Tròn 3 tuần làm ‘dâu hờ’ nhà anh, tôi chạy trốn trong đêm dù bụng bầu 7 tháng
Tôi hí hửng tưởng bước chân được vào nhà này cuộc đời tôi xem như đã khác, thế nhưng, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, làm con dâu nhà giàu khó hơn tôi nghĩ.
25 tuổi, tôi xem như đã 1 đời chồng, 1 đứa con dù chưa chính thức cưới gả. 3 ngày sau khi trốn khỏi “địa ngục” tôi mới tin được mình vẫn còn sống. Đêm đó, tôi đã tưởng mình phải chết ở nơi đất khách, rồi bố mẹ tôi sẽ thế nào, chắc sẽ chẳng biết vì sao con mình không còn. Hoặc có thể, có 1 câu chuyện nào đó mà lỗi thuộc về tôi được vẽ ra.
1 năm trước, tôi gặp anh, anh là sếp của bạn tôi, chúng tôi quen nhau sau 1 lần tôi đến đón bạn. Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi thế nào là cuộc sống, càng về sau, tiếp xúc với nhiều người tôi càng hiểu việc sống luồn cúi mệt thế nào vì thế khi có cơ hội để vươn lên tôi đều triệt để sử dụng.
Những ngày đầu tôi là người tiếp cận anh trước, tôi không xinh nhưng cũng không thể phủ nhận tôi có điểm khiến con trai mê mệt. Nói không phải ngoa, những người tôi đã từng yêu còn nhiều hơn số người bạn thân của tôi. 2 tháng sau khi tôi “thả thính” anh chính thức mắc câu rồi tỏ tình bằng 1 màn tỏ tình lãng mạn khiến tụi bạn tôi tròn mắt.
Anh giỏi, lại giàu, nhà Hà Nội, tôi nghĩ tới việc sau này con cái tôi được ở nhà sang, được đi xe xịn, được sống sang chảnh rồi đi du học, không phải như mẹ nó tuổi thơ suốt ngày bám ruộng mà hài lòng, quyết tâm lấy anh bằng được.
Trời không phụ lòng tôi, tôi mang thai – tất nhiên là do tôi cố ý. Ngày biết tôi mang bầu, anh nhíu mày rồi gật đầu nói lấy. Thế nhưng, bà anh mới mất, anh nói, mẹ anh bảo anh phải chờ qua tang bà mới có thể làm lễ cưới vì vậy để tránh mang tiếng cho tôi, anh muốn tôi dọn về ở nhà anh chờ sinh xong rồi tính.
Tôi bầu bì nghén ngẩm nên không về nhà anh ngay mà nghỉ việc về quê với bố mẹ. Mặc dù con gái chưa chồng đã chửa nhưng cả làng đều biết chuyện tôi và anh nên không có ai thắc mắc quá nhiều. Lúc này, anh vẫn chu cấp cho tôi ít nhiều, hàng tháng vẫn gửi tiền cho tôi, 1-2 tháng về thăm tôi 1 lần vì anh bận, tôi cũng chẳng trách.
Anh nói với tôi không thể cưới vì còn để tang bà nội. Ảnh minh họa.
Cho tới gần 1 tháng trước, thai kỳ ổn định dần, bố mẹ anh giục tôi về ở cùng để bố mẹ anh có thể chăm sóc cháu ông bà. Con đầu, cháu sớm, họ nóng lòng tôi cũng không thể làm gì hơn, tôi khăn gói bước vào ngôi nhà tôi từng mơ còn chẳng được.
Buổi tối hôm đầu tiên, mẹ anh gọi tôi vào nói chuyện, bà nói, nhà anh có quy định mọi người phải ăn sáng cùng nhau lúc 6h30 sáng để có sức làm việc trong ngày. Bữa ăn này trước kia do bà chuẩn bị còn giờ là tôi. Tức là tôi phải dậy trước 5h đi chợ, nấu ăn… Tôi không đi làm vì thế mọi tài chính trong nhà đều do bà quản lý.
