Trốn chạy cô đơn
Trốn chạy cô đơn. Mỗi ngày trôi qua nỗi buồn trong tôi sẽ ít đi một chút, tôi sẽ phải đi về nơi chỉ thuộc về tôi. Thời gian chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ là một tích tắc, lòng người cũng vì thế mà vội vã bỏ rơi nhau giữa những lớp bụi mờ.
***
Tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế ngoài ban công chẳng buồn rời, mặc kệ từng hạt mưa đi lạc đôi lúc lại táp thẳng vào mặt tôi như khiêu khích.
“Chị làm gì ở đấy thế?”.
“Ngồi ngắm mưa”. Chẳng đợi tôi trả lời tôi đã thấy Thắng leo từ ban công sang.
“Thắng này, em có tin trên đời này yêu nhau là do duyên nợ không ?”.
Thắng đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn tôi.
“ Sao em lại chọn Sài Gòn?”
“Giống chị thôi”.
“Chạy trốn thôi”…
Câu trả lời của Thắng khiến cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, mỗi tiếng thở khe khẽ lúc này cũng trở nên thật nặng nề đến lạ.
Sài Gòn có thực sự bình yên?
Tôi cùng Thắng nấu ăn, đã lâu lắm rồi trong gian bếp của tôi mới có mùi thức ăn thơm phức như thế. Tôi chẳng mấy khi nấu cơm, từ nhỏ tôi đã ghét phải ăn cơm một mình rồi.
Lâu lắm rồi tôi mới thầy mình hạnh phúc như thế, tôi càng ngày thấy ở bên cạnh Thắng tôi thấy mình nói nhiều hơn, vui vẻ hơn và bình yên đến lạ.
***
Một chiều buồn bã, ánh nắng heo hắt phủ kín mắt tôi những màu u ám. Tôi nhận ra Lân đang đợi tôi.
Nhìn người đàn ông trước mặt tôi chẳng biết nên biểu lộ thứ cảm xúc gì lúc này là phù hợp nhất. Tôi nên cười thật tươi rồi chạy đến ôm chầm lấy anh hay là tôi nên khóc nức nở rồi bỏ chạy?
Video đang HOT
“Sao anh lại ở đây “.
“Em đừng chạy trốn anh nữa được không ?”.
“Chúng ta còn gì đâu mà em phải chạy trốn”.
“Em đang hạnh phúc”.
Chẳng đợi anh kịp nói thêm gì, tôi bước qua anh thật nhanh như sợ nếu đứng thêm một lúc nữa tôi sẽ trở thành một kẻ yếu đuối trước mặt anh thôi. Tôi càng cố tỏ ra mạnh mẽ biết bao nhiêu thì giây phút này đây tôi lại mềm yếu biết nhường nào.
***
“Chị vẫn còn chưa quên được anh ấy sao? Em đã nhìn thấy tất cả, em đã nhìn thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị vẫn ngập tràn yêu thương. Tại sao chị không cho anh ấy một cơ hội, cho chính chị một cơ hội nữa? Chị đừng lừa dối chính bản thân mình nữa, chị vẫn còn yêu anh ấy chỉ là chị không đủ dũng cảm để đón nhận nó mà thôi”.
Là tôi không đủ dũng cảm đón nhận tình cảm của Lân ư?
Chỉ đơn giản là tôi không đủ dũng cảm thôi ư?
“Chị vô sinh”.
“Em hiểu rồi”.
Đến cuối cùng có lẽ tôi và Lân là hai đường thẳng cắt nhau chỉ có thể cắt nhau một lần rồi mất nhau mãi mãi, càng lúc càng xa nhau hơn.
Anh và tôi, có lẽ chúng tôi chỉ có duyên mà không có nợ.
Mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời tôi đáng lẽ là anh, nhưng có lẽ tất cả là do tôi tự vứt bỏ nó, mảnh ghép ấy đã chẳng thể dành cho tôi.
Tôi tự vùi mình trong mớ hỗn độn của công việc, tôi muốn thời gian cùng những mớ hỗn độn ấy có thể chôn vùi đi tất cả những ký ức thuộc về anh.
