làm những gì tôi cảm thấy là đúng, là tử tế, vậy là đủ. Tôi làm nghề lái taxi, chẳng có bằng cấp cao, cũng không quần là áo lượt nên suốt bao năm nay, bố mẹ vợ luôn coi thường tôi. Nhưng ít ra tôi nuôi được vợ con, sống đàng hoàng, không nợ ai, không trộm cắp, không dối gian....











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Sau khi nghỉ hưu, mẹ tính chia tài sản: Tôi đang 'cân não' khi chồng nhất quyết ép tôi từ bỏ số tiền lớn

Tuổi xế chiều cô đơn, cụ ông nhận được tình thương từ hàng xóm và cái kết xúc động đến bật khóc

Tha thứ cho chồng ngoại tình để con có gia đình trọn vẹn, 3 năm sau, tôi cay đắng nhận ra sự thật nghiệt ngã

Tôi quá may mắn khi có người mẹ kế cho tôi 'cả một gia tài'

Khi bữa cơm gia đình bỗng dưng im bặt chỉ vì một câu hỏi nhạy cảm của vợ tôi

Mang thai tuần thứ 30, tôi choáng váng khi người phụ nữ dắt bé trai 5 tuổi đến nhận cha

Chồng luôn sẵn sàng vì người yêu cũ, còn vợ thì bị bỏ mặc

Đêm kỷ niệm bảy năm ngày cưới đáng lẽ ngọt ngào, nhưng chỉ một vị khách không mời đã khiến trái tim tôi rơi xuống vực sâu

Khi tôi giàu, vợ ở bên, nhưng chỉ một lần không làm ra tiền đã khiến cô ấy lộ rõ bộ mặt thật

Sự xuất hiện của "vị khách không mời" trong tiệc sinh nhật chồng khiến tôi không nói lên lời

Dọn nhà chuyển đi nơi khác, tôi rơi nước mắt phát hiện bí mật đau lòng của người chồng quá cố

Lần nào gặp lại, người yêu cũ cũng cố làm tôi bẽ mặt chỉ vì tôi là người đã chứng kiến hết thảy quá khứ của anh
Có thể bạn quan tâm

Danh tính Thạc sĩ Việt mập mờ với ai xong cũng gửi cho người ta "feedback" dài như tờ sớ
Netizen
08:58:07 22/09/2025
Văn Toàn khoe iPhone 17 mới cứng, hóa ra Hòa Minzy mới là người "quẹt thẻ": Trừ thẳng 70 triệu vào nợ!
Sao thể thao
08:53:22 22/09/2025
Bảo tồn, phát huy giá trị Khu danh thắng quốc gia hồ Ba Bể để phát triển du lịch
Du lịch
08:53:21 22/09/2025
Nga cáo buộc Ukraine tấn công Crimea gây thiệt hại lớn
Thế giới
08:50:18 22/09/2025
Cháy chợ giữa khuya ở TPHCM
Tin nổi bật
08:47:47 22/09/2025
Thanh Sơn: Chúng tôi diễn xong không biết đâu là máu thật, đâu là máu giả, nghĩa là máu thật và máu giả lẫn lộn với nhau
Hậu trường phim
08:44:48 22/09/2025
Đến lạy ai bỏ tiền làm phim Hàn dở kinh khủng thế này: Nam chính đơ ơi là đơ, nữ chính không 1 góc nào đẹp
Phim châu á
08:41:53 22/09/2025
Xem phim Sex Education mãi mới biết đây là cảnh nóng đỉnh nhất 4 mùa, biết kết cục phía sau còn sốc hơn
Phim âu mỹ
08:35:38 22/09/2025
1 Anh Trai Say Hi đáp trả căng vì visual mới bị chê tan nát
Sao việt
07:53:38 22/09/2025
4 dấu hiệu của ngôi nhà vượng khí, phúc lộc trổ bông, tiền tài "không cầu mà tự đắc"
Sáng tạo
07:49:18 22/09/2025