Trời lạnh 7 độ C nên chồng phải vào khách sạn tiếp đối tác
Khánh biết chẳng thể giấu được mọi chuyện mà vẫn cố sức thanh minh: “Trời lạnh 7 độ thế này, bọn anh vào khách sạn cũng chỉ để bàn công việc mà thôi. Em biết đấy, tính anh sợ lạnh nhất mà”.
Kết hôn được 2 năm mà vợ chồng Nhung vẫn chưa có ý định sinh con bởi cả hai vẫn còn muốn phấn đấu cho sự nghiệp, hơn nữa cả hai còn khá trẻ nên vẫn chưa muốn vướng bận chuyện con cái. Khánh – chồng Nhung công việc khá bận rộn nhưng vẫn luôn dành thời gian về ăn cơm với Nhung và chăm sóc cô. Tính tình Nhung hiền lành, khéo léo nên suốt quãng thời gian chung sống qua, hai vợ chồng chứ từng một lần xảy ra xô xát. Cuộc sống hôn nhân của Nhung bình lặng đến mức nhiều lúc Nhung có cảm giác mình chưa lập gia đình vậy. Nhưng có vẻ như cái gì yên ả và êm đềm quá cũng không tốt. Nhất là cuộc sống hôn nhân, đôi khi cũng phải có những mâu thuẫn nhỏ để cả hai hiểu nhau hơn và có thêm kinh nghiệm cho hành trình chung sống sau này.
Hà Nội mấy ngày nay trở lạnh ghê gớm. Mức nhiệt độ thấp tới không ngờ khiến người ta chẳng muốn chui ra khỏi chăn, về nhà rồi thì chẳng còn ai muốn ra đường nữa. Vậy mà hôm nay, Khánh lại khiến Nhung thấy bất ngờ. Khánh về sớm, tắm rửa, chải chuốt chỉn chu như muốn đi đâu đó. Khi Nhung gặng hỏi thì Khánh nói Khánh đi tiếp đối tác – một đối tác ưa hình thức nên phải ăn mặc cầu kỳ. Dứt lời là Khánh đi thẳng luôn, dáng vẻ rất vội vã. Nhung thấy lạ, bình thường Khánh rất ít khi phải đi tiếp đối tác. Thậm chí hôm nay trời lại lạnh như vậy mà Khánh thì, sợ lạnh hơn cả sợ ma. Nghĩ chắc đó là công việc quan trọng thật nên Nhung chẳng nghi ngờ gì.
Nhưng tới nửa đêm, vẫn chưa thấy Khánh về, Nhung hốt hoảng gọi điện thoại thì Khánh tắt máy. Giờ này mà gọi điện cho bạn bè hay đồng nghiệp của Khánh thì khác nào tự nhận mình là kẻ vô duyên. Vậy là dù trời có rét căm căm thế nào, Nhung cũng vẫn phải ra ngoài tìm Khánh bởi trong lòng Nhung thấy bất an vô cùng.
Đưa đôi mắt uất hận nhìn Khánh, Nhung chẳng ngại ngần tặng cho Khánh hai cái bạt tai. (Ảnh minh họa)
Gần 12 giờ đêm, đường phố đã vắng lại càng vắng hơn vì cái lạnh se sắt. Rong ruổi khắp mọi con đường rồi mà Nhung vẫn chẳng thấy bóng dáng Khánh đâu. Rồi đúng lúc sắp ngã gục vì cái lạnh vì Nhung bắt gặp Khánh. Nhưng cuộc gặp này Nhung chẳng mong muốn nhìn thấy chút nào: Khánh đang ôm eo một người phụ nữ bước ra khỏi khách sạn. Mắt Nhung mờ dần đi nhanh chóng không phải bởi ánh đèn sáng chói từ chiếc khách sạn đó mà bởi những giọt nước mắt nóng hổi đang nô nức tuôn rơi. Nhung cảm giác đôi chân mình tê dại đi, không còn nhấc nổi lên nữa. Trái tim đau nhói như có ngàn mũi kim đâm. Khánh nói đi tiếp đối tác sao lại vào khách sạn làm gì? Và người phụ nữ kia là ai? Dù có đau đớn thì Nhung cũng phải làm rõ trắng đen mọi chuyện.