***
Hà Nội đón tôi bằng những cơn gió lạnh cuối đông lạnh đến thấu xương.
Hà Nội vẫn thế, vẫn yên bình và quá nhẹ nhàng.
Quán coffe cũ chào đón tôi bằng một bản nhạc mở màn quen thuộc, tôi nên trách móc hay thầm cảm ơn người củ quán đã giữ lại cho tôi những thứ quen thuộc đã cũ xưa đây?
Vẫn là chỗ ngồi này, vẫn là khoảng mênh mông trước mặt, chỉ là chỗ đối diện đã trống hoắc từ lâu chẳng còn ai ngồi cùng. Cái cảm giác lạ lẫm chẳng dễ chịu chút nào. Trong chốc lát tôi chợt nghĩ đến Thắng như một thứ gì đó mặc định, bất giác nụ cười trên môi tôi chợt rang rỡ đến khó tả…
Cơn gió lạnh vừa táp thẳng vào mặt làm tôi thoát ra khỏi những mơ hồ của ký ức. Tôi chẳng hiểu mình đang muốn gì nữa, quá khứ hiện tại cứ chắp nối đan xen lấy nhau như một mớ bong bong chẳng thể nào tháo gỡ nổi.
Tôi lờ mờ nhận ra rằng chính tôi đang dần đổi thay từng ngày, khi nỗi nhớ về Lân chẳng còn bám riết lấy tôi như lúc trước. Hình ảnh Thắng đang dần len lỏi trong trái tim tôi, ngấm vào từng mạch máu, từng tế bào tôi.
Tôi nhớ Thắng, nhiều lúc tôi muốn mặc kệ tất cả, muốn chạy ngay đến cạnh Thắng chỉ để nói rằng tôi nhớ cậu ấy nhưng có lẽ tình cảm trong tôi chưa đủ lớn để tôi có thể làm như thế.
Tôi thấy Thắng đang nở nụ cười với tôi, Thắng cứ thế nhìn tôi? Tôi loạng choạng bước về phía Thắng vòng tay định ôm cậu nhưng cái ôm hụt làm tôi ngã khụy xuống nền nhà lạnh toát. Cú ngã làm tôi tỉnh hơn, thì ra chỉ là ảo giác mà thôi. Tôi đã tắt máy khóa facebook chặn tất cả mọi liên lạc với cậu ấy rồi.
Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn hôm nay.
Ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi. Dụi dụi mắt mình nhìn xung quanh nhưng vẫn chỉ là bốn bức tường quen thuộc chẳng có gì đổi thay.
Chỉ có lúc đó tôi mới có thể gặp Thắng….
Sài Gòn có còn bình yên?
Tôi chẳng biết mình còn chạy trốn tất cả đến bao giờ nữa, tôi không thể đón nhận tình cảm của Thắng, thế thì chẳng thể nào công bằng với Lân với chính bản thân tôi nữa.
Con đường phía trước tôi như dài thêm. Liệu Thắng có giống Lân, điên cuồng tìm kiếm tôi trong đau đớn vô vọng?
Mỗi ngày trôi qua tôi tự lượm nhặt cho những lý do biện minh cho sự rời đi của tôi với hai người đàn ông mà tôi đã đem lòng yêu mến. Tuổi trẻ nông nổi, chẳng thể cho tôi một lý do nào chính đáng để có thể biện minh cho tôi.
Với Thắng cũng giống như với Lân, tất cả như một kịch bản viết sẵn, tôi cứ thế mà im lặng rời đi chẳng một lời chào tạm biệt. Mỗi ngày trôi qua nỗi buồn trong tôi sẽ ít đi một chút, tôi sẽ phải đi về nơi chỉ thuộc về tôi.
Thời gian chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ là một tích tắc, lòng người cũng vì thế mà vội vã bỏ rơi nhau giữa những lớp bụi mờ.
Theo “Ny” – blogradio.vn
Cuống cuồng trốn chạy khỏi cô vợ đại gia sau nửa năm chung sống
Cô ấy có sở thích ngâm chân nước nóng vào buổi tối nhưng không bao giờ cô ấy chịu tự tay chuẩn bị chậu mà cứ tối đến ngồi vắt vẻo trên giường gọi tôi bê nước vào.
