“Trời ạ, trai tơ mà lại đi lấy gái nạ dòng…”
Ba mẹ tôi nhất quyết phản đối, bạn bè tôi thì đều mỉa mai tôi với câu “Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!” khiến tôi mấy lần chột dạ…
Tôi vốn được mọi người đánh giá là một chàng trai lịch lãm và thành đạt. Trước đây tôi cũng có vài ba mối tình nhưng đều kết thúc trong hời hợt. Với tôi, người bạn đời còn phải là người bạn tâm giao. Vì vậy, tôi vẫn chờ đợi cái ngày được gặp một người con gái sâu sắc, biết chia sẻ. Cuối cùng, ông trời đã cho tôi cơ hội đó.
Em là người đồng nghiệp mới của tôi. Nói là đồng nghiệp mới chứ thật ra em làm ở công ty này trước tôi. Trước đây em được phân công ở chi nhánh ở tỉnh khác, nay vì thay đổi cơ cấu nên em được chuyển công tác về trụ sở – nơi tôi làm việc. Tôi và em đã từng trao đổi công việc qua điện thoại không dưới 2 năm, có điều chúng tôi chưa gặp mặt nhau bao giờ.
Tôi nhớ rất rõ ngày ấy, ngày Giám đốc Phòng nhân sự dẫn em giới thiệu với từng phòng mà trước hết là phòng tôi. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một khuôn mặt rất đỗi hiền lành. Em không đẹp, nhưng có nét gì đó thân quen đến mức tôi cứ ngỡ em vừa đến từ trong tiềm thức của mình.
Khác với gương mặt thân thiện, em lại rất xa cách trong giao tiếp. Tôi chưa từng thấy em ngồi tụm 5 tụm 3 như các chị em khác. Tôi cũng không thấy em tham gia những buổi liên hoan của phòng. Em luôn có lý do thuyết phục để vắng mặt trong những lần công ty chiêu đãi. Tôi không có cách nào tiếp cận được em ngoại trừ những khi trao đổi công việc. Em làm việc rất hiệu quả, sẵn lòng hỗ trợ các bộ phận khi cần, em cũng có nhiều sáng kiến rất ứng dụng cho phòng. Với tôi, em rất hoàn hảo, chỉ thiếu một nụ cười nữa thôi.
Một lần, tôi gặp phải một sai sót nghiêm trọng trong công việc. Trước sức ép quá lớn về mặt thời gian để hoàn thành việc chỉnh sửa, em đã nhiệt tình giúp đỡ tôi. Mọi việc trở nên khá dễ dàng khi có em. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy em về trễ hơn 5 giờ rưỡi. Công việc hoàn thành, tôi mời em ăn tối nhưng em lại từ chối, em cũng từ chối luôn việc tôi đưa em về. Tôi rất buồn. Khi dắt xe cho em, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt em. Chỉ một giây thôi, nhưng giao cảm của ánh mắt khiến tôi có cảm giác như chúng tôi vốn thuộc về nhau vậy. Những ngày sau đó, tôi mất ăn mất ngủ. Tôi hạ quyết tâm phải chinh phục được em.
Sau rất nhiều cố gắng thì tôi cũng nhận được buổi hẹn lần đầu tiên. Rồi lần thứ 2, thứ 3. Những cuộc chuyện trò bắt đầu bắt nhịp với nhau. Chúng tôi nói đủ thứ đề tài, em làm tôi bất ngờ về kiến thức khá rộng của mình, lại rất dí dỏm. Thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ. Và tôi phải ngất ngây trước nụ cười rạng rỡ của em. Nhưng cuối cùng thì ngày đó cũng tới.
Video đang HOT
Đó là một buổi chiều cuối tuần rất đẹp. Tôi đã chỉnh chu trong bộ đồ được ủi thẳng nếp, tay cầm bó hoa và hộp nhẫn đã chuẩn bị từ trước. Tôi cũng đã đặt chỗ cho buổi hẹn tại một nhà hàng sang trọng ấm cúng. Và tôi tin rằng hôm nay sẽ là ngày rất hạnh phúc. Nhưng kết quả lại không như tôi mong đợi, tôi cứ ngỡ em sẽ đón nhận lời cầu hôn của tôi trong sự bất ngờ và vui sướng, không ngờ em đã ngồi lặng đi một lúc và xin phép vào nhà vệ sinh. Em đi nhanh như chạy. Sau đó em trở lại với gương mặt như vừa khóc xong và nói rằng có việc gấp phải về ngay. Em khiến lòng tôi tan nát.