Video đang HOT
Phải khó khăn lắm Nhung mới về được đến nhà. Thấy nhà sáng đèn, Nhung đoán Khánh đã về trước cô. Nỗi đau đớn khi nãy bỗng chốc bay biến, nhưỡng chỗ cho cơn uất hận đang trào dâng tột độ. Nhung điềm tĩnh bước đến trước Khánh, buông câu nói mỉa mai với ánh mắt sắc lẹm:
- Đi tiếp đối tác trong khách sạn có ấm không anh?
Khánh biết chẳng thể giấu được mọi chuyện mà vẫn cố sức thanh minh:
- Trời lạnh 7 độ thế này, bọn anh vào khách sạn cũng chỉ để bàn công việc mà thôi. Em biết đấy, tính anh sợ lạnh nhất mà.
Khánh mang vẻ mặt tội lỗi hết sức nhìn Nhung, ánh mắt đắm đuối như khẩn cầu Nhung hãy tin Khánh. Nhung chưa kịp mở miệng thì điện thoại Khánh đã đổ chuông. Nhanh chóng, Nhung giành lấy nó: “Cảm ơn anh đã cho em một buổi tối tuyệt vời. Lần sau chúng mình lại tiếp tục hợp tác như thế nhé!”. Nhung chỉ muốn ném ngay chiếc điện thoại vào tường cho bõ tức. Đưa đôi mắt uất hận nhìn Khánh, Nhung chẳng ngại ngần tặng cho Khánh hai cái bạt tai. Bây giờ dù Khánh có nói gì thì cũng là vô nghĩa. Niềm tin và tình yêu của Nhung dành cho Khánh đã vụn vỡ hết rồi.
Theo Một Thế Giới
Khốn đốn khi bị gia đình chồng nghi ngờ đồng lõa tống tiền, làm mất danh dự em chồng
Mặc cho tôi khóc lóc, thanh minh, mẹ chồng vừa gào vừa chửi, còn nói sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Đến khi chồng tôi giải thích mọi chuyện thì mẹ im lặng nhưng có vẻ mẹ chẳng tin. Chúng tôi gửi lại mẹ số tiền và xin lỗi vì không nói ngay với mẹ. Mẹ nói bỏ qua mọi chuyện nhưng hành động thì không như thế.
Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn 2 năm, nhưng chưa có con. Cuộc sống của tôi ở nhà chồng rất may mắn cũng bình yên, vui vẻ không điều tiếng gì. Vì chồng tôi là con trai duy nhất, nên sau kết hôn dù điều kiện có thể mua nhà riêng nhưng chúng tôi vẫn chọn ở cùng bố mẹ chồng. Như vậy vừa tình cảm, vừa được đỡ dần, chỉ bảo. Bố mẹ chồng cũng quý tôi hơn vì điều đó. Gia đình chồng cũng đơn người chỉ có bố mẹ, chồng tôi và một em gái kém tôi 1 tuổi. Vì chị em sàn sàn tuổi nhau nên tôi và em chồng rất thân thiết. Tôi thấy mình là người phụ nữ may mắn vì không phải sống cảnh mẹ chồng nàng dâu hay chị dâu em chồng.
Chị em tôi luôn tâm sự, trò chuyện với nhau thân thiết như chị em gái. Mọi tâm tư tình cảm em đều thổ lộ với tôi, còn tôi cũng kể với em nhưng vui buồn của mình. Năm ngoái, em chia tay người yêu, buồn ủ dột suốt mấy tháng trời, tôi thấy em như vậy mà xót. Rồi rủ em đi chơi, mua sắm và gặp gỡ bạn bè cùng tôi cho khuây khỏa. Cũng trong những lần đi cùng tôi, em có cảm tình rồi yêu một người bạn học cũ của tôi. Cậu ta cũng tử tế, đẹp trai, có học thức và có công việc thu nhập ổn định. Điều này làm tôi và gia đình chồng khá vui mừng. Thật may, sau khi có tình cảm với cậu bạn tôi, em trở nên vui vẻ, yêu đời và hai người cứ quấn lấy nhau như sam, chẳng còn thời gian cho tôi nữa. Nhiều lần tôi trêu đùa em "có tình yêu thì bỏ rơi chị dâu ngay" những lúc đó em cười rạng ngời với tôi với ánh mắt hạnh phúc. Tôi cũng yên tâm phần nào.
