Trọng bạn hơn vợ cho đến khi gặp tai nạn thì tôi mới “sáng mắt” ra
Sau vụ việc đó, tôi nhận ra rằng đàn ông đôi lúc còn non nớt trong suy nghĩ quá.
Câu chuyện của tôi cũng coi như một bài học cảnh báo cho những anh đàn ông coi trọng bạn bè hơn vợ con.
Trước đây, tôi là một người như thế. Với tôi, bạn bè là tri kỉ, là chiến hữu, là nơi giãi bày tâm sự mà vợ tôi không làm được. Tôi có chơi với một nhóm bạn có cùng đam mê: bóng đá. Có thể nói ngày nào không được gặp họ là tôi bứt rứt, khó chịu lắm. Mà họ cũng thế. Cứ tan làm chúng tôi lại hẹn nhau ở một quán nào đó rồi ngồi lai rai vài lon bia, bàn tán chuyện cầu thủ này cầu thủ nọ hoặc giải này giải kia. Có hôm trò chuyện hăng say quá, tới gần 11 giờ khuya chúng tôi mới chia tay nhau đi về.
Vì hay tụ tập nên tôi bị vợ mắng rất nhiều. Có lần vợ còn thẳng thừng hỏi tôi: “Giữa bạn và vợ, anh chọn ai?”. Dĩ nhiên là tôi chọn cả hai. Nhưng trong thâm tâm tôi lúc đó, tôi còn có suy nghĩ bạn tri kỉ khó kiếm chứ vợ này bỏ rồi lại có vợ sau. Vợ tôi càng nói tôi càng đi. Có đợt cô ấy còn bỏ về ngoại cả tháng trời.
Tôi đã chọn cả hai dù trong thâm tâm tôi trọng bạn hơn trọng vợ. (Ảnh minh họa)
Lúc đó, không hiểu sao tôi lại xem trọng bạn đến thế. Bạn gọi, tôi có thể nói chuyện cả tiếng đồng hồ với trạng thái vui vẻ. Thế mà vợ gọi là tôi thấy khó chịu và tìm cách nói cho nhanh để cúp máy. Lâu dần vợ tôi chán nên cũng ít gọi hẳn.
Hai tháng trước, tôi nhậu với bạn một trận tưng bừng. Chơi tới 11 giờ, chúng tôi ra về.
Trên đường đi, vì quá say nên tôi bị tai nạn. Sau khi tự tông vào cột đèn, tôi chẳng còn biết gì nữa hết. Tôi cũng không nhớ ai đã đưa tôi vào viện.
Khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy là vợ tôi. Cô ấy đang lau tay chân cho tôi. Thấy tôi tỉnh, cô ấy cứ nắm lấy tay mà khóc. Lúc đó, nước mắt tôi cũng ứa ra.
Video đang HOT
Sau vụ việc, tôi cắt hẳn chuyện bạn bè. (Ảnh minh họa)
Suốt một tuần nằm viện, bạn tôi chỉ vào thăm tôi đúng một lần. Còn lại, người chăm sóc tôi ngày đêm cũng chỉ có mỗi vợ tôi. Cứ mỗi lần đút tôi ăn, vợ tôi lại cạnh khóe đám bạn tôi. Nhưng cô ấy không nói thì chính tôi đã cảm thấy mình sai thế nào rồi.
Sau vụ việc đó, tôi nhận ra rằng đàn ông đôi lúc còn non nớt trong suy nghĩ quá. Đám bạn tôi thấy tôi xuất viện lại gọi tôi đi nhậu, đi chơi. Nhưng tôi từ chối hết. Tôi giãn dần ra và hiện tại thì chẳng còn chơi thân với ai nữa. Bạn bè, suy cho cùng chỉ là những người ở bên cạnh khi tôi vui vẻ, khỏe mạnh. Chứ một khi xảy ra chuyện gì hay đau ốm cũng chỉ có vợ bên cạnh tôi mà thôi.
Tôi chỉ muốn khuyên mấy người đã từng như tôi trước đây, trọng bạn hơn trọng vợ thì hãy suy nghĩ cho kĩ. Đừng tệ bạc với người sẽ đồng hành cùng bạn suốt cuộc đời.
Theo Afamily
Giá như em đừng yêu anh nhiều như thế...!
Giá như em đừng yêu anh nhiều thế, có lẽ chúng ta sẽ không xa nhau!
Tôi đã từng yêu em. Yêu rất nhiều!
Tôi yêu nụ cười của em. Nụ cười trong sáng và tươi tắn.