Hai hôm sau, em chủ động hẹn tôi. Lần này, em khá bình tĩnh khi chậm rãi nói với tôi sự thật là em đã từng ly hôn và đang nuôi con nhỏ 5 tuổi. Chồng trước của em là người cũng từng có vợ có con và cuộc hôn nhân của em chưa bao giờ yên ổn bởi thói lằng nhằng của anh ấy với gia đình trước đây, dẫn đến cuộc chia tay cách đây 3 năm.
Em nghĩ mối quan hệ chúng tôi chưa đủ thân thiết nên em không kể nhiều về cuộc đời mình. Em bảo tôi hãy tìm một tình yêu khác xứng đáng hơn… Tôi nghe như đất đang sụp dưới chân mình, tai tôi lùng bùng như không muốn tin vào những gì vừa nghe. Tôi cũng không nhớ hôm đó chúng tôi về nhà bằng cách nào. Chỉ biết nửa đêm đó, tôi đã ngồi bật dậy, gào khóc như một đứa trẻ, tưởng chừng như ai đó vừa cướp mất thứ gì quý giá lắm của cuộc đời mình. Tôi đau đớn biết mấy.
Những lần chạm mặt đầy khó xử ở công ty sau đó khiến chúng tôi hơi ái ngại. Mọi người bắt đầu lời ra tiếng vào, khiến em từ một người phụ nữ bản lĩnh có thừa cũng mấy phen chạy ra khỏi phòng để giấu đi nước mắt. Tôi thương em quá, ước gì tôi có thể dành một ít nỗi đau từ em về phía mình, nhưng không biết mở lời bằng cách nào. Lắng lòng mình lại, tôi nghe dường như tim mình vẫn khắc khoải về em. Tôi vẫn còn mang ý nguyện được làm người đàn ông của em, che chở cho mẹ con em quãng đường còn lại. Nhưng liệu tôi có làm được những gì mình nói? Còn gia đình tôi thì sao?
Hôm trước tôi mạnh dạn đem chuyện này bàn bạc với ba mẹ và tôi nhận được sự phản đối kịch liệt. Mẹ tôi còn nói sẽ từ tôi nếu tôi quyết định lấy em. Tôi cũng tham vấn từ nhiều người bạn, họ đều mỉa mai tôi với câu “Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!” khiến tôi mấy lần chột dạ. Một vài người sâu sắc hơn cho rằng cuộc hôn nhân kiểu này rất phức tạp và sẽ lại tan vỡ thôi. Nhớ lại lời em, chính em cũng thừa nhận sự rắc rối khi kết hôn với người đã từng có gia đình. Tôi băn khoăn quá, không biết việc lấy một người vợ từng ly hôn và nuôi con nhỏ thì có những hệ lụy khủng khiếp gì mà sao ai cũng ngăn cản tôi quyết liệt?
Tôi viết tâm sự này không phải mang ý đồ của sự toan tính thiệt hơn, chẳng qua tôi thiết tha được hiểu rõ vấn đề phức tạp này từ các anh chị có kinh nghiệm hơn tôi để tránh quyết định sai lầm cho đời mình, cũng như tránh làm tổn thương cuộc đời cô ấy lần nữa. Tôi sẽ rất biết ơn khi nhận được ý kiến hữu ích từ mọi người.
Theo Khampha
Chồng tôi thay bồ như thay áo
Cuộc sống hiện tại của tôi hoàn toàn xứng đáng để được xây dựng thành nguyên mẫu cho nhân vật người phụ nữ bất hạnh trong bộ phim tâm lý tình cảm nào đó trên truyền hình.
ảnh minh họa
Chồng tôi, một người đàn ông điềm đạm, bình dị, cũng có những tật xấu lặt vặt của đàn ông nhưng anh yêu thương con cái, có trách nhiệm với gia đình... Anh ấy không cờ bạc, chỉ uống rượu và hút thuốc khi công việc yêu cầu phải đi tiếp khách. Tôi vốn là người dễ thỏa mãn nên từ lúc yêu đến khi sống chung, tôi rất hài lòng với gia đình nhỏ của mình.
