Trời nắng 41 độ mẹ chồng cấm mở điều hòa, để rồi bà phải khóc thét trong đêm khi…
Mẹ ơi buốt chân tay ở người sau sinh đó là do thiếu canxi, kẽm, magie đó, trời nóng 41 độ thế này mà mẹ bắt con mặc quần áo dài tay chắc chết vì nóng thôi.
Vợ là giáo viên, chồng là bộ đội, hai vợ chồng với đồng lương ít ỏi chắc chẳng bao giờ mua được nhà. Thật may bố mẹ anh có điều kiện nên sau khi cưới ông bà mua cho chúng tôi hẳn một căn hộ chung cư tuy không to nhưng cũng thoáng mát sạch sẽ. Chính vì sự hào phóng của bố mẹ chồng khiến tôi có ánh mắt rất nể phục, không bao giờ dám làm trái lời ông bà.
Mỗi lần bà ở quê ra thăm vợ chồng tôi thì khỏi phải nói độ cẩn thận hào phóng của bà, nào rau nào thịt cá tôm cua và cả trái cây nữa. Tóm lại ở quê có thứ gì ngon và lành bà khuân hết lên cho các con khiến chúng tôi ăn cả tháng mới hết. Mà tháng nào bà cũng lên một chuyến cung cấp lương thực cho chúng tôi. Nhờ có sự viện trợ của mẹ chồng mà vợ chồng tôi hàng tháng cũng tiết kiệm được kha khá tiền chờ sinh con.
Thật may mẹ chồng tôi cũng rảnh rỗi nên ngày tôi sinh cháu toàn bà một tay chăm sóc. Tôi lại sinh mổ khó khăn trong việc bế con nên giao phó hết việc nhà và cháu cho bà. Còn chồng tôi thì về nghỉ phép chờ mãi vợ chẳng đẻ đành phải đi vào đơn vị. Trong khi tôi nhăn nhó với vết mổ chỉ ăn rồi nằm một chỗ, chỉ tội mẹ chồng chạy ngược chạy xuôi việc gì cũng đến tay bà.
Bà làm việc gì cũng nhanh và cẩn thận nhưng lại rất cứng nhắc. Bà không bao giờ nghe ý kiến của tôi mà bà luôn cho mình là đúng. Nhiều lúc tôi cảm thấy khó chịu nhưng mình đang ở thế phụ thuộc nên đành phải im lặng kẻo bà giận thì lắm chuyện.
Mẹ chồng không bao giờ nghe ý kiến của tôi mà bà luôn cho mình là đúng (Ảnh minh họa)
Thế nhưng đôi khi tôi buộc phải làm trái ý bà vì nhiều quan điểm của bà rất cổ hủ như tôi mới đẻ xong bà bắt tôi phải bịt lỗ tai nếu không sau này sẽ bị ù tai, tôi nhẹ nhàng nói với mẹ:
- Ngày xưa các cụ sinh xong không được ăn uống thuốc thang tẩm bổ nên mắc nhiều bệnh gọi là thiếu chất như buốt tay chân, ê buốt răng, đau lưng.
- Con nói mẹ mới nhớ ra sao con mới đẻ xong mà lại mặc áo quần cộc lơ cộc lửng vậy cẩn thận sau này tay chân bị buốt đấy.
- Mẹ ơi buốt chân tay ở người sau sinh đó là do thiếu canxi, kẽm, magie đó, trời nóng 41 độ thế này mà mẹ bắt con mặc quần áo dài tay chắc chết vì nóng thôi. Mà sao mẹ lại tắt điều hòa đi vậy, trong bốn bức tường này không có điều hòa ngột ngạt nóng lắm mẹ ạ.
Video đang HOT
- Con không biết đấy thôi, trẻ con mới sinh không được nằm trong điều hòa, mà con cũng tắt ngay quạt đi kẻo gió thốc vào hai mẹ con lại ốm ra đấy.
- Không dùng quạt điện không điều hòa thì con phải dùng cái gì mẹ?
- Tối qua mẹ thấy hai mẹ con con nằm điều hòa mà mẹ xót cháu quá nên mẹ mua cho mỗi người một chiếc quạt tay mát lắm con ạ.
- Ôi trời ơi mẹ ơi là mẹ.
- Không kêu gì hết mẹ sinh 3 người con đều phải kiêng cữ như thế nên bây giờ con thấy mẹ khỏe không. Mà mấy thằng con trai của mẹ có đứa nào biết đến viên thuốc là gì đâu con.