Sau khi anh lấy lương lương đều sẽ đưa về cho bà để lên… bàn thờ thắp hương sau đó muốn chi tiêu gì bà sẽ “xin” các cụ đưa cho. Bà làm vậy là tốt cho tương lai chúng tôi…
Thật sự, ác mộng mới chỉ bắt đầu.
Từ ngày tôi về nhà anh, sáng tôi dậy từ 5h sáng chuẩn bị đi chợ, nấu ăn, lau dọn nhà rồi lại nấu ăn trưa, chiều phụ bà làm việc – bà có 1 xưởng nhỏ làm đồ gia công, tôi lại nấu ăn, lau dọn tới tối muộn mới được đi nghỉ.
Bầu 6-7 tháng, tôi vừa mệt vừa oải. Được 2 tuần sau tôi ngã bệnh, sáng hôm sau không thể ngồi dậy, 6h bà chưa thấy tôi đâu liền chửi um tùm, cả nhà đang ngủ nghe tiếng bà chửi cũng lục đục dậy chưa hiểu chuyện gì đã chửi tôi chỉ việc ở nhà còn lười nhác, bao nhiêu năm nay bà làm quần quật đâu có đau ốm gì.
Mẹ anh là người đàn bà quyền lực nhưng cũng cay nghiệt nhất cái nhà này. Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Mẹ anh quy cho tôi giả tạo, anh còn bồi thêm hỏi có phải tôi giả vờ không. Tôi vừa mệt vừa tức đến bật khóc, tôi chửi lại mẹ anh, tôi biết tôi sai khi làm vậy nhưng tôi thực sự không thể nuốt nổi sự ấm ức này.
Mọi chuyện tạm lắng, từ đó mẹ anh xem tôi như kẻ thù, cả nhà anh không ai thèm nói chuyện với tôi, tôi sống như cái bóng trong nhà, con ở chắc còn có địa vị cao hơn tôi.
Mẹ anh gọi tôi là con ăn bám, nói với hàng xóm tôi nhà quê, ham tiền lấy về nhà anh mà không biết điều. Bà còn nói, chẳng có chuyện bà anh mất nên không được cưới, chẳng qua cả nhà anh đều biết bộ mặt của tôi nên phải “thử” trước. Cưới hỏi thì chưa chắc nhưng cháu thì bà sẽ nuôi nên đón tôi lên ở xem như nuôi cái máy đẻ thuê trong nhà.
Tôi nghe mà choáng váng, tôi tìm bà hỏi cho ra nhẽ, nào nhờ bị bà cho ăn 1 tát. Bà nói tôi hỗn, dám dùng giọng điệu thách thức nói chuyện với bà. Bà nói bố mẹ tôi không dạy được tôi thì để bà dạy.
Từ hôm đó, bà lấy điện thoại rồi nhốt tôi trong nhà, chồng tôi không những không bênh vực mà còn nghe lời mẹ ghẻ lạnh tôi. Anh ta dọn sang phòng làm việc ở, căn phòng “tân hôn” của tôi và anh trở thành nhà tù giam lỏng tôi. Bà nói tôi ngoan ngoãn ở đây an dưỡng, sinh con, không cần làm việc, không phải ra ngoài nữa…
Tôi bị giam như vậy 5 ngày, tôi biết mình không thể sống tiếp ở đây nên muốn bằng mọi cách trốn ra. Nếu cứ ở chẳng biết có điều gì sẽ đến, chi bằng bỏ hết vinh hoa, giữ lại cái mạng này.
Chiều thứ 6, bố mẹ anh có việc phải về quê ngoại, nhà chỉ còn tôi và bà chị chồng quá lứa. Tối, chị ta có việc phải ra ngoài, anh lại chưa đi làm về, tôi nhân lúc không ai để ý lẻn ra ngoài. Trong tay không có tiền, không có giấy tờ, đến điện thoại cũng không… tôi liều mình cầu xin giúp đỡ từ người hàng xóm hàng ngày đi chợ cùng tôi.
Khi nghe tôi kể, ông bà quyết định cứu tôi 1 mạng, thuê cho tôi 1 chiếc taxi để tôi về quê, trước khi đi còn cho tôi thêm 500 nghìn dằn túi. Tôi nghe nói, đêm đó, khi bố mẹ anh trở về đã cho người đi khắp các bến xe, nhà nghỉ tìm tôi, lùng sục khắp các con phố.