Tôi nhớ có lần em ngồi trên khán đài vắng cổ vũ cho trận bóng rổ của tôi. Suốt cả trận, em đã không nói gì, cũng chẳng gào thét gọi tên hay vẫy cờ cổ động. Nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn lên khán đài, dù lướt qua hay nhìn thẳng, đều thấy ánh mắt em nhìn tôi, lấp lánh trong ánh nắng đầu hè. Điều đó có thể chẳng có gì đặc biệt nhưng không hiểu sao lại in đậm trong tâm trí tôi.
Em nói rằng chưa có ai như tôi. Vì tất cả mọi sở thích giữa chúng tôi đều trùng khớp. Thậm chí là cùng thần tượng một người, cùng muốn ăn một món, cùng khao khát một giấc mơ. Thậm chí, người này nói một nửa, người kia có thể tiếp lời.
Đã có những ngày say đắm. Tôi và em hiến trọn thanh xuân cho tình yêu. Dắt tay nhau trên bãi cát sông Hồng ngày đông nước cạn, tưởng chừng tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi.
Vậy mà, vào một ngày tỉnh dậy đã thấy hết yêu. Đơn giản đến mức chính tôi còn không tin vào bản thân mình.
Lần đầu tiên tôi thấy em gào thét, lạc giọng đi vì khóc. Tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác. Bố mẹ tôi đã chuẩn bị cho lễ cưới của hai đứa. Em gái tôi thì không ngừng biểu tình về việc em sẽ không là chị dâu của nó nữa.
Đến tôi cũng không hiểu tại sao.
Rồi tôi tắt máy. Bỏ về quê nội.
Đến khi trở lại, tôi đã xin lỗi em, mặc dù lời xin lỗi dường như quá sáo rỗng. Em hỏi tôi em đã sai ở đâu. Em có thể sửa, em có thể thay đổi.
Không. Em không sai. Em chưa bao giờ sai. Chỉ là tình yêu của tôi dành cho em không đủ để bước tiếp. Em quá tốt, quá chu đáo, khiến tôi ngột ngạt. Tôi chỉ ước, ước rằng mình đã nói em hãy dành thời gian riêng cho em nhiều hơn. Hãy cứ đi chơi với bạn bè nếu em muốn. Chứ không phải là rong ruổi cùng tôi đi lùng đĩa game dưới trời trưa, dù cho em cực ghét trời nắng. Tôi đâu biết, những điều đó - nhỏ thôi, lại như những con sâu bé nhỏ, len lỏi, gặm nhấm cái cây tình yêu mà chúng tôi đã cùng vun xới.
Mọi người có thể mắng tôi khốn nạn. Mắng tôi là đồ tồi. Là thằng đểu.
Nhưng tôi không thể tiếp tục yêu em được nữa.
Ta không thể bên nhau nữa rồi, em à!
Tôi tắt điện thoại khi thấy em gọi. Tôi không trả lời tin nhắn của em. Khi tình yêu đã sụp đổ, còn lại gì nữa đây?
Tôi tự trách mình. Tại sao em tốt như vậy mà mình lại có thể đối xử tệ bạc như thế. Tại sao quãng thời gian dài bên nhau lại không thể cứu vãn được tình yêu của tôi và em. Tại sao tôi và em không thể làm lại. Bắt đầu những cái mới. Hàng trăm câu hỏi tại sao, chồng chất chồng chất...!
....
Ngày nắng.
Tôi gặp em. Bên một người khác!
Em mỉm cười. Nụ cười an yên.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn.
"Em đã từng nghĩ chúng ta sinh ra là của nhau khi tất cả ý thích và suy nghĩ đều là một và dường như anh là em thứ hai vậy. Và hai chúng ta đã nhầm. Chúng ta giống nhau, nhưng không có sự đồng điệu. Những gì em làm cho anh, em cứ nghĩ đó là sự hy sinh, và sẽ làm anh vui, sẽ làm anh yêu em hơn. Nhưng bởi lạc nhịp, mà anh lại chỉ thấy đó là khó chịu, đó là phiền lòng, là rắc rối. Cũng bởi lạc nhịp mà tình yêu đã trở thành gánh nặng. Dù sao thì mọi chuyện đã qua. Thật lòng cảm ơn anh đã từ bỏ em."
Tôi cũng cảm ơn em - người con gái tôi đã từng rất yêu.
Theo Guu
Từ bỏ nỗi day dứt khi làm người thứ ba, chúng tôi học cách làm bạn để giữ lại tình yêu cho mình Anh ấy quý giá đến nỗi khiến tôi có thể tự ép buộc trái tim mình thôi rung động và biến tình yêu thành một biến thể khác của tình bạn, tình tri kỉ. Tôi và anh gặp nhau trong một chuyến công tác tới Đà Lạt. Hình như cái mộng mơ, cái "tình" quá đỗi của mảnh đất này đã khiến chúng...