Trời ơi sao anh không nói sớm anh là đại gia, nếu biết sớm em đã không đăng ký kết hôn với anh rồi
Vừa biết căn biệt thự đó là của anh, trái với vẻ hào hứng ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó ban đầu. Tôi liền ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, mọi thứ quay cuồng, tôi thấy giận anh vô cùng khi đã…
Tôi luôn tự hào với bạn bè rằng người yêu mình là 1 người tuy nghèo nhưng rất chịu khó. Tôi yêu anh vì anh có ý chí tiến thủ, còn việc anh giàu hay nghèo đều không hề quan trọng với tôi. Vì nhà tôi đâu có giàu, bố mẹ tôi cũng chỉ là những người nông dân chân chất.
Anh cũng rất quí trọng tôi, có những hôm anh đến thăm tôi vào khuya muộn vì anhbảo anh phải tăng ca. Anh mua cho tôi mấy cái bánh bao còn nóng hổi và bảo tôi ăn cho ấm. Cứ nghĩ đến những giây phút đó tôi lại bất giác mỉm cười. Có những hôm anh đến nhà tôi nhưng không mang ví anh bảo: “Dạo này anh nghèo quá, không biết em có chê không”. Tôi không những không chê mà chỉ thấy thương anh, còn đưa anh mấy chục đi xe bus về.
(Ảnh minh họa)
Những năm tháng sinh viên của tôi gắn liền với tình yêu của anh. Anh bảo sau này tôi ra trường anh sẽ cưới tôi, giờ anh đang có gắng chắt chiu để lo cho cuộc sống hai đứa. Là 1 người con gái tôi chẳng mong gì hơn, bố mẹ tôi cũng quý anh lắm. Bố tôi bảo: “Thằng này chăm, mày lấy nó không lo khổ đâu con ạ. Bố chẳng mong nó giàu có cho mày cái này cái nọ, nhưng nó có ý thức biết việc mà làm như vậy là bố vui rồi”.
Thỉnh thoảng anh cũng cho tôi nói chuyện với mẹ anh. Bác rất hiền, vì gia đình anh ở Sài Gòn nên tôi chưa có dịp vào để gặp họ. Mọi chuyện hầu như đều trao đổi qua điện thoại. Sau khi tôi đi làm được 1 năm thì anh ngỏ lời cầu hôn, dĩ nhiên tôi đồng ý vì tôi thực sự rất yêu anh. Tôi muốn nấu cho anh ăn mỗi ngày và cùng anh làm mọi việc.
Theo sự đồng ý của hai gia đình thì chúng tôi được phép đăng ký kết hôn trước còn ăn hỏi và lễ cưới sẽ nhập làm hai ngày gần nhau vì nhà xa xôi cách trở. Bố mẹ tôi vui vẻ nhận lời, họ bảo chẳng cần cầu kỳ chỉ cần hai đứa yêu nhau là được.
Đăng ký xong xuôi, anh xin phép bố mẹ đưa tôi về Hà Nội. Anh nói có 1 món quà muốn tặng tôi. Đến chết tôi cũng không tin nổi cái món quà mà anh nói đó nó lại to như thế.
Anh đưa tôi đến 1 căn nhà, à đúng hơn là căn biệt thự có cả ô tô và đồ nội thất rất đẹp. Tôi cứ há mồm lác mắt rồi luôn miệng hỏi:
- Trời đất, anh cũng quen bạn giàu thế nào sao ? Anh định mời em đến đây ăn cơm với họ phải không. Trời đất đẹp quá.
Anh cứ tủm tỉm cười, tôi không hiểu gì cho đến khi bước vào tầng 2, nơi căn phòng toàn anh tôi và anh được treo kín. Tôi lắp bắp:
- Thế này… là thế nào anh, chuyện… chuyện này là sao?
Video đang HOT
- Đây là căn nhà của anh, anh đã nói với em anh sẽ cố gắng lo cho tương lai của chúng ta mà. Cảm ơn em đã đến bên anh với tất cả tình yêu và sự chân thành.
Trái lại với cảm xúc ban đầu, tôi sốc và ngồi thụp xuống đất. Tay ôm lấy đầu quay cuồng:
- Trời ơi, anh là đại gia sao, sao anh không nói sớm với em.
- Anh muốn cho em 1 sự bất ngờ mà, anh xin lỗi. Anh không nghĩ em lại sốc như vậy.