Thôi chẳng đôi co với mẹ chồng không bà mà giận về quê thì lấy ai mà chăm cháu. Buổi tối hai bà cháu ngủ một phòng còn mình tôi ngủ một phòng và tất nhiên xả láng bật điều hòa mà không phải nghe những lời càu nhàu của mẹ chồng nữa. Phòng mát lạnh tôi ngủ tít mít suốt đêm, rồi đến gần sáng tôi chợt tỉnh giấc bởi tiếng kêu thất thanh của mẹ chồng. Đang mơ mơ màng màng tôi chợt bật dậy khi nghĩ đến con mình chắc làm sao bà mới kêu dữ dội vậy.
Không nghĩ được gì nữa tôi lao ra khỏi phòng sang phòng mẹ, một bầu không khí nóng nực trong phòng ùa vào cơ thể tôi, tôi chạy đến bên con rồi điên tiết quát ầm lên:
- Trời nóng bức thế này mà mẹ quấn cho cháu cái chăn dầy cộm thế này lại không điều hòa không quạt điện. Mẹ vứt cái quạt nan đi cho con nhờ. Trời ơi con tôi bị giật tay chân co vào rồi, mẹ tìm thuốc hạ sốt cho con mau lên.
(Ảnh minh họa)
Tôi thì rối cả lên còn mẹ chồng vừa khóc vừa ngồi sụp xuống nhà lẩm bẩm:
- Mẹ đã thức suốt đêm quạt cho cháu rồi chỉ chợp mắt một lát quên quạt cho cháu mà nó đã sốt cao thế này. Cháu ơi đừng có bị sao kẻo cái mạng của bà có chết cũng không trả nợ được cháu đâu, cháu ơi.
- Mẹ con xin mẹ đấy lúc này còn khóc lóc kể lể nữa được gì. Cứu người như cứu hỏa. Cứu muộn nó không chết đâu mà là tật nguyền suốt đời đấy.
Bà im bặt khi nghe con dâu lớn tiếng vội làm theo răm rắp những gì con dâu chỉ bảo.
Sau khi con đã uống thuốc tôi vội gọi xe đưa con vào bệnh viện. Vừa bế con tôi vừa khóc càng thương con trách mẹ chồng thì ít trách bản thân nhiều. Tại sao tôi không cương quyết lên, chỉ vì sự e ngại sợ va chạm mà đẩy con tôi đến chỗ nguy hiểm. Từ ngày mai trở đi dù đau đớn đi nữa dù cãi nhau thế nào tôi cũng phải dành lấy con để mà chăm sóc bởi nó mà có mệnh hệ gì thì chỉ khổ bố mẹ chứ ông bà chỉ đỡ được phần nào thôi. Nhìn con ngủ li bì trong vòng tay mà tôi lo lắng chỉ mong nhanh tới bệnh viện thôi, giá mà bây giờ chồng ở nhà thì chẳng xảy ra sự việc nghiêm trọng thế này đâu.
Theo GĐVN
Sững sờ với lối suy nghĩ quá khác người của vợ chồng con trai
Tôi im lặng, như để "thấm" hết những điều con trai vừa nói, nhưng thấy thương cháu vô hạn. Liếc nhìn thời khóa biểu của cháu mà nước mắt rơi lã chã.
Tôi năm nay 56 tuổi, mới về hưu được 1 năm. Tôi có con trai hơn 30 tuổi và một cháu trai đích tôn 5 tuổi. Qua hè này cháu sẽ bước chân vào lớp 1. Hồi đầu tháng 7, tôi lên Hà Nội, thăm và ở cùng con cháu. Mới được 2 tuần thôi nhưng tôi thấy choáng váng với thời khóa biểu của cháu nội. Cảm giác, vợ chồng nó đang đưa cháu tôi vào "khuôn đúc thiên tài" vậy.
Thời khóa biểu một ngày của cháu trai bắt đầu từ 6 giờ sáng, vệ sinh cá nhân, luyện tiếng Anh 20 phút với mẹ rồi đi tập thể dục. Thường thì hai bố con chạy vòng vòng trong sân chung cư, không bị ép chạy nhanh, nhưng phải đảm bảo 3 vòng quanh khu ấy. Xong xuôi thì lên ăn sáng.
Chế độ ăn của cháu cũng được bố mẹ nó áp dụng kiểu Tây mà với tôi thì thấy không ổn chút nào. Cháu tôi không được ăn trứng vịt lộn, ăn bún, phở, cháo như những đứa trẻ khác, mà chỉ có mẩu bánh mì và một cốc sữa, sau đó tráng miệng hoa quả. Thấy tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cháu ăn, con dâu tôi có giải thích: "Chế độ ăn như vậy mới đảm bảo sức khỏe và dinh dưỡng. Bên Tây người ta vẫn thế đấy ạ".
Vốn con dâu và con trai tôi đều đi du học về nên bị ảnh hưởng lối sống và "Tây hóa" cách sinh hoạt. Thương cháu lắm, nhưng tôi chẳng biết làm gì. Tôi cũng không hiểu, người ta có thể sống bao nhiêu tuổi với chế độ ăn như vậy, nhưng cháu tôi thiệt thòi quá. Nó không được ăn những thứ mà bạn bè cùng trang lứa vẫn ăn như kem, kẹo bánh...