Thế là tôi đã ly thân, sau đám cưới hoành tráng chưa đầy nửa năm. Sau ly hôn, ai chẳng đau buồn nhưng tôi không chỉ là buồn mà còn cô độc. Tôi chẳng muốn chia sẻ chuyện mình ly thân với người vợ đại gia với ai bởi hẳn tôi hiểu thể nào mình cũng bị tổn thương. Nhiều người sẽ bảo rằng tôi có vấn đề. Người sẽ lại cười nhạo rằng tôi tham tiền thì phải chấp nhận kết cục này.
Nhưng sự thực thì tôi và cô ấy đến với nhau hoàn toàn chỉ là chuyện cảm xúc. Tôi gặp cô ấy trong một buổi dạ tiệc cuối năm của công ty, khi đó tôi là nhân viên kỹ thuật của công ty còn cô ấy là khách mời. Lúc mới gặp nhau, nhìn vẻ ngoài giản dị và sự cởi mở của cô ấy, tôi không bao giờ nghĩ cô ấy là con nhà giàu. Những câu chuyện về ngành học và trường đại học (chúng tôi học cùng trường nhưng khác khóa) khiến chúng tôi thân nhau nhanh chóng.
Cũng từ sau hôm ấy, tôi đã quyết định ra đi trong sự năn nỉ cầu xin ở lại của cô ấy. Ảnh minh họa.
Chơi với cô ấy rất lâu, tôi mới biết rằng cô ấy là con một đại gia ngành gỗ và cô ấy đang sở hữu hơn nửa cổ phần ở công ty của bố cô ấy. Tôi còn choáng váng hơn nữa khi sau 3 tháng quen biết, cô ấy chủ động ngỏ lời yêu tôi. Và rồi chúng tôi đã những tháng ngày hẹn hò, hạnh phúc.
Khi biết tôi yêu con gái nhà giàu, bố mẹ tôi (vốn là công nhân lương ba cọc ba đồng) đã tỏ ra băn khoăn, lo ngại. Mẹ tôi nhiều lần bảo: "Đời thiếu gì con gái mà phải vướng vào con nhà đại gia làm gì. Nhà mình nghèo lấy nó về nó khinh cho". Mấy người bạn tôi cũng lo ngại như vậy, mọi người bảo rằng lấy gái nhà giàu đàn ông nhục lắm và khuyên tôi hãy nghĩ thật kỹ trước khi kết hôn.
Vậy nhưng tôi cũng từng tin rằng nếu có tình cảm thì chuyện giàu nghèo cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, tôi cũng tin rằng vợ tôi hiền lành, tính tình sởi lởi, dễ dãi và lối sống giản dị như vậy chắc không phải hạng người như mọi người nghĩ. Hơn nữa, chúng tôi yêu nhau thật lòng vậy cơ mà.
Tuy nhiên, chỉ đến khi về sống với nhau tôi mới hiểu rằng hoàn cảnh sống và thân thế hai người khác nhau là vô cùng khó sống. Rằng chuyện gia đình không môn đăng, hậu đối khổ trăm bề là có thực.
Sau khi cưới nhau, chúng tôi được bố mẹ cô ấy tặng một căn nhà lớn để chúng tôi ở riêng. Tưởng có cuộc sống riêng như vậy, chúng tôi sẽ có tháng ngày hạnh phúc lắm ai ngờ tôi luôn cảm thấy căng thẳng vì những sở thích con nhà giàu của cô ấy.
Trong suốt tuần đầu lấy nhau, tôi chưa được cô ấy nấu lấy cho một bữa cơm. Khi thì cô ấy rủ tôi ra ngoài ăn, khi thì cô ấy gọi đồ ăn về nhà. Đến bữa sáng, tôi có bảo cô ấy úp hộ cho bát mì, cô ấy cũng bảo phải cắm nước, mất công lắm.
Nhiều khi tôi bảo rằng muốn ăn một bữa cơm nhà nhưng cô ấy viện đủ mọi lý do này khác mà có những lý do khiến tôi thấy không thể chấp nhận được như em làm bộ móng tay này hết nửa triệu, giờ làm bếp xước đi một tí là hỏng toi. Cũng có khi cô ấy bảo cô ấy vốn hay bị dị ứng, làm bếp bẩn nhỡ may bị ốm thì khốn. Thành ra khi nào muốn ăn cơm nhà chỉ tôi là người nấu.
