Trời đất quay cuồng khi tôi đọc kết quả xét nghiệm của chồng
Rồi một ngày nọ, chị hốt hoảng nghe tin báo anh phải nhập viện cấp cứu. Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, chị không dám tin vào những gì mắt mình đọc được.
Anh và chị lấy nhau không phải vì tình yêu, là do sự sắp đặt của gia đình hai bên. Ban đầu chị cũng đắn đo lắm nhưng khi biết anh cũng thuộc hàng chăm chỉ, hiền lành, không chơi bời thì chị đã đồng ý. Vợ chồng sống với nhau về tình nghĩa là nhiều.
Cuộc hôn nhân của chị bình lặng giống như cái cách mà anh chị đến với nhau vậy. Sáng anh đi làm, tối mới về. Về nhà, chị bảo gì anh sẽ làm cái ấy, không bảo thì anh ngồi im. Anh rất ít khi cười, đời sống tình cảm của anh chị gần như là không có. Anh quan tâm chị theo cách nghĩa vụ và trách nhiệm chứ không phải là vì tình cảm. Điều đó khiến chị rất buồn. Rồi chị mang thai, đứa con này chính là hy vọng của chị, biết đâu nó sẽ giúp mối quan hệ của anh chị trở nên tốt hơn.
Đúng như chị mong đợi. Chị có bầu, anh quan tâm chị nhiều hơn hẳn. Hay hỏi chị hôm nay cảm thấy thế nào, có muốn ăn gì, mua gì hay không? Dù biết rõ là tất cả nhừng điều mà chị đang có là do đứa con mang lại nhưng chị vẫn cảm thấy vui lắm. Con trai chị chào đời khỏe mạnh, chị mừng rơi nước mắt. Nhìn anh nâng niu, chăm bẵm con mà chị thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Tuy không yêu thương chị nhưng anh sống có trách nhiệm như vậy cũng hơn khối người chồng, người cha khác rồi. Chị cứ ngỡ, cuộc sống của chị như thế là viên mãn thì chuyện đó lại xảy ra.
“Cho anh về đi, chữa khỏi bệnh mà gánh trên vai cả một đống nợ thì chỉ khổ mẹ con em thôi”. (Ảnh minh họa)
Kinh tế của vợ chồng chị cũng chỉ đủ ăn đủ tiêu, nay có thêm con, hàng trặm khoản phát sinh khiến cuộc sống vợ chồng thêm chật vật. Chị phải nghỉ ở nhà một thời gian chăm con, đợi con cứng cáp lại rồi mới đi làm được trong khi tiền anh đưa về cũng chỉ đủ cho đứa con vừa sinh uống sữa, mua bỉm. Mâu thuẫn của vợ chồng anh chị bắt đầu này sinh từ đây. Tuy không lớn nhưng nó cũng khiến cho cuộc hôn nhân của chị xuất hiện những vết rạn vô hình. Chị chỉ mong con mau cứng cáp để chị có thể đi làm trở lại.
Rồi cuộc đời như muốn trêu ngươi chị, trở lại làm việc cứ nghĩ mọi chuyện sẽ yên ổn thì biến cố lại xảy đến. Dạo này chị thấy anh ăn uống ít hẳn. Người thì lúc nào cũng mệt mỏi, càng ngày càng hốc hác. Rồi một ngày nọ, chị hốt hoảng nghe tin báo anh phải nhập viện cấp cứu. Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, chị không dám tin vào những gì mắt mình đọc được. Anh bị ung thư dạ dày. Trời đất quay cuồng trước mắt chị, chị quỳ gục trên sàn nhà, bật khóc nức nở.
Video đang HOT
- Vẫn còn hy vọng chị ạ! Anh nhà mới chị là ung thư dạ dày giai đoạn đầu nên vẫn có khả năng chưa khỏi vì được phát hiện sớm.