Giờ tôi đã an toàn, bụng bầu ngày 1 to, từ 1 nhân viên văn phòng tôi trở thành mẹ đơn thân rồi sau này con tôi sẽ sống thế nào, tôi sẽ đi đâu để kiếm sống. Bây giờ nói quay lại Hà Nội tôi chỉ sợ gia đình anh vẫn chưa buông tha cho tôi và con.
Theo docbao.vn
Lời khuyên hạnh phúc cho phụ nữ chỉ vỏn vẹn 3 từ: Hãy là nước
Phụ nữ nên suy nghĩ, cư xử như thế nào mới được hưởng hạnh phúc? Liệu cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, sắc sảo đã là cách sống khôn ngoan? Những câu hỏi ấy cứ thế đeo bám tôi suốt từ những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường.
Chính bởi sự hiếu thắng của tuổi trẻ và sự hiểu sai về bản chất của "nữ quyền", tôi đã cho rằng đáp án cho câu hỏi trên chính là mình phải luôn mạnh mẽ để điều khiển mọi thứ theo ý muốn, ắt được hạnh phúc. Thế là thay vì hiền dịu như bao cô gái khác, tôi học cách nói năng ghê gớm, hành động quyết liệt như con trai để không ai có thể động tới mình. Và tôi đã nhận được gì?
Vì tôi quá mạnh mẽ nên chẳng chàng trai nào muốn yêu thương, che chở. Tụi con gái cũng chẳng ưa gì tôi vì cảm thấy khó dung hoà. Tôi đã hoàn toàn cô độc trong cuộc sống của chính mình, không người tâm sự, không có lấy cả một người bạn thân. Khi sự bất mãn lên đến đỉnh điểm, tôi buộc phải nhìn nhận lại cách sống của mình. Liệu mình có đang đi đúng hướng? Liệu mạnh mẽ quá có khiến phụ nữ như tôi được hạnh phúc?
Để trả lời được câu hỏi đó, có lẽ tôi cần xác định lại: Thế nào là hạnh phúc? Vì rất có thể trước đây tôi đã hiểu chưa đúng về khái niệm này nên mới đi sai hướng.
Hồi ấy, tôi nghĩ, hạnh phúc của một người phụ nữ là được người khác tôn trọng, nể phục, là ngang hàng với đàn ông, là không để ai dám đụng tới. Càng trải qua nhiều chuyện, tôi càng thấy đó là một quan điểm sai lầm. Tại sao tôi lại u mê đến mức đi kiếm tìm hạnh phúc từ sự ghi nhận và nể phục của người khác? Họ nể tôi mà họ không yêu quý tôi thì liệu tôi có vui không?
Giống như quả trứng nếu chịu lựa từ bên ngoài sẽ là cái chết, còn nếu xuất phát từ lực bên trong sẽ nở ra một chú gà con, chính là một sự sống được bắt đầu. Tôi lờ mờ hiểu ra bản chất của hạnh phúc cũng như vậy. Nhất định phải đến từ bên trong, là chính mình khiến mình hạnh phúc và khiến người khác hạnh phúc.
Còn riêng với phụ nữ, hạnh phúc theo tôi chính là khi chúng ta được sống một cuộc đời như ý, được yêu thương và chăm sóc những người thân xung quanh và được nhận lại tình cảm quý mến của họ.
Lý thuyết là vậy nhưng thực tế làm thế nào phụ nữ mới được hạnh phúc như thế? Tôi quyết định đi tìm câu trả lời bằng cách nói chuyện với những phụ nữ hạnh phúc, được nhiều người yêu mến và có cuộc sống suôn sẻ.
Càng nói chuyện, tôi càng dần nhận ra một đặc điểm chung trong số họ, một điều cốt lõi đã khiến họ có cuộc sống hạnh phúc, được nhiều người yêu quý. Từ khoá ở đây chính là: NƯỚC.
