Trọn đời xin lỗi em
Em muốn anh phải dùng cả cuộc đời còn lại để xin lỗi em. Em muốn ngày nào anh cũng phải nói câu xin lỗi em.
Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm thấy một người đến với ta và khiến phần còn lại của cả thế giới trở nên dư thừa. Rồi người đó ra đi, bỏ ta lại với một thế giới mà ta chẳng còn thiết tha tìm hiểu gì thêm nữa.
Hà Nội đã bước vào những ngày đông rét mướt. Vy tản bộ một mình trên con đường hai bên là hai hàng cây trụi lá. Ở đây cô còn có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của cà phê sữa, vị cà phê trầm nhẹ hòa quyện với hương thơm kem sữa của tách capuchino đang bốc khói nghi ngút. Trời bắt đầu mưa, cơn mưa góp thêm phần giá lạnh cho mùa đông Hà Nội. Những hạt mưa li ti mang lại cho con người ta cảm giác buồn, ảm đạm biết mấy. Vy vội núp mình dưới chiếc ô màu trong suốt rồi chân cứ bước mắt cứ hướng về một nơi nào đó, hình như nơi đó là một miền kí ức buồn mà cô đang cố quên đi.
- Tại sao? Tại sao anh lại muốn chia tay với em cơ chứ? Em đã làm gì sai? Anh nói đi! Em có thể sửa được mà!
Vy khóc lóc, cầu xin anh để nhận được lý do của việc chia tay. Yêu nhau hơn 1 năm, ngọt ngào là thế, đắm say là thế, bỗng vào một ngày ảm đạm anh hẹn gặp Vy chỉ để nói với tôi rằng “Mình chia tay đi!” sao? Cô không chấp nhận, không thể nào chấp nhận được.
Yêu nhau hơn 1 năm, ngọt ngào là thế, đắm say là thế, bỗng vào một ngày ảm đạm anh hẹn gặp Vy chỉ để nói với tôi rằng “Mình chia tay đi!” sao? (Ảnh minh họa)
- Lý do có cần thiết không? Chỉ là anh muốn được tự do như trước thôi!
Anh lơ đễnh trả lời câu hỏi của cô.
- Anh không còn yêu em?
Cô hỏi trong tuyệt vọng, nước mắt chảy dài, cảm giác lúc này như thể bầu trời đang sập xuống.
- Chỉ là anh cảm thấy mình không tiến tới với nhau hơn nữa được thôi, chia tay có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai… Mình không nên lãng phí tình cảm em ạ, thời gian trôi đi nhanh lắm!
Anh trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh sợ gì chứ? Anh đã có thể cầm dao đâm thẳng vào trái tim cô thì sao còn sợ nhìn vào đôi mắt của cô? Cô căm hận nhìn anh, chỉ muốn giết chết con người bạc tình ấy. Lời chia tay từ miệng anh nói ra nhẹ nhàng như kịch bản phim có sẵn, như giữa cô và anh chưa hề có gì vậy.
- Anh là đồ tồi!
Câu nói cuối cùng mà anh nghe được từ cô là những từ nặng nề đó. Cô lao trong vô định giữa dòng xe tấp nập. Tuyệt vọng. Trong đầu cô đang nghĩ tới 1 cái chết, nếu chết đi rồi cô sẽ không phải đối diễn với những chuỗi ngày nặng nề sau cú sốc này, sẽ không phải nhìn thấy con người tệ bạc ấy. Cô đã yêu anh đến thế, dành hết tình cảm của mình dành cho anh, vậy mà anh nỡ đối xử với cô thế sao? Những lời anh hứa, những câu anh nói, chỉ là giả dối thôi sao?
Chiếc xe lao tới, cô nhắm mắt chờ đợi 1 cái chết thanh thản và nhanh chóng. Rầm! Một tiếng động lớn tới chói tai, ai nấy đều bàng hoàng, sửng sốt. Cô ngã sóng soài bên vệ đường. Người chết không phải là cô, anh đã lao tới đẩy cô ra, chắn ngang chiếc xe đang lao tới. Màu máu đỏ tràn vào mắt cô, bao trùm cả không gian. Cô chỉ biết lặng người nhìn vết máu loang lổ giữa lòng đường, lặng nhìn con người tệ bạc ấy nhắm nghiền hai mắt, sau đó mọi thứ trước mắt cô mờ dần, cô không còn biết gì sau đó nữa. Chỉ biết khi tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là cô bạn thân, cô ấy nhìn Vy, hai hàng lệ tuôn dài.
