Trốn chồng về quê “ăn vụng”
Dù biết đây là cuộc tình tội lỗi nhưng tôi và anh đã không thể che giấu cảm xúc khi ở bên nhau.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi năm nay 25 tuổi, đã lấy chồng được 5 năm và có một cháu trai 2 tuổi. Con trai tôi rất dễ thương và giống bố như đúc. Chính vì điều đó mà nhà nội rất cưng cháu và yêu quý tôi. Gia đình chúng tôi rất được mọi người ngưỡng mộ vì hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, lại luôn quan tâm, lo lắng cho nhau.
Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi, anh là một người đàn ông tốt bụng và rất yêu thương vợ. Dù con tôi đã được hai tuổi nhưng anh không cho tôi làm gì hết, tất cả mọi việc trong nhà đều một tay anh gánh vác. Anh chiều chuộng tôi như một bà hoàng, chỉ cần tôi làm một việc duy nhất, đó là chăm sóc con… thế là đủ.
Còn về phía gia đình tôi ai cũng rất thương anh, coi anh như máu mủ ruột rà trong gia đình. Từ khi tôi lấy anh thì gia đình tôi cũng khá giả hơn, đầy đủ hơn. Có lẽ là do tuổi của hai đứa hợp nhau.
Phải chăng vì anh chiều chuộng tôi quá, cho tôi đầy đủ quá nên tôi đâm ra chán chồng. Anh là một người đàn ông giỏi, siêng năng, nấu ăn rất ngon và là chủ của một quán ăn gia đình. Anh làm mọi việc cho tôi có được cuộc sống sung sướng, hạnh phúc… vậy mà tôi đã phản bội anh!
Video đang HOT
Tôi đã gặp người đàn ông ấy trong dịp về nhà mẹ đẻ để giúp đám hỏi cho anh trai. Anh ấy là anh ruột của vợ anh trai tôi. Anh ít hơn tôi một tuổi và chưa có gia đình. Không hiểu sao mới gặp nhau có mấy ngày mà chúng tôi đã có cảm giác rất gần gũi…
Sau khi kết thúc đám đám hỏi cho anh trai tôi và em gái anh, chúng tôi đã có một cuộc gặp gỡ thân mật trong bí mật. Anh bảo với tôi rằng: “Vừa nhìn thấy em, anh đã có cảm xúc rất lạ” và tôi cũng không che giấu nổi cảm xúc khi nói chuyện với anh!
Tôi không thể nào quên những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi bên anh! (Ảnh minh họa)
Dù rất yêu tôi nhưng anh lại là người sống lý trí. Anh suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo và lo lắng cho tôi rất nhiều. Anh lo cho cuộc sống gia đình nhỏ của tôi và bảo rằng: “ Nếu chồng em biết được mọi chuyện thì cuộc sống của em sẽ ra sao? Em còn có gia đình, hơn nữa, chúng ta cũng nên sống vì mọi người, vì gia đình của anh trai em, em gái anh. Nếu như mọi người biết được tình cảm của hai đứa mình thì chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta đâu”.
Hai chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tìm ra phương án tốt nhất là nên rời xa nhau. Nhưng vừa xa nhau được mấy ngày, chúng tôi lại liên lạc, hỏi han nhau trong nhung nhớ… và những cuộc gặp gỡ lại bắt đầu. Vì tình yêu quá mãnh liệt nên chúng tôi đã quan hệ với nhau, trao cho nhau những cảm xúc thăng hoa, hạnh phúc. Tôi cũng không hiểu được vì sao khi ở bên anh, tôi có cảm giác rất lạ, dù thời gian ở bên anh rất ngắn ngủi nhưng tôi có được sự hạnh phúc trọn vẹn.
Chúng tôi đến với nhau được mấy ngày thì lại phải xa nhau. Anh về quê để tổ chức đám cưới cho em gái, còn tôi cũng về nhà mẹ đẻ để phụ đám cưới cho anh trai mình.
Xa anh, tôi sống như người mất hồn. Trong lòng tôi lúc nào cũng nhớ đến giây phút hạnh phúc hai đứa nằm kề bên nhau, lăn lộn bên nhau, trao cho nhau những cuộc yêu bỏng cháy…. tôi không thể nào quên được những phút giây đó.
Rồi anh cũng vô lại Sài Gòn. Và chúng tôi lại được gặp nhau nhưng anh không muốn tiếp tục cuộc tình này nữa. Anh lo cho tôi, lo cho gia đình tôi… vì thế nên anh phải quyết định rời xa, dù trong lòng anh rất yêu tôi.