Tôi nấu được một vài bữa, cô ấy khen ngon nên cô ấy đề nghị luôn: "Anh nghỉ việc đi ở nhà chỉ nấu cơm cho em là được rồi, lương anh làm ra chưa bằng một lần em đi spa mặt". Tôi, một cử nhân đại học loại giỏi mà lại ở nhà chui xó bếpsao , tôi nhất định không đồng ý. Vì trước nay tôi chưa từng phản đối cô ấy điều gì nên lần phản ứng này của tôi khiến cô ấy sốc và giận tôi đến vài ngày.
Không chỉ bắt tôi nấu nướng, cô ấy còn muốn tôi phải phục vụ cô ấy đến từng việc cá nhân cô ấy. Cô ấy có sở thích ngâm chân nước nóng vào buổi tối nhưng không bao giờ cô ấy chịu tự tay chuẩn bị chậu nước ngâm mà cứ tối đến cô ấy ngồi vắt vẻo trên giường gọi tôi bê nước vào.
Cô ấy cũng chẳng bao giờ lau dọn nhà cửa. Từ ngày lấy nhau về, cô ấy chưa từng động đến cái chổi quét nhà. Đã thế tính cô ấy còn bừa bội, quần áo thay ra hiếm khi cô ấy chịu treo lên mắc. Nhìn quần áo cô ấy vứt bừa bãi trên sàn nhà mà thú thực tôi thấy phát hoảng.
Nhiều khi tôi góp ý bảo cô ấy thuê một người giúp việc nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy bảo cô không muốn có người lạ trong nhà.
Mãi sau này, tôi mới ngã ngửa khi biết rằng sở dĩ bố mẹ vợ tôi đồng ý cho chúng tôi lấy nhau là vì thấy tôi hiền lành, chăm ngoan, lại con nhà nghèo nên tin rằng tôi sẽ chăm sóc, lo toan việc nhà cho cô ấy. Hóa ra, cô ấy và cả gia đình cô ấy đang muốn tôi về làm... người nội trợ cho cô ấy ư? Bao nhiêu công sức bố mẹ nuôi tôi để có công việc đàng hoàng thì giờ lại bắt tôi phải làm việc của đàn bà ư?
Tuy vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa cô ấy cho đến khi xảy ra chuyện cô ấy ném giấy vào mặt tôi vì tôi không nấu cơm tối. Hôm đó, vì đi liên hoan với bạn cùng khóa nên tôi có quá chén và ngủ luôn ở nhà bạn, khi tôi mở mắt ra thì đã 9h đêm. Về đến nhà, thấy cô ấy đang nằm xem tivi, tôi vội vã nhận khuyết điểm: Anh quá chén nên về muộn quá. Vậy mà cô ấy không một lời đáp, tiện tay cầm mẩu giấy lau, cô ấy ném thẳng vào mặt tôi rồi bảo: Đồ vô dụng.
Mẩu giấy không đủ làm tôi đau nhưng tôi thấy lòng mình vỡ vụn. Cảm giác chẳng còn tiếng nói của một người chồng, một người đàn ông trong gia đình khiến tôi thấy tủi hồ. Cũng từ sau hôm ấy, tôi đã quyết định ra đi trong sự năn nỉ cầu xin ở lại của cô ấy.
Nhiều người bảo tôi hồ đồ, sướng mà không biết đường sướng. Nhưng tôi thì cứ nghĩ cuộc đời còn dài, nếu cứ tiếp tục cảnh sống này chắc một ngày tôi sẽ hóa điên. Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng ?
Theo Người đưa tin
Có phải yêu càng lâu sẽ càng chán? Sở dĩ yêu lâu mà chán vì cả hai đều cảm thấy quá quen thuộc, quá rõ tính cách và hành động của đối phương, họ kéo dài chỉ vì đó là một thói quen không thể bỏ được mà thôi. Thế nhưng cũng có những nhân chứng sống về việc yêu càng lâu thì càng mặn nồng và đã gặt được quả...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Giận bố 2 năm mới trở về thăm khi ông bị bệnh nặng, tôi bật khóc khi phát hiện một thứ nằm trên bậu cửa sổ