- Anh ấy không qua khỏi rồi!
Video đang HOT
Trái tim cô bị bóp nghẹn, cô không thở được, cô cần anh, bầu không khí ấy. Sao anh lại tàn nhẫn với cô như vậy. Khi bạn yêu 1 ai đó thật sự sâu sắc, bạn sẽ coi người đó là cả thế giới của mình.Khi người ta ra đi, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ trước mắt bạn. Lý do gì để bạn có thể tiếp tục tồn tại?
Cô đã từng nghĩ tới 1 cái chết tiếp theo, mất anh, đồng nghĩa với việc cô mất đi linh hồn của mình. Nhưng anh đã hy sinh sinh mạng của mình để bảo vệ tính mạng cho cô. Cô không thể để sự ra đi của anh trở thành vô nghĩa. Cô phải sống, nhất định phải sống thật tốt, mạng sống của cô là do anh cứu, cô nợ anh, cuộc sống sau này, cô phải sống cho anh. Cô không thể để anh cứu cô 1 cách vô ích. Chỉ là cô không hiểu, anh đã liều mạng vì cô, chứng tỏ anh còn yêu cô, vậy lý do gì khiến anh nói ra lời chia tay cay đắng ấy…
Mưa tạnh, cô bước tiếp trên con đường quen thuộc để trở về nhà. Phía xa, cô chợt thấy 1 bóng hình quen thuộc. Quen thuộc tới mức đã khắc hình ảnh lên trái tim cô đau đớn. Chiếc xe lăn đã làm cô ngập ngừng chùn bước. Nhưng không hiểu sao lý trí cô lại cất tiếng gọi mãnh liệt, con người ấy, sao cứ ám ảnh cô, chỉ là người qua đường trú mưa, mà sao lại ấm áp, thân quen đến vậy. Cứ thế, ngày một gần hơn, cô tiến về phía chàng trai ấy. Chợt, tim cô thắt lại khi chàng trai cất giọng:
- Mẹ à, con đang về rồi, trời mưa to quá nên con trú mưa hơi lâu. Con không sao, mẹ yên tâm nhé!
Đến cả cái cách nghiêng đầu khi nghe điện thoại cũng làm cô giật mình, giống nhau đến lạ lùng. Lấy hết can đảm, cô tiến thêm vài bước. Chạm mặt, ngỡ ngàng. Là anh, kẻ tệ bạc cô, kẻ đã chết trong tim cô hai năm qua giờ sống lại trước mặt cô. Anh vội vã kéo nhanh đôi bánh xe để quay đi, tránh ánh mắt cô. Thì ra tất cả chỉ là giả: bệnh viện, cái chết…
- Tại sao?
Cô hét lên. Mọi sự giận giữ, uất hận dồn cả vào tiếng hét đó.
- Đồ tồi, tại sao lại gạt tôi?
Lần thứ hai, kể từ ngày ấy, cô gọi anh là đồ tồi. Cô khóc, như 1 đứa trẻ bị dành mất kẹo.
- Là do anh. Anh có một khối u ở cột sống, không thể phẫu thuật. Anh sẽ bị liệt nửa người. Anh không thể trở thành gánh nặng cho em được. Điều cuối cùng anh có thể làm cho em chỉ là đẩy em ra khỏi chiếc xe ấy.
Đôi mắt nâu u trầm ấy nhỏ lệ, đôi vai lớn ấy từng lạ nơi vững chắc để cô dựa vào đang rung lên theo tiếng nấc nghẹ trong cổ họng. Hai năm không đủ để hai con người ấy quên nhau. Chỉ làm cho hai con người ấy nhớ về nhau da diết.
Rất nhanh, cô ôm chặt lấy anh như thể anh là bong bóng mưa, sắp tan mất. Cô sợ anh sẽ lại vỡ một lần nữa trên chính tay cô. Mưa đã tạnh, có hai người yêu nhau đang khóc. (Ảnh minh họa)
- Anh xin lỗi, anh không xứng với tình cảm của em!
Chỉ 1 câu xin lỗi là đủ rồi sao. Tất cả những đau khổ, dằn vặt em phải chịu đựng chỉ 1 câu xin lỗi thôi sao.
Anh im lặng. Cô nhẹ nhàng đến gần anh, nắm lấy đôi bàn tay gầy nhỏ ấy.
- Em muốn anh phải dùng cả cuộc đời còn lại để xin lỗi em. Em muốn ngày nào anh cũng phải nói câu xin lỗi em.