Chị em tôi luôn tâm sự, trò chuyện với nhau thân thiết như chị em gái
Bố mẹ chồng cũng hỏi tôi về cậu bạn kia, tôi kể những điều tôi biết, tuyệt nhiên không thêm pha điều gì. Bố mẹ cũng ưng thuận với con người, tính cách và gia thế của bạn tôi nên niềm nở chào đón mỗi khi cậu ta tới nhà. Tôi hiểu, bố mẹ chồng thầm mừng vì hạnh phúc của con gái. Nhưng mối tình của em chồng tôi với cậu bạn chẳng kéo dài được bao lâu, vì tính em chồng cả thèm chóng chán, hay so sánh người yêu với những người con trai khác. Cho dù bạn tôi níu kéo, quỵ lụy nhiều lần nhưng em vẫn dứt tình để trao tình cảm cho người con trai mới quen. Cậu bạn nhiều lần gặp tôi nhờ vả khuyên em, giải thích và tạo cơ hội cho cậu ta với em quay trở lại. Nhìn cậu bạn kia lụy tình với em tôi thấy thương nhưng không biết làm gì. Tôi chỉ biết khuyên cậu bạn dù buồn cũng khép lại mối tình đi để tìm hạnh phúc riêng cho mình. Việc tôi hay nói chuyện, nghe tâm sự của cậu bạn làm em chồng khó chịu, nhiều lần em nói với tôi không muốn tôi nghe tâm sự, hay trò chuyện với anh ta. Tôi đành làm theo ý em.
Đứng giữa hai người, một bên là bạn, bên là em chồng tôi rất khó xử. Dẫu cho cậu bạn kia yêu em nhiều nhưng như những điều em nói thì bạn tôi không tốt. Còn như bạn tôi kể thì em chồng tôi cạn tình, "tham vàng bỏ ngãi". Trong lòng tôi dù có suy nghĩ, phân tích nhận định riêng của mình nhưng chẳng thể hiện ra. Tôi vẫn phải đứng về phía em chồng tôi, bởi em mới là người thân thiết, ruột thịt với tôi. Tôi thẳng thắn, chỉ trích và khuyên bạn tôi đừng làm phiền em nữa. Mọi chuyện cũng lắng xuống. Mấy tháng trôi qua, tưởng cậu bạn đã tĩnh tâm rời bỏ nhưng khi biết em chồng tôi chuẩn bị làm đám cưới thì lại dọa dẫm, tống tiền tống tình em. Khiến gia đình tôi khốn đốn, bản thân tôi cũng bị cậu ta làm liên lụy, tình cảm của tôi với gia đình chồng không còn được như xưa.
Nghe tin em chồng tôi sắp cưới, cậu ta gọi điện đe dọa và yêu cầu em quay lại với cậu ta. Nếu không sẽ gửi những bức ảnh, video thân mật của hai người với nhau cho chồng sắp cưới của em. Bạn đầu, em giấu kín chuyện này, cho là cậu ta cuồng ghen, đe dọa nhưng khi cậu ta gửi cho em em video thì em biết là thật. Em hoảng loạn, lo lắng và cầu cứu tôi. Tôi gọi điện nói chuyện với bạn nhưng cậu ta quả quyết và nói sẽ làm thật, không dọa đâu. Cho dù tôi thương lượng gì cậu ta cũng không chịu, nói chỉ yêu em và muốn cưới em. Tôi cũng lực bất tòng tâm, thương em những không biết giải quyết thế nào. Gia đình không ai biết chuyện này nên vẫn vô tư lo chuẩn bị cưới xin, càng làm cậu ta điên dại.