- Hu hu, nếu biết trước anh là đại gia thì em đã không kết hôn với anh rồi.
- Sao em lại nói vậy? Em không vui à?
- Anh khinh thường em nên mới dắt mũi, giả nghèo giả khổ trước mặt em em mấy năm qua vậy chứ gì? Hay là không tin vào tình yêu của em nên mới đòi thử lòng, anh muốn biến em thành Lọ lem hả? Sao anh không đi kiếm 1 cô tiểu thư giàu có mà yêu, yêu kẻ nghèo hèn như em làm gì?
Tôi tua 1 lối khiến anh hơi sững sờ:
- Sao em nói vậy, anh yêu em mà. Anh thực sự rất yêu em, anh không có ý lừa dối gì em đâu, thật đấy. Anh xin lỗi, anh sai rồi.
- Ly hôn đi.
- Vậy không được đâu, vừa kết hôn ai lại ly hôn liền như vậy.
- Được hết có gì mà không được.
- Anh lại mất tiền đút lót mệt lắm.
- Anh giàu thế cơ mà mất mấy đồng lẻ tiếc gì.
- Tiền đó anh còn để nuôi thằng Tèo con của chúng ta sau này.
(Ảnh minh họa)
Tôi vừa tức vừa phì cười trước sự hài hước của anh. Nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận, hôm đó tôi bỏ về phòng ngồi đờ đẫn như bị ai hớp hồn. Tôi vẫn không thể hiểu được sao anh ấy lại giấu tôi, sao trước mặt tôi anh ấy đóng kịch giỏi vậy. Ngày nào cũng đưa tôi đi chơi trên con xe dream tàu cũ nát vậy mà đùng 1 cái anh có nhà lầu xe hơi, giàu ú sụ. Trước đây anh bảo gia đình anh nghèo lắm, bố mẹ phải đi làm thuê. Nhưng giờ tôi mới biết n hà anh có công ty riêng to bự, bố mẹ anh cũng sống rất vương giả.
Nghĩ đến nhà mình ngoài căn nhà 2 gian nhỏ bé ra tài sản quý giá của bố mẹ chỉ có chiếc xe máy mà tôi thương, cứ thấy mình và anh không hợp. Sau hôm đó anh biết anh làm tôi sốc, nên nhờ mẹ anh nhỏ nhẹ nói chuyện với tôi. Chuyện cưới xin cũng hoãn lại vì tôi bảo muốn có thời gian suy nghĩ. Bố mẹ tôi cũng bất ngờ nhưng rồi ông bà cũng nói đỡ cho anh nến cuối cùng tôi bớt giận:
Vợ chồng ai giận nhau lâu thế bao giờ?
Ai là vợ anh hả?
Chẳng phải mình đăng ký kết hôn rồi sao?
Ờ ha… à nhầm, chưa ở với nhau chưa là vợ chồng.
Vậy em về ở với anh đi.
Sau 5 tháng từ ngày tôi biết anh là đại gia, chúng tôi đã tổ chức đám cưới và giờ đang sống hạnh phúc bên nhau. Tối tối chồng vẫn xách con dream tàu đưa vợ lên phố cà kê, ăn vặt. Dù anh giàu hay anh nghèo thì tôi thấy anh vẫn yêu thương mình nguyên vẹn. Đôi lúc tôi thấy mình may mắn khi gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Theo Blogtamsu
Có những giấc mơ mang tên người cũ
Sau một ngày dài quay cuồng với công việc, em trở về căn gác nhỏ, đều đặn như một cỗ máy. Mọi thứ cuốn lấy, khiến em chẳng thấy mình già đi, cho đến khi nhìn lũ cháu ngày nào giờ đã lớn lộc ngộc. Hình bóng anh bỗng chốc vụt qua trong ý nghĩ, em thơ thẩn, nếu mình không xa nhau, khéo giờ...
Hẳn là do lúc ấy thôi, mà tối về anh lại ghé qua giấc mơ của em, tất nhiên đó không phải lần đầu tiên. Toàn những giấc mơ không đầu không cuối, mang em trở lại ký ức ngọt ngào về anh, có những cái dường như là mơ ước còn dang dở mà ta chưa kịp thực hiện.