Ngày anh ra đi, anh nói với tôi rằng: “ Chúng ta nên dừng lại. Anh sẽ nhớ mãi những phút giây đó và sẽ đem theo nó đến suốt cuộc đời này. Cho dù sau này anh có vợ thì anh vẫn không thể nào quên được khoảng thời gian ngắn ngủi, ngọt ngào bên em!”.
Còn tôi, khi quay lại với cuộc sống thường nhật của mình, tôi vẫn không thể nào quên được bóng hình anh. Nhưng rồi những lúc đối diện với chồng, nhận những cử chỉ yêu thương, quan tâm, lo lắng của chồng dành cho mình, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi thương chồng lắm, tôi thấy có lỗi với chồng rất nhiều… nhưng tôi vẫn không thể nào quên được hình bóng người đàn ông ấy!
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Thế là chúng tôi đã rời xa nhau nhưng lúc nào tôi cũng thấp thỏm bởi hình bóng người đàn ông đó. Tôi sợ mình sẽ không thể lo được cho chồng và con tôi một cuộc sống vẹn toàn. Tôi cũng sợ chồng tôi biết được bí mật đó sẽ khinh thường, rời xa tôi… và điều tôi lo sợ nhất là đánh mất cuộc sống hạnh phúc hiện tại!
Xin các bạn hãy cho tôi những lời khuyên đúng đắn nhất để tôi biết được điểm dừng.
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo 24h
Yêu và tin
Chị để ý thấy cứ hai ngày nghỉ cuối tuần là anh tắt điện thoại.Dạo này, anh về đúng giờ, người không có hơi men, cũng không tỏ thái độ bực dọc với con trai như ngày trước. Đối với chị, đó là tín hiệu đáng mừng. Nhưng không hiểu sao, chị vẫn thấy lo.
Người ta nói, ngựa quen đường cũ, đàn ông đã ngoại tình một lần thì khó tránh khỏi ăn vụng lần hai, lần ba, những lần sau còn tinh vi hơn lần đầu. Biết đâu, cái vẻ tử tế, ăn năn kia chỉ là màn kịch che mắt chị? Nhưng, chị gạt vội những ý nghĩ hoài nghi đó. Vợ chồng đã yêu nhau thì phải tin nhau. Chị biết anh là người đàn ông tốt và giàu tình cảm. Anh luôn coi trọng gia đình. Không bao giờ anh có ý phản bội vợ con. Một ngày, anh về nhà với vẻ mặt đăm chiêu, nhiều đêm anh trằn trọc không ngủ khiến chị thực sự lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, anh cũng chia sẻ với chị. Anh đã gặp lại Lan, cô người yêu cũ. Lan giờ rất khác trước. Cô ấy sống sung túc, giàu sang, không thiếu thứ gì, nhưng đã li dị chồng. Lan mở công ty riêng, đứng ra điều hành mọi công việc. Công ty của Lan làm ăn lớn và đang muốn đầu tư vào công ty anh. Anh không biết mục đích hợp tác của cô ấy có phải đơn thuần là vì công việc không. Bởi anh hiểu, Lan vẫn còn tình cảm với mình. Điều đó khiến anh khó nghĩ. Chị lặng đi. Chị biết, anh thực lòng không muốn mất cơ hội trong công việc. Và, anh muốn chị tin tưởng anh.
Cuối cùng, chị nói: "Công việc là công việc anh à. Anh không thể vì cá nhân mà cản trở việc làm ăn của công ty. Anh cứ hợp tác với Lan, em không sao, trừ khi, cô ta quay lại đòi em trả anh cho cô ta". Anh cười: "Nếu em chịu trả anh cho cô ta thì cũng có nghĩa là em đã hết yêu anh và không còn tin anh nữa". "Không đời nào!". Chị khẳng định chắc như đinh đóng cột, nói với anh mà như đang nói với chính mình.