- Nhưng anh…
Không để anh nói hết câu. Cô đã chặn anh lại:
- Em là một con người hoàn hảo nên cần có một người không hoàn hảo như anh bên cạnh thì cuộc sống mới cân bằng.
Rất nhanh, cô ôm chặt lấy anh như thể anh là bong bóng mưa, sắp tan mất. Cô sợ anh sẽ lại vỡ một lần nữa trên chính tay cô. Mưa đã tạnh, có hai người yêu nhau đang khóc.
Theo Khampha
Vợ gài bẫy chồng ngoại tình để dễ bề ly hôn
Thì ra vợ chưa bao giờ yêu tôi, cô ấy chẳng qua muốn đẩy tôi vào thế ngoại tình với bạn thân để được ly hôn tôi. Thực ra vợ tôi đang có quan hệ với người đàn ông khác, trẻ tuổi hơn tôi, thành đạt hơn tôi...
Với sự chín chắn của người đàn ông 30, cùng với một sự nghiệp có thể nói là vững chắc, tôi dễ dàng tán tỉnh được các cô gái quanh mình. Nhưng người mà tôi chọn, tôi yêu lại là một em gái cùng khu phố. Để tiếp cận được em, tôi đã phải nhờ vả tới bố mẹ mình. Cũng vì có quan hệ thân mật với bố em, nên bố tôi đã sớm tổ chức một buổi giao lưu giữa hai gia đình.
Lúc mới nhìn tôi, em e thẹn nép sau cánh cửa rồi lý nhí "Chào chú", nhưng bố tôi nhanh miệng "Ấy chết, anh mới 30 thôi cháu à. Hai anh em cách nhau có 7 tuổi cứ gọi là anh cho thân mật nhé". Em nghe vậy, ôm mẹ cười khúc khích. Suốt bữa ăn tôi lén nhìn em mà lòng lâng lâng. Bắt gặp ánh mắt của tôi mặt em đỏ ửng vì xấu hổ. Lúc đó nhìn em đã xinh lại càng thêm duyên dáng.
Tối hôm gặp em tôi không ngủ được, tôi nghĩ mình đã yêu nét dịu dàng e lệ của em, phần sợ rằng nếu không sớm lên kế hoạch thì tôi sợ sẽ không bao giờ có được em. Tôi nhớ, 12h đêm chạy xồng xộc xuống phòng bố mẹ để năn nỉ bố mẹ xúc tiến cho tôi đám này. Thấy con trai sốt ruột, mẹ tôi sớm đã hiểu ý. Bà nói tôi yên tâm đi về phòng, bà sẽ giúp tôi có được vợ đẹp mà không phải tốn nhiều thời gian.
Mẹ tôi vốn là tổ trưởng tổ dân phố, chỉ sau một tuần "tác chiến" mẹ cô ấy đã gọi điện cho tôi bảo sang nhà chơi. Cũng kể từ hôm đó, chúng tôi đã có những buổi đi chơi riêng, những buổi tối hẹn hò thân mật.
Một năm sau khi em đi làm ổn định chúng tôi đã tổ chức đám cưới. Vì hai gia đình đều có điều kiện, nên bố mẹ hai bên góp tiền mua cho vợ chồng tôi căn hộ chung cư hơn 2 tỷ ở Mỹ Đình. Những tưởng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng ngờ đâu cũng bắt đầu từ đây vợ tôi có những thay đổi và dẫn tới bi kịch gia đình sau này của tôi.
Cưới nhau chưa phải là tất cả, quan trọng là quá trình chung sống cùng nhau liệu có hạnh phúchay không (Ảnh minh họa).
Cưới về tôi mới biết vợ tôi không chỉn chu gọn gàng như vẻ bề ngoài. Vợ tôi vụng về không biết nấu ăn thậm chí cô ấy còn nhầm lẫn giữa trứng gà và trứng vịt, cô ấy quan niệm chiên xào là một nên cho vào một chảo rồi đảo tùm lum,...Nhiều hôm tôi phải xắn tay vào bếp mới có bữa cơm ngon, cũng có hôm tôi phải ăn cơm hàng cháo chợ.
Dù vợ vụng về thế, nhưng đổi lại cô ấy rất ngoan và đáng yêu, mỗi lần tôi nhắc nhở vợ tôi chỉ cười "Em vụng thế mới lấy được người chồng chững chạc và biết thương em như anh", nói rồi cô ấy lại sà vào lòng tôi...Thực sự tôi cảm thấy mình không giận được cô ấy.