Em mơ anh đang tay dao tay thớt, đeo cái tạp dề thân quen, làm cơm đãi khách khi đoàn nhà gái đến thăm nhà trai. Em nhớ lần anh kể: "Quê anh đàn ông mà không biết nấu nướng, cỗ bàn thì chỉ có ở vậy cả đời". "Sao anh giỏi thế? Những việc đấy em chịu thua?" "Trong nhà chỉ cần một người biết làm là đủ rồi. Em có thể dành thời gian làm việc khác".
Có lần em mơ chúng ta đi thăm một trang trại rộng lắm, để thỏa chí điền viên, bên vườn cây, ao cá của anh. Thấy em đội cái nón rách thủng lỗ chỗ, anh lại cười nhấc ra, rồi hái và chụp lên đầu em một chiếc lá sen to tròn, xanh lướt thướt... Em tỉnh dậy và cứ thế ngẩn ngơ cho đến sáng.
Đêm qua em nằm mơ thấy anh, lại là nắm tay, đi đến những nơi thơ mộng, sao em vẫn thấy thân thương như anh thủa nào, khiến lòng em ấm áp. Sao cứ khi em nghĩ mình đã quên được anh, thì em lại mơ về anh. Em nhẹ nhàng dựa vào vai anh, tay trong tay... Tại sao lại thế? Là anh chứ chẳng phải là người nào khác? Em lại thấy vui, thấy xúc động. Em thấy như trẻ ra hàng chục tuổi, với những dại khờ hồi nào, như mới chỉ vừa hôm qua thôi.
Em vẫn nhớ về anh, với những nét tươi trẻ, dù dòng thời gian đã trôi xa vời vợi. Em nhớ rõ từng nét, từng nét của anh... Từ mái tóc, đôi mắt, đôi môi, bờ vai và điệu nháy mắt bỡn cợt, tất cả đều như thật.
Có những khi em lại mơ thấy anh, đang rất buồn... Có những khi trong giấc mơ, chính em lại là người khóc rũ rượi, buồn bã như thật, một nỗi đau có thật, khi trong lòng cồn cào nỗi nhớ và cũng đầy ắp ghen tuông. Hẳn ánh mắt đong đầy mật ngọt khi xưa giờ anh đã trao cho người khác, sự ân cần ngày nào đâu còn dành cho em.
Giá là sự phản trắc, dối lừa thì có khi em không bị nhớ lâu đến thế, nếu là sự nhàm chán tẻ nhạt thì hẳn là sẽ dễ quên. Đằng này là sự xa nhau khi vẫn còn yêu, xa nhau vì cả hai cùng phải tự lập, cùng phải tự mình dò dẫm, tìm đường cho hai đứa. Thế là dần dà khoảng cách tạo nên thử thách, và rồi không ai vượt qua được rào cản về thời gian, không gian.
Những tưởng, xa nhau để hiểu thêm về nhau, vậy mà chúng ta bị cuốn đi, mỗi đứa một con đường riêng, cách xa biền biệt. Xa mãi về hai phía ngược hẳn nhau, dễ gì có thể quay trở lại. Không được chăm nuôi bằng sự cận kề, tin tưởng, thương mến thì việc tình yêu chết yểu là điều có thể tiên lượng.
Giờ em chẳng còn những suy nghĩ sốc nổi của tuổi trẻ, đã tự ái mà ôm trong lòng mối hận bị bỏ rơi, đã nhủ phải sống thật tốt, thật đàng hoàng để trở thành niềm tiếc nuối của người đó.
Song thực ra, trong chuyện này rõ ràng cả hai đều day dứt, khổ tâm. Bằng chứng là cho đến giờ anh cũng như em, vẫn bơ vơ, lạc lõng bên góc bể xa xăm nào đó. Và ở hai phía phương trời, chắc cả hai nhớ vẫn về nhau với tất cả sự trân trọng vốn có.
Đêm nay, có lẽ em lại mơ về anh với những vẩn vơ đã cũ...
Theo Dantri
Cuộc sống thú vị chỉ những cô nàng F.A mới có "Chúng ta còn trẻ, tại sao cứ phải gấp gáp trong tình yêu? Có rất nhiều điều tuyệt vời ngoài kia hơn tình yêu đang chờ chúng ta thực hiện. Vậy nên những cô nàng độc thân vui tính, hãy vui lên nào, vì chúng ta cũng đang hạnh phúc đấy..." Khi không bị ràng buộc bởi ai, em được tự do làm...