Câu nói tiếp theo này của bác sĩ dường như đã dập tắt mọi nguồn hy vọng của chị. (Ảnh minh họa)
Chị nghe bác sĩ thông báo mà mừng rơi nước mắt. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì:
- Tuy nhiên, chị cần phải xác định tinh thần trước. Sẽ rất tốn kém tiền bạc đấy!
Câu nói tiếp theo này của bác sĩ dường như đã dập tắt mọi nguồn hy vọng của chị. Kinh tế nhà chị còn đang quá khó khăn, giờ số tiền chữa bệnh quá lớn như thế, anh chị biết tìm ở đâu ra. Anh hình như biết chuyện, thều thào nói với chị:
- Cho anh về đi, chữa khỏi bệnh mà gánh trên vai cả một đống nợ thì chỉ khổ mẹ con em thôi. Anh không muốn thành gánh nặng cho em. Được nhìn thấy em và con bình an là anh mãn nguyện ra đi rồi.
Câu nói của anh đã đập tan mọi mâu thuẫn của chị và anh trước đây. Giờ chị mới hiểu, anh cũng rất thương chị, lo nghĩ cho chị chứ đâu vô tâm, thờ ơ như chị vẫn thường nghĩ về anh. Đàn ông là thế, yêu thương luôn để trong lòng chứ không bao giờ thổ lộ. Nếu như không có kiếp nạn này thì làm sao chị biết được anh thương chị nhiều đến thế. Chị quyết tâm rồi, dù có khó khăn, vất vả, khổ cực thế nào chị cũng quyết phải chữa khỏi bệnh cho anh mới được. Vì cuộc đời sau này của mình, chị cần có anh bên cạnh.
Theo Một Thế Giới
Cầm kết quả xét nghiệm máu mà tôi đau xót bàng hoàng không thể nói nên lời
Cầm tờ xét nghiệm máu trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ...
Viết ra câu chuyện này, thật sự tôi rất xấu hổ. Chẳng ai lại hãnh diện khi nói rằng mình đang mắc bệnh, lại là bệnh lây qua đường TD. Nhưng nếu không kể, tôi e mình chẳng chịu đựng nổi mất.
Tôi và chồng đã chung sống được hơn 10 năm. Con gái lớn đã học lớp 2, cậu nhóc út cũng đã vào mẫu giáo bé. 10 năm, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại rơi vào trường hợp bế tắc, bi kịch như hôm nay.
Chồng tôi tuy không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng anh cũng được xem là người chồng, người cha tốt. Chúng tôi rất ít khi cãi nhau. Mỗi khi tôi nóng giận còn hay nói những lời gây tổn thương cho anh. Nhưng khi đó, anh chỉ im lặng bỏ đi, đợi khi tôi bình tĩnh lại thì về.
Hai đứa con tôi cũng rất quấn ba. Hàng tuần, thứ 7 anh đưa mẹ con tôi đi công viên, siêu thị. Chủ nhật lại về ngoại chơi nguyên ngày. Hầu hết thời gian anh đều dành cho vợ con mình. Nhiều khi tôi còn nghĩ mình đúng là may mắn lắm mới có được một người chồng tốt như anh.
Nhưng anh có một tật xấu duy nhất, đó là thích đi uống cà phê khi các con đã ngủ xong. Bất luận là 9 giờ đêm, anh vẫn lên quán cà phê cách nhà vài chục mét để ngồi cho đến 10 giờ lại về. Từng có lần tôi gặng hỏi vì sao anh không chịu ở nhà, thì anh bảo lên đó ngồi hóng mát chút rồi về ngủ, ở nhà mấy mẹ con cứ ngủ trước đi, không phải chờ anh.
Chúng tôi cũng vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần. Vì tôi nghe nói ở mấy quán cà phê đèn mờ thường có nhiều kiểu người hỗn tạp. Tôi sợ chồng tôi đổ đốn. Vài lần tôi cũng đã đi kiểm tra đột xuất, thấy anh đúng là chỉ ngồi ngoài vỉa hè uống cà phê, hoặc nói chuyện vu vơ với mấy người đàn ông ngồi ở đó nên tôi cũng yên tâm.