Đúng vậy, bản chất của nước rất diệu kỳ. Nước luôn mang lại cảm giác hiền hoà, bình yên, tưới mát tâm hồn. Nước không màu, không mùi, không vị để tôn mọi thứ khi ở cạnh nước lên.
Nước còn có khả năng luồn lách, linh hoạt, chảy qua mọi địa hình để giữ vững dòng chảy. Và nhìn mềm mại vậy thôi, nhưng nước có sức mạnh phi thường có thể cắt đứt mọi kim loại, kể cả kim cương.
Đó cũng là những đặc tính chung mà tôi cảm nhận được từ những người phụ nữ hạnh phúc. Họ rất thuận theo tự nhiên, luôn sống như làn nước kia, hiền hoà, mỏng manh nhưng linh hoạt, khôn khéo và khi cần cũng có thể mạnh mẽ vượt qua mọi nghịch cảnh.
Vậy cụ thể, phụ nữ nên là nước là như thế nào?
Bạn có nhớ cảm giác khi mình đang buồn bực mà được ngồi trước mặt hồ dịu êm không?
Vốn dĩ hồ nước chẳng chủ ý tác động gì vào nhận thức của bạn, đơn giản nó chỉ làm những việc vốn có, đó là duy trì màu sắc xanh trong và tỏa ra hơi nước mát lành. Chỉ như vậy thôi đã đủ khiến bạn cảm thấy bao buồn phiền như dịu đi một nửa.
Tôi biết một cô gái có tâm hồn như làn nước kia. Dù cô chưa một lần đưa ra cho tôi một lời khuyên hữu dụng nhưng mỗi khi có chuyện buồn, tôi luôn muốn kể với cô.
Có lẽ, chính ánh mắt đầy thông cảm, sự điềm tĩnh khi lắng nghe và những cử chỉ hết sức quan tâm của cô ấy đã khiến tôi muốn mở lòng. Mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên khăng khít hơn qua mỗi lần tâm sự và cô ấy cũng nhận được nhiều sự tin tưởng, yêu mến của tôi hơn bất kỳ ai.
Thật vậy, phụ nữ nhiều khi chẳng cần gồng mình chứng tỏ điều gì hay làm gì quá to tát để được ghi nhận.
Muốn hạnh phúc, phụ nữ đôi khi chỉ cần ngồi im như làn nước kia và toả ra nguồn năng lượng mát lành, tích cực, xoa dịu tâm hồn người đối diện. Chính điều này sẽ tự động thu hút người khác ở lại và yêu mến bạn.
Tôi đã từng cho rằng phụ nữ cũng có thể ngang hàng với nam giới, thậm chí hơn. Tuy nhiên, điều này lại đi ngược lại với mong muốn thầm kín bên trong phái nữ. Đó là khát khao tìm được một người đàn ông mạnh mẽ để nương tựa, cậy nhờ.
Mâu thuẫn giữa việc vừa muốn "có quyền" lại vừa muốn được đàn ông che trở sẽ dễ dẫn tới đổ vỡ hôn nhân và chẳng thể hạnh phúc.
Cô giáo cấp 3 của tôi cũng đã từng như tôi bây giờ, luôn mang trong mình nhiều hoài bão và khao khát thể hiện bản thân. Thế nhưng, với trải nghiệm của mình, cô lại khuyên nhủ tôi rằng: Là phụ nữ hãy biết ẩn đi sự sắc sảo, giỏi giang của mình để đàn ông có cơ hội chìa bờ vai ra yêu thương, che chở.
Với quan điểm đó, hiện cô đang có một cuộc sống khá viên mãn với người chồng thành đạt và 2 cậu con trai ngoan ngoãn. Cũng nhờ sự hi sinh, "lui về hậu trường", chấp nhận là người đứng sau nâng đỡ cho sự nghiệp của chồng mà bây giờ cô mới có hạnh phúc như vậy.
Thế mới nói phụ nữ nên là nước. Nước chấp nhận chảy về chỗ thấp, giống như phụ nữ trong gia đình, nhất định sẽ hạ mình xuống để nâng đỡ chồng con. Phụ nữ dù giỏi giang đến mấy ngoài xã hội, khi về nhà cũng sẽ sẵn sàng lao vào bếp nấu cơm.