Thức trắng đêm xem phim 'Sex Education', tôi ân hận vì câu nói với con: 'Chuyện này không dành cho con nít'

Biết con dâu chi 50 triệu để sinh ở bệnh viện quốc tế, mẹ chồng tức tốc chuyển thêm 100 triệu với lời nhắn cay khóe mắt

Bữa cơm ra mắt rất vui vẻ nhưng bạn trai bất ngờ đòi chia tay tôi chỉ vì... 5 miếng thịt gà

Mới quen chưa bao lâu, bạn trai đã rủ đi chơi xa

Bố chồng nhờ con dâu rút 100 triệu tiền tiết kiệm về sửa nhà, con bật khóc và nói lời xin lỗi làm tôi choáng váng đầu óc

Nợ 100 triệu tiền mua sắm nhưng bản thân lại chẳng có gì "ra tấm ra món", tôi thực sự hối hận vô cùng

Ký ức ám ảnh khiến tôi run sợ khi gặp mặt anh trai

Mẹ chồng suốt ngày chì chiết con dâu hoang phí, tôi đưa ra một bằng chứng khiến bà chết lặng!

Nhìn dâu út lau phòng của bố mẹ chồng sạch sẽ, tôi từ bỏ ý định sang tên đất đai cho dâu cả khiến gia đình hỗn loạn

Sắp ly hôn người chồng giả dối, tôi vui mừng rồi lặng người khi nhận cuộc gọi từ người lạ

Mẹ vợ đến nhà chơi, chồng tôi đã bưng ra đĩa rau luộc và đĩa cá, mẹ tôi vừa ngửi qua thì nổi giận đùng đùng
Có thể bạn quan tâm

Bắt giữ 4 "trẻ trâu" mang hung khí đi giao chiến lúc rạng sáng
Pháp luật
23:51:24 06/03/2025
Rùng mình trước vai diễn vận vào đời Quý Bình, ánh mắt thất thần khi biết mình bị ung thư khiến ai cũng xót xa
Sao việt
23:46:28 06/03/2025
Mỹ nhân đang viral khắp Trung Quốc vì cảnh khóc đẹp đến phong thần
Phim châu á
23:38:20 06/03/2025
Phim Việt mới chiếu đã lập kỷ lục chưa từng có, nam chính là cái tên ai nghe cũng sởn da gà
Phim việt
23:18:14 06/03/2025
Gây sốt với 'Bắc Bling', Hoà Minzy sẽ soán ngôi Hoàng Thuỳ Linh?
Nhạc việt
23:00:40 06/03/2025
Nam diễn viên giảm 14kg, uống nước mắm khi quay 'Quỷ nhập tràng' là ai?
Hậu trường phim
22:57:55 06/03/2025
Đình Văn ngồi ghế nóng 'Đánh thức đam mê'
Tv show
22:30:15 06/03/2025
'Chúc Anh Đài' Lương Tiểu Băng khoe hôn nhân hạnh phúc suốt 25 năm
Sao châu á
22:27:38 06/03/2025
Sang phú vượng tài, 3 con giáp vào nửa cuối tháng 3 dương không làm đại gia cũng thành tỷ phú, kinh doanh phát đạt, của nả phủ phê, tiền chất thành núi
Trắc nghiệm
21:59:42 06/03/2025
4 bài thuốc trị mất ngủ hiệu quả
Sức khỏe
21:22:56 06/03/2025