Thời gian gần gũi của bà cháu tôi mỗi ngày chỉ tính bằng phút. (Ảnh minh họa)
Sáng chủ nhật vừa rồi, hai bà cháu đi thể dục. Tôi mua về một đĩa bánh cuốn, định ăn sáng, nhưng cháu nhìn chằm chằm, vẻ thèm thuồng. Tôi bèn mở ra cho cu cậu ăn. Chưa được mấy miếng thì mẹ nó thấy, la um lên, giật đĩa bánh trên tay cháu. Rồi còn nói: "Mẹ, cháu là trẻ con không nói làm gì, nhưng sao mẹ lại mua đồ ăn như vậy cho cháu?".
Tôi thấy tự ái vô cùng, vì cách hành xử của con dâu, tôi đáp lại "Đó là đồ mẹ mua về ăn sáng, chứ có phải nhặt ngoài đường đâu mà bẩn". Con dâu thấy thái độ của tôi thì chột ý và giải thích đại để là món bánh này người ta làm bằng tay, phi hành mỡ không đảm bảo lại còn đụng tay trong quá trình chế biến. Ai biết có giun sán hay không... rồi quắc mắt nói với con: "Bánh này nhiều vi khuẩn lắm, không ăn được", làm thằng bé sợ hãi, cố đòi nôn hết những miếng vừa nuốt.
Sau lần đó, thực lòng tôi chẳng dám can thiệp chuyện ăn uống của cháu nữa. Có xót xa, không hài lòng cũng đành chịu.
Chuyện ăn đã vậy, đến chuyện học, hai vợ chồng nó cũng gồng con vào khuôn khổ. Hết học ở trường lại đi học thêm âm nhạc, mỹ thuật, khiêu vũ... buổi tối đi luyện chữ để vào lớp 1.
Bố mẹ nó đang ráo riết chọn trường, ban đầu là trường quốc tế, nhưng con dâu chê chương trình học nhẹ quá, lựa chọn trường song ngữ. Mức học phí đủ để chục đứa trẻ ở quê đi học.
Tôi rối rít, hoảng hốt, đứng ngồi không yên mỗi khi nghe thằng bé khóc thét vì bị mẹ phạt. (Ảnh minh họa)
Tôi có góp ý với con trai, ép con học ít thôi còn cho nó thời gian vui chơi, giải trí. Tuổi nó phải được chơi nhiều mới có tâm hồn, tuổi thơ. Nhưng con trai tôi gạt phắt "Mẹ ơi, giờ không học thì sau này khổ mẹ ạ. Phải luyện thế mới thành tài được. Giờ con người ta giỏi lắm mẹ ạ. Con mình không học là tụt hậu ngay".
Tôi im lặng, như để "thấm" hết những điều con trai vừa nói, nhưng thấy thương cháu vô hạn. Liếc nhìn thời khóa biểu của cháu mà nước mắt rơi lã chã. Với lịch học dày đặc như thế, một thằng bé 5 tuổi không chịu đựng nổi nên càng ngày nó càng gầy rớt, xanh bủng như tàu lá và nhìn mặt cháu lúc nào cũng ngơ ngơ, ngác ngác.
Thời gian gần gũi của bà cháu tôi mỗi ngày chỉ tính bằng phút. Tôi rối rít, hoảng hốt, đứng ngồi không yên mỗi khi nghe thằng bé khóc thét vì bị mẹ phạt. Bố mẹ nó chẳng nghĩ, một đứa trẻ 5 tuổi đâu cần suốt ngày tiếng Anh, tiếng Pháp; âm nhạc, hội họa... mà nó chỉ cần phát triển bình thường, được yêu thương vui đùa là đủ.
Con tôi học rộng, hiểu nhiều, nhưng sao chúng không hiểu trẻ con là cần có tuổi thơ. Tại tôi lỗi thời hay tại con tôi thức thời thái quá? Không biết cháu tôi sẽ thành thiên tài hay sẽ bị hủy hoại vì tư tưởng của bố mẹ nữa.
Theo Afamily
Bạn gái "khóc thét" mà bỏ chạy chỉ sau một lần về thăm nhà người yêu Khi từ xa nhìn thấy ngôi nhà mà Tiến giới thiệu là nhà anh, trong lòng Quỳnh không tự chủ được giật thót một cái... Yêu nhau gần 1 năm nay nhưng chưa lần nào Quỳnh về thăm quê nhà người yêu cả. Phần vì công việc bận rộn, phần vì cô cũng chưa muốn mối quan hệ có sự xuất hiện của...