Và dù phụ nữ có hiểu rộng biết sâu đến đâu cũng hãy cố tỏ ra ngờ nghệch để đàn ông có dịp thể hiện bản lĩnh. Đó là được bảo ban, che chở cho người phụ nữ họ yêu, ấy mới chính là một trong những nhân tố duy trì hạnh phúc bền lâu.
Đa phần phụ nữ tự làm khổ mình bởi cách hành xử cứng đầu, không chịu thua ai, nhất quyết không nhún nhường. Tôi lấy ví dụ khi phải đối diện với một người đang giận dữ mà bạn cũng nổi đoá lên như vậy chẳng phải hành động "đổ thêm dầu vào lửa" tự chuốc lấy phiền phức cho mình hay sao?
Những lúc ấy, bạn hãy nhớ lấy những đặc tính ôn hoà của nước. Nước rất linh hoạt, mềm mại, có thể luồn lách qua mọi địa hình để đổ về nguồn. Khi gặp phải chướng ngại vật, dòng nước cũng sẽ tự động né tránh, sẽ không đối đầu, vì thế mà chẳng bao giờ bị tổn thương.
Vậy nên, muốn cuộc sống suôn sẻ, ít sóng gió, phụ nữ nên học lấy sự ôn hoà trong mọi hoàn cảnh của nước, lấy dịu dàng chống lại mạnh bạo thì sẽ chẳng ai muốn gây sự với bạn nữa.
Khoa học đã chứng minh rằng khi nước được nén dưới áp lực cao có thể cắt đứt bất kỳ kim loại cứng nào, thậm chí là cả kim cương. Nhìn làn nước mỏng manh vậy thôi nhưng cũng có thể biến thành cơn sóng dữ, cuốn trôi hoặc nhấn chìm mọi thứ.
Như vậy, nước tuy hiền hoà nhưng lại có sức mạnh ghê gớm, cũng giống như đặc trưng của phụ nữ.
Phụ nữ muốn hạnh phúc đâu chỉ cần toả ra sự hiền dịu hay biết nhún nhường mà còn cần sự mạnh bạo bên trong để sẵn sàng đầu tranh cho quyền lợi của chính mình. Điều này nghe có vẻ mâu thuẫn với những điều tôi đúc kết ở trên, rằng phụ nữ nên tỏ ra dịu dàng.
Để dễ hiểu, bạn hãy hình dung rằng, bạn vẫn nói năng, cư xử dịu dàng nhưng trong sự mềm mại ấy ngầm ẩn chứa nét sắc sảo, mạnh mẽ.
Nói một cách khác là bình thường bạn luôn mềm mại nhưng khi cần gai góc thì bạn vẫn có thể làm được, chỉ khác là dù tỏ ra gai góc đến mấy thì bạn vẫn giữ được sự nữ tính trong đó.
Để kết lại bài viết của mình tôi xin phép đưa ra một lời khuyên ngắn gọn, luôn đúng với mọi trường hợp: Muốn hạnh phúc, hãy thuận theo tự nhiên.
"Phụ nữ hãy là nước" chính là lối sống khôn ngoan, thuận theo tự nhiên nhất để được hạnh phúc. Bởi lẽ, đàn ông cần mạnh bạo, rộng rãi như biển, còn phụ nữcần dịu dàng, mềm mại như nước. Đó là quy luật xưa nay của tạo hoá, ai đi ngược lại, chẳng khác nào tự chuốc lấy khó khăn cho mình.
Theo guu.vn
Mối tình bí mật của bố vợ tuổi 70 trong căn hộ tập thể cũ Mẹ vợ tôi mất 30 năm trước, từ lúc chồng còn khỏe mạnh. Thế nhưng chưa bao giờ các con thấy bố có ý định đi bước nữa. Cho đến một ngày, tôi phát hiện bí mật của ông được che giấu nhiều năm qua. Vợ chồng tôi kết hôn được 15 năm, gia đình vợ khá giả, gốc Thủ đô trong khi...