Sau khi sinh cháu thứ 2, tôi đã triệt sản nên vợ chồng tôi khá thoải mái trong chuyện gối chăn. Mỗi tuần, chúng tôi "gặp nhau trên giường" cũng 2, 3 lần. Lần nào, vợ chồng tôi cũng hòa hợp và thỏa mãn trong chuyện đó.
Tháng trước, bỗng nhiên tôi phát hiện những vết sưng tấy, đỏ ở "vùng kín". Dùng thuốc rửa thông thường không hết, lại nghe chồng bảo anh bị đau, sưng ở "chỗ ấy" nên tôi ngờ ngợ chuyện không hay. Tôi cố hỏi chồng xem anh có phản bội tôi, làm gì với ai không? Anh đều chối bay chối biến, còn thề độc để tôi tin. Anh còn quay sang đặt câu hỏi nghi hoặc tôi.
Những vết sưng đó càng lúc càng lớn, đau buốt khiến vợ chồng tôi rất khổ sở. Cuối cùng, chịu không được, tôi bảo anh đưa tôi đi khám. Cầm tờ xét nghiệm máu trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ là tôi bị gì. Họ giải thích một lượt, tôi vẫn không thể tin được. Tôi hỏi đi hỏi lại để xác minh cho rõ khiến một chị y tá bực quá liền nói như gắt vào mặt tôi rằng "Bệnh sùi mào gà chứ bệnh gì? Chị không đi bậy bạ thì sao bị bệnh này? Đưa chồng chị vào đây khám nốt nào. Nếu để lâu, ung thu thì đừng có hối nhé!".
Tôi lững thững đi ra, gọi chồng mà nước mắt cứ thi nhau rơi. Khi đó, tôi chỉ muốn lao tới mà đánh, mà mắng chồng cho hả dạ. Nhưng tôi không làm được mà chỉ biết khóc. Kết quả khám không ngoài dự đoán của tôi, chính người chồng tốt của tôi bị bệnh trước và lây sang tôi.
Về nhà, tôi chỉ biết nằm gục xuống giường gào khóc. Nhớ lại thái độ của những người xung quanh khi ở bệnh viện, tôi xấu hổ chỉ muốn có cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi. Chồng tôi về nhà lẳng lặng làm hết các việc, chăm sóc con cái rồi cho chúng đi ngủ. Bọn nhỏ cứ thập thò hỏi tôi bị làm sao? Tôi chỉ biết đuổi chúng ra vì sợ lây sang chúng.
Từ hôm đó đến nay, nhà tôi không khí nặng như chì. Chồng tôi vẫn quan tâm, chăm sóc tôi nhưng tôi cảm thấy ghê tởm. Nghĩ đến cảnh anh chung chạ với "gái bán hoa" để đến nỗi rước bệnh về cho vợ như thế này, tôi uất ức quá cả nhà ạ!
Bệnh tật, lại thêm sức nặng tâm lí khiến tôi lúc nào cũng nhăn nhó, cáu gắt với mọi người và các con. Chồng tôi đêm nào cũng xin tôi tha thứ, anh nói hãy vì các con mà cho anh thêm một cơ hội. Dù tự nhủ lòng rằng phải tha thứ cho anh để hai con được sống bình yên, có bố có mẹ. Với lại anh cũng là một người chồng tốt, chắc chỉ một phút sai lầm "thèm của lạ" nên mới ra cơ sự này. Nhưng làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được? Giờ tôi phải làm gì với chồng tôi đây?
Theo tri thuc tre
Kinh hoàng với kết quả khám tiền hôn nhân của vợ sắp cưới Nhìn kết quả khám tiền hôn nhân của bạn gái mà tôi "chết đứng" với bí mật của em. Tôi nào ngờ người bạn gái trong sáng của tôi lại có quá khứ đen như vậy. Tôi quen em trong một lần đi du lịch Sapa. Tôi 26 tuổi còn em vừa tròn 25. Suốt chặng đường đi, chúng tôi ngồi cùng nhau...