Vậy là công ty của anh hợp tác với công ty của Lan. Anh là sếp, không thể tránh khỏi những buổi họp mặt, gặp gỡ với đối tác vì công việc. Cứ mỗi lần anh gọi điện nói hôm nay anh về muộn, không ăn cơm nhà vì phải mời cơm đối tác là lòng chị như lửa đốt. Dù tin anh nhưng chị không thể chịu đựng nổi khi hình dung cảnh anh và người phụ nữ độc thân kia chạm cốc nâng ly bên nhau. Một tối, anh gọi điện bảo hai mẹ con ăn trước, đừng để phần anh. Chị hét lên trong điện thoại: "Vậy sao anh không nói trước để nhà khỏi nấu? Cơm khách quan trọng hơn cả vợ con à?". Anh đột ngột cúp máy trong sự ấm ức của chị.
Tối hôm đó, một chiếc ô tô đưa anh về nhà rất khuya trong trạng thái nửa say nửa tỉnh. Người phụ nữ lái xe đưa anh về bấm chuông cửa, kêu chị ra dìu anh vào nhà. Đó là lần đầu tiên chị gặp cô ta. Một cô gái đẹp, ăn mặc rất mốt, gương mặt vẫn giữ được nét đáng yêu. "Chị đừng lo, anh ấy chỉ uống say quá thôi. Chỉ cần một chút nước chanh pha mật ong là anh ấy sẽ tỉnh lại. Mọi lần anh say, tôi vẫn làm thế." Những lời của cô ta cứa sâu vào tim chị. "Mọi lần anh say, tôi vẫn làm thế" ư? Nghĩa là anh đã từng ở bên cô ấy những lúc say thế này? Họ đã làm những gì? Chị cật vấn anh ngay ngày hôm sau.
Anh khó chịu: "Nếu em không thích thì anh sẽ không làm ăn và không gặp gỡ cô ấy nữa. Sự hoài nghi của em làm anh mệt mỏi lắm rồi". "Anh đừng đem công việc ra dọa em. Anh nói được thì phải làm được" Và, chị thấy anh làm thật. Giờ đây, những biểu hiện tích cực từ anh khiến chị an lòng, hả dạ khi nghĩ mình đã thắng người đàn bà xinh đẹp kia.
Một buổi tối, chị nhận được cuộc gọi từ máy bàn. Chị gần như chết lặng khi nghe giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia: "Chắc chị đoán ra tôi là ai. Tôi nghĩ chị cần biết chuyện này. Tối hôm chồng chị uống say và về nhà giữa khuya, anh ấy đã ghé qua nhà tôi. Chúng tôi đã làm chuyện không phải với chị...". Tai chị như ù đi trước lời tự thú của kẻ tình địch. Lẽ nào đó là sự thật? Tại sao anh lại làm thế với chị? Trấn tĩnh lại, chị nhận ra cô ta đang muốn gì sau câu chuyện đã kể với chị. Cô ta muốn chị tin. Và cô ta muốn gia đình chị đổ vỡ. Không, chị không thể để cô ta đạt được mục đích.
Chị từ tốn đáp: "Cảm ơn cô đã cho tôi biết. Tất nhiên, giữa cô và chồng tôi thì tôi tin chồng mình. Anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy. Nhưng, dù có chuyện gì xảy ra thì điều đó cũng không quan trọng. Tôi biết mình là ai. Tôi hạnh phúc khi được là vợ của anh ấy. Đó là lý do tôi luôn tin tưởng chồng tôi".
Tiếng cúp máy đánh cạch từ phía bên kia cùng lúc một bàn tay áp lên tay chị. Ở máy bàn phòng ngoài, anh đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ. Anh nói với chị: "Cảm ơn em. Anh đã làm đúng như lời anh nói, không liên lạc với cô ấy. Điều đó khiến cô ấy phát điên lên và nói sẽ làm mọi cách để lôi anh về phía cô ấy. Cuộc gọi cho em vừa rồi là việc đầu tiên cô ấy làm. Em giỏi lắm. Nhưng làm sao mà em làm được như thế hả?" Ngẩn người ra trước những lời anh nói, chị thở phào, bất giác bật cười: "Có gì mà em không làm được chứ. Em sẽ không chịu trả anh cho cô ta trừ khi em đã hết yêu anh và không còn tin anh nữa".
Theo Afamily
Không lẽ ông nào cũng... ăn vụng? 53 tuổi, họ đã bước vào "buổi hoàng hôn" của cuộc đời chắc chắn mọi thứ đều "xuống dốc", trong đó có sức khỏe tình dục, nội tiết tố nam bắt đầu ít dần. Tôi có chuyện này thắc mắc, mong các chuyên gia giải đáp dùm. Năm nay tôi 46 tuổi, ông xã thì đã 53. Ở độ tuổi này, tôi cũng...