Hôm đó, cậu ta ném vào cổng nhà tôi những bức ảnh tình cảm của cậu ta và em gái cắt từ đoạn video. Bố mẹ chồng tôi, ngất xỉu, lo sợ hoang mang vô cùng khi biết điều này. Mọi người trong nhà liên lạc thương lượng với cậu ta và hứa cho cậu ta rất nhiều tiền, thì cậu ta đồng ý. Tôi thất vọng vô cùng về người bạn của mình, cậu ta hành động cạn tình quá. Cuối cùng cậu ta cũng đồng ý giao cho em chồng tôi toàn bộ dữ liệu, đám cưới của em diễn ra êm đẹp.
Mẹ không cho tôi giải thích hay thanh minh, một mực nói tôi đồng lõa với cậu ta.
Ngay sau đám cưới, cậu ta gọi cho tôi nói buồn và chỉ muốn thử nhưng không cản được sự lạnh lùng của em. Tôi nói quá thất vọng thì cậu ta nói muốn trả lại số tiền cho gia đình chồng tôi và kèm theo lời xin lỗi, nhưng không có mặt mũi qua nhà. Xin tôi hãy nhận và đưa trả hộ cậu. Tôi đã nói với chồng về chuyện này, anh đồng ý để tôi đến nhận và đã nói chuyện tha thứ với cậu ta. Tôi hẹn cậu ta ở quán cà phê gần nhà. Chẳng may khi cậu ta đưa tiền thì mẹ chồng tôi đi chợ qua nhìn thấy. Chẳng nói chẳng rằng, mẹ "tặng" tôi một cái tát trời giáng rồi yêu cầu tôi về nhà nói chuyện.
Mẹ nghĩ tôi đồng lõa với cậu ta tống tiền và làm mất danh dự của em. Mẹ mắng chửi tôi té tát mà chẳng cho tôi giải thích một lời, thậm chí mẹ còn nói "cô là đồ ăn cháo đá bát, lòng dạ đen tối. Uổng công chúng tôi yêu thương cô, con gái tôi kính trọng cô. Nếu cô cần tiền thì cứ nói, có khi nào gia đình này tiếc cô gì đâu. Sao cô nỡ đồng lõa với cậu ta bôi nhọ danh dự con gái tôi?" Mặc cho tôi khóc lóc, thanh minh, mẹ chồng vừa gào vừa chửi, còn gọi chồng tôi về nói sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Đến khi chồng tôi về, anh giải thích mọi chuyện thì mẹ im lặng nhưng có vẻ mẹ chẳng tin. Vợ chồng tôi gửi lại mẹ số tiền đó và xin lỗi vì không nói ngay với mẹ. Mẹ nói bỏ qua mọi chuyện nhưng hành động thì không như thế.
Mấy ngày nay, mẹ không nói chuyện, cười đùa với tôi như trước. Mẹ dè dặt lời nói, chuyện trò với tôi làm lòng tôi nặng trĩu. Tôi thông cảm cho những cảm xúc hành động của mẹ, không dám trách mẹ điều gì nhưng tôi buồn vì tự dưng mối quan hệ tốt đẹp của mẹ con tôi rạn nứt vì chuyện không đâu. Tôi phải nói với mẹ gì đây, khi tôi hiểu trong lòng mẹ vẫn hoài nghi, chưa thông suốt. Chồng tôi nói, thời gian qua đi mẹ sẽ hiểu, nhưng tôi không muốn sống như thế này, tôi muốn được trò chuyện vui vẻ, ôm ấp, tình cảm với mẹ như trước đây. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để xóa đi mối nghi ngờ trong lòng mẹ chồng tôi.
Theo Emdep
Nhật ký 'độc nhất vô nhị' của một gã Sở Khanh Nay, một em 'teen' mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, mình nhắn lại, giọng buồn buồn: 'Nhà anh vừa có một thành viên qua đời...'. Ngày... tháng... năm... Nay chở một em mới quen đi uống nước. Lúc về, mình lái xe loằng ngoằng, mấy lần suýt tông vào đít xe buýt. Em...