Chúng tôi có 2 đứa con gái, nhưng chồng tôi chưa bao giờ tỏ ra bận tâm về chuyện này. Anh yêu con, nâng niu như đó tất cả những gì quý báu nhất đời anh. Vì vậy, khi biết anh ngoại tình, tôi thực sự bàng hoàng.
Tôi tìm mọi cách có được số điện thoại của cô gái kia và hẹn gặp mặt. Tôi hình dung ra đủ loại tình huống và lên sẵn kế hoạch để đối phó.
Mục tiêu cuối cùng của tôi vẫn là phải giành bố về cho các con tôi. Nhưng sau cuộc gặp mặt đó, tôi mới thấy hóa ra những toan tính của tôi vẫn còn quá đơn thuần.
Người yêu của chồng tôi cũng không tính là xinh đẹp nhưng lại có một vẻ phóng khoảng rất Tây. Nhã nhặn bước vào quán, nhã nhặn gọi cà phê, nhã nhặn xin phép được hút thuốc... Không hiểu sao tôi lại chẳng thấy ghét cô ấy như vẫn tưởng và chấp nhận lời đề nghị nói chuyện một cách văn minh.
Đi đánh ghen một cách văn minh? Ý tưởng mới lạ này khiến tôi tạm thời nguôi ngoai phần nào cơn tức giận. Thế thì, xin cô cứ tự nhiên văn minh.
Mỉm cười nhẹ nhàng đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, cô ấy phủ đầu tôi bằng câu khẳng định: Cô ấy không phải là người tình duy nhất của chồng tôi, chỉ là "đương kim" mà thôi. Tuy nhiên, cô ấy nói rằng mình rất thoáng, không quan tâm chồng tôi đang có vợ, cũng không quan tâm anh ấy đã từng và sẽ tiếp tục có bao nhiêu bồ. Cô ấy chỉ cần hiện tại chồng tôi yêu cô ấy, thế là đủ.
Hóa ra người chồng chỉn chu và bình thường đến không thể bình thường hơn của tôi lại có bản lĩnh thu hút ong bướm kinh người. Nếu những lời thú nhận của chồng tôi với cô ấy là thật lòng, thì từ hồi cưới tôi đến giờ, anh ta đã trải qua tới 6 đời nhân tình. Có người chỉ thoáng qua vài ba tháng nhưng cũng có người sâu đậm đến vài năm.
Tôi không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Sau hôm đó tôi ốm gần 1 tuần. Chồng tôi chăm sóc không chê vào đâu được. Tôi không rõ cảm giác của mình là gì, chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo.
Tôi ước gì mình có thể phóng khoáng được như cô nhân tình kia để giữ lại cái gia đình này, dù nó chỉ còn vẻ bề ngoài là yên ả. Tôi thật sự muốn con tôi cứ vô tư, thanh thản mà lớn lên. Tôi biết khi thiếu hụt tình cảm, tâm lý của con tôi có thể sẽ ảnh hưởng và phát triển không bình thường.
Hàng ngày phải đối mặt với người đàn ông ghê tởm đó để bảo vệ gia đình, tôi đang sống như một người thần kinh phân liệt. Tôi không biết liệu cứ nhẫn nhịn chịu đựng thế này, liệu đến một thời điểm nào đó tôi sẽ bùng nổ mà gây ra chuyện nghiêm trọng gì hay không.
Rồi tôi cứ tự hỏi: sự đau đớn khi biết được tận cùng sự thật và sống bình lặng hạnh phúc trong giả dối triền miên thì cái nào đáng hơn? Đến giờ tôi vẫn không trả lời được.
Theo VNE
Sốc khi chồng có con với cô nhân tình Tôi và chồng lấy nhau được 7 năm nay, đã có với nhau hai đứa con, đủ cả nếp cả tẻ. Cuộc sống chồng vợ những năm đầu khá yên ấm, hạnh phúc... nhưng 5 năm trở lại đây, anh thất nghiệp, rồi bắt đầu lao vào con đường ăn chơi, cờ bạc. Tôi biết chồng buồn nên đã động viên anh rất...