Nhưng rồi thời gian gầy đây vợ tôi bỗng dưng thay đổi, cô ấy đi sớm về muộn thất thường, nhiều hôm tôi thèm ăn cái đồ thập cẩm vợ nấu cũng không có. Cô ấy về 8-9h tối mang theo một cặp lồng thức ăn đã được mẹ vợ chuẩn bị từ trước. Cô ấy bảo tôi ăn còn cô ấy lên phòng đi tắm và xem ti vi. Nhiều lúc tôi cứ cảm giác cô ấy đã viến thành một người khác. Nếu là trước đây tôi ăn gì, làm gì cô ấy cũng ngồi đó nói chuyện, luyên thuyên tới chuyện này sang chuyện khác.
Có hôm tôi lên phòng, vợ tôi còn khóa trái cửa phải tiếng sau mới cho tôi vào. Nhiều lúc tôi thủ thỉ "dạo này em chẳng quan tâm anh gì cả" vợ nói tôi quá già cỗi, suy nghĩ viển vông quá. Cô ấy nói, rồi bật phim Hàn xem dù biết tôi thích bóng đá.
Ngày nọ, chẳng hiểu vì sao tôi nhận được một tin nhắn từ một số máy rất lạ "Anh yêu đang làm gì đấy". Đang lúc luống cuống vợ tôi đi từ trên nhà xuống và đòi xem điện thoại. Cô ấy nhảy dựng lên khi đọc được tin nhắn đó. Dù tôi có giải thích là nhầm lẫn, nhưng vợ tôi không tin. Cô ấy lên phòng nằm khóc và đêm đó tôi ngủ ở ngoài.
Phải mất một tháng sau, tôi nhờ mẹ vợ làm hòa chúng tôi mới bắt đầu trở lại bình thường. Tôi không nghĩ cô ấy lại tổn thương như vậy, có lẽ vì cô ấy yêu tôi quá nhiều nên mới yếu đuối thế chăng?
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi ngày nọ vợ dẫn cô bạn thân mới du học từ Anh về nhà tôi chơi. Cô ấy nói, hiện tại chưa tìm được phòng nên xin ở tạm nhà tôi vài tháng. Tôi không muốn nhưng vì vợ tôi đã quyết định như vậy nên tôi đành chấp nhận "ậm ừ" cho xong chuyện.
Từ hôm bạn vợ đến ở không gian yên tĩnh của cặp vợ chồng mới cưới bị đảo lộn, bao nhiêu lần tôi chướng mắt vì cách ăn mặc của bạn vợ, tôi góp ý vợ để nhắc cô ấy thì vợ bảo "kệ nó anh ạ. Anh đừng nhìn là được. Mình nghiêm chỉnh thì sợ gì chứ, và lại người ta là khách, em nhắc không tiện".
Dù có bạn tới ở nhưng nhiều đêm vợ tôi đi sớm về muộn mặc kệ hai chúng tôi ở nhà với nhau. Mới hôm qua cô ấy còn thông báo đi công tác 2 tuần. Tôi đứng như trời trồng, tôi bảo vợ "hay anh về nhà bố mẹ ở nhé! Em đi công tác về thì gọi anh". Vợ nhảy dựng lên "Thế ai trông nhà cho mình. Anh cứ nghiêm trọng cứ ở trong phòng riêng thì sao chứ". Vợ nói rồi hùng hổ kêu tôi xách vali lên taxi. Tôi nhìn theo cho tới chiếc xe khuất bóng.
Đêm đầu tiên ở nhà cùng bạn thân của vợ tôi ngượng chín mặt, ăn xong nhảy lên phòng khóa trái cửa nằm im. Nhưng ngờ đâu nửa đêm đang ngủ có tiếng gõ cửa, tim đập mạnh còn chân run lẩy bẩy tôi mở cửa phòng nhòm mỗi cái đầu ra "có việc gì không em?".
Cô ấy nói "máy tính em hỏng, anh xem giùm tí". Tôi ậm ừ mặc quần áo rồi sang, tôi bảo cô ấy cứ đứng đó, không phải lại gần đâu...Trong lúc tôi lúi húi tắt bật xem thì cô ta ôm chầm lấy tôi tha thiết "vợ đi vắng anh cô đơn không?" tôi run nhưng vẫn cố trấn tính "em buông ra đi, vợ anh là bạn thân em đấy",...cô ấy cười cười nói rằng "vợ anh không tốt như anh tưởng đâu",...Tôi nhìn cô ấy rồi đi về phòng.
Đêm thứ hai cô ấy lại nhờ tôi dịch tài liệu hộ cô ấy (tôi là giáo viên triếng Trung), 1h đêm tôi chuẩn bị về phòng thì cô ấy bỗng dưng cô ấy ôm lấy tôi rồi cởi vội chiếc áo ngủ. Nhìn thấy cô ấy đứng đó không mặc gì tôi run quá. Lúc đó, thật sự tôi sốc quá không còn khả năng kháng cự. Cô ấy ôm lấy tôi, và tôi đã hôn cô ấy. Chuyện gì tiếp theo thì chắc mọi người đã rõ.
Tôi cảm thấy mình có lỗi nên hôm sau gọi điện cho vợ tôi luôn, vợ tôi vẫn bình thản, nhí nhảnh yêu đời hỏi han về hai chúng tôi còn dặn tôi "Anh nhớ phải giữ mình đấy nhé, đừng có phụ em". Tôi giật bắn người. Đêm hôm đó, tôi đã cố gắng nhưng rồi bạn thân của vợ lại tìm tôi, lần này là trong phòng ngủ của vợ chồng tôi.
Và tiếp đó là những ngày thứ bảy, chủ nhật căng thẳng vì vụng trộm...Rồi trưa hôm đó, khi tôi đang ôm cô ấy ngủ thì vợ tôi bất ngờ trở về. Cô ấy khóc ầm lên, ném hết đồ đạc và đuổi cô bạn thân đi...Hôm đó là một đêm tôi thức trắng, dù tôi khẳng định với vợ chưa bao giờ yêu ai ngoài cô ấy nhưng vợ không tin "Anh đừng nói gì nữa.."
Chuyện đến tai bố mẹ hai bên, dù tôi và bố mẹ tôi đã xin lỗi nhưng không cứu vãn được cuộc hôn nhân này. Chỉ sau mấy tháng chúng tôi ra tòa ly hôn, dù tôi rất yêu vợ.
Thế mới nói, lòng dạ đàn bà thật nham hiểm, họ chẳng từ thủ đoạn nào để có được điều mình muốn (Ảnh minh họa).
Từ hôm ly hôn tới nay đã được 1 tháng nhưng tôi chưa bao giờ hết yêu cô ấy, mỗi chiều tôi đi làm về đều ngó qua ngôi nhà mà vợ đang sống, cánh cửa vẫn im lìm. Hẳn vợ tôi đang đau khổ lắm. Tôi biết mình đã sai vì không kìm nén được dục vọng. Đang lúc chới với, khổ đau, bạn thân của vợ tìm đến tôi và cho tôi biết một sự thật, tôi đã lặng đi một lúc lâu.
Mọi chuyện đã rõ, vợ chưa bao giờ yêu tôi, cô ấy chẳng qua muốn đẩy tôi vào thế ngoại tình với bạn thân của mình để được ly hôn. Cũng bởi, cô ấy có quan hệ với người đàn ông khác, trẻ tuổi hơn tôi, thành đạt hơn tôi, cô ấy đi sớm về muộn cũng vì anh ta chứ chẳng phải do công việc, rồi chuyến đi công tác đó cũng chỉ là đi "du hí' cùng người tình...Mọi đảo lộn trong gia đình tôi đều do cô ấy mà ra.
Giờ tôi đã hiểu lòng dạ đàn bà là thế nào, thật nham hiểm. Nhìn dáng vẻ mỏng manh yếu đuối của cô ấy tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng được cô ấy sẽ làm thế với tôi. Cô ấy thủ đoạn, gian xảo và diễn kịch giỏi hơn cả một diễn viên thực sự. Cô ấy sẵn sàng đạp đổ hạnh phúc của mình để có được thứ khác mà cô ấy muốn.
Cô ấy chẳng màng tới danh dự của tôi, của bố mẹ tôi. Người đàn bà như thế không đáng được tôi yêu thương tôn trọng, giờ tôi đã hiểu mình chẳng có lý do gì để nuối tiếc cả. Với tôi tuổi 30 chưa có gì là quá muộn để làm lại từ đầu.
Theo Khampha
Không muốn cưới vì nhà bạn gái quá giàu Tôi sợ người ta sẽ nghĩ tôi là kẻ lấy vợ vì tiền, tham lam. Chính vì thế mà tôi không muốn cưới cô ấy. Chị Thanh Bình thân mến! Hiện tại, tôi đang gặp một vấn đề khó xử trong tình yêu. Tôi sợ mang tiếng là kẻ lấy vợ vì tiền. Tôi